Trong nắng sớm, thanh âm xa dần. Thời gian qua nhanh, cảnh vật tối dần. Ở cửa Chúc gia trang, một thân ảnh bước đi trong ánh trời chiều mà đến, đứa bé đang chơi đùa ở ngoài cửa nhận ra gã, hào hứng đến bên cạnh gã, cùng đi vào với gã. Sau đó, cũng có rất nhiều người ra đón, đi đầu là trang chủ Chúc Triêu Phụng, chắp tay chào đón gã:
- Loan giáo tập, ngươi đã trở lại!
Những người trẻ tuổi quanh đó cũng gọi sư phụ.
- Chúc trang chủ đa lễ rồi, lúc trước tại hạ vì chuyện của Tăng Đầu Thị đi không từ biệt, thực là thẹn với sự hậu đãi của trang chủ. Nghe nói Lương Sơn có ý động thủ với Chúc gia trang cho nên vội vã quay về, xin trang chủ thứ lỗi.
- Loan giáo tập nói gì vậy, Chúc gia trang ta chính là nhà của Loan giáo tập, bọn Long nhi coi Loan giáo tập như thầy như cha. Trăm ngàn lần đừng khách sáo. Năm trước nghe nói Tăng Đầu Thị bị giết, ta lo giáo tập gặp chuyện không may, từng phái người đi tìm, đáng tiếc vẫn không có kết quả. Trở về là tốt. Trở về là tốt a … Về phần việc Lương Sơn, hiện giờ cũng chỉ là suy đoán. Gần đây thanh thế của Lương Sơn càng lúc càng lớn, không ít người đến đầu nhập, cũng từng đến bên này, chúng ta mới hơi căng thẳng …
Chúc Triêu Phụng cười, vung tay lên:
- Không nói những chuyện này nữa, có Loan giáo tập ở đây, cho dù bọn đạo tặc Lương Sơn có tới, bọn ta cũng có thể làm cho bọn họ có đi không có về! Ha ha, bày tiệc, hôm nay mở tiệc thết đãi Loan giáo tập
Trời dần tối đen.
Giữa sơn lĩnh mờ mịt giữa, bóng người chạy như điên, đan xen, gã thanh niên tuấn tú ghìm chặt ngựa.
- Bị theo dõi
- Ha ha ha ha ha ha ha ha
Tiếng cười theo gió đêm vọng lại. Trịnh Bưu xông qua núi rừng, xuyên qua đường nhỏ, nhanh chóng vung đao.
- Chết đi
Hai đám người xông vào nhau chém giết!
Lại một ngày sau đó, bên trong một hang động giữa núi rừng, bọn người Ninh Nghị gặp được toàn bộ "Lang đạo", cùng thủ lĩnh Vương Sơn Nguyệt.
Diện mạo tuấn tú như tranh vẽ, thoạt nhìn, thậm chí có phần yếu đuối giống như một phụ nữ. Những lời đồn thổi xung quanh đây, thủ lĩnh lang đạo võ nghệ cao cường, đi về như gió, hơn nữa ăn thịt người sống, nhưng thân hình của y cũng không cao lớn, có chút gầy, xem ra không giống như là người luyện được võ nghệ rất cao cường, có điều trong mắt lạnh lùng cùng oán hận khiến y càng tăng thêm sát khí. Lúc hai bên gặp nhau thì y đang mang người từ bên ngoài trở về, nghe nói có một vài người chết, không ít người bị thương.
Người thanh niên tên là Vương Sơn Nguyệt cũng bị thương, lời nói lạnh lùng, có điều khi nhận thư của Tần Tự Nguyên, lại sau khi nghe Ninh Nghị nói tình hình ở kinh thành, biểu tình mới hơi ôn hòa một chút.
- Lương Sơn đã phát ra Tụ nghĩa lệnh, muốn đầu của Lang đạo. Chẳng qua lần này là gặp mai phục của bọn chúng, chúng ta chết vài huynh đệ, dựa vào sự thông thuộc về địa hình mới xông ra được. Tên thủ lĩnh rất lợi hại, nghe gọi là Trịnh ma vương gì đó.
- À.
Ninh Nghị gật đầu.
- Trong thư lão sư đã nói rồi, tất cả đều nghe Ninh huynh đệ sắp đặt. Cho nên Ninh huynh đệ không cần e ngại nhiều, có chuyện gì phải làm, ta tất toàn lực phối hợp.
- Tốt, ta có chút ý kiến, cần lang đạo phối hợp, ta sẽ không quanh co lòng vòng. Người của chúng ta không nhiều lắm, thời gian cũng không nhiều, mấy ngày sau, lúc mọi người dưỡng thương, ta muốn an bài một việc cho mọi người, gọi là huấn luyện một chút.
- Vâng!
- Mặt khác, liên quan đến tình hình của Lương Sơn, những hiểu biết của bên này, ta muốn toàn bộ.
- … Được.
Trước đây không có quen biết trước, Tần Tự Nguyên cũng nói Vương Sơn Nguyệt này tính tình có chút quái dị, y dứt khoát rõ ràng, Ninh Nghị trước tiên đã bày ra thái độ giải quyết việc chung, mà không có ý định lôi kéo làm quen quá nhiều.
Thái độ như vậy, có vẻ được y tán thành. Lang đạo lúc này tổng cộng chỉ có hơn ba mươi người, trên cơ bản kỳ thật đều thuộc về Mật trinh ti, một vài người là người nhà của Vương gia, hơn nữa lần này bọn người Ninh Nghị đến, tổng cộng chỉ có trên dưới bốn mươi người, đó là toàn bộ số người có thể sử dụng trước mắt.
Ba ngày sau đó, dựa theo kế hoạch mọi người huấn luyện đơn giản một chút, như về mặt giao tiếp, nếu biết chữ, thì cần biết một số cách lưu trữ đơn giản, chuyện khác thường như vậy làm cho mọi người có chút nghi ngờ, cũng may Vương Sơn Nguyệt đối với những người này hoàn toàn nắm trong tay, phối hợp vô cùng hoàn hảo. Về phần tin tức liên quan đến Lương Sơn, phía y gần như không có ghi lại điều gì, các tin tức có được đều nằm trong đầu của một mình Vương Sơn Nguyệt, cho nên y vừa dưỡng thương, vừa nói từng chuyện từng chuyện cho Ninh Nghị nghe, Ninh Nghị ghi tất cả vào một cuốn sổ nhỏ.
Tạm thời vẫn chưa có quá nhiều tình cảm để nói chuyện, tất cả chỉ là giải quyết việc chung, Ninh Nghị vẫn tương đối thích hình thức như vậy. Trong lòng Vương Sơn Nguyệt rõ ràng cho thấy có nghi ngờ, một thư sinh như vậy ở nơi khác cứ như vậy mà tới đây, nhưng đúng là có kế hoạch rất rõ ràng, nếu muốn đối phó với Lương Sơn Bạc hiện nay thanh thế đã có mấy mươi nghìn người, làm cho y cảm thấy khó hiểu, nhưng phong thư của Tần Tự Nguyên cũng đủ kìm chế nghi ngờ nhất thời của y, muốn thử xem cái người từ kinh thành tới này rốt cuộc muốn làm gì.
Ba ngày sau đó, các tên lang đạo vẫn còn đang dưỡng thương và tiến hành huấn luyện trên núi. Ninh Nghị, Vương Sơn Nguyệt, ba huynh đệ Tề gia, Tô Văn Dục cùng năm tên thị vệ đi theo đang xuống núi, đi về phía đồi Độc Long làm bước chuẩn bị đầu tiên.
Ninh Nghị ăn mặc sang trọng, đeo ban chỉ, xách theo đao kiếm, biến mình thành một công tử giỏi võ lại giàu có, sau khi buôn bán ở lại đồi Độc Long nghỉ ngơi, đưa bái thiếp cho Chúc gia đứng đầu tam trang, đại diện cho đại thương hộ Lôi gia nổi danh nhất kinh thành đến đây cùng đồi Độc Long bàn chuyện làm ăn.
Có quan phủ là Tần lão chứng thực, theo tin tức từ các quan phủ cho biết, sự nghiệp buôn bán của Lôi gia này ở vùng Sơn Đông cũng hơi có danh tiếng. Sau đó đoàn người được Chúc Triêu Phụng tiếp đãi long trọng, cùng tiếp đón còn có tam vị công tử Chúc gia trang là Chúc Long, Chúc Hổ, Chúc Bưu. Trên thực tế, tên Ninh Nghị Ninh Lập Hằng ở Lương Sơn đã có ghi chép, lần này lại đây, hắn giả mạo con cháu Lôi gia, cũng sớm sửa lại tên cho mình.
- Tại hạ Lôi Phong, thuở nhỏ học võ, mới bước chân vào giang hồ mấy năm, cũng có chút thành tích.
Sau khi gặp mặt, Ninh Nghị chắp tay tự giới thiệu:
- Người giang hồ ban cho danh hiệu Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ. Lần này nghe nói bên Sơn Đông này không yên ổn lắm, mới chủ động đến đây xin giết giặc, vừa buôn bán, vừa kết giao bằng hữu, hôm nay nhìn thấy các vị anh hùng Chúc gia trang, thật sự vinh hạnh.
Ninh Nghị chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi tuổi, lúc này cũng không có khí thế gì của cao thủ võ lâm, vừa xưng tên, trên mặt của mọi người có chút nghi hoặc, nhưng ngoài miệng đương nhiên vẫn khách sáo:
- Thì ra là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Lôi Phong Lôi huynh đệ, ngưỡng mộ đại danh, hạnh ngộ hạnh ngộ.
- Kỳ thật việc làm ăn là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là hành hiệp trượng nghĩa, không bỏ qua chuyện bất bình. Lần này nghe nói bọn giặc Lương Sơn có ý đồ gây rối với đồi Độc Long, thuở nhỏ Lôi mỗ đọc thuộc binh thư, vẫn muốn ra chiến trận nhìn một cái, đáng tiếc trong nhà quá mức cổ hủ, lần này Bắc phạt không thể tham gia, sắp tới nếu có bọn giặc Lương Sơn đến đánh, mong rằng chư vị cho Lôi mỗ lưu lại, đứng ngoài nhìn xem, ha ha ha ha, ngày khác tất có báo đáp a …
Hắn vừa nói vừa chống nạnh, những người bên cạnh trên mặt biểu hiện lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ vô cùng …