Cuộc sống tại một nơi như Lữ Lương Sơn, trong lòng mọi người đều tồn tại một bóng ma như vậy. Bản thân thế cục ở các phương diện sẽ không ổn định, người Liêu cùng với biên quân luân phiên đột kích, bản thân tài nguyên lại thiếu thốn, muốn kiên định trồng trọt cũng không phải là không có, nhưng mà giống lương thực vừa xuất ra, người thì bị giết, đồ thì bị cướp cũng là tình trạng bình thường. Không có người nào sẽ ngay từ đầu lựa chọn cầm đao chém giết người khác, nhưng quả thật sống không nổi, những người may mắn còn sống sót lại không thể đi theo chính đạo, cũng đành phải cầm đao ra ngoài.
Những sơn thôn, sơn trại có lực lượng một chút có thể tự bảo vệ một mẫu ruộng ba phần đất của mình để trồng lương thực, nuôi gia súc, nhưng đất đai cũng không được coi là màu mỡ. Nhưng trong bóng ma của người Liêu, biên quân, còn có dân bản xứ luôn dòm ngó, chung quanh đều là ăn không đủ no, cuộc sống chỉ hơi tốt một chút, thì lại càng là niềm mơ ước của nhiều người, mà nhiều người dòm ngó, thì lại càng cần lực lượng bảo hộ lớn hơn, thành phẩm để sinh tồn cũng càng ngày càng cao, mà thành phẩm sin tồn càng cao, con người cũng chỉ có thể càng trở nên hung ác tàn nhẫn, không có lối thoát, cuối cùng cũng chỉ có thể hình thành vòng tuần hoàn chết càng ngày càng sa sút, người nào cũng sẽ đói bụng.
Lúc này Lục Hồng Đề khóc, tất cả mọi người đều biết nàng là một người ôn hòa, nhưng không có nghĩa là nàng mềm yếu. Ngay cả không nói được một câu tàn nhẫn, nhưng từ trong ánh mắt của nàng, mọi người chung quanh cũng có thể cảm nhận được sự kiên quyết của nàng. Đương nhiên, nói như vậy, cũng không có cách nào làm cho đám người bên kia cảm động, đám Lục Tam chỉ chần chừ chốc lát, cắn răng nói:
- Nói lời hay làm gì, ngươi chính là ngựa nhớ chuồng không đi. Lão tử cũng không phải loại nhút nhát, hôm nay nếu đã thất bại, ngươi muốn động thủ …
- Ta tha cho các ngươi một con đường sống.
Bên này, Lục Hồng Đề cắt lời y:
- Các ngươi nhớ kỹ lời ta nói đây, lúc này ta tha cho các ngươi một con đường sống, cũng chỉ có lần này thôi …
Lời nói này vừa thốt ra, chung quanh ồn ào lên, Lục Hồng Đề cụp mắt xuống, lúc ngước lên, thanh âm mang theo nội lực phát ra, không nhanh không chậm. Chỉ trong khoảng nửa khắc, hầu như đã trấn áp được những tiếng ồn ào:
- Ta không biết trong các ngươi có bao nhiêu người không phục ta, bao nhiêu người phục ta, lúc này đây ta tha cho các ngươi sống, không chỉ có vậy, ta còn tha cho các ngươi đi. Các ngươi nghĩ Lục Tam nói có đạo lý, vậy hãy mang theo người nhà, hành lý cùng theo Lục Tam đi ra ngoài …
Nàng ngẩng đầu, chỉ tay về hướng cửa trại:
- Các ngươi nghĩ thị trường này đạt được rồi, vậy hãy theo bọn họ ra ngoài giành chính quyền đi, muốn cướp thì cướp muốn giết thì giết, cứ giết sạch sẽ, dựa theo quy củ của các ngươi thì không cần để ý tới một nữ tử như ta làm gì! Hôm nay đi rồi, ân ân oán oán giữa chúng ta sẽ tính lại từ đầu. Còn ai ở lại, là người nhà của Lục Hồng Đề ta, phải tuân theo quy củ ở đây, phải nghe theo lời nữ nhân là ta, ta quản lý các người … ta sẽ quan tâm đến cuộc sống của mọi người, ai cũng sẽ có cơm ăn …
Nàng cười cười:
- Bất kỳ ai … Nhưng nếu qua đêm nay, những người ở lại vẫn còn hai mặt, ta là một nữ nhân, năng lực có hạn, nhưng nếu ta muốn giết người, dù bất kỳ ai có chạy đến chân trời góc bể cũng không trốn được ta, đến lúc đó ta nhất định sẽ giết kẻ đó. Ta sẽ giết cả nhà kẻ đó, để tránh cho bọn họ sống chịu khổ ở trên đời này. Ta nói được làm được.
Gió đêm rít gào, làm làn váy của nữ tử cầm kiếm bay bay, chung quanh lặng ngắt như tờ, sau đó là hơi có tiếng ồn ào, xì xào với nhau. Chuyện trước mắt ở một địa phương Lữ Lương Sơn này thật sự là quá ít thấy, dù sao bất luận là đặt ở một sơn trại nào khác, đám người Lục Tam có thể nói là chết chắc rồi, mà hiện tại đối phương lại cho mọi người trong sơn trại một cơ hội lựa chọn khác, đây chẳng phải là tự làm gãy cánh mình sao.
Nhưng không thể không nói, trong mọi người, chí ít có một số người đã dao động rồi. Dù sao Thanh mộc trại trước đây thống lĩnh các thôn trại chung quanh, cũng gần như là bởi vì lý do giản đơn "có thể có cơm ăn. Lúc mọi người gia nhập vào, cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ tình huống của Thanh mộc trại, thế nhưng sau khi có cơm ăn, tâm tư mỗi người đều phấn chấn, bắt đầu suy nghĩ có phải là toàn bộ mọi người được một nữ tử quản lý rất dễ chịu hay không, vị trại chủ này có đúng là quá mềm yếu hay không, vân vân …
Chung quanh hơi hỗn loạn, đám phản loạn vốn tưởng rằng mình chết chắc rồi lại càng kinh ngạc hơn, vừa nghi hoặc vừa nghị luận. Trước mọi người, nam tử cao lớn đứng bên cạnh Lục Tam lúc xác định chắc chắn mình không bị giết, nhìn nhìn tình trạng chung quanh, đột nhiên cắn răng một cái, đứng dậy:
- Ngươi nói hay lắm, nhưng dựa vào cái gì mà chúng ta phải rời khỏi sơn trại, hiện tại thế lực của Thanh mộc trại là do chúng ta đánh hạ, dựa vào cái gì mà không phải là ngươi …
- Lê gia ca ca!
Lục Hồng Đề cắt ngang lời gã:
- Ngày hôm nay ngươi mà nói thêm nửa câu nữa, ta lập tức giết ngươi, sau đó đích thân tiễn tẩu tử và con gái của ngươi đi, ngươi có tin hay không?
Ánh mắt nàng đảo qua nam tử họ Lê, sau đó đảo qua một nữ nhân đang bế một đứa bé, lặng lẽ nhìn một lúc, sau đó mới đi tới bên cạnh, tay phất phất:
- Cứ như vậy đi, đưa họ đi đi, những người khác muốn đi, đêm nay đi luôn đi, thu dọn hành lý, mang theo lương khô đi đi.
Mọi người đầu tiên là kinh ngạc bất ngờ, sau đó là ồn ào nhốn nháo, có người đã chạy tới tựa như muốn Lục Hồng Đề thay đổi chủ ý, cũng có người bắt đầu nói gì đó, nhưng thật ra cũng có một số người bắt đầu đi thu dọn. Mấy thủ hạ tín nhiệm của Lục Hồng Đề bắt đầu phụ trách tiễn người. Lục Hồng Đề không để ý những tiếng động ồn áo, nàng đi đến một tảng đá lớn bên sân rộng, ngồi xuống, gió đêm thổi tới, ánh lửa và ánh sao hòa nhập với nhau, nửa người nàng đều là máu, nhưng nàng không chút e ngại, chỉ khép hai chân lại, kéo kéo làn váy ôm lấy đôi giày, nghiêng đầu, nhìn sơn trại trong bóng đêm.
Sân rộng bên kia, lão nhân chống quải trượng lúc trước nàng có hỏi đã xoay người đi rồi.
Đêm nay đã định trước là một đêm không yên ổn, trong sơn trại vẫn duy trì những tiếng ồn ào nhốn nháo, có người chuẩn bị đi, có người đang thương lượng, cũng có người tham gia phản loạn bắt đầu ăn năn, quỳ gối bên sân rộng nói muốn ở lại. Lục Hồng Đề cuối cùng cũng gật đầu, nàng rời khỏi sân rộng, đi đến khu nhà ở giữa sườn núi, lão nhân ở ngoài phòng đang đứng trong gió đêm nhìn tình huống trong sơn trại. Lục Hồng Đề tới đỡ lão:
- Lương gia gia, gió lớn, đi vào thôi.
- Trời nóng quá, ta cũng không biết hôm nay cháu làm có đúng hay không, sợ là sẽ có không ít người đi đấy.
- Ở lại cũng phiền phức.
- Vậy cũng phải, vị Ninh công tử kia nói vậy cũng là có đạo lý của hắn.
- Vâng.
- Chỉ là … Thuộc hạ của Điền Hổ làm chuyện này, sợ là sẽ dọa rất nhiều người bỏ đi, ta đã nghĩ, mà có lẽ cũng không dọa nhiều lắm …
- Nếu thật sự là không thể cùng chung hoạn nạn, vậy thì để bọn họ đi vậy.
Nàng đỡ lão nhân vào nhà, lão nhân gật đầu cười cười, vỗ vỗ vào tay nàng:
- Bất luận làm thế nào, hôm nay cháu đã giống một trại chủ rồi. Mục Lực thiên sinh phản cốt, nhìn thì trung hậu nhưng cực kỳ giảo hoạt, ngày trước chính là hắn nói, một câu nói của cháu đã dọa hắn trốn biệt, hay lắm.
- Bắt chước người đấy.
- Ồ?
Lão nhìn nàng một chút, Lục Hồng Đề cười cụp mi mắt, có một khoảng thời gian nàng theo Ninh Nghị, tuy rằng không nhiều lắm nhưng lại nỗ lực ghi nhớ và học theo cách thức làm việc của Ninh Nghị, sau đó cho ra kết luận câu "giết cả nhà ngươi" là câu nói dọa người khác nhất. Cũng bởi Lục Hồng Đề học võ từ nhỏ, học vấn không cao, bằng không cơ bản đã không ghi chép lại thành quyển sổ nhỏ để cầm theo bên mình.
Trận biến cố này trong sơn trại trước đây nàng cũng đã có chuẩn bị rồi, tuy rằng cũng không phải là tính toán không bỏ sót, nhưng miễn là một khi việc xảy ra, tiếp theo làm thế nào, trong lòng một số ít người đều biết rồi. Lúc Lục Hồng Đề bị đám người Tào Hồng bao vây tấn công, lão nhân bên này cũng đã nắm toàn cục trong tay.
Lúc này hai người mới có thể ở chỗ này để thương thảo ai sẽ đi, ai sẽ ở, sau này sẽ làm sao, trong lúc nói chuyện, lão nhân cũng lấy một quyển sổ nhỏ mà Ninh Nghị đưa cho, Lục Hồng Đề ngồi trên ghế bên cạnh, tiếp chuyện với lão.
Trong quyển sổ nhỏ là có dự đoán sẽ phát sinh chuyện này. Đương nhiên, Ninh Nghị chỉ có thể thông qua nhân tính để suy đoán một cách đại khái, Lục Hồng Đề ở trên núi, thân là nữ tử, chưa lập gia đình, nói là đáng giá để các thành viên tổ chức tín nhiệm nàng, chẳng qua cũng chỉ có vài người mà thôi. Tình trạng như vậy có thể gắn bó một sơn trại nhỏ đã định trước trong quá trình lớn mạnh sẽ gặp phải các loại chuyện, xí nghiệp gia đình khó có thể lớn mạnh cũng là vì nguyên nhân như vậy, có thể cung cấp người đáng tín nhiệm quá ít. Mấy thứ này ở hậu kỳ cố nhiên có thể thông qua chế độ bù đắp, nhưng giai đoạn trước đó thì không thể không có ứng đối.
Để bọn họ tụ tập với nhau, để bọn họ tạo phản, càng dễ khiến cho những người hai mặt này rất nhanh bại lộ, sau đó đơn thuần giết chóc cũng chỉ có thể trút giận, lúc này, không ngại nhân lúc này cho bọn họ có cơ hội lựa chọn, nếu đã có người đi đầu, dứt khoát để sơn trại phân liệt một lần, loại trừ những nhân tố không đáng tin cậy đi, từ nay về sau những người ở lại mới thật sự là người một nhà.
Đương nhiên, Ninh Nghị không ngờ Lục Hồng Đề sẽ bắt tay vào làm phép thử chính là thủ hạ của Điền Hổ. Đây cũng là Tào Hồng này đụng phải họng thương rồi.
Khắp nơi ở Lữ Lương Sơn đều là sơn trại, mọi người không sợ trời không sợ đất, Thanh Mộc Trại giết người của Điền Hổ, chuyện này nói lớn thì lớn nói nhỏ thì nhỏ.
Nói lớn, Tấn Vương Hà Bắc dù sao cũng có thế lực khổng lồ, quy mô của Thanh Mộc Trại không thể nào bằng được, Nhưng nói nhỏ, hai bên lại cách nhau quá xa, thỉnh thoảng mới có qua lại, làm việc buôn bán, nhưng muốn nói chinh phạt Thanh Mộc Trại, chuyện này đối với Điền Hổ mà nói là hoàn toàn lực bất tòng tâm. Tào Hồng chạy đến Thanh Mộc Trại gây sự, tuy rằng đã chết, hai bên cũng không phải là không thể đàm phán được.
Nhưng chuyện này đắc tội Điền Hổ, dù sao người trong sơn trại sẽ bị áp lực tâm lý, một vài người vốn nửa vời và do dự, lúc này lại có thể lựa chọn ra đi. Đây cũng có thể là bởi vì bản thân Lục Hồng Đề là phụ nữ, trọng tình cảm, thủ hạ có đáng tín nhiệm hay không, có lẽ là vô cùng coi trọng. Mà một khi việc thanh trừ qua đi, người ở lại, tuyệt đại đa số không cần phải lo lắng vấn đề trung thành của họ nữa. Khi lần thứ hai mở rộng Thanh Mộc Trại, một số ít người này cũng đều có thể trở thành nòng cốt, không cần vì không chọn được "Chính ủy" mà lo lắng.