- Vậy ngươi và Hổ cô nương rốt cuộc là như nào? Xem ra là cô ấy thích ngươi, nhưng ngươi thì không thích cô ấy?
- Ta…ta cũng không biết nữa
Đi dưới mái hiên Tướng phủ, tuyết đọng từ trên cây rơi xuống, vẻ mặt Vương Sơn Nguyệt trở nên nghiêm túc.
- Thật ra trong thời gian ở đồi Độc Long, đúng là thỉnh thoảng ta có lui tới, mà lúc ấy Hổ gia trang chỉ có mình cô ấy chống đỡ đại cục, hiện giờ Hổ Thành đã tàn phế hai chân, mà sức khỏe lão thái công cũng đã không bằng trước, rất nhiều chuyện cô ấy tới hỏi ta, ta đương nhiên không tiện cự tuyệt. Hơn nữa mọi người là bằng hữu, ta lại có quan hệ trong quan trường, có thể giúp đỡ thì đương nhiên sẵn lòng giúp, ai biết sự việc lại biến thành như vậy, thật ra trước khi rời đi, Tam nương có tìm ta, hỏi ta có bằng lòng cưới cô ấy không, ta thật sự khó xử, đạo lý vợ của bạn không thể bắt nạt, ta hiểu được đấy. Chúc gia trang đánh một trận xong, ta là huynh đệ sinh tử với Chúc Bưu, hắn muốn đánh ta, ta cũng không phản đối.
Gã mấp máy miệng, vẻ mặt kiên nghị:
- Hơn nữa, trong nhà ta tình huống như vậy, sao có thể suy xét việc thành thân. Việc này, Lập Hằng ngươi cũng biết mà.
Ninh Nghị nhìn gã một hồi lâu, sau đó cười lắc đầu, vỗ vỗ bờ vai của gã:
- À, thật ranếu để ý lời của Chúc Bưu, cũng không phải là tự dưng đánh ngươi.
Lúc trước hắn cũng đã nói, hắn thật ra không thích kiểu cô gái như Tam Nương.
- Nhưng bất kể thế nào, đời ta đọc sách thánh hiền, luôn không nên làm loại chuyện này
- Xem ra một đám người đi theo Tần tướng đọc sách, Vương huynh đệ ngươi làm việc cực đoan nhất, trong lòng ngược lại chính phái nhất
Ninh Nghị cười cười.
- Được rồi, vậy ta hỏi ngươi một câu, ngươi đánh thắng Hổ Tam nương không?
- Ặc
- Nói một chút về hiệu quả và lợi ích, nếu võ nghệ của ngươi cao như Hỗ Tam Nương, vậy ngươi còn sử dụng cách cắn người không?
Ninh Nghị nghiêm túc nói.
- Nếu như ngươi thật sự cưới Hổ Tam Nương, võ nghệ của cô ấy lợi hại như vậy, có lẽ còn có thể dạy nữ tử trong nhà tập võ, căn bản không cần ngươi bảo vệ họ.
Ánh mắt Vương Sơn Nguyệt quơ quơ.
Ninh Nghị tiếp tục nói:
- Lui một bước mà nói, hiện giờ trừ chúng ta đang có quan hệ làm ăn với đồi Độc Long, thì còn có hai nhà ở đồi Độc Long thôi, với tình huống hiện giờ của Hổ gia, sau này này nhất định Hổ Tam Nương sẽ quản lý gia đình, sau khi Chúc Bưu và Hổ Tam Nương thành thân, trở thành người một nhà. Mà nếu như ngươi cưới Hổ tam Nương, đại bộ phận Hổ gia trang sau này sẽ là của ngươi, bọn họ có người, Vương gia có danh, tương đối mà nói, hiện giờ Vương gia đều là nữ tử, cũng không tính là giàu có, chỉ sợ cũng không có nhiều tiền bằng Hổ gia trang. Nếu như ngươi có thể lấy Hổ Tam Nương, ưu khuyết bù nhau, có trăm lợi mà không có một hại, ngoại trừ là ngươi xinh hơn cô ấy.
Hắn nói xong, tiếp tục đi lên phía trước:
- Thật ra có lẽ nói về lợi ích và hiệu quả ngươi không thích nghe. Vợ của bạn không thể bắt nạt, nhưng vấn đề hiện tại là Chúc Bưu không thích Hổ Tam Nương, Hổ Tam Nương thích ngươi, có lẽ ngươi cũng thích cô ấy, trên đời này nam tử có rất nhiều lựa chọn, Tam Nương tử gả cho Chúc Bưu, cả đời cũng đã định rồi, ngươi cảm thấy cô ấy sẽ vui vẻ sao? Ngươi vì đạo nghĩa của mình, lại từ chối trái tim thật lòng của một cô gái … đương nhiên, trừ phi ngươi thật sự không thích cô ấy, mà cô ấy chỉ thích vẻ đẹp của ngươi, một cô gái nhỏ sống trong một nông thôn toàn kẻ lỗ mãng hoàn toàn không có cảm giác thư hương môn đệ, phỏng chừng muốn Vương gia ngươi hài lòng cũng rất khó …
Vương Sơn Nguyệt cúi đầu suy nghĩ, cau mày:
- Thật ra … cũng không phải … thật ra ta … không cảm thấy là Hổ cô nương có gì lỗ mãng, hơn nữa võ nghệ của cô ấy … nhưng cho dù ngươi nói vậy, ta vẫn cảm thấy có mấy điều gì đó không đúng lắm …
- Đương nhiên không đúng.
Ninh Nghị chỉ vào gã:
- Chúc Bưu ư, hắn chưa có phụ nữ đấy. Ngươi có biết Chúc Bưu thích kiểu cô gái như nào không? Chính là các cô gái giống như tỷ muội trong nhà ngươi ấy, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại không quá mức kiêu ngạo, sau khi thành thân có thể giúp chồng dạy con … có lẽ không nhất định có thể thành nhưng năm sau hắn tới đây, ngươi là huynh đệ đấy, không ngại giới thiệu một chút. Vào ở rể hay không trước tiên không nói, Chúc gia trang có người có tiền, nhà ngươi có danh tiếng, Chúc Bưu tuy xuất thân thảo mãng, nhưng tính cách cũng không tệ, chưa nói tới cái gì mà trèo cao hay thấp, việc này, ngươi có thể nghĩ lại …
Vương Sơn Nguyệt và Ninh Nghị cũng coi như có giao tình, ngày thường cũng bị hắn mê hoặc rồi, lúc này đợi Ninh Nghị nói xong, gã nhìn nhìn hắn vài lần, có vẻ dao động. Hai người đi qua một cửa viện, đang tiến vào hậu hoa viên của Tướng phủ, có người trẻ tuổi đi tới đối mặt với Ninh Nghị, sau đó chắp tay:
- A, Ninh công tử … Vị cô nương này là?
Ninh Nghị không kìm nổi cười, nói:
- Đây là … Vương cô nương, họ Vương, ha hả, tên Sơn Nguyệt.
Thanh niên Tần gia kia vốn là thấy bộ dạng Vương Sơn Nguyệt thì thuận miệng hỏi, đợi khi Ninh Nghị trả lời mới để ý tới y phục của đối phương, lập tức vẻ mặt phức tạp. Vương Sơn Nguyệt hơi hơi cúi đầu, có chút bất đắc dĩ chắp tay. Gã ở vùng Sơn Đông giết người đối địch, thủ đoạn thô bạo, thật ra tâm tính ôn hòa, đối với người bình thường nói mình xinh đẹp hay gì đó, thật ra cũng không để ý nhiều.
Lúc này tuyết lớn đã ngừng rơi, trong hoa viên đọng tuyết thật dày, một nhóm trẻ con chạy trốn trong đó, thi nhau ném tuyết, vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy nữ quyến của Tần phủ. Ninh Nghị và Vương Sơn Nguyệt hàn huyên một lúc, thỉnh thoảng sẽ nghe bên kia xì xào:
- Bên kia có một tỷ tỷ giả nam trang, đã bị ta phát hiện.
Ninh Nghị lại hỏi Vương Sơn Nguyệt về tình hình Tô Văn Dục, biết doanh địa lúc trước quản lý đã tạo thành áp lực lớn cho Tô Dục Văn, nhưng cũng may vào trong tháng cuối này, thiếu niên các nơi mua đến đã đi vào, để những người Lương Sơn đó dạy võ nghệ hoặc là bản lĩnh, loại phương thức thừa kế này sẽ hóa giải tình trạng tinh thần của mọi người trong doanh địa, Tô Văn Dục cũng bởi vậy mà nhẹ nhõm rất nhiều.
Tán gẫu linh tinh như thế xong, Ninh Nghị cáo từ rời khỏi Tướng phủ, trước khi đi, Tần Thiệu Hòa còn lấy ra hai chân giò hun khói nói là đồ cúng trên triều đình.
Vương Sơn Nguyệt tiễn hắn ra ngoài, hắn quay đầu lại nói:
- Suy nghĩ thật kỹ đi, chuyện giữa ngươi và Hổ cô nương ấy.
Vương Sơn Nguyệt đứng ở trên bậc thang cười:
- Loại chuyện tán gái này, ngươi lại không am hiểu rồi.
Ninh Nghị đánh một quyền vào vai gã, lúc này mới phất tay chạy lấy người.
Tướng phủ cách hoàng thành rất gần, dù là hai ngày nay tuyết lớn rơi đầy, nhưng lúc nào cũng có người của các hộ gia đình ra ngoài dọn dẹp đường phố, bởi vậy hai bên đường giăng đèn kết hoa, không hề có tuyết đọng gì. Ninh Nghị cầm theo chân giò hun khói đi qua phố dài, đi vào con đường phụ cận, ánh mắt dừng ở cây cối, tường viện, người đi đường, lắc lắc đầu cười cười Loại chuyện tán gái này, có lẽ hắn thật sự không am hiểu.
Đến trước cửa một tiểu viện, hắn gõ cửa. Bên trong có người đi ra mở, tiếng bước chân vang lên, tiếng một cô gái vọng ra:
- Ai đó?
- Có người đưa ấm áp tới.
- Hừ!
Nữ tử bên trong khẽ hừ một tiếng, đại khái là không còn từ gì để nói, sau đó mở cửa viện ra. Sau cửa viện là Nguyên Cẩm Nhi mặc trang phục màu vàng nhạt, nàng hơi khẽ mím môi, híp mắt nhìn Ninh Nghị. Đợi cho Ninh Nghị tiến vào, tôi tớ đóng cửa sân, nàng mới giang hai tay làm bộ dạng như muốn nhào vào lòng hắn. Ninh Nghị cũng mở tay ra, Cẩm Nhi lại cười tránh khỏi, ôm lấy giò heo hun khói trên tay hắn, mà Ninh Nghị thì khẽ đánh vào mông nàng, nàng mới nhảy dựng lên, giương nanh múa vuốt định đấu với Ninh Nghị, sau đó lại sôi nổi đi vào trong viện, chỉ vào người tuyết nhỏ ở trong, nói:
- Là muội đắp đấy.
Viện tử này tinh xảo, bên trong có hai lầu nhỏ bố trí tinh mỹ, viên lâm hoa cỏ, hòn giả sơn, cây cối đều toát lên vẻ đẹp sức sống. Đây vốn là sản nghiệp của Tướng phủ, khi Ninh Nghị vào viện tử, có vài tôi tớ đang xử lý ở chung quanh, trong đó có một tòa lầu nhỏ ngay bên đường, Cẩm Nhi phỏng chừng là đứng ở trên nhìn thấy Ninh Nghị tới đây. Trên lầu văng vẳng tiếng đàn khe khẽ, sau đó thì ngừng lại.
Đi vào cửa tiểu lâu kia, Ninh Nghị cởi giầy, khi xoay người đi vào, tiếng bước chân từ bên trên nhẹ nhàng truyền đến, một bóng người màu trắng nhào vào lòng hắn, được Ninh Nghị giang tay ôm lấy, bóng dáng kia ôm lấy cổ hắn, hai chân rời khỏi mặt đất, lẳng lặng ôm Ninh Nghị như vậy. Trôi qua một lát, Ninh Nghị khẽ thở dài:
- Muội càng lúc càng giống như bị nuôi ở ngoài rồi …
Bóng dáng kia không kìm nổi bật cười.
Ninh Nghị ôm nàng đi lên lầu:
- Muội còn chưa khỏe, không nên chạy tới chạy lui.
Cẩm Nhi cầm chân giò đi tới:
- Tỷ tỷ hôm nay khá lên rồi.
Khi tiến vào lầu hai, không khí ấm áp bao phủ nơi này, nhưng bởi vì trong phòng dùng nhiều đèn ngọc lưu ly, ban ngày càng sáng rực, nhưng cũng không khó chịu, rõ ràng là thường thường còn có thông gió. Trong phòng có nhiều đồ vật của nữ tử khuê phòng, cũng có các loại nhạc khí, không ít sách, trên nền đất còn trải một tấm thảm nhung.
Ninh Nghị ôm Vân Trúc đang mặc trang phục màu trắng tới bên giường trong phòng, Vân Trúc muốn xuống giường pha trà, bị Ninh Nghị phất tay bảo ngừng lại.
- Hừ.
Ninh Nghị cầm cổ tay của nàng nghe mạch đập một lúc, nhìn nàng:
- Xem này, mạch vẫn rất mạnh đều đặn, sức khỏe đỡ rồi đúng không?
Vân Trúc cũng tự đặt lên cổ tay mình, mở to mắt.
- Hẳn là vậy.
Ninh Nghị bĩu môi.
Cẩm Nhi sau khi cất chân giò hun khói rồi, đứng ở cửa nhìn Vân Trúc xuống giường, ở bên bàn nhỏ gần giường châm trà, sau đó lại chui vào chăn. Ninh Nghị ngồi mép giường, cầm một quyển sách bắt đầu đọc cho nàng nghe, hai người nắm tay nhau. Không lâu sau, nàng cũng bĩu môi đi vào, bò lên giường, nằm cạnh tỷ tỷ chốc lát, lại bò qua bò lại gây sức ép một lúc, lát sau, xuống giường cầm một quyển tiểu thuyết bằng tranh vẽ để xem, ngồi lên tấm thảm xù bên cạnh Ninh Nghị, tựa vào hắn.
Nhưng tiếng đọc sách của Ninh Nghị quấy rầy nàng, làm nàng phải buông quyển tiểu thuyết tranh vẽ xuống, ngẩng lên nhìn Ninh Nghị.
Mấy năm nay, đây không phải là lần đầu tiên nàng gặp nam nhân đẹp nhất, nhưng trong khoảng thời gian này, nàng nghĩ, nàng đã bắt đầu thấy quen thuộc với hắn rồi, và bắt đầu cảm thấy hắn là nam nhân tốt nhất, lợi hại nhất, mặc dù có lúc nàng thấy được mặt yếu đuối của hắn … Vấn đề sức khỏe của Vân Trúc là đã bắt đầu dần dần biểu lộ khi còn ở Biện Lương, sau khi Ninh Nghị trở về thì bất chợt bùng nổ, một lần nàng ăn không vào bất cứ thứ gì, nôn mửa, thậm chí thể hư ngất xỉu. Tướng phủ có mời ngự y đến khám và chữa bệnh cho nàng, kết quả cuối cùng chẩn ra chính là tâm bệnh. Ninh Nghị cũng không biết tâm bệnh của nàng kết vào lúc nào, ngay cả bản thân Vân Trúc cũng không nói nên lời, đặc biệt sau khi nàng đã xác định quan hệ với Ninh Nghị, nhưng không lâu sau đó, Ninh Nghị mới dần dần nhìn ra vấn đề.
Lúc trước Vân Trúc mở quán nhỏ, là vì kế sinh nhai, mở Trúc Ký, là vì có thể trợ giúp hắn. Nhưng mà sau sự việc Lương Sơn, các nàng theo tới kinh thành, thứ nhất là không quen khí hậu, lại tới một nơi mới mẻ, thứ hai, có liên quan đến việc mở rộng phát triển Trúc Ký, kế hoạch mà Ninh Nghị định ra, Vân Trúc theo không kịp. Nội tâm nàng thông tuệ, đối nội, quả thật nàng không thể quản lý Trúc Ký, đối ngoại, hoàn cảnh quen thuộc, người quen cũng đã rời xa … tuy rằng lúc ở Giang Ninh nàng cũng không có quá nhiều xã giao, nhưng vùng đất Giang Ninh, dù sao cũng là nơi nàng sống nhiều năm.
Hết thảy vấn đề sau khi được giải quyết, ngược lại vấn đề tình cảm hiện tại rất tốt đẹp. Vân Trúc lúc đầu cũng không rõ tại sao mình lại sinh bệnh, nhưng tự cảm thấy dưới tình huống hết thảy đều tốt đẹp đã lại làm phiền Ninh Nghị, tâm tình như vậy thậm chí càng làm tâm bệnh của nàng nặng thêm. Lúc ấy Cẩm Nhi chưa rõ, chỉ đến khi đêm đó ở bên giường, nàng thấy Ninh Nghị ngồi đằng kia, cầm tay Vân Trúc, nói "Ta đã nuôi muội thành chim hoàng yến mất rồi … " thì nàng mới dần dần hiểu được.
Như vấn đề tình cảm mà Vương Sơn Nguyệt gặp phải, từ sau khi trở về Biện Lương, vấn đề phiền toái lớn nhất mà Ninh Nghị gặp phải chính là tình cảm, đây là điều mà ai cũng bất ngờ.
Tại kiếp trước, ở phương diện tình cảm hắn không có thu hoạch nhiều lắm, tới kiếp này, đối với tình cảm con người, hắn lại càng quý trọng, hắn vốn là người có năng lực xuất chúng, đối với chuyện hắn cảm thấy tốt đẹp, thì cũng không nguyện từ bỏ, cảm giác … xe đến trước núi ắt có đường. Hắn đã từng dũng cảm đề cập sự phiền não này với Khang Hiền, nhưng dù gì thì hắn cũng không có ý định từ bỏ đấy. Mà tới lúc này, mấy thứ chất chứa này cuối cùng vẫn phải ép xuống …