Vốn gã muốn nói nếu đã được thả trở về thì cứ tiếp tục làm như trước kia là được, nhưng thấy thần sắc Đới Tông do dự, gã vẫn không muốn để các đầu lĩnh xung quanh chú ý, nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều đang chú ý gã. Tống Giang nói:
- Rốt cục là chuyện gì? Đới viện trưởng cứ nói ra đi.
Đới Tông cắn chặt răng:
- Đầu của Lưu Đường huynh đệ … Ở Chúc gia trang …
Tống Giang sững sờ tại chỗ, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẻ mặt vẫn méo mó. Còn chưa kịp nói gì thì Đới Tông lại nói tiếp:
- Tên Lôi Phong kia … Chuyển lời nhắn, người ra tay chính là một vị đại đầu lĩnh trong doanh …
Trong Lương Sơn có rất nhiều đầu lĩnh, tuy rằng lúc này còn chưa sắp xếp rõ ràng cái gì mà Thiên Cương, Địa Sát, nhưng vẫn có chút khái niệm lớn nhỏ. Tống Giang nghe xong, tức giận quát:
- Loại lời nói châm ngòi trắng trợn như thế này, loại lời nói châm ngòi trắng trợn như thế này … Ta sao có thể tin y! Y là muốn ly gián ta và các vị huynh đệ. Ta vào Chúc gia trang nhất định sẽ xẻo thịt tên này!
Nghe nói chuyện của Lưu Đường, tất cả mọi người ở đây đều giận tím mặt. Có người chạy thẳng ra ngoài mang binh muốn tiếp tục tấn công. Trong lòng mọi người kỳ thật cũng có chút nghi hoặc với biểu hiện của Đới Tông lúc này. Y luôn khôn khéo, không ngờ lúc này lại nói chuyện này ra trước mặt mọi người. Nhưng theo Đới Tông thấy thì những lời này chỉ sợ đã truyền khắp trong doanh. Y đứng đó một lúc lâu, rốt cục lại nói:
- Người này … Còn nói thêm mấy câu, ta cảm thấy, Công Minh ca ca, quân sư, sợ là muốn nghe một chút. Những lời này cực kỳ độc ác, nhưng chỉ sợ … Đè không được …
Tống Giang nhìn tên tù binh kia, quay người đi về phía lều lớn:
- Vậy đều vào đây nghe một chút. Trong doanh Lương Sơn ta, không có chuyện gì phải lừa gạt các huynh đệ.
Mọi người ở đây liền tỏ vẻ có nghe hay không đều không sao cả, sau đó đều đi theo Tống Giang vào lều lớn với vẻ nghi hoặc. Mọi người đi vào, vừa mới ngồi xuống thì đột nhiên có người tới báo, Chúc gia trang đã đem đầu của Lưu Đường treo ở trên tường ngoài thôn trang, bên trong còn có tiếng nhiều người đồng loạt hô to, nói rằng có người đã đầu hàng, mang đầu của Lưu Đường đến. Đám người Tống Giang trầm mặc một hồi lâu rồi hỏi tên tù binh mới trở về kia:
- Hắn bảo người mang những lời nói gì, nói!
Tên tù binh kia vẻ mặt chua xót, nhìn mọi người một lát rồi rốt cục vẫn cứ nói.
Không tới một lát sau, không khí trong doanh cũng đã thay đổi.
- … Người kia nói, mỗi một bước phản ứng trong doanh đều đã được y tính toán rất kỹ, bảo mọi người cứ tự nhìn xem, có phải đúng như thế hay không … Trong lòng tất cả mọi người đều tự biết. Còn nói mới thời gian chỉ hai, ba ngày mà trong doanh đã biến thành cái dạng này là vì sao? Bởi vì những việc mà bên phía chúng ta cảm thấy quá ngây thơ đều là cạm bẫy mà y cố ý chôn. Y lựa chọn địa điểm còn đào hố là tự chính chúng ta … Y nói, sự tình này nói hoàn toàn rõ ràng, chúng ta cũng không có biện pháp. Đã có người đầu hàng thì sẽ càng ngày càng nhiều hơn … Còn nữa, nói quân sư là … Là …
- Câm mồm!
Tên kia nói được một hồi, Tống Giang tức giận đập bàn thật mạnh. Mọi người thấy tên kia đương nhiên là không nói được điều gì tốt đẹp, nhưng chỉ cần thoáng nghĩ lại cũng thấy. Trong vòng ba ngày bắt đầu từ ngày mùng năm tháng sáu, đối phương đã từng bước từng bước thiết lập cạm bẫy. Hiện giờ sợ rằng toàn bộ đầu mục trung, hạ tầng trong quân doanh Lương Sơn đều đã bị cách nói tưởng như rất ngây thơ này cuốn hút. Chỉ cần để bọn họ ý thức được điểm này, khi nhìn quanh bốn phía … Những ngôn luận này của đối phương ngay cả những đầu lĩnh đang ngồi ở đây đều cảm thấy không thể cãi lại, huống chi là những người đó. Cảm thụ trong lòng bọn họ không nghĩ cũng có thể biết được.
- Những lời nói đại nghịch bậc này có từng, có từng … Ở trong doanh địa …
Tống Giang nghiến răng nghiến lợi muốn hỏi tiếp nhưng nhìn vẻ mặt Đới Tông thì cũng đã hiểu rõ. Nguyên nhân chính là vì Đới Tông đã ý thức được rằn sự tình đã khuếch tán, có khống chế cũng đã là phí công cho nên mới có thể cho phép xuất hiện sự tình hôm nay:
- Lần này bọn chúng thả ra có lẽ là hơn ba mươi người cuối cùng, nhưng chỉ có hơn mười người … Bị khống chế, đại đa số … Đều là thủ hạ thân tín của các trung, tiểu đầu lĩnh.
Ngôn luận có thể khiến mọi người trong doanh trướng nghe xong không thể cãi lại thì những trung, tiểu đầu mục kia có nghe thấy đương nhiên cũng sẽ cảm thấy "khả năng" có đạo lý. Cho dù là khả năng này, cho dù trong lòng bọn họ chưa từng có ý phản bội Lương Sơn thì họ cũng sẽ vì giữ lại cho mình và huynh đệ một con đường mà lựa chọn biện pháp truyền những lời này tới để cấp trên của mình tự phán đoán. Cho dù bọn họ biết rằng như vậy là không tốt nhưng cũng sẽ nghĩ rằng người khác sẽ làm như vậy. Mọi người ở đây đều biết rõ điểm này cho nên sự tình căn bản là không thể ngăn chặn. Thậm chí một số đầu lĩnh ở bên ngoài khả năng cũng đã biết chuyện này, chỉ có điều không ai nói ra mà thôi.
Ngô Dụng ngồi đó, mặt xanh mét không nói câu nào, nhưng nếu ngồi bên cạnh là có thể tay y vẫn luôn luôn run rẩy. Quả thật, ai gặp phải chuyện thế này đều cảm thấy uất nghẹn, uất nghẹn tới mức khó chịu. Bắt đầu từ ngày mùng năm tháng sáu, mỗi một bước đều đi trong cạm bẫy của đối phương. Bên này vốn tự xưng là nắm giữ đại cục, cho dù đối phương dùng chút mưu lược cũng không thể xoay chuyển tình thế được. Nhưng tới một bước ngày hôm nay, khi bố trí của đối phương chân chính đả kích tới nền tảng gốc rễ của bên mình, khi ý thức được nguy hiểm thì hết thảy cảm giác đã khác hẳn.
Dương mưu như vậy, mở rõ hết thảy sự tình cho ngươi nghe, thậm chí khi đạt tới cực điểm ngày hôm nay, đối phương chính đang ngồi ở bên kia truyền lời nói: Ta đang châm ngòi ly gián các ngươi đấy, ta đang châm ngòi như vậy đấy. Lời nói của ta khả năng tất cả đều là giả nhưng ngươi vẫn phải tin. Ngươi không tin khẳng định sẽ có người tin, khẳng định sẽ có người bán đứng ngươi. Bởi vì có lẽ người ta coi ngươi là như vậy. Bởi vì lúc này bộ dạng của quân đội và con người Lương Sơn là như thế nào, tự các ngươi biết rất rõ. Càng biết rõ thì càng xong đời.
Chỉ cần là người có thể nghĩ thì sẽ đều rơi vào bẫy. Mà sau khi rơi vào bẫy thì nghĩ hay không nghĩ đều không có gì khác nhau.
Đây là một vòng tử tuần hoàn vô hạn Tin Lưu Đường chết chắc hẳn là đã lan truyền, trong quân doanh không biết có bao nhiêu nghị luận? Những lời nói này của đối phương hiện tại có lẽ còn chưa lan truyền trong phạm vi rộng nhưng sợ rằng không ít đầu lĩnh đều đã hiểu rõ trong lòng.
Ngô Dụng xoa nắn trán, muốn nói gì nhưng đột nhiên lại nghe thấy bên ngoài doanh truyền đến tiếng quát mắng và cãi nhau. Tuy nhiên cũng không kéo dài lâu lắm, có người khuyên can, đại khái là hai bên cũng cố gắng khắc chế. Tiếp sau đó, Lý Quỳ và Võ Tòng vừa ở bên ngoài cãi nhau một trận trở về. Lý Quỳ vẫn vẻ đầy tức giận.
Tống Giang kiềm chế cảm xúc, hỏi:
- Làm sao thế?
Lý Quỳ buông cây đại phủ (rìu lớn) không nói lời nào. Võ Tòng ở bên cạnh chần chừ một lát, nói:
- Là Phàn Thụy và Hạng Sung, bọn họ đi tìm Lý Cổn Lý huynh đệ …
Ngô Dụng hơi thừ người ra, hai mắt đảo quanh, hỏi:
- Lý huynh đệ làm sao?
- Hiện tại còn chưa thấy y. Bọn họ hỏi tìm thân binh bên người Lý huynh đệ để hỏi thì thân binh nói … Tối qua là lần cuối cùng nhìn thấy Lý huynh đệ. Đêm khuya, Lý huynh đệ đi thăm Lưu Đường dưỡng thương thế nào, sau đó thì không thấy trở về.
Bởi vậy mà Thiết Ngưu … Chửi mắng hai câu … Hỗn Thế Ma Vương Phàn Thụy và Bát Tí Na Tra Hạng Sung vốn là huynh đệ cùng tụ nghĩa ở núi Mang Đãng với Phi Thiên Đại Thánh Lý Cổn, sau đó cùng lên Lương Sơn, tuy rằng địa vị không cao nhưng cũng rất đoàn kết. Lý Quỳ tính tình nóng nảy, lại vừa mới từ chiến trường về, nhìn thấy đầu của Lưu Đường nên đang tức giận, lại gặp phải sự tình này liền không kìm nổi thuận miệng mắng chửi một câu.
Phàn Thụy liền cãi nhau với y:
- Ngươi mắng huynh đệ ta, ngươi dám mắng huynh đệ ta! Nói không chừng lúc này huynh đệ ta cũng đã ngộ hại rồi!
Lúc ấy Võ Tòng can thiệp vào, song phương đều cố gắng khắc chế một chút. Lúc này Lý Quỳ mới hờn dỗi nói:
- Thằng khốn đó, nếu hắn …
Tống Giang đập bàn thật mạnh, quát:
- Ngươi câm miệng!
Tiếng vang vọng khắp toàn doanh trướng, trong lúc nhất thời ngay cả Lý Quỳ cũng bị dọa sợ. Ngô Dụng run rẩy cả hàm, thì thào:
- Kế ly gián, kế ly gián …
Lỗ Trí Thâm ngồi nghe đã lâu ở bên cạnh, nói:
- Nếu cứ tiếp tục như vậy sợ là không thể đánh được nữa …
Y nói vậy là đã có ý lui binh, nhìn quanh bốn phía, trong lúc nhất thời mọi người cũng khó nói được gì. Ngô Dụng đứng lên, nói:
- Không được!
Lúc này thân thể gã cũng phải hơi run rẩy:
- Cường công, lúc này chỉ có thể cường công. Công Minh ca ca, các vị huynh đệ, không hạ được thế cục này, Lương Sơn sẽ bị hủy … Lương Sơn sẽ bị hủy đó.
Những lời này giống như một bóng ma được thả ra lan truyền trong doanh. Mọi người vẻ mặt khác nhau nhưng đều kinh nghi bất định, nhìn nhau không biết nói gì.
Bên ngoài doanh trướng cũng có rất nhiều người biết rằng sự tình đã phát triển quá mức. Tịch Quân Dục vốn muốn vào trong lều lớn lại thôi. Y đã thấy Lý Quỳ xung đột với đám người Phàn Thụy, lại ở bên ngoài lều nghe được một hồi.