Sau sự kiện hồ Hồng Trạch, y mới bắt đầu để ý tới Văn Nhân Bất Nhị nhưng vẫn không hiểu biết nhiều lắm về Ninh Nghị. Phải đến mấy sự việc sau, động thủ với Yến Thanh trên thuyền, thậm chí lấy lễ vật sinh nhật làm mồi nhử rồi lại đoạt trở về, bắt được hơn bốn mươi kẻ cướp Lương Sơn, y mới thực sự nhận ra rằng người thư sinh này không đơn giản. Mà đến trận cuối cùng, gần như bẫy cho toàn quân cường đạo Lương Sơn bị diệt, Trần Kim Quy nhớ lại vẫn cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Người này đúng là có thù hận với Lương Sơn. Vì báo thù nên từ đầu tới đuôi hắn vẫn thao túng đám cướp Lương Sơn như thể đang chơi đùa. Bắt được nhiều người như vậy, thu được đại thắng vẫn còn không hài lòng, ngày hôm sau liền bẫy cho đối phương toàn quân bị diệt. Lúc trước hắn nói muốn đem toàn bộ kẻ cướp đi treo cổ, Trần Kim Quy còn có chút do dự, ai ngờ đến đêm hắn lại thả người đi, sau đó cho mai phục giết sạch toàn bộ, nháy mắt đã trở thành danh chính ngôn thuận. Thật sự là rành mạch, lưu loát, ngay cả một chút điểm yếu để bị nắm đuôi cũng không có. Trên thế giới, đám độc nhất, hiểm nhất quả nhiên là đám người đọc sách. Nếu mình đắc tội hắn, sợ rằng kết quả sẽ không thể nào tốt được.
Đương nhiên, lúc này ở trong đội tàu, trừ Mật Trinh Ti, người có thể hiểu được thực sự rõ ràng toàn bộ sự kiện cũng không phải là nhiều. Cho dù là Ninh Nghị từng công khai ra tay đối phó với Yến Thanh trên chủ thuyền nhưng ở trong con mắt người ngoài, chủ đạo sự kiện này từ đầu đến cuối đều là Trần Kim Quy. Tương đối mà nói, tuy Chu Bội từng kể rằng Ninh Nghị từng chống lại Phương Lạp ở Hàng Châu như thế nào khiến mọi người phải hiếu kỳ nhưng họ tò mò nhất lại là mối quan hệ sâu đậm giữa Ninh Nghị và Chu Bội, liệu mình có thể đắc tội được hắn hay không
- Mà đương nhiên cũng không cần phải đắc tội.
Về phần vai trò của hắn trong toàn bộ sự kiện, trong lòng mọi người, sợ rằng cao nhất cũng chỉ là loại nhân vật kiểu như sư gia để can gián, góp ý mà thôi. Chính là loại nhân vật tránh ở bên cạnh lão đại, không có việc gì thì phe phẩy quạt nói một hai câu. Trên thuyền đều là con ông cháu cha, loại người như vậy đều thấy khá nhiều rồi.
Vai trò của người đọc sách nhiều nhất cũng chỉ là loại thân phận này, có tốt có xấu, tốt xấu lẫn lộn.
Cũng may lúc này Ninh Nghị cũng không ở trên chủ thuyền nên cũng không nhiều va chạm với những người khác. Sau ngày hôm đó, tuy rằng Lý Sư Sư cũng có chút tò mò đối với vị cựu hữu (người bạn cũ) này nhưng dù sao nàng cũng đã gặp rất nhiều loại người, ở kinh thành to lớn có vô số kỳ nhân dị sĩ, chỉ vì loại sự tình thế này xảy ra trên người mà mình quen biết cũ nên nàng mới cảm thấy ngạc nhiên. Giống như đám người Vu Hòa Trung, Trần Tư Phong chẳng qua chỉ là quan hệ cá nhân, có thể coi là hơi trèo cao trong số những người quen biết với Lý Sư Sư. Nhưng nếu một ngày nào đó họ thật sự có thể làm ra sự tình gì khiến người ta phải giật mình, mà xác suất đó cũng rất nhỏ, thì cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Nàng chỉ không rõ ràng lắm Ninh Nghị rốt cục đã làm những việc gì. Vị tiểu quận chúa kia nói hắn từng đối mặt với Phương Lạp, suy nghĩ một chút thì thấy khả năng là tâng bốc hắn mà thôi. Chỉ có điều hắn vốn còn có tài thơ, sau khi trải qua chiến loạn Hàng Châu, rõ ràng lại càng từng trải hơn, có thể là mình đã hơi xem thường hắn. Sau khi nghĩ vậy, nàng cũng cảm thấy đúng rồi, cũng thêm cao hứng khi người bạn cũ trưởng thành hơn.
Lòng nàng nghĩ vậy nhưng hai ngày tiếp theo cũng không qua lại với Ninh Nghị nhiều lắm. Mọi người ở trên thuyền đều cố gắng thể hiện tài hoa của mình trước mặt nàng, xun xoe, săn đón. Nàng cũng ứng phó họ bằng thái độ rất khéo léo, thỉnh thoảng lại dùng thư pháp, vẽ tranh để giải buồn. Khi cập bờ, gặp mặt Ninh Nghị, nàng cũng chỉ gật đầu chào hỏi chứ không có cơ hội nói chuyện sâu sắc. Mà trên chủ thuyền, trừ nàng ra, sợ rằng chỉ còn mỗi Trác Vân Phong là hơi chú ý tới Ninh Nghị mà thôi.
*************
Bởi vì đã công khai thân phận sư đồ (thầy trò) giữa mình và Ninh Nghị nên mấy ngày này, tiểu quận chúa liền công khai rời khỏi chủ thuyền, tới ở luôn trên thuyền của đám sư gia, kế toán, với lý do là để thuận tiện cho việc Ninh Nghị dạy bảo nàng học tập.
Mà lúc này từ chủ thuyền nhìn sang đuôi một chiếc thuyền khá lớn ở phía sau, có một đám người đang nhốn nháo.
Mấy đứa bé bị Ninh Nghị tập hợp lại trên thuyền tìm được một tấm lưới, chuẩn bị thử tự mình bắt cá dưới Vận Hà. Thuyền hơi lớn nên không thích hợp đánh cá, tuy nhiên lúc này đám người Ninh Nghị đã mở lưới ra, dùng dây thừng buộc vào bốn góc, sau đó dùng cần cẩu hàng hóa treo ở đuôi thuyền, cứ thế thả trong nước để cho thuyền chạy, một đoạn thời gian lại kéo lên, khả năng lại bắt được một ít cá.
Sự tình xằng bậy như vậy đại để là do Ninh Nghị hứng chỉ khởi xướng. Ngoại trừ mấy đứa bé, Tô Văn Dục và Tô Yến Bình cũng tham gia hỗ trợ. Xung quanh có cha mẹ của bọn trẻ đứng xem hoặc cùng giúp đỡ. Trong bọn họ không có ngư dân, tất cả mọi người đều là người thường nhưng đều biết thân phận của Ninh Nghị cao, lại có học vấn. Tiểu Quận chúa Chu Bội ngồi ở một bên xem với vẻ đầy hứng thú. Thân phận của nàng rất cao, giáo dưỡng cũng tốt nên sẽ không tham gia sự việc bát nháo như vậy. Tiểu Thiền đôi khi cũng tới hỗ trợ, Vân Trúc thỉnh thoảng cũng tò mò tới xem.
Cẩm Nhi thích náo nhiệt lại không đi ra mà chỉ nằm trên giường trong phòng ngắm nhìn mây trời. Nàng đang hờn dỗi, bởi vì ngày ấy Ninh Nghị từng có hành động cợt nhả đối với nàng, tuy rằng sau này biết đó chỉ là sự cấp tòng quyền (giải quyết tình thế cấp bách) nhưng sự tình qua rồi mà vẫn không hề có giải thích khiến nàng rất buồn bực. Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần ầm ĩ một trận với Ninh Nghị nhưng có lẽ vì Ninh Nghị biết việc này rất khó nói hoặc là cho rằng không cần phải nói nên hai ngày này đều không hề trêu chọc nàng, khiến nàng chỉ có thể nghẹn một bụng tức giận. Dù sao nàng cũng không tiện mở miệng việc này, không biết nói gì.
Chẳng lẽ nói "Ngươi ăn nói rõ ràng chuyện ngày đó cho ta" sao? Suy nghĩ một chút liền cảm thấy mình là nữ hài tử rất không biết xấu hổ mà là quá nóng nảy.
Chính mình đương nhiên không chờ mong cái gì "ăn nói rõ ràng", bởi vì cũng chẳng thể nào nói rõ ràng được cả. Nhưng mình không nói là do mình lòng dạ bao dung, hắn không nói chính là hắn rất tệ. Cẩm Nhi nhận định như vậy.
Không lâu sau, Ninh Nghị "rất tệ" đã bị báo ứng, bởi vì thả lưới quá sâu, bao lấy một khối đá ngầm ở đáy sông. Thuyền đi lên phía bắc, sức gió của thuyền buồm là rất lớn, lúc đầu đám người Ninh Nghị còn tưởng rằng mò được cá lớn, đều ra sức kéo thừng buộc lưới lên. Khi hắn nói "Tới đây hỗ trợ", ngay cả Chu Bội cũng đều hưng phấn tới tham gia kéo dây. Sau đó thì tất cả mọi người đều bị ngã nhào xuống boong tàu. Tiếp đến là toàn bộ cần cẩu buộc ở đuôi thuyền đều bị kéo xuống sông.
Cái cần cẩu đó làm bằng gỗ vốn được sử dụng ở bến tàu, dùng kết cấu ròng rọc đơn giản, đối với cả thuyền lớn thì quá bé nhỏ không đáng kể nhưng dù sao cũng vẫn phải có. Trận động tĩnh này khiến mọi người bên ngoài phải hoảng sợ, sau đó toàn bộ đội tàu đều phải ngừng lại. Nếu là sư gia hoặc kế toán bình thường gây ra chuyện thế này có lẽ sẽ bị mắng chết thôi, nhưng sau khi tên của Ninh Nghị và Chu Bội truyền ra thì phần lớn mọi người đều im lặng.
Đám người Trần Kim Quy ra lệnh cho đội tàu cập bờ. Trợ thủ của Trần Kim Quy hiểu tâm tình của đám con ông cháu cha trên chủ thuyền, nói:
- Chỉ vì chút việc nhỏ này mà khiến cả đội tàu phải dừng lại, tên Ninh Lập Hằng kia cũng hơi quá đáng, cần phải tới răn dạy y một chút …
Trần Kim Quy vuốt cằm, lườm gã nói:
- Ngươi hiểu cái gì chứ? Vị Ninh công tử này sâu không lường được, hành động này tất có thâm ý. Y nhìn như chơi nghịch nhưng biết đâu lại là đang kiểm tra thiết bị mới để phòng ngừa cường đạo Lương Sơn … Thuyết thư tiên sinh (tiên sinh kể chuyện) từng nói, kẻ trí làm việc như ngựa thần bay trên trời, không thể tìm ra dấu tích. Ngươi đừng có mà làm những chuyện xấu hổ mất mặt. Y muốn dừng lại thì chúng ta cứ dừng lại, giả vờ như không biết thâm ý của y, hiểu không? Nói không chừng y đang muốn dẫn kẻ thù mắc câu, gậy ông đập lưng ông. Ngươi quá ngây thơ, đáng đánh lắm. Bảo các huynh đệ xốc lại tinh thần, bề ngoài thả lỏng nhưng bên trong phải chặt chẽ … Đồng hành với vị Ninh công tử này nhiều ngày, bản tướng cũng biết thói quen của y, nhất định phải thể hiện tự nhiên …
Tuy nhiên Ninh Nghị đương nhiên chỉ là thuần túy chơi nghịch nhưng không ngờ lại biến thành như vậy mà thôi, cũng may mọi người không bị thương. Một đám trẻ con ngày thường được chiều chuộng, khác hẳn kiểu nuông chiều bọn trẻ sau này, sau khi bị ngã không ngờ đều bật cười ha hả.
Chỉ có Chu Bội thường ngày rất ít chơi nghịch nên khi kéo dây lại rất cố gắng, vận hết sức lực, cả người gần như bị kéo ngã lên ngã xuống, mặt xám mày tro, tay cũng bị dây thừng kéo rách da. Từ nhỏ đến giờ, nàng đã bị thương như vậy bao giờ đâu, đau đến muốn khóc. Kết quả là khi Ninh Nghị nhìn thấy "thương thế" của nàng xong còn mắng nàng hai câu, bảo Tiểu Thiền kéo nàng đi băng thuốc. Kỳ thật chút rách da và một ít vết đỏ vì dây kéo đè lên thì cần gì phải băng bó nhưng Tiểu Thiền vẫn dùng băng vải trắng quấn mấy vòng cho cả hai tay. Mới đầu Chu Bội còn cảm thấy ủy khuất nhưng sau lại thấy có chút mới mẻ, liền giơ hai tay băng bó đi tố khổ với mọi người.