Sự tình này ở ngoài chiến cuộc nhưng trong lúc nhất thời vẫn khiến cho tất cả các tướng lĩnh không kìm nổi sự chú ý đầy hứng thú. Quả thật là bọn họ chưa bao giờ gặp cũng chưa bao giờ nghe nói phương pháp tác chiến như vậy. Đối phương dường như truyền hết mọi chiêu thức, thủ đoạn tới một cách rõ ràng, không hề che đậy, tất cả mọi người đều nhìn thấy, đều biết, nhưng chính là không ai có biện pháp gì có thể ngăn cản tình thế đang dần dần chuyển biến xấu.
Nếu thực sự cho hắn đủ thời gian, nói không chừng Lương Sơn sẽ thật sự thất bại vì chuyện này. Trong lòng mọi người nghĩ vậy, đương nhiên đều muốn chấm dứt chiến đấu càng nhanh càng tốt.
Chỉ có điều, chất xúc tác ác ý cực lớn che dấu dưới biểu tượng bề ngoài rõ ràng, lộ liễu kia phải đến mùng tám tháng sáu mới chân chính lộ ra, chân chính tản ra. Mà trong ngày mùng bảy tháng sáu, kỳ thật đã có người mơ hồ nhận ra manh mối.
Người này lại không phải là Ngô Dụng mà chính là Tịch Quân Dục phụ trách hậu cần trong quân. Đáng tiếc là những gì nên truyền hoặc không nên truyền thì hiện giờ đều đã lan tràn khắp toàn bộ quân doanh. Đến ngày mùng tám tháng sáu thì dương mưu cực kỳ rõ ràng, minh bạch đó mới rốt cục … Hiện ra hình thái dữ tợn của nó.
Có đôi khi, cảm thấy ác ý nhưng rốt cục lại không đường rút lui … Chiều mùng bảy tháng sáu.
Tịch Quân Dục đi trong quân doanh, khi đang xem xét tình huống quân doanh thì Âu Bằng và Tưởng Kính từ tiền phương đi tới. Ba người hàn huyên vài câu xong thì tác ra, Tịch Quân Dục lại thấy Phi Thiên Đại Thánh Lý Cổn.
Tịch Quân Dục đi vào Lương Sơn thì người giới thiệu chủ yếu chính là đám người Âu Bằng, Tưởng Kính nên quan hệ giữa họ vẫn là không tồi. Tuy nhiên thời gian gần đây, y đi lại khá gần với Lý Cổn, đó là vì giao tình từ sau khi từ Giang Ninh trở về.
- Ta thấy đám người bên dưới luôn luôn đàm luận về cái tên Lôi Phong kia, nghị luận xem tiếp theo y sẽ xuất ra chiêu gì, có vấn đề gì không?
- Nói là rất lợi hại, tuy nhiên muốn chắn cũng không chắn được. Tên Lôi Phong kia quả thật làm rất giỏi.
Lý Cổn cười rộ lên:
- Tuy nhiên tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, đã chậm. So với việc nói chuyện với bọn họ, không bằng cứ nói rõ điểm này cho bọn họ biết. Chúc gia trang làm sao đủ thời gian khiến quân tâm ta dao động chứ … Trong số người được thả ra, có một số kẻ lưỡng lự, nhưng dù là kẻ ngu nhất hiện giờ cũng biết phải đứng ở bên nào. Làm sao có thể động được tới đại cục …
Lý Cổn nói cũng phải. Tầng thấp nhất nghị luận không có nghĩa là bọn họ đã thay lòng đổi dạ. Khi đám đầu mục trung tầng nói chuyện riêng với nhau về vấn đề này đều cười nhạt. Mặc dù đối phương đang cố gắng đánh vào điểm yếu của bên mình nhưng độ mạnh yếu không đủ, tuy rằng khiến người ta phải tán thưởng nhưng không đủ sức xoay chuyển tình thế.
- Tuy nhiên lần này thu binh trở về phải thật sự nghiêm túc chấn chỉnh. Hơn nữa mấy người quân sư, Công Minh ca ca đều nói như vậy. Trận chiến đồi Độc Long này phải từng bước từng bước đánh cho xong, sau đó nghiêm túc chỉnh đốn lại quân kỷ … Việc này có thể chỉ lần này thôi.
Hai người nói đến đây cũng biết hễ là người làm đại sự đều phải trải qua nhiều rèn luyện gian khổ. Trận đánh đồi Độc Long lúc này gặp phải sự kiện như vậy chính là cho mọi người một cảnh tỉnh, ngược lại chính là một chuyện tốt. Dù sao sự tình cũng đã gần kết thúc, từ nay về sau nhớ đến cũng sẽ có cảm giác vượt mọi chông gai mới thành lập được sự nghiệp lớn. Mà Lôi Phong chính là thử thách mà ông trời giáng xuống, nhưng từ nay về sau tự nhiên sẽ bị quét sang một bên.
- Lúc này còn không thể khinh địch được. Người này liên tục xuất ra các mẹo vặt, thủ đoạn nhỏ, chúng ta cũng không cần chơi hoa lệ làm gì, cứ trực tiếp đè ép tới là được!
Đây cũng chính là nhận thức chung của đám người Lương Sơn. Hai người đang nghị luận thì mùi rượu từ đâu truyền tới. Vừa quay đầu thì thấy Yến Thanh mang theo một vò rượu đang đi qua bên cạnh, thấy hai người ngồi đó liền cũng đi tới, ngồi đại xuống một tảng đá.
Từ sau khi bị nhục ở trận chiến Vận Hà, Lư Tuấn Nghĩa bị quan phủ giết chế, trở lại Lương Sơn, Yến Thanh liền thường xuyên uống rượu. Trước đó y ở trên núi vẫn vô tranh vô cầu, tính cách hào phóng, gần như tất cả mọi người đều có quan hệ không tồi đối với y, thấy y như vậy đều khuyên nhủ y, tương lại chắc chắn sẽ có một ngày báo thù cho Lư viên ngoại. Y suy sút một thời gian liền suy nghĩ thông suốt tư tưởng, nhưng đã không còn để ý tới dung mạo như trước nữa. Ngày thường thì uống rượu, bộ râu ngắn dưới hàm cũng không thèm để ý nữa, nhưng những người võ nghệ cao cường ở Lương Sơn đều có thể nhận ra, tuy rằng Yến Thanh thỉnh thoảng say rượu nhưng hào quang trong mắt vẫn không hề giảm, vẫn luôn cố gắng duy trì ở trạng thái đỉnh cao. Hơn nữa bởi vì mối thù của Lư viên ngoại nên trên người y đã xuất hiện sát khí. Mấy lần Lý Quỳ đấu vật tay không với y, đã bị đánh còn thê thảm hơn nhiều so với trước kia.
Lúc này Yến Thanh cũng chỉ nghe hai người nói chuyện. Tịch Quân Dục và Lý Cổn tán gẫu vài câu xong, Lý Cổn vỗ vỗ vai Yến Thanh để thể hiện sự thân thiện và an ủi. Yến Thanh cười rộ lên:
- Đừng như vậy, ta không sao. Lý huynh đệ, nếu ngươi và ta đánh nhau, kết quả còn chưa biết đâu.
Lý Cổn cũng phì cười:
- Ngay cả tên khờ Thiết Ngưu kia còn ngã trái ngã phải dưới tay Yến huynh đệ, ta làm sao có thể là đối thủ của Yến huynh đệ chứ.
Mọi người lại hàn huyên một hồi rồi mới tách nhau ra. Tịch Quân Dục trở về xử lý quân vụ cho tới tận đêm. Trong đầu y vẫn luôn nghĩ tới những việc có liên quan tới lợi ích thiết thân của Lương Sơn. Lúc này y đã phóng tầm mắt nhìn khắp thiên hạ, đương nhiên trong lúc đó cũng sẽ có lúc trở về giết chết đôi cẩu nam nữ kia, tuy nhiên việc đó cũng không trọng yếu. Lúc này tuy rằng hơi bị Ngô Dụng kiêng kị một chút nhưng đại thế của Lương Sơn đã thành, còn rất nhiều thời gian và không gian để mình phát huy. Trong đầu y lại nghĩ tới đường lối phát triển của Lương Sơn sau này.
Lúc này y bất giác lại nghĩ đến đôi "cẩu nam nữ" kia, không kìm nổi lại nhớ tới Ninh Nghị. Tên này quả thật là một đối thủ lợi hại, lòng lang dạ sói, có năng lực bày mưu tính kế. Tuy nhiên lúc trước mình và hắn tiếp xúc không nhiều lắm, chỉ nhớ mang máng trong sự kiện Hoàng thương của Tô gia lúc trước, hắn từng nói một câu, hình như là "Sự tình phải nghĩ từ trước cho đến sau, cũng phải nghĩ từ sau cho đến trước". Rồi đột nhiên, trong đầu Tịch Quân Dục dường như hiện lên cái gì đó nhưng nghĩ kỹ lại vẫn không ra được cái gì rõ ràng.
Lúc này trong quân doanh Lương Sơn đã thắp lên lửa trại, bên ngoài vẫn đang tiếp tục đánh nhau nhưng không khí trong doanh trại cũng không tệ lắm. Khi hành quân, trong Lương Sơn vẫn chưa hoàn toàn cấm rượu nhưng lượng rượu phát cho mỗi người là hữu hạn. Bên ngoài vẫn đang đánh nhau, từng đợt từng đợt quân đi ra lại có đội khác trở về, cứ như thế đêm dần khuya. Tịch Quân Dục đi ngủ nhưng tới rạng sáng lại tỉnh dậy vì không ngủ được nữa. Đi ra ngoài doanh trướng, gió đêm hơi lạnh, y sắp xếp lại các ý nghĩ trong đầu, nhìn tình trạng quân doanh.
Tất cả mọi người đang nghị luận điều gì đó … Nghị luận ở tầng thấp nhất không thể dao động được toàn bộ sĩ khí. Nhưng khi rời khỏi tầng thấp nhất, trung tầng, cao tầng đều châu đầu ghé tai, mọi người đều đang nghị luận cái gì đó … Không đúng, suy nghĩ nhiều sự tình quá, ta đã bị hắn dắt mũi. Chỉ có người thông minh mới suy nghĩ nhiều. Cứ suy nghĩ như vậy ngược lại khiến quân tâm dao động. Việc này ta không nên nhắc đến nữa … Y trở về lều trại, sau đó lại đi ra, vỗ vỗ đầu.
Trong thời gian châu đầu ghé tai, mọi người nói chính là … Nói chính là những thứ ngôn luận thoạt nhìn bị người ta cười nhạt, thoạt nhìn quá ngây thơ, quá hư trương thanh thế, không ai tin. Sau khi mọi người nghe được, đầu tiên đều có thể tìm ra một điểm sai trong đó, hơn nữa tiện thể trấn an quân tâm … Nhưng nếu là như thế này … Y nhìn lửa trại kéo dài trong quân doanh, nếu ý nghĩ này chân chính bị lan truyền không chỉ trong tầng thấp nhất, vì sao tin tức là lan truyền nhanh như vậy? Lại mở rộng nhanh như vậy? Chỉ trong thời gian hai ngày, quan tâm nhất đối với tin tức này lại là tầng trung và tầng cao trong quân doanh. Bọn họ nói chuyện, bọn họ phản bác trong lúc châu đầu ghé tai nhau, nhưng không có bất cứ kẻ nào nói sự tình này ra trên mặt bàn, bởi vì tin tức này lúc mới vào đầu thì có vẻ quá ngây thơ. Âm mưu rườm rà như vậy khiến mọi người đều chú ý tới, đều thấy bản thân âm mưu rất độc ác nhưng chỉ cần nghiêm túc quân kỷ, chú ý hơn một chút khi ở trên chiến trường và ở tầng thấp nhất thì sẽ không thể dao động được sĩ khí … Vậy sẽ chân chính dao động sĩ khí là cái gì? … Là người nào? … Y nhìn quân doanh, nhớ lại những suy nghĩ của mình, nhớ tới nhưng lúc thấy mọi người đang khẽ thì thào nghị luận và cười nhạo cái gì đó. Y như thể đang nhìn thấy một kho hỏa dược cực lớn còn chưa bùng nổ. Nếu thực sự có khả năng châm lửa, nếu đây chính là mưu tính ngay từ lúc ban đầu của đối phương … Không đúng, đây là ý tưởng mà ta lấy kết quả làm nguyên nhân, ta lại khiến hắn thực hiện được, ta không nên nghĩ như thế …