Hiện giờ mọi người ở mấy châu huyện lân cận đều đã được nghe chuyện Ninh Nghị phá Lương Sơn, dùng mưu kế rất tàn nhẫn, rồi sau đó lại truyền ra chuyện Tô gia bị diệt môn, hắn là đi đến đây để trả thù. Trong mắt một số quan viên, sợ rằng Ninh Nghị không chỉ là một sát tinh khó dây vào mà còn đang như phát điên trong chuyện này. Hiện giờ hắn còn có quan hệ với Tần Tự Nguyên, cho dù là quan to nhất hai đạo Sơn Đông, nếu muốn che chở cho người của Lương Sơn thì sợ rằng đều phải cân nhắc một chút chuyện được và mất. Khi hắn nói tới việc này, đám người Chúc Bưu đều mỉm cười.
- Với thanh thế hiện tại của Ninh đại ca ở Sơn Đông, ai còn dám bướng bỉnh vuốt râu hùm vào lúc này chứ! Mấy ngày gần đây, nghe nói trong lục lâm đang lan truyền ra chuyện Sơn Đông chúng ta xuất hiện một "Tâm Ma".
- Kẻ làm quan ấy à, đều rất khó nói. Hơn nữa Tâm Ma cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp …
Ninh Nghị cười lắc đầu:
- Cần phải luôn phòng ngừa chu đáo … Hiện giờ chúng ta không thể kéo dài được mà Lương Sơn cũng thế, cũng không thể kéo dài được. Cho dù ba ngàn người bọn họ có hung hăng hơn nữa nhưng một đám sơn tặc không có trại, cả ngày chạy trốn quan binh không dám dừng lại, mọi người xung quanh thì đều hô đánh, thời gian kéo dài thì sẽ không thể chống đỡ nổi. Tóm lại … Đánh nhau thì vẫn phải dựa vào mọi người, ta chỉ có thể cố hết sức làm cạn hết nước xung quanh bọn họ. Bọn họ trốn chạy chính là vì hy vọng chúng ta sẽ lấp đầy hết những cái hố mà bọn họ đào ra. Chỉ cần bọn họ không còn hy vọng nữa thì sẽ sụp đổ càng lúc càng nhanh.
Hổ Tam Nương ở một bên lúc này mới cười cười:
- Ninh đại ca nói chính là sự tình ở các thôn trang phải không!? Mấy ngày nay, nghe nói mấy quản sự làm việc cũng không tệ lắm, đã có không ít người nguyện ý đến đồi Độc Long làm việc. Đồng ý chuyển nhà đến đồi Độc Long cũng có mấy chục người. Nếu đám người Tống Giang biết việc mình đang làm cuối cùng chỉ là vô ích thì sợ rằng sẽ bị tức chết mất.
Lúc này trong Hổ gia trang có Hổ Thái Công và Hổ Thành đều bị thương, trong lòng Hổ Tam Nương rất đau xót nên chỉ muốn báo thù. Chỉ khi nói đến việc có thể khiến Tống Giang thiệt hại, trong lòng nàng mới có chút thoải mái.
Trong khi bọn họ đang nói chuyện thì ở một lòng chảo cách Dạ Nha Lĩnh khoảng hơn hai mươi dặm, đội ngũ trốn chết của đám người Tống Giang cũng đang thảo luận đề tài tương tự.
Trong mấy ngày này, đám người Tống Giang một đường xung phong liều chết trong địa bàn Vận Châu, chỉ trong thời gian năm ngày đã đánh cướp, đốt cháy mười mấy thôn xóm. Thường thường sau khi cướp đoạt xong đồ đạc thì thiêu hủy nhà cửa rồi trốn vào trong rừng núi. Ba ngàn người còn lại của bọn họ hiện giờ có thể được coi là tinh nhuệ, băng núi vượt sông với tốc độ cực nhanh. Có một lần gặp phải mấy ngàn quan binh mà bọn họ vẫn đột phá qua được.
Đó là lúc mọi người mới bắt đầu trốn chết, sĩ khí vẫn còn rất mạnh. Bởi vì từng bất ngờ chịu thiệt trên tay Ninh Nghị nên đám người Tống Giang đều tức nghẹn người. Lúc này bọn họ cũng biết, chỉ cần thiêu hủy một thôn trang là quan phủ sẽ nhiều thêm một gánh nặng. Chính vì nghĩ như vậy cho nên đám người Lương Sơn mới có bộ dạng không hề kiêng nể ai, làm như vậy cũng cực kỳ thoải mái.
- Bọn họ nói dương mưu, chúng ta đây cũng là dương mưu. Bất luận như thế nào, nhất định sẽ có oán hận. Quan binh ép chúng ta thì tai họa liền rơi xuống đầu quan phủ. Chỉ cần bọn họ không giải quyết được chúng ta, một ngày nào đó hai bên sẽ có mâu thuẫn. Có mâu thuẫn thì chúng ta sẽ bị gạt ra ngoài … Đề bài đã ra, chỉ xem bọn họ bên kia giải như thế nào.
Dưới ánh trời chiều hồng lên, các lều trại được dựng lên trong lòng chảo hướng ra chân núi bên cạnh. Đám người Ngô Dụng, Chu Vũ, Tống Giang nhìn cảnh tượng doanh trại dần trở nên trật tự, ngay ngắn, mà sĩ khí vẫn tăng vọt như trước, trong lòng hơi có chút thổn thức, nhưng khi nói chuyện đã không còn nhiều ngạo khí nữa.
Trong thời gian mấy ngày này, trong lúc chạy trốn chết, bọn họ cũng đồng thời bắt đầu định ra những quy củ nghiêm khắc, thống kê quân số, tạm thời đánh tan các bè phái, yêu cầu sĩ tốt giữ kỷ luật nghiêm minh, v. v … Lúc này dưới áp lực mạnh mẽ từ bên ngoài, những kẻ lục lâm cùng đường này cũng bắt đầu thử tuân thủ những quy củ đó.
Về phương diện khác, đám người Ngô Dụng bắt đầu giảng giải và tuyên truyền cho các binh lính về dương mưu mà bọn họ sử dụng. Liên tục chiến đấu ở các chiến trường gần hồ nước rất dễ dàng, chỉ cần bọn họ có thể liên tục đánh tiếp thì bên phía quan phủ chủ có thể kinh ngạc. Còn Tống Giang thì cố hết sức thể hiện các thủ đoạn dụ dỗ các đầu lĩnh và quân tốt thân cận. Lúc trước, y có danh tiếng "Cập Thời Vũ" (Mưa đúng lúc) trong chốn giang hồ chứng tỏ khả năng giao tiếp rất không tồi. Với sáu vạn người Lương Sơn thì có lẽ y làm không được chu đáo nhưng lúc này chỉ hơn ba ngàn người nên rất dễ dàng khiến người ta cảm nhận được sự tồn tại của lão đại trong chốn lục lâm này. Bởi vậy gần đây sĩ khí lại được nâng cao.
Đương nhiên, khí thế như vậy có lẽ có thể duy trì được nửa tháng, một tháng nhưng chưa chắc có thể tiếp tục duy trì lâu hơn nữa. Trong lòng đám người Ngô Dụng, Chu Vũ cũng đều hiểu được điểm này, nhưng bọn họ cũng biết, chỉ cần có thể duy trì được lâu hơn so với Võ Thụy Doanh thì sự tình còn có cơ hội xoay chuyển.
Đợi đến khi lực lượng này lại một lần nữa bành trướng lên thì đội ngũ Lương Sơn có kỷ luật nghiêm minh liền đủ để phản kích, giết trở lại, báo trả tất cả các mối thù.
Bọn họ chỉ có thể tin tưởng vững chắc vào điểm này.
Dương mưu đối dương mưu. Ngô Dụng cũng thế, Chu Vũ cũng thế mà Tống Giang cũng thế, thậm chí cả hơn ba ngàn người đang chạy trốn chết ở khắp nơi này, cũng đều tự cảm thấy sách lược này là hữu dụng. Nhưng bọn họ lại không biết rằng trong thời gian mấy ngày này, mỗi khi bọn họ thiêu hủy một thôn trang thì kẻ đầu tiên chạy tới không phải là cứu viện của quan phủ mà lại là đội ngũ của đồi Độc Long.
Đầu tiên là bọn họ cứu người, sau đó là cho vay lượng tiền lương, vật tư đủ sử dụng trong vài ngày, sau đó nữa là bắt đầu kích động, nói tất cả mọi người đều bị Lương Sơn làm hại, vậy thì đều là người một nhà. Các ngươi đã bị đốt hết nhà cửa, cũng không còn đồ đạc gì, không sao hết, cứ đến đồi Độc Long chúng ta đi làm thuê, sẽ có tiền có lương. Trên ruộng đất của các ngươi hiện giờ còn có lương thực chờ thu hoạch, chúng ta có thể cho các ngươi vay tạm tiền lương, lợi tức đủ để các ngươi bố trí những người già trong nhà các ngươi. Đi đồi Độc Long làm công, kiếm tiền rồi trở về xây dựng cải tạo lại nhà cửa, hoặc cũng có thể lựa chọn định cư ở lại đồi Độc Long chúng ta. Hơn nữa nếu làm đủ lâu, đồi Độc Long chúng ta có rất nhiều phúc lợi, v. v …
Chỉ khi nào thực sự cùng đường và cũng không ai đồng ý quản thì oán hận của cư dân mới có thể hoàn toàn đảo về hướng quan phủ. Trong trận chiến đồi Độc Long, hai trang Chúc, Hổ vừa tổn thất rất nhiều nhân lực. Sau khi những thôn trang kia bị phá hủy nhà cửa, đội ngũ cứu tế của đồi Độc Long liền đi tới, đồng thời kích động tâm lý căm thù chung của mọi người, có lẽ mối nợ máu với đám người Lương Sơn phải mấy chục năm cũng không chắc đã tan.
Mười mấy thôn trang thì nhân số cũng vẫn không nhiều lắm, nhưng từ ý nghĩa nào đó mà nói, loại hình thức này cũng gần giống với tích lũy tư bản trong cách mạng công nghiệp ở châu Âu đời sau. Sau khi nông dân bị mất đất liền dấn thân vào công nghiệp. Đồi Độc Long cứ thế dọn dẹp, đồng thời kích thích toàn bộ oán hận mà đám người Tống Giang tưởng rằng ném lên quan phủ và Ninh Nghị trở lại chính trên người Lương Sơn. Sau mấy ngày liên tiếp hứng trí bừng bừng đốt giết đánh cướp, đám người Lương Sơn lần đầu tiên phái người đi ra điều tra, phát hiện tình huống liền bẩm báo tin tức lại ngay, khiến hai người Ngô Dụng, Chu Vũ lâm vào kinh ngạc.
Tối hôm qua, sau khi dặn dò xong sự tình ở Dạ Nha Lĩnh, Ninh Nghị lại đi đến giữa đám đông trang hộ, nói chuyện phiếm với họ và khích lệ:
- Ta đã sớm nói rồi mà! Sau trận chiến này, các ngươi mới là đội ngũ có năng lực chiến đấu tốt nhất Sơn Đông! Ai muốn theo ta đi chiến đấu?! Đến đây!
Trên thực tế, trong thời gian mấy ngày này, đám người Loan Đình Ngọc, Chúc Bưu cũng luôn luôn bồi dưỡng sĩ khí của những người này. Đồi Độc Long đại thắng, tiếp đó Lương Sơn tan tác, lại thêm lòng thù hận, quả thật đã khiến chiến lực của hơn hai ngàn người này tăng lên một trình độ tương đối cao. Đêm nay sau khi đùa giỡn một hồi, Ninh Nghị lại có thể an tĩnh lại. Mãi cho đến đêm khuya, cảm giác căng thẳng vẫn tích lũy suốt từ mùng năm tháng sáu, thậm chí còn từ trước đó nữa, mới thoáng lui.
Liên tục hơn một tháng bị vây trong trạng thái áp lực căng thẳng, đầu tiên là phải không ngừng cân nhắc tính toán, rồi sau đó gần như mỗi một chút manh mối đều phải nắm trong tay và vận dụng với cường độ cao, thời gian ngủ mỗi ngày đều không còn lại bao nhiêu. Đây vẫn không được coi là trạng thái làm việc điên cuồng nhất mà hắn từng trải qua. Tinh thần hắn vẫn duy trì tràn đầy hăng say. Kẻ thù còn chưa hoàn toàn cùng đường thì hắn sẽ tuyệt đối không muốn dừng lại. Toàn bộ lĩnh vực tinh thần vẫn còn vây trong trạng thái xâm lược, xâm lược và xâm lược, nhưng thân thể đúng là vẫn có chút mệt nhọc.