Nhà đã chọn được rồi, tiền cũng không thiếu, Ninh Nghị cũng coi chuyện này như là đi dạo cùng mọi người, mở mang kiến thức một chút về tình hình Biện Lương, bởi vậy cũng không hẳn là chỉ đi lựa chọn vài món gia cụ không thôi. Mấy người đi dạo trên đường phố dài, Cẩm Nhi lôi kéo Vân Trúc, Tiểu Thiền đi vào các cửa hàng. Bình thường nàng không như vậy, giả như chỉ có nàng với Vân Trúc, hoặc là mang theo một hai hạ nhân, đi dạo các cửa hàng mua sắm cũng không phải là quá khoa trương, nhưng hôm nay có đám người Ninh Nghị đi theo, với nàng mà nói giống như là nhà chồng đi theo để mua đồ, phía sau có cảm giác như là có lá chắn.
Trước tiên chọn gia cụ, sau đó hẹn thời gian để ông chủ cửa hàng chuyển đi, sau đó mua một ít đồ vật vặt vãnh, bao gồm cả bát chén, hoa quả, mứt, bánh vân vân...để hai hạ nhân cầm, sau đó thì cũng có nhạc đệm nho nhỏ, khi Cẩm Nhi đang cao hứng mua vài bộ quần áo và đồ dùng hằng ngày cho mình, một gã hạ nhân tay còn rảnh bị sai đi làm chuyện khác, Ninh Nghị và Tần Thiệu Du ở bên cạnh cửa hàng xem đồ này nọ, Tô Văn Dục thì đến thanh toán tiền thay nàng, sau đó cầm túi đồ cho nàng, nàng cũng không từ chối.
Loại chuyện nhỏ nhặt này, thật ra trong lúc lơ đãng có xảy ra vài lần, Tô Văn Dục lá gan thoáng lớn hơn, cũng thử thăm dò nói với nàng mấy câu, nhưng lại không bị Cẩm Nhi cự tuyệt quá mức, nàng trả lời khá hữu lễ, bộ dáng khác hẳn lúc đấu võ mồm với Ninh Nghị, nghĩ lúc này bộ dạng của nàng thật giống như cung nữ có thái độ đúng mực.
Lúc mặt trời chiều ngả về tây, mọi người cách Văn Hối lâu cũng không quá xa, đi tản bộ trên đường một lúc, khi rẽ qua một con đường tương đối hẻo lánh, thì nghe phía trước có vọng đến những tiếng cười.
- Vật nhỏ à, có ai thấy vật nhỏ của ta không? Ha ha ha ha...nó là một con khỉ lông vàng, ta đi tìm con khỉ lông vàng...Nó cao như này...to như này, rất đáng yêu....Nhưng hiện tại không thấy nó đâu nữa, nó mặc váy đấy, ta chẳng thấy nó đâu nữa...
Theo tiếng cười, còn có tiếng thét chói tai của một cô gái...
Mặt trời chiều thấp thoáng, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống que khe hở của tán cây, người đi trên đường không nhiều lắm, phương hướng thanh âm truyền tới là từ chỗ khúc rẽ của đường tắt kia. Đi kèm theo tiếng kêu của cô gái là tiếng cười bỉ ổi lọt vào tai khiến người ta tức giận. Đám người Ninh Nghị nghe thấy tiếng cười, đi vài bước, từ giao lộ bên này tò mò nhìn sang dưới tàng cây bên kia.
Chỉ thấy bên kia đầu đường cách chừng hơn hai mươi mét, quả nhiên là đang trình diễn tiết mục thiếu niên hư hỏng ức hiếp con gái nhà đàng hoàng. Nhìn công tử quần áo hoa lệ bộ dạng hung ác cùng với tên hạ nhân gia đinh đang đuổi theo một cô gái mang khăn đội đầu, xách cái giỏ. Cô gái kia mặc quần áo bần hàn, không phải là nhà có tài sản, vài tên gia đình đuổi theo quây nàng lại, để vị công tử kia đuổi theo đùa giỡn, chỉ là xem biểu hiện của họ thì có phần do dự, tất cả điều này đại để là đến từ một gã nam tử mặc quan phục đeo đao đứng bên cạnh khuyên can.
Nam tử mặc quan phục đeo đao hẳn là hạ nhân của vị công tử kia, chỉ là chức vị cao hơn một chút, chắp tay liên tục khuyên can, bởi vậy gia đinh chung quanh mới có chút do dự. Nhưng vị công tử kia không để ý lời khuyên can của đối phương, cười ha hả tiếp tục đuổi theo:
- Đừng chạy...Ta không có ác ý....Vật nhỏ của ta không có ta sẽ rất đáng thương đấy, sẽ chết đói bên ngoài, hì hì....
Gã đẩy nam tử đang khuyên can ra, bắt lấy ống tay áo của cô gái, sau đó xé xuống một mảng, cô gái hét chói tai cầm giỏ đập vào gã, sau đó xoay người muốn bỏ chạy nhưng lại bị ngăn lại, biểu hiện của nàng vô cùng lo sợ. Bên này đám người Ninh Nghị nhìn một lúc, Tiểu Thiền, Vân Trúc, Cẩm Nhi đều nhíu mày, Cẩm Nhi khẽ nói:
- Sao lại có kẻ như thế, chẳng phải là đang ở dưới chân thiên tử sao...
Tần Thiệu Du cũng nhìn nhìn, nói:
- Là Cao Mộc Ân, hắn là nghĩa tử của Cao Cầu Cao Thái Úy, nha nội của phủ Thái Úy, trong kinh thành đều gọi hắn là Thái Tuế...
Ninh Nghị nhíu mày:
- Quen nhau à?
Tần Thiệu Du lắc đầu:
- Không, không quen...
Trên thực tế, nghĩa tử của phủ Thái Úy cùng với cháu trai của phủ Tể tướng khi ra ngoài, trong mắt người bình thường thì không biết phân biệt cao thấp, nhưng thành thật mà nói, Tần Thiệu Du cơ bản không gây loạn ở kinh thành, cũng không phải là người không coi ai ra gì. Nhóm Cẩm Nhi nghe đến thân phận của vị công tử kia, liền ngậm miệng không nói gì nữa. Bất luận là Tiểu Thiền hay là Vân Trúc, Cẩm Nhi, đều hiểu người có thân phận quyền thế ẩn chứa lực lượng như nào. Nơi kinh thành, tùy tiện ném gạch đều có thể đập trúng vào con cháu quý tộc nhà quyền quý, gặp bất cứ việc gì mà cũng mạnh mẽ ra mặt, khẳng định cuối cùng phiền phức sẽ rơi lên người Lập Hằng.
Bên này lặng lẽ nói vài câu, Cao nha nội bên kia tựa như bị những lời khuyên can chơi đùa như này không bằng đi thanh lâu còn hơn, bèn phất phất tay.
- Lục Khiêm, ngươi cút ngay cho ta, đừng phiền ta nữa. Ta không đi thanh lâu! Ở đó chẳng có trò gì hay! Ta chán rồi! Ta muốn phụ nữ đàng hoàng! Ta - Muốn - Phụ - Nữ - Nhà - Đàng - Hoàng! Lục Khiêm, các ngươi bình thường cũng nói phụ nữ nhà đàng hoàng là hay nhất, ngươi nhìn mọi người lấy vợ đều là lấy phụ nữ nhà đàng hoàng, mọi người đều thích như vậy, ta cũng thích như vậy. Chơi một chút thì có sao nào, đúng không! Ta đã nhịn lâu rồi, từ sau sự kiện Lâm Xung các ngươi vẫn cứ dong dài như vậy, ta phải chơi vài lần...Lục Khiêm, ta biết cha ta cho ngươi theo ta, nhưng ngươi còn như vậy, ta sẽ chết cho ngươi xem...ôi, vật nhỏ của ta...
Lục Khiêm kia khuyên vài lần, thấy đối phương thật sự tức giận, cũng đành phải lui đi. Cao nha nội tiếp tục tiến lên đùa giỡn với cô gái kia. Gia đinh phụ trách vây ngăn bên này cũng phát hiện ra đám người Ninh Nghị ở giao lộ bên kia, tay nắm chuôi đao, quát lớn:
- Nhìn cái gì mà nhìn, cút!
Cao nha nội quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục đuổi theo cô gái, nhưng chỉ chốc lát sau, lại quay đầu lại, ngón tay chỉ về bên này.
Bản thân Ninh Nghị ở bên này cũng đang cân nhắc là nên rời khỏi hay là nên làm gì, lúc này nhíu mày, kéo tay:
- Đi thôi.
Cẩm Nhi ở bên cạnh đã kéo Vân Trúc và Tiểu Thiền rời khỏi giao lộ, Tần Thiệu Du vốn còn muốn nói gì dó, Ninh Nghị nhìn gã:
- Tần huynh đệ, phiền ngươi đưa bọn họ về trước đi.
Cái liếc mắt kia, làm Tần Thiệu Du như bị thần sai quỷ khiến, gật đầu:
- Ừ.
Bên kia Cao Nha nội há miệng, gần như vô thức nhìn sang bên này:
- Mỹ...
Nói còn chưa hết câu, một trận cười ha hả đã cắt ngang lời của gã, trong phạm vi, thư sinh ở giao lộ bên kia đã vừa vỗ tay vừa đi tới:
- Tri kỷ, ha ha ha ha, lời vị huynh đài vừa nói thật sự là quá đúng, hân hạnh được làm quen...
Cao Nha nội đi tới trước vài bước mới ý thức được người kia là đang nói với gã, gã vốn vô thức nói:
- Vật nhỏ ơi...
Nhưng mà thư sinh kia đã đến gần rồi, hai gã gia đinh muốn ngăn hắn lại, nhưng không biết vì sao, tay hai người vừa đưa ra lại bị tên thư sinh này sải bước vụt qua, Cao Nha nội thấy hoa mắt, bàn tay đã bị đối phương nhiệt tình bắt lấy, thư sinh này cười vô cùng chân thành, biểu hiện và lời nói như là tiếc hận vì gặp mình quá muộn, hơn nữa mơ hồ cũng có khí chất thích trêu ghẹo phụ nữ giống như Cao nha nội gã, làm cho gã nghĩ đây là người cùng đạo. Nhưng cũng là bởi vì cùng lúc ấy, Lục Khiêm đã cầm đao tới gần, nhưng không chém ra.