Chúc Long quát:
- Ngươi nói mơ cái gì thế?!
- Quả thật là nói mơ!
Ninh Nghị đơn giản vung tay lên, Chúc Long gần như phản xạ có điều kiện lui lại nửa bước, nghĩ rằng tên điên này lại muốn bùng lên đả thương người như vừa rồi trong quảng trường:
- Võ Thụy Doanh rất sợ chết, các ngươi cũng không phải vậy sao? Ngươi muốn nói đánh Lương Sơn là trách nhiệm của quan phủ à? Đúng đấy! Ngươi mắng bọn họ thì có ích lợi gì? Nhưng hiện tại … Chúc lão bản, ông nên hiểu rằng, Lương Sơn không chết thì chết nhất định là các ông. Hiện tại ta chỉ muốn hỏi một câu: Nếu đồi Độc Long giải được vây, mà thật sự có lúc có thể bố trí Lương Sơn vào chỗ chết, các ông có nguyện ý xuất binh đánh một trận hay không?
Ninh Nghị nhìn lão, nói tiếp:
- Đám lính Võ Thụy Doanh kia ta trị không được, chỉ có thể dựa vào các ông.
Chúc Triều Phụng nói:
- Ngươi chẳng lẽ … Thật sự có biện pháp?
- Chỉ có chút khả năng thôi, ta vẫn đang làm.
Ninh Nghị ra hiệu về phía quảng trường bên kia:
- Có khả năng hay không, Chúc lão bản ông có thể tự mình xem. Nếu trong vòng ba ngày mà không có hiệu quả … Dù sao ta cũng sẽ chết cùng với các ông ở chỗ này. Ta đã giết những kẻ kia của bọn chúng, bọn chúng sẽ không bỏ qua ta đâu, mà Chúc gia cũng vậy. Cho dù các ông đối xử với bọn chúng tử tế thì bọn chúng cũng nhất định sẽ giết hết Chúc gia … Hai vị cứ nghĩ kỹ sự tình đi, ta phải về trước tắm rửa một chút.
Ninh Nghị nói xong liền đi qua bên cạnh cha con họ Chúc. Chúc Long ngẫm nghĩ một chút, quay đầu lại không kìm nổi nói:
- Ngươi thực sự cảm thấy việc này hữu dụng sao? Cho dù là ngươi hỏi ra được tất cả sự tình, cho dù ngươi có thể kéo hết toàn bộ bọn họ về phía bên chúng ta thì cũng có thể làm được gì? Nhiều lắm là hơn một trăm người mà thôi! Ngươi cho là bên phía Lương Sơn kia sẽ không có biện pháp sao? Ta nói cho ngươi, nếu bọn chúng nói dối một chút thôi, ngươi mất hai, ba ngày cũng không chắc có thể điều tra ra được.
Dưới ánh đèn lồng, Ninh Nghị quay đầu lại cười cười.
- Nói thật nhé, Chúc huynh ngươi nghĩ xa xôi quá. Bọn chúng nói thật hay không, đối với bên phía chúng ta, à …
Hắn mở hai tay, ánh mắt lạnh lùng, nói rõ ràng từng chữ một:
- Ta đều không coi là gì cả.
Đêm dần sâu, trên chiến trường vẫn tràn ngập mùi máu tanh, mùi xác chết, mùi thịt cháy … Đầu mùa hạ nên nhiệt độ cũng không cao, những mùi của chiến trường để lại dưới khí trời như lồng hấp này đã không còn quá khó ngửi. Trên con đường nhỏ gần Chúc gia trang và Hổ gia trang, một đội người lặng lẽ đi không một tiếng động. Ở cuối cùng của tầm nhìn bên kia là ánh lửa chúc mừng của quân doanh Lương Sơn.
Trong đội ngũ thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng khóc.
Đánh nhau ban ngày mặc dù không chết thê thảm và nghiêm trọng như đánh trận với quy mô lớn nhưng khi đêm đến sẽ để lại những thi thể không kịp thu dọn. Đến buổi đêm, khi quân Lương Sơn không còn tấn công nữa, người trong trang sẽ đi ra ngoài, cố sức mang các thi thể trở về. Đồng thời cũng nhân dịp đêm tối, tiếp tục bày thật nhiều cạm bẫy, chông sắt, chông tre để sáng hôm sau chiến đấu sẽ có thêm càng nhiều ưu thế.
Đương nhiên, chuyện như vậy trong đêm không phải là không có trở ngại. Bên phía Lương Sơn nhân sự đông đảo, thỉnh thoảng sẽ có tướng lĩnh mang theo ba trăm, năm trăm người thừa dịp ban đêm tập kích. Cho dù không chiếm được địa lợi nhưng dựa vào khí thế dâng cao cũng có thể giết được đám lính trong trang tan tác. Mấy đêm trước, buổi tối đi ra nhặt xác còn có không ít phụ nữ nhưng sau vài trận tấn công, có người bị giết, có người bị bắt tại chỗ mang về quân doanh Lương Sơn. Nếu buổi tối tới gần đó một ít, có khi còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng phụ nữ kêu khóc. Mấy người đàn ông trong trang không thể chịu nổi sự sỉ nhục này, thừa dịp đêm xung phong tới quân doanh Lương Sơn, còn chưa tới nơi đã bị bắn chết toàn bộ.
Mấy đêm này, đám người Loan Đình Ngọc liền quy định cho dù là người trong trang đi ra ngoài bày cạm bẫy cũng không được phép nửa đêm chạy loạn. Đi ra ngoài nhặt thi thể cũng cố gắng là đàn ông hoặc các bà già. Tuy nhiên trong mấy ngày này không còn nghe thấy tiếng khóc ở bên kia nữa. Nghe nói ở Lương Sơn, Quan Thắng, Lý Quỳ và mấy đầu lĩnh tuần tra quân doanh, cho rằng những nữ tử này gây loạn và rắc rối cho quân doanh, mà việc ức hiếp phụ nữ và trẻ em cũng làm hỏng thanh danh của hảo hán Lương Sơn, bởi vậy giết chết toàn bộ phụ nữ bị bắt, thi thể ném ra ngoài quân doanh, cũng đỡ cho họ phải tiếp tục chịu nhục.
Mấy ngày chiến tranh này, ngay cả những nông dân trong trang đi ra ngoài buổi đêm cũng có một số người bị thương. Nhìn cảnh tượng quân doanh Lương Sơn phía xa xa, trong đám người bọn họ có khi vẫn nói đùa mấy câu cho vui, nhưng đa số đều trầm mặc, cắn răng đặt những dây bẫy ngựa, chông tre, chờ mong đến ban ngày có thể phát huy tác dụng. Địa phương thì rộng mà nhân sự thì không đủ nhưng việc này làm cũng là có còn hơn không. Bọn họ cũng chỉ có thể làm đến vậy mà thôi.
Trong ngọn gió thê lương, có đôi khi sẽ văng vẳng nghe thấy tiếng phụ nữ khóc than. Đó là những nữ tử mà người nhà đã chết, ngay cả thi thể cũng tìm không thấy, tinh thần đã sụp đổ quá nửa, gần như điên mất rồi. Nữ tử như vậy nhất định muốn đi ra thì người trong trang muốn ngăn cản cũng không được. Bóng dáng cô đơn giữa đồng hoang, lảo đảo trong rừng cây. Mọi người cố gắng theo dõi, hy vọng các cô không tìm thấy hy vọng thì có thể bỏ mặc hết thảy. Nếu đặt bẫy xong mà vẫn còn dư thời gian thì mang họ trở về trang. Còn nếu họ chạy mất thì chỉ có thể chờ mong họ có thể được chết một cách nhẹ nhàng.
Sinh ra gặp phải thời đại thế này, cho dù có sinh lòng trắc ẩn với chuyện như vậy cũng không thể trắc ẩn nổi nữa. Người đã điên, lại không còn người nhà thì cũng chẳng khác nào đã chết. Mà ở trong quân doanh Lương Sơn bên kia cũng không có bao nhiêu người sẽ biến đổi sắc mặt hoặc có chút xúc động vì việc này. Nhìn thấy nhiều quá rồi nên trong lòng nghĩ cũng bình thường thôi. Uống rượu chén lớn, ăn thịt miếng to, cướp của người giàu chia cho người nghèo, nghĩa khí đối với huynh đệ, thay trời hành đạo, làm như vậy mà còn không thể coi như là hảo hán sao? Có người có dã tâm, có người tận hưởng lạc thú trước mắt, có người hưởng thụ khoái cảm sát nhân, có người có cảm giác vinh quang, có người lại cảm thụ sự sung sướng khi từng bước từng bước ép kẻ thù tới gần vách núi. Chiến đấu liên tục mấy ngày nay, cho dù cũng bị tổn thương nhưng khí thế và sĩ khí của bên Lương Sơn này cũng vẫn cao ngất tận trời. Thừa dịp bóng đêm lại có một gã tướng lĩnh mang theo binh lính dưới trướng cười lớn đi ra ngoài, muốn cho những con kiến đang bố trí cạm bẫy ngoài kia một chút niềm vui bất ngờ.
Đám nông dân trong trang bị đánh tan, hỗn loạn chạy trốn trở về Chúc gia trang.
Chúc Long lại dẫn người đi tiếp ứng những người khác chưa trở về được. Trong bóng tối có tiếng cười và tiếng hò hét của đám quân lính Lương Sơn. Trong bóng đêm và sự hỗ loạn đó, trên quảng trường nhỏ, hơn hai trăm người Lương Sơn đã giảm bớt một nửa. Thỉnh thoảng lại có thi thể bị kéo ra khỏi phòng nhỏ ném ra ngoài nhưng tỷ lệ đã giảm bớt rất nhiều. Một trăm người bị thẩm vấn thì chỉ có mấy người bị giết mà thôi.
Thẩm vấn như vậy, thời gian liền trở nên khá lâu. Sau khi hỏi xong, tù binh được người ta mang đi ra cửa sau, tiếp đó đưa vào một gian phòng nhỏ, mỗi gian phòng có nhiều lắm là ba, năm người. Được cho ăn nhưng không cho nói chuyện. Thẩm vấn trong đêm đối với hai trăm người này kỳ thật vẫn còn chưa dừng lại ở đây.
Vương Sơn Nguyệt đi qua phòng, nghe bên trong truyền ra tiếng hỏi và trả lời.
Lúc này y cũng đã hiểu đại khái toàn bộ sự tình. Mấy câu hỏi ban đầu trên cơ bản là tên, quê quán, tại sao lại đi lên Lương Sơn, ở dưới trướng đầu mục nào tại Lương Sơn, quen biết những ai, tiếp đó là biết bao nhiêu tin tức tình báo về Lương Sơn, và bảo bọn họ kể rõ những cơ mật mà họ biết.
Trong số đó có người nguyện ý trả lời, có người nói dối, có người lại là bè lũ ngoan cố của Lương Sơn, lựa chọn ngậm miệng không trả lời. Nhưng mặc dù là như vậy, sau khi tiến vào phòng thẩm vấn nhỏ thì bên này cũng không bắt buộc, cứ chậm rãi chờ cho hết thời gian lại đưa kẻ đó vào trong phòng giam nhỏ ở cùng với ba, năm người khác. Mà trong số những người như vậy, chỉ có một số ít tên bị tiện tay giết chết, ném thi thể ra ngoài.
Từng bản từng bản "câu trả lời" được mang ra ngoài, đưa tới một căn phòng nhỏ trên lầu hai ở cạnh quảng trường. Từ sau khi rửa ráy thay quần áo, Ninh Nghị vẫn luôn ở trong căn phòng đó, xem xét từng bản trả lời, tự cân nhắc, đối chiếu, rồi lại sửa sang những câu hỏi mới dành cho mỗi cá nhân. Toàn bộ lượng công việc này cực kỳ lớn, vốn đám người Vương Sơn Nguyệt, Tề Tân Hàn cũng từng tới hỏi có cần hỗ trợ hay không nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu.
- Lần đầu tiên làm chuyện này, chỉ sợ vẫn còn có chút phiền phức, trước hết ta làm xong lần này đã, về sau còn phải nhờ mọi người hỗ trợ …
Trong việc đặt câu hỏi và trả lời, kỳ thật Vương Sơn Nguyệt cũng đã nhìn ra một vài thứ. Ví dụ như trong số các câu hỏi có lẽ sẽ có một vài câu hỏi bẫy, hỏi cửa đông của Lương Sơn có một còn đường nhỏ nào hay không, có thể dùng để hành quân đánh lén được hay không. Bản thân câu hỏi này là không có đáp án nhưng căn cứ vào câu trả lời của đối phương lại có thể thấy được tâm tư của người đó. Có người thẳng thắn nói không biết, có kẻ nói không có, có kẻ nói có, hơn nữa còn bịa sinh động như thật.