Sang năm mới, nhà nhà quét dọn đình viện, dán những bức tranh mừng năm mới trên cửa sổ, đèn lồng rực rỡ, xe ngựa náo nhiệt qua lại trên đường phố, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng pháo nổ giòn vang. Đàn Nhi vén rèm lên, nhìn người đi đường qua lại các cửa hàng dọc con phố lớn.
Tuyết đọng hai bên đường phố đã được quét dọn sạch sẽ, người đi lại trên đường không nhiều lắm, hai bên đường phần lớn là tường xanh đại viện, từng cánh cổng lớn hoặc là mở hoặc là đóng đều được treo đèn lồng bên cạnh, sư tử bằng đá dựng thẳng lên. Trong những viện tử đó có náo nhiệt, có vắng vẻ, nhưng từ bên ngoài thì không nhìn thấy được cảnh bên trong, hai bên cửa chính đều được dán câu đối, mà câu đối của một hộ gần nhà mình dán là: "Quốc ân gia khánh, nhân thọ niên phong".
Khi xe ngựa đi qua, bên trong đang có những tiếng ồn ào, sau đó là tiếng khóc của nữ tử Bên kia Ninh phủ đã có mấy người thò đầu ra nhìn cảnh bên này. Xe ngựa chạy nhanh qua, đám người Thiền Nhi, Tô Yến Bình đều đang chạy tới, Đàn Nhi cũng thấy một hai nữ tử một lớn một nhỏ bị ném ra khỏi cửa chính, trên đầu còn bị đánh đến chảy máu.
- Nghe nói kia là Tứ Di thái thái, không biết chừng mực, trộm tiền trong nhà lại còn không hiếu kính cha mẹ chồng, nên bị đánh …
Tiểu Thiền đi đến bên Đàn Nhi, nói nhỏ:
- Cũng nghe nói Tư Di Thái Thái này câu kết với tôi tớ trong nhà, phu nhân của bà ta không muốn nhét bà ta vào trong lồng heo ngâm nước, hoặc là cáo trạng tới quan phủ, cho nên chỉ cưỡng ép đuổi mẹ con họ đi …
Bên trong nhà cao cửa rộng có đôi khi sẽ xuất hiện những chuyện như này, cũng không cần phải đưa ra lý do cụ thể, tin tức lan truyền ra thật giả cũng khó nói. Đàn Nhi lắc lắc đầu, nhìn người mẹ ở bên kia đường đang kéo cô con gái quỳ khóc dập đầu trên mặt đất, có người lại ném túi y phục ra ngoài, dưới ánh đèn trước cửa, có nam tử đứng ở đằng kia, thần thái lạnh lùng nhìn hết thảy, sau đó quay người đi vào trong, đám người hầu lạnh lùng đóng cửa lớn lại, cô gái tiếp tục khóc lóc đập cửa chính.
- Sắp sang năm mới rồi, có thể đi đâu chứ …
Đàn Nhi và đám Tiểu Thiền ở dài đi vào cửa, Tô Yến Bình thì vẫn hứng thú ngó ra ngoài cửa để nhìn, chỉ bị Đàn Nhi lườm một lúc mới giơ giơ tay đi theo vào. Rất nhiều chuyện trong nhà này đều có dấu ấn của Ninh Nghị trong đó, bao gồm cả Ninh Nghị trong lúc đối địch biểu hiện cũng có chút tố chất thần kinh, một đám người đi theo hắn cũng đã bắt đầu có biểu hiện giống như vậy rồi.
Đương nhiên, duy nhất có thể sử dụng để trêu chọc chính là chuyện Nhị tỷ phu không biết tán gái. Lời đồn này cũng sẽ rơi vào trong tai Đàn Nhi, khi hỏi bọn họ, thì lại không ai dám nói. Thật ra bọn họ không nói, Đàn Nhi gần như cũng hiểu là có liên quan đến Nhiếp Vân Trúc.
Đi vào cửa là đến viện chính, bên cạnh chính sảnh có một phòng nghỉ rất rộng, bài trí bên trong chủ yếu là Ninh Nghị làm. Các loại ghế, thảm, da lông, còn có lò lửa cho mùa đông … vô cùng ấm áp, là nơi để người nhà nghỉ ngơi vào lúc tối, cũng là nơi tụ hội, lúc này đám người Văn Phương, Văn Định đã ở trong đó rồi, đang vui vẻ trò chuyện những việc trong đại viện ở ngoài thành, về những tác dụng của đồ vật mới làm ra, rồi dùng vật mới đó kiếm tiền như nào … Trong nhà Ninh Nghị không có những ngăn cách như ở trong các nhà cao cửa rộng, hoặc là nói chưa tới lúc nảy sinh ngăn cách, mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ hòa đồng này, Đàn Nhi đều hy vọng cảnh này sẽ có thể kéo dài mãi.
Nàng là chủ mẫu, nhưng dù sao cũng là nữ tử, bèn tới chào hỏi một chút, để lại chút điểm tâm rồi quay về phòng. Không lâu sau, Ninh Nghị cũng từ bên Tướng phủ về nhà, mang theo một vài tập hồ sơ tin tức tình bào, khi về phòng thì nói với Tiểu Thiền:
- Lúc quay về ta thấy nhà bên kia có một nữ nhân mang theo đứa bé cứ ra sức đập cửa, thật là thảm …
- Vâng, là chủ nhân nhà kia có bốn tiểu thiếp, nghe nói người nào già rồi thì không thích nữa, bị đuổi đi …
Rồi Tiểu Thiền lại bắt đầu nói nhảm:
- Tương lai Tiểu Thiền cũng bị đuổi đi đấy.
- Oan uổng cho ta quá, cùng lắm thì ta chỉ đánh sưng mông nàng thôi …
- Đến lúc đó thì Cô gia của muội sẽ đau đầu đất …
Đàn Nhi cười cười nhìn hai người vừa nói chuyện ở ngoài cửa sổ vừa tiến vào, không lâu sau khi Ninh Nghị cất đi những hồ sơ tin tức tình báo kia, người một nhà lại ra trò chuyện, sau khi ăn cơm chiều xong, lại ra ngoài tụ tập với đám Tô Văn Định một chút, rồi ra ngoài tản bộ, đã không thấy tiểu thiếp và đứa bé ở nhà bên bị đuổi ra đâu nữa, trong thời tiết lạnh thấu xương này, không biết là họ đi đâu rồi.
Thời gian trôi qua, vấn đề tình cảm tạm thời đè nén ở trong lòng, bởi trên người Ninh Nghị còn có rất nhiều chính sự cần làm, tỷ như quốc nội, tình thế bắc địa, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ đọc những tài liệu hồ sơ, Đàn Nhi hiểu là hắn có việc cần phải làm, tuy nàng là nữ tử, nhưng vẫn hiểu được những sầu lo của Ninh Nghị. Đối với xu hướng suy tàn hiện giờ của Liêu quốc, tình trạng cụ thể trong và ngoài nước, Ninh Nghị cũng không quá coi trọng, hắn chỉ chú tâm sưu tập và sắp xếp lại thái độ của Kim quốc từ trong một vài tin tức tình báo.
- Thật ra hai năm nay từ trong các tin tức tình báo về Kim quốc sưu tập được có thể nhìn ra, người Nữ Chân rất kính sợ triều Vũ đấy. Khi Liêu phạt Vũ, Hoàn Nhan Di Doãn thật ra có đích thân đến, ta có tìm hiểu tư liệu về hắn, người này rất lợi hại, văn võ song toàn, hơn nữa hắn cũng được coi là nhất phái của Triều Vũ, nhưng hơn một năm nay, từ lời nói và việc làm của hắn đã thể hiện càng lúc càng thất vọng đối với triều Vũ rồi. Về phần thái độ của những người như Hoàn Nhan Tông Bật, Hoàn Nhan Tông Can thì đã biến hóa đối với triều Vũ sớm từ hai năm trước vô cùng đáng sợ rồi. Đáng tiếc Mật Trinh ti lại không sưu tập mấy thứ này …
Vừa lật xem tin tình báo của Mật Trinh ti về bắc địa, Ninh Nghị vừa đánh dấu vào những chi tiết tin tức mà rất nhiều người không để ý tới. Trong lời nói đã kéo Đàn Nhi vào cùng thảo luận.
- Chàng sao chép mấy thứ này có hữu dụng không?
- Muốn cho cấp trên làm tốt công tác chuẩn bị đề phòng Kim quốc, thật sự là không thể. Liên Kim phạt Liêu, một mặt là bởi vì Kim quốc ít người, chưa hẳn bọn họ sẽ dám công phạt triều Vũ. Thứ hai, người Kim thân thiện hơn, sau khi thu hồi mười sáu châu Yến Vân, mọi người sớm đã là huynh đệ chi bang, việc này cũng đã được lan truyền rộng khắp rồi. Nếu như nói Kim quốc thật sự muốn đánh tới, vậy thì sẽ bị gánh tiếng xấu sau lưng.
- Bởi vì phải chịu tiếng xấu thay cho người khác, cho nên trước tiên mới phải chuẩn bị sẵn sàng?
- Vấn đề ở chỗ, không ai nguyện ý nói đến điều không may mắn. Liêu quốc còn đánh, Kim quốc còn trượng nghĩa, đã có người đứng ra nói người Kim rất có thể tiếp tục đánh triều Vũ chúng ta, chẳng sợ nói có khả năng, cũng đều khiến lòng người bàng hoàng rồi. Việc này ta chỉ có thể nói với Tần Tự Nguyên …
Thật ra trong Mật Trinh ti cũng không phải là không có ai lo lắng vấn đề này, nàng xem những tin tức tình báo mà ta sao chép nói về thái độ của những người Hoàn Nhan Tông Bật, nét chữ có nhiều tương đồng, xem ra có lẽ là một nữ tử … Một bộ của Mật Trinh ti ở Liêu Đông, tuy rằng không biết là ai, nhưng chỉ sợ bọn họ mới hiểu rõ nhất tính tình của người Nữ Chân …
- Nữ tử?
Đàn Nhi hứng thú, cầm tin tình báo lên xem, Ninh Nghị lắc lắc đầu.
- Hiện tại thế đạo này … nam tử còn đỡ một chút, nếu là nữ tử … ta đọc mấy tin tình báo mấy ngày nay đưa tới này, tính toán một chút, người này hẳn là cấp trên nội bộ người Nữ Chân, phỏng chừng là nô đãi hoặc là ái thiếp. Nữ tử Nam triều chịu làm việc này, rất không dễ dàng đấy …
Ninh Nghị lắc lắc đầu, tiếp tục bản ghi chép:
- Những tin tình báo này, kỳ thật cũng không được hệ thống, làm báo cáo uy hiếp chỉ sợ cũng không có ý nghĩa gì. Ta chỉ là muốn phân tích một chút về tính cách của tầng lớp cao người Nữ Chân, tương lai có lẽ sẽ hữu dụng, có thể dùng chút thủ đoạn nhỏ và vân vân … À, thủ đoạn nhỏ mà ta nói áp dụng với đám người kia, là không thể đánh giặc chính diện …
- Chàng nói là đến hỗ trợ thôi mà, đây cũng không phải là chuyện của cá nhân chàng … hơn nữa người Kim quốc quả thật rất ít, nói không chừng sẽ không đánh đến đâu.
Đàn Nhi an ủi.
Ninh Nghị gật đầu cười:
- Lại thế rồi, phạm vào bệnh cũ ấy …
Trong phòng đèn sáng ấm áp, hai vợ chồng trò chuyện, khí tức khẩn trương, tùy ý. Đứa bé đã được bà vú ôm đi rồi, đêm sâu hơn một chút, hai vợ chồng thổi tắt cây đèn trên giường ngủ, ở trong đệm chăn ấm áp thân thể giao hòa làm một. Không lâu sau, Ninh Nghị thức dậy ra đốt lò sưởi đun nước, nhúng ngăn lau thân thể cho Đàn Nhi. Chuyện như này, Đàn Nhi luôn cảm thấy thẹn thùng, lúc hai vợ chồng thân mật hầu hết là tắt đèn nhắm mắt, mà chuyện hầu hạ như này là chuyện nữ tử nên làm chứ không phải là nam nhân, ít nhiều nàng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng thời tiết lạnh giá, Ninh Nghị không cho phép nàng xuống giường, bởi vì trong thời đại này có rất nhiều loại bệnh tật đều đồng nghĩa với chờ chết.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Nghị khi thức dậy hoặc là sẽ đến lò rèn hoặc là sẽ thắp nến xử lý công việc ở trong phòng. Đàn Nhi sẽ thò đầu ra khỏi chăn nhìn hắn. Cũng là rạng sáng hôm nay, khi Ninh Nghị đọc một tin tức tình báo thì hơi chau mày. Đó là tin tức sau khi Liêu quốc đại loạn, vài thế lực bên ngoài Nữ Chân nổi lên, trong bộ tộc Mông Cổ có một thế lực ở thảo nguyên tây bắc nổi lên, đó được coi là một trong những thế lực nhanh chóng phát triển nhất. Đương nhiên, với tốc độ của con người hiện nay, một lực lượng này cũng chỉ là tin tình báo sơ lược mà thôi.
Bộ tộc Khất Nha … Hình như đã từng nghe đến cái tên này rồi … Ninh Nghị nhớ lại một chút nhưng không tìm được chút manh mối, giải đáp thích hợp nào, hắn đơn giản để phần tin tức này sang một bên, không ghi chép gì.
Cũng là cùng thời khắc đó, trong một vùng tuyết lớn tại Bắc địa, có một hàng hơn mười kỵ đang khởi hành xuôi nam. Quách Dược Sư đi trước uống vào một chén rượu, cáo biệt với vài tướng lĩnh của Thường Thắng Quân:
- Lần này ta xuôi nam, đó là đi yết kiến đương kim Thánh thượng rồi. Chúng huynh đệ, hãy chờ ta trở lại, sẽ mang đến phú quý cho các vị.
- Tuyết lớn như vậy, đại ca …
- Ha hả, nam nhi Liêu Đông chúng ta đều là sống trong tuyết, qua Nhạn Môn Quan là ấm áp lên rồi.
Quách Dược Sư nói xong, thúc ngựa tới, vỗ vào vai tướng lĩnh kia.
- Thường Thắng Quân dựa vào ngươi rồi, nhớ kỹ những lời ta nói đấy, tuyết giảm thì đi bắt đinh tráng. Ta thấy rõ … hiện giờ đã bất chấp ai đói chết hay không rồi.
Binh của triều Vũ không thể đánh, chúng ta nhất định phải có người, có người, là có tiền có lương thực có phú quý, không có người, chỉ dựa vào mấy chi quân đội của triều Vũ, bọn họ chỉ hay lục đục đấu đá với nhau, khi đánh giặc thì cũng là những kẻ bỏ chạy trước tiên, không đánh được. Các ngươi nhớ kỹ đấy … Ta đi trước … Giữ chuyển đầu ngựa, Quách Dược Sư dẫn người dần dần biến mất ở trong gió tuyết phía nam, một đường xuyên qua Nhạn Môn quan, đi về hướng Biện Lương.
Không lâu sau, trong kinh thành lại dâng lên không khí giao thừa, sức khỏe của Vân Trúc cuối cùng đã hoàn toàn bình phục. Sau khi qua Nguyên Tịch một ngày, nàng viết thư mời Ninh Nghị tới ăn cơm, mấy tháng nay, giữa hai người chủ yếu dùng lời nhắn để thông truyền, nhưng lần này thì khác, nàng dùng giấy để viết thư nói mình muốn về nhà rồi.
Nơi muốn về chính là quê nhà mà cha mẹ đã từng sống …