Thi thể ngã xuống, công tử nhà giàu sắc mặt vẫn thản nhiên nói:
- Tiếp theo!
Có người tới mang thi thể đi ra, hai người khác đi đến chỗ đám người Lương Sơn, kéo một tên quân tốt tới, đẩy y ngồi xuống ghế dựa. Lúc này đám người mới rốt cục có phản ứng. Mọi người kích động, phẫn nộ vô cùng. Người bị ấn ngồi trên ghế thì hai tay đã bị trói nhưng vẫn đứng bật lên, quát:
- Các ngươi muốn giết, muốn lóc thịt …
Còn chưa nói dứt câu, trên vai đột nhiên trầm xuống, chính là vị công tử nhà giàu kia đột nhiên nhào tới, hai tay ấn y ngồi xuống ghế. Ánh mắt vừa hung bạo vừa hờ hững kia gần trong gang tấc khiến tên lính này không kìm nổi ngẩn người. Ánh mắt của đám người cũng bị động tác bất ngờ này hấp dẫn, thoáng im lặng. Công tử nhà giàu nhìn y, khi rốt cục y có phản ứng, muốn dùng đầu húc hắn một cái thì hắn đã buông tay ra, đứng thẳng dậy, đảo mắt nhìn đám người.
- Xuất phát từ thái độ chịu trách nhiệm đối với sinh mạng của các ngươi, ta vẫn hy vọng ngươi nghe kỹ câu hỏi này.
Hắn lạnh lùng nói:
- Ta muốn diệt Lương Sơn, ngươi có thể … Nói hết những tin tức mà ngươi biết về Lương Sơn cho ta biết không?
Vẫn câu hỏi lạnh lùng và thẳng thắn đó, trên quảng trường gần như còn im lặng hơn cả lần trước. Mọi người muốn xem phản ứng của công tử nhà giàu, kỳ thật cũng đang nhìn phản ứng của người ngồi trên ghế kia. Tên lính Lương Sơn đó cắn chặt hàm răng, thong thả ngẩng đầu với vẻ ngạo nghễ, ánh mặt đối chọi lại với ánh mắt lạnh lùng của công tử kia.
Phụt! Tên xuyên qua trán, thi thể ngã xuống.
- Chó chết …
Trên quảng trường nhỏ đột nhiên có người hô lên, sau đó mọi người đều náo động.
- Con mẹ nó …
- Ngươi dám giết người …
- Chờ bố đi ra ngoài …
Thanh âm trở nên mãnh liệt sôi trào, giống như nổ tung nồi. Hành động như vậy vào lúc này chắc chắn sẽ khiến cho phản kháng trở nên kịch liệt, ngay cả Chúc Long đang ở một căn phòng bên cạnh cũng không kìm nổi muốn lao tới:
- Sao có thể giết người như thế, xảy ra việc …
Chỉ có điều bị Chúc Triều Phụng đè vai giữ lại.
Tình cảnh kịch liệt, từ đầu khi bắt đầu áp tải bọn họ đến tập trung ở đây cho đến lúc công tử nhà giàu đi vào đến giờ, biến cố gần như không kịp phản ứng. Lúc này liên tiếp giết chết hai người như thể giẫm chết con kiến khiến đám người sôi trào lên.
Nhưng giữa những tiếng ồn ào hỗn loạn đó lại một câu nói lạnh như băng vang lên:
- Chuẩn bị! Trong sân đã có mấy người đứng lên trước tiên:
- Có giỏi thì giết lão tử (cha mày) đi này!
Ở giữa có một người hô lên:
- Các vị huynh đệ, là y muốn chúng ta …
Phụt một tiếng, tên nỏ xuyên qua yết hầu. Những chiếc đèn lồng treo trên cột cờ quanh quảng trường lung lay theo gió, chiếu sáng khắp sân. Công tử nhà giàu hạ tay cầm nỏ vừa bắn xuống, tay trái đã chỉ ra phía trước, ở đó có người đang hô:
- Các huynh đệ, chúng ta …
- Hắn!
Miệng nói, tay chỉ, tên nỏ bắn thẳng tới. Sau đó là:
- Hắn, hắn, bên kia, xử lý hắn …
Tiếng dây nỏ bật vang lên gần như không chút do dự. Máu tươi, thịt nát, mũi tên nở hoa trong đám người. Một gã đàn ông đứng ở trước tiên trong đám đông đột nhiên đứng lên, xông về phía Ninh Nghị, hai tay không ngờ đã tháo được dây thừng:
- A a a … Lôi Phong, ta giết ngươi …
- Lôi Phong mà ngươi cũng dám mắng …
Tiếng gầm như sấm, át hẳn tiếng hô của đối phương. Dưới ánh đèn mờ tỏ, công tử nhà giàu ném cây nỏ ra phía sau, thuận tay chộp lấy bao tay thép ở bên phải, vừa gầm lên vừa bước tới, vung quyền lên. Gã kia trúng một quyền trên mặt, thân thể bắn thẳng ra phía sau, văng vào giữa đám tù binh, nửa khuôn mặt đều bị dập nát, thân thể co giật phun máu tươi.
Lúc này mọi người xôn xao giận dữ, chỉ có điều sợ hãi và kích động rồi đột nhiên lại bùng nổ. Nhưng trước khi có người thực sự hô lên những lời nói kích động thì đã có sáu, bảy thi thể ngã xuống giữa đám người. Mùi máu tanh tràn ngập lan tỏa, tiếng nói chuyện lập tức nhỏ lại. Nhưng ở phía sau, đám người Tần Minh vẫn hò hét, mắng to:
- Nếu huynh đệ nhà ta tiến vào trang, nhất định không buông tha cho ngươi! …
Trong đó người chửi mắng hung hăng nhất chính là Thao Đao Quỷ Tào Chính có dáng người rất cường tráng. Y vốn xuất thân là đồ tể, tính tình nóng nảy, lúc này vẫn chửi mắng không ngừng:
- Có gan thì tới đây giết ông nội mày đi! Ông nội liều mạng với các ngươi!
Mà trong tiếng chửi mắng đó, công tử nhà giàu đã một quyền đập bay tên lính kia xong, cũng ném bao tay thép sang một bên, lách qua một bên đi tới phía sau quảng trường, khi đi tới bên cạnh khu nhà thì thuận tay nhặt lên một viên gạch còn thừa ở cạnh đó, đi tới trước mặt Tào Chính. Khi đến trước mặt y, một gạch lập tức nện thẳng vào trán y, sau đó lại một đập nữa.
Đám người Tần Minh nghiến răng tưởng nứt, hét to:
- Ngươi dám thương huynh đệ ta …
- Ngươi coi đây là hành vi anh hùng gì chứ …
- Có gan thì thả ông nội, một mình đấu với ngươi …
Tào Chính vốn thân thể cường tráng, trên đầu bị đập mấy gạch, máu tươi phụt ra nhưng thân thể chỉ hơi lảo đảo. Hai tay y bị trói ra phía sau, ra sức giãy dụa. Ninh Nghị cứ như vậy cầm gạch liên tiếp đập, mặc kệ bốn người còn lại cứ hét to. Thân thể Tào Chính lảo đảo không bao lâu chợt y thét lớn một tiếng, không ngờ hai tay đã gỡ khỏi dây trói, lao thẳng tới. Một tiếng phịch vang lên trong gió đêm. Hai người hung hăng va vào nhau như thể húc nhau vậy. Vụn gạch và bụi đất bay lên cao, viên gạch bị vỡ làm đôi văng lên trời. Tào Chính bị một cước đá trở lại chỗ cũ.
Ninh Nghị ném nửa viên gạch xuống, quay người cúi xuống tìm viên gạch khác, lại đi tới tiếp tục đánh Tào Chính đang ngã dưới đất. Hắn vừa cúi xuống thì Tào Chính giơ tay lên tóm lấy vạt áo hắn nhưng đã không còn sức để làm việc khác. Ninh Nghị nắm lấy bàn tay y, bẻ gãy một ngón tay, sau đó ấn xuống mặt đất, đập liên tiếp hai, ba mươi phát. Trên quảng trường gần như không còn tiếng động. Đám người Tần Minh bên kia cũng không nói gì nữa. Ninh Nghị thoáng nhìn họ rồi ném gạch xuống.
Đám người Tần Minh vốn đang chửi bới tuyệt không tha hắn vân vân, Ninh Nghị đi qua, ánh mắt lại trở thành ôn hòa, vỗ vỗ bả vai Tần Minh, nhẹ nhàng an ủi:
- Còn sống sót đã rồi nói sau.
Sau đó, hắn quay trở lại phía trước quảng trường, lúc này đã nửa người đầy máu, phủi phủi tay, đứng trước đám người một lúc lâu, hơi suy nghĩ gì đó rồi lại kéo ghế tới đối mặt với đám người rồi ngồi xuống.
- Mọi người xem rồi chứ!
Hắn nhìn mọi người, giọng điệu không cao, bình thản như thể đang kể chuyện:
- Có một chút không ngờ tuy nhiên hiện tại đã không còn việc gì, không cần khẩn trương. Đương nhiên, nếu giọng điều ôn hòa của ta để lại ấn tượng sai lầm gì đối với mọi người thì cho ta xin lỗi. Hiện tại tất cả mọi người đã hiểu rồi nhỉ, sự tình rất đơn giản, chúng ta tiếp tục đi … Đến đây. Người tiếp theo.
Người thứ ba toàn thân run rẩy bị kéo tới ngồi xuống ghế. Y thỉnh thoảng nhìn đồng bọn phía sau rồi lại nhìn sang bên này. Ninh Nghị đi tới, cúi xuống vỗ vai y, nói:
- Không có việc gì. Chúng ta luôn luôn phải đối mặt với những câu hỏi mới có thể đi tới tương lai tốt đẹp được. Ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý kể hết những cơ mật mà ngươi biết về Lương Sơn cho ta biết không?
- Ta, ta … Người kia run rẩy, chần chừ, ánh mắt lại chuyển xuống nhìn đám người phía sau.
Đầu còn chưa kịp quay lại thì ánh đao đã vung lên, máu tươi văng tung tóe.
- Tiếp theo.
Có người kéo thi thể đi vứt, người thứ tư lại được kéo tới. Người này vừa muốn nhổ nước bọt thì Vương Sơn Nguyệt ở bên cạnh đã vung đao giết chết. Cứ như thế đến khi người thứ năm đi lên, sau khi ngồi xuống liền liều mạng gật đầu. Công tử nhà giàu ở trước quảng trường nhảy dựng lên, tự tay cởi thừng trói y, sau đó hai tay nắm lấy tay y:
- Hảo huynh đệ! Huynh đệ rất nghĩa khí! Mau dẫn y sang bên cạnh ăn cơm uống rượu! Thứ tốt đều có đủ!
Hắn nói bên cạnh tức là mấy cái lều ở cách đó không xa, mọi người ở đây đều có thể nhìn thấy. Người vừa gật đầu này ngồi xuống liền có rượu ngon thịt ngon dâng lên. Hơn hai trăm người bên này đều chăm chú theo dõi y.
Người thứ sáu thì không gật đầu mà miệng còn đang hô hoán:
- Mười tám năm sau …
Còn chưa hô dứt lời đã bị giết, thi thể bị ném sang một bên.
Người thứ bảy đang do dự, Ninh Nghị đang định xuống tay thì một người ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói:
- Từ từ.
Người đó là Nhị đầu lĩnh trong Lang Đạo, một gã đàn ông trung niên trên mặt đầy sẹo, nghe nói còn là sư phụ võ thuật của Vương Sơn Nguyệt, kiến thức rất rộng rãi.
Ninh Nghị nhìn gã hỏi:
- Cái gì?
- Ta biết người này. Xuất thân từ Song Đao Môn ở Sơn Tây, tên gọi Lưu Phú, hơi có danh tiếng.
- Tức là có thể tìm được người nhà của y à?
Ninh Nghị cười rộ lên, phất tay:
- Ai đó ghi nhớ kỹ lại nhé. Song Đao Môn Lưu Phú, về sau bảo quan phủ tra nhé.
Hắn cười nhìn Lưu Phú:
- Hôm nay ngươi chết, ta cam đoan công văn truy nã sẽ gửi khắp thiên hạ, nhất định sẽ giúp ngươi tổ chức lễ tang cho cả nhà ngươi. Đến, giết y.
Người bên cạnh giơ nỏ lên, Lưu Phú đã hô to:
- Không! Từ từ, ta giúp ngươi! Ta giúp ngươi! Ta giúp ngươi!
Ninh Nghị vỗ hai tay, cung nỏ hạ xuống. Khi người này đi sang một bên, Ninh Nghị khoác vai y, vỗ vỗ ngực y, chân thành nói:
- Đúng là nên quý trọng người nhà mà … Tiếp theo.