Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 448: Ác niệm đông thăng (9)

- Đám người Loan Đình Ngọc, Chúc Bưu mang đội tập kích quấy rối, sau đó bọn họ … Bọn họ hình nhưng lại thả người …

- Cái gì?

Tống Giang liền hỏi lại. Tên thám tử kia đành phải lặp lại lần nữa. Đối phương vừa đánh vừa chạy, thỉnh thoảng lại thả ra hai, ba huynh đệ bị bắt của bên mình.

Điều này khiến đầu lĩnh ở tiền phương có chút do dự, không biết trong hồ lô của đối phương có cái gì (ko biết ý đồ của đối phương là gì), đành phải trở về hỏi một chút.

Tống Giang nhìn Ngô Dụng, Ngô Dụng há miệng thở dốc, một lát sau trên mặt nở nụ cười phức tạp, cắn răng nói:

- Dương mưu … Lôi Phong?

Tùng tùng tùng …

Trong trời chiều như lửa, tiếng trống vang như sấm, quân lính Lương Sơn ào ra, tụ tập lại. Trên đầu tường Chúc gia trang nhung nhúc đầu người đứng. Ở xa xa, đám người lo vẫn đang liên tục tập kích, quấy rối, tiếng chém giết truyền đến. Trong buổi chiều chạng vạng, không khí giằng co rốt cục thăng cấp. Trong lòng tất cả mọi người đều căng thẳng. Cả hai bên chiến trận đều sát khí ngất trời.

Trên đường ngoài Chúc gia trang, cách Chúc gia trang khoảng ngoài một tầm tên, một đám binh lính đang tụ tập. Tướng lĩnh cưỡi chiến mã, không khí tràn ngập sát khí lạnh lẽo. Quyền chủ đạo chiến sự hiển nhiên là ở bọn họ. Trên tường vây quanh trang viện lấp ló cung nỏ, mọi người cắn chặt răng, trong lòng không yên. Giờ khắc này, không ai có thể đoán trước được phương hướng phát triển của sự tình.

Thậm chí ngay cả trong lòng những người chủ đạo sự kiện cũng đang không ngớt tính toán.

Không khí đối mặt giằng co ngột ngạt kéo dài khoảng thời gian một chén trà nhỏ … Tiếng trống ngừng lại không hề báo trước.

Ở doanh địa Lương Sơn xa xa phía sau, nam tử tên là Ngô Dụng hạ tay xuống, nói:

- Hôm nay … Tạm thời thu binh.

- Bọn chúng … Thu binh à?

Trên tường thành, nghe trong quân trận Lương Sơn vang lên tiếng tù và thu binh, tiếp đó các tướng lĩnh Lương Sơn dần dần lùi lại, mọi người Chúc gia trang đều há hốc mồm, tiếp đó đều hoan hô trong kinh ngạc.

Ngay cả đột nhiên Loan Đình Ngọc đã chiến đấu đến mức mệt mỏi không chịu nổi khi đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải kinh ngạc, sau đó ngơ ngác, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Không ai có thể dự đoán được rằng, đến ngày ác chiến thứ tám ở đồi Độc Long, sau khi quân đội Lương Sơn triển khai tư thế cường công, lại là lần đầu tiên trong vòng tám ngày, Lương Sơn lui binh trước khi đêm khuya tới.

Cảnh tượng quỷ dị như vậy khiến không mấy người có thể hiểu được tất cả nguyên do trong đó.

- Cứ để bọn chúng kéo dài hơi tàn thêm một ngày nữa …

Trong quân doanh Lương Sơn, Ngô Dụng nói với mọi người. Nói đúng là như vậy, Lương Sơn vẫn cứng rắn, mạnh mẽ như trước, gần như không có gì thay đổi.

Mà ở bên cạnh, Ninh Nghị thở ra một hơi, nhìn lên trời, cũng mỉm cười, nói:

- Chúc mừng mọi người, lại sống thêm được một ngày …

Tiếp đó lại cảm than cùng với người bên cạnh:

- Có thể nhìn thấy không, thật sự là lợi hại. Quân đội Lương Sơn đến rồi đi, kỷ luật nghiêm minh. Tuy rằng ta không hiểu đánh trận lắm nhưng sau khi hạ mệnh lệnh cường công còn có thể rút toàn quân về như vậy, thuyết minh Tống lão đại quản lý thủ hạ rất tốt. Khí thế này thật sự giống như mặt trời giữa ban trưa …

Vương Sơn Nguyệt ở bên cạnh nhìn hắn một hồi, nói:

- Kỳ thật … Ở bên kia, ngươi có gian tế …

- Xuỵt!

Vương Sơn Nguyệt nói rất nhỏ nhưng Ninh Nghị vẫn nhìn ra ngoài trang, chỉ khẽ giơ ngón tay lên, nghiêm mặt khẽ nói:

- Đương nhiên là có, đó mới là bố trí thực sự có thể khống chế.

- Phóng nhiều hỏa mù như vậy, nếu khống chế được tốt, thật ra thực sự có thể suy xét xử lý Tống Giang …

Vương Sơn Nguyệt khẽ nói. Ninh Nghị nhìn y, hỏi:

- Vì sao phải xử lý Tống Giang?

Hắn mỉm cười. Những lời này lại khiến Vương Sơn Nguyệt nhíu mày:

- Vậy ngươi muốn làm gì?

Ninh Nghị chỉ ra ngoài trang, chỉ về phía đám binh mã Lương Sơn đang rút lui:

- Ngươi xem, bọn họ binh hùng tướng mạnh, kỷ luật nghiêm minh, nói đến là đến, nói lui là lui, là bởi vì Tống Giang rất nhân nghĩa hay là vì y vừa đen, vừa đẹp trai, phong độ?

… Vương Sơn Nguyệt còn chưa kịp thích ứng với loại trêu đùa kiểu hiện đại này của Ninh Nghị, nhất thời không biết trả lời thế nào.

- Bọn họ muốn tạo phản, bọn họ đủ hùng mạnh, bọn họ có thể cướp đoạt được càng nhiều thứ gì đó, trong lòng bọn họ biết rõ rằng chúng ta đã không thể đánh lại được họ, cho nên bọn họ không thèm chấp được mất trong lúc nhất thời. Toàn bộ quân đội đều thể hiện khí phách ra ngoài. Nếu Võ Thụy Doanh gặp phải bọn họ ở bên ngoài, sợ rằng chỉ một lượt là tan tác. Nếu giết chết Tống Giang, sau khi tranh đấu trong phạm vi nhỏ, đầu lĩnh mới sẽ lên thay. Sau khi bọn họ tạm thời thỏa mãn, ít nhất là ở mức độ bành trướng như Phương Lạp năm trước, bọn họ sẽ không dừng lại.

Đôi mắt Ninh Nghị ánh lên vẻ nghiêm túc:

- Cho dù là kết quả tốt nhất, Tống Giang vừa chết, mọi người chia chác không đều, lập tức tan đàn sẻ nghé. Những kẻ đã từng hưởng ngon ngọt lúc trước giờ sẽ không chịu cam tâm làm giặc cỏ trên những ngọn núi nhỏ nữa. Có thể tạm thời giải được tai họa cho Sơn Đông nhưng chỉ một thời gian sau, sợ rằng giặc cỏ sẽ nổi lên bốn phía. Đến lúc đó lại càng thêm phiền toái. Hơn nữa, sẽ luôn luôn có người cố gắng chỉnh hợp những lực lượng này … Muốn giải quyết sự tình thì đại bộ phận bọn họ đều phải chết, hơn nữa ta cũng có lý do cá nhân để làm chuyện này.

- … Phải làm được mới nói.

- Nghĩ kỹ thì đúng là hơi khó, nhưng sự việc là do con người làm.

Ninh Nghị cười cười, thấy đám người Chúc Triều Phụng, Chúc Long, Chúc Bưu, Loan Đình Ngọc đi tới liền nói nhỏ lại nhưng không tránh mọi người.

- Hiện tại, đối với bên ngoài thì Lương Sơn đang ở thời điểm hùng mạnh nhất nhưng trong nội bộ thì bọn họ vô số đỉnh núi, nghĩa khí và tự giác càng nghiêm khắc hơn quân kỷ. Mà lòng người cách bụng, giữa ba người sẽ phải có lúc xuất hiện ngờ vực vô căn cứ, vậy có báo cáo hay không? Cần báo cáo ai trước? Liệu có nên xem chừng đã rồi tính không? Đủ các loại ý tưởng đều có cả. Đã có ý tưởng thì sẽ có khác biệt. Trong hai trăm người thả về, một phần ba sẽ bị cách ly, một phần ba sẽ đi theo đầu lĩnh ban đầu của mình, cho dù có việc gì cũng sẽ được đầu lĩnh bao che. Một phần ba khác sẽ thực sự được bao che.

- Ở đâu cũng không thiếu người thông minh, đặc biệt là những kẻ có thể làm lão đại. Huynh đệ ta được thả giờ trở lại, ta biết y trong sạch, có cần phải đi khai báo hết sạch hay không? Sau khi đi ra khai báo, cho dù cấp trên rộng lượng nhưng sau đó khẳng định là sẽ phòng bị. Chỉ cần nhìn thấy điểm này, những kẻ do dự, hoặc những kẻ cảm thấy nếu không đi khai báo cũng không sao cả, về sau sẽ đều phải che giấu người. Vì một chút chỗ tốt trước mắt, làm như thế nào cũng không sao cả. Đây gọi là kẻ giả dạng thật thà chất phác để lừa bịp, đạo đức cũng là gian dối.

- Những kẻ đi ra khai báo, nếu không cung khai ở Chúc gia trang thì đương nhiên có thể được đánh giá cao, nhưng cho dù ngươi có nói thì cấp trên có tin hay không? Nếu cung khai, ở trong phòng thẩm vấn nhỏ không ai nhìn thấy, cho nên y sẽ kể lại rằng mình là con người cứng rắn, hay kể rằng mình khai báo hết mọi thứ? Nếu kể rằng mình là con người cứng rắn, vậy nghĩa là trong lòng có bí mật. Nếu kể rằng minh khai báo hết, vậy thì trong lòng sẽ hổ thẹn và có khúc mắc. Tiếp theo, những kẻ đi ra khai báo lại nhìn thấy những kẻ trốn không ra khai báo, vậy làm sao bây giờ? Cứ thế tiếp theo, những kẻ không bị bắt sẽ phải đối xử với những kẻ bị bắt rồi trở về như thế nào? Đặc biệt trong số các nhiệm vụ mà ta giao cho bọn họ còn có loại chuyện chặt đầu đồng bạn khi đang ngủ. Cho dù cấp trên không truy cứu nhưng mọi người sẽ nghĩ như thế nào? … Trong lòng có quỷ, có thể lợi dụng …

- Thả hai trăm người trở về, chân chính bị che giấu có lẽ cuối cùng chỉ có ba, bốn mươi người. Những kẻ bị nhận ra thân phận, nguyện ý giúp chúng ta làm chút việc nhỏ có lẽ còn ít hơn nữa. Tuyệt đại bộ phận sẽ đều lựa chọn xem chừng. Những người đó là ai? Ai làm việc ai không làm? Ngay cả ta cũng không biết, ta cũng không cần quan tâm, chỉ cần có, cho dù ít hay nhiều đều được.

- Mười mấy người có lẽ có vài người ẩn núp tiến vào còn không tính là nhiều, tối nay … Có lẽ hiện tại, bên kia cũng đã hoàn toàn hiểu được những gì ta đã làm. Ta cũng không ngại để bọn họ biết sự tình, mở hết sự tình từ đầu tới cuối để bọn họ xem. Đề bài thứ nhất đã ra, tiếp theo nhìn xem vị Gia Cát Lượng tiên sinh bên kia sẽ giải như thế nào. Nói không chừng thực sự có người là rồng phượng trong loài người, tuy nhiên … Ở thời cơ tốt nhất, có lẽ bọn họ đã chậm một bước …

Lúc này mấy người Chúc gia đều ở bên cạnh lắng nghe, Ninh Nghị cười rộ lên rồi vỗ vỗ tay:

- Tuy nhiên bọn họ làm như thế nào là việc của họ. Vương huynh, Tân Hàn huynh đệ, việc còn chưa xong. Hai trăm người đi rồi, bên này lại thêm ba trăm người, lượng công việc quá lớn, một mình ta làm không xuể, tối nay lại phải nhờ hai vị giúp một tay. Mặt khác, hy vọng mấy vị huynh trưởng Chúc gia trang can thiệp một chút với Hổ gia trang, áp tải toàn bộ các tướng sĩ mà họ bắt được bên kia sang đây. Nếu hơn hai trăm người mà không đủ câu hỏi thì ta lại thêm mấy trăm, cũng mời một số người có kiến thức rộng rãi, đáng tin cậy trong thôn trang đến để gặp người. Chỉ cần nhớ được tên thì cả nhà của chúng sẽ coi như đều bị trói hết rồi.