Trong cơn mê tỉnh dậy, lúc này trời còn chưa sáng, Tiểu Thiền nằm ngay bên cạnh Tô Đàn Nhi, người Tiểu Thiền đang dựa vào nàng, thân thể mềm mại, ấm áp.
Khi cảm nhận được cảm giác này, nàng lại nhớ lại cảm giác vừa rồi trong mộng, mang tai có chút nóng lên, chính mìnhchút nữa là đã coi cô ấy là tướng công rồi.
Sau khi thành thân, tuy rằng đến nay Tiểu Thiền cũng đã thu phòng, nhưng thiếp thất theo lý mà nói thì đáng ra không nên cùng với vợ cả ngủ cùng một chỗ hay sao.
Nhưng giờ đang ở nơi khác nên cũng không cần phải để ý quá nhiều như vậy, tình cảm giữa hai bên như tỷ muội, hơn nữa trước đây khi tuổi còn nhỏ, chẳng phải cũng đã từng ngủ cùng nhau trên một chiếc giường đó sao.
Nói chung, trong ba người nha hoàn lúc đầu, tính tình của Quyên Nhi là bình tĩnh nhất, lúc ngủ hơi nghiêng mình, giống như một cô gái cần được bảo vệ, lại sợ người lạ nữa, Hạnh Nhi cũng giống cô chị, tuyệt đối không bao giờ có thói quen ôm người khác khi ngủ, tuy rằng bình thường có hơi đanh đá với mọi người, nhưng khi ngủ cũng rất dịu dàng, cô nằm ngửa mặt, hai tay đặt trên bụng, buổi tối có lúc cũng tỉnh lại vì bị chị em bên cạnh kéo chăn.
Chỉ có Tiểu Thiền phiền toái nhất, tính tình thì cũng vui vẻ, gần gũi với người khác, nên đang ngủ có thể vô tình ôm lấy người bên cạnh, tuổi lại nhỏ nhất, ôm đến mức mà người bên cạnh còn không chịu nổi, nghe nói Quyên Nhi đã bị cô nàng ôm đến sợ phát khóc, buổi sáng mắt sưng tấy lên, oán giận nàng ta, Tiểu Thiền cũng áy náy ra sức xin lỗi. Đó là chuyện giữa tỷ muội bọn họ, nhưng lần đó thì bản thân cũng được chứng kiến.
Nàng cũng không phải để ý lắm đến việc này. Khi trước tuổi còn nhỏ, bên cạnh có mấy cô bé đi cùng, nhưng sau khi học được hai từ "Ngự hạ" từ phụ thân, nên dù nhỏ nàng đã học được nên dùng thái độ gì để đối xử với những người bên cạnh, cảm thấy không nên quá gần gũi, nhưng cũng không đành lòng xa lánh bọn họ. Cuối cùng cũng không thể hạ quyết tâm được. Vậy nên cảm thấy cô gái thân thiện và đáng yêu Tiểu Thiền kia cũng giống như em gái vậy.
Hiện giờ cả hai đều đã trưởng thành, nhưng ôm thế này thì cảm giác cũng không giống trước đây, cảm thấy không có chừng mực, đôi khi còn khiến người ta khó chịu.
Tiểu Thiền thuộc dạng người tầm trung, nhưng sau khi bỏ lớp quần áo bên ngoài ra, thì thân hình có vẻ khá thon thả. Nàng cảm nhận được cô gái bên cạnh mình giống như một thiếu nữ, thân thể mềm mại ấm áp, vòng eo nhỏ gọn, hai chân thon dài.
Thậm chí có lúc còn có trò đùa dai là đưa hai tay vào cái yếm của nàng ấy, sờ sờ bộ ngực nhẵn nhụi và đàn hồi. Tiểu Thiền giật nảy mình. Chẹp miệng chậc lưỡi phát ra tiếng "đừng mà". Cảm nhận được những điều này, lại nhớ đến hồi nhỏ, nhớ đến hình ảnh nụ cười luôn mang theo sự ấm áp ở trên môi.
Đã cùng nhau lớn lên trong những năm tháng tuổi còn nhỏ, và lớn đến hình dáng bây giờ. Rồi sau đó lại được gả cho cùng một người đàn ông, trở thành tỷ muội như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng thấy có chút ấm lòng. Nàng tưởng tượng xem nếu trong tình cảnh như này thì Ninh Nghị sẽ đối xử với Tiểu Thiền như thế nào, khi mà Tiểu Thiền ôm chặt người ta như vậy, vẻ mặt chàng sẽ thế nào. Hai người sẽ cùng nhau ngủ ra sao. Rồi nàng lại nhớ đến lúc mình và hắn ngủ cùng nhau, haizz, mình thích nằm gọn dưới bộ ngực của chàng.
Vì thế nàng cũng thử nhẹ nhàng ôm Tiểu Thiền một cái, cảm giác như là khi Ninh Nghị ôm nàng. Khi Tiểu Thiền dựa gần hơn, suy nghĩ của nàng, cũng đang bay đến nơi đó, nơi hơn trăm dặm Biện Lương thành.
Trong đêm như này, chàng sẽ thế nào, sẽ một mình ngủ trong phòng, hay cũng đang ôm Quyên Nhi như thếTrước khi rời đi, chính mình đã từng nói bóng gió với chàng là có thể nhận Quyên Nhi làm thiếp, không biết chàng có làm như vậy hay không.
Đêm muộn, trước khi lại buồn ngủ, Tô Đàn Nhi ôm Tiểu Thiền, nhẹ nhàng thở dài, nàng thừa nhận, nàng nhớ hắn, nhớ conTừ ngày đầu tiên qua đây, nàng đã có suy nghĩ đó rồi.
Lúc sáng sớm, gió sớm thổi đến làm phấn hoa nhẹ nhàng bay lên trời, huyện thành nhỏ mang tên Mộc Nguyên, cũng đã bắt đầu tỉnh giấc.
Huyện thành này không lớn, nó nằm bên cạnh bờ một nhánh sông của kênh đào, giao thông tuy cũng khá thuận lợi, nhưng so với những thành phố ven kênh đào khác, nó còn chưa được khai thác và phát triển nhiều. Trước kia thì chỉ có mấy con đường trong khi thành phố nơi mà có hơn ngàn người, gần đây nhờ có Tô gia đến, họ dựng kho hàng và mở xưởng, nên nó mới náo nhiệt hơn một chút.
Sau khi trời sáng, trong viện tử nằm nằm ở bên này của Huyện Mộc Nguyên bỗng trở nên huyên náo, kể từ cái lúc Tô gia đặt chân đến đình viện này, thì hiện giờ đã bắt đầu ổn định, phần lớn người đến trong số này là phụ nữ. Ngoại trừ Tô Đàn Nhi, Tiểu Thiền, Hạnh Nhi, còn có vài nữ quản sự dưới tay Tô Đàn Nhi, trong số đó người đứng đầu tên Phụng Thu Hoa, ngoài ra còn có mấy đầu bếp nữ, còn mấy người khác là gia quyến của mấy người phòng thu chi, sáng sớm đã lo đi rửa mặt chải đầu, ăn điểm tâm sáng rồi nghe Tô Đàn Nhi thông báo qua về những công việc trong ngày.
Đợi đến lúc hết buổi sáng, những người này lần lượt đi ra ngoài, mặt trời đang lên dần, trong viện tử bỗng trở nên yên ắng. Viện lạc này không lớn, có mấy gian phòng đất gạch, cũng chỉ là bùn đất xây tường thành, không có vật trang điểm gì, ngoài tường viện là mấy con đường lớn, tuy nhiên người đi lại cũng không nhiều, trời mưa thì lầy lội, nước bẩn thì chảy lênh láng trời nắng nếu có chiếc xe ngựa nào chạy qua, thì đường lại bụi tung bụi mù. Chỉ có mỗi lần có phiên họp chợ ba ngày một lần là người đi lại nhiều hơn một chút, dân chúng tám xã trong mười dặm thành lại gánh đồ đến trong thành, có người thì đi qua con đường này, có người thì đi đường khác, có người thì bán hàng hóa ở ngay ven đường, mọi việc diễn trong thời gian nửa ngày, sau rồi tất cả lại tản đi.
Dưới mái hiên có một cái chậu sành để hơi khuất, trong đất bùn mọc lên hai chồi non, chính là mầm non của hạt giống mà hôm mới đến đây Hạnh Nhi đã trồng.
Trong cảnh yên ắng của viện tử, đôi lúc cũng có người ra người vào. Kẻ làm chủ nhà như Tô Đàn Nhi, thật sự cũng không thường xuyên đi ra ngoài, nếu có việc gì, bình thường vẫn là Hạnh Nhi đi làm, còn Tiểu Thiền sẽ đem các loại tơ hoặc vải dệt mẫu mang đi phân loại ở phòng bên cạnh. Sau khi đầu bếp nữ mua nguyên liệu nấu ăn cho mấy ngày trở về, sẽ kêu nha hoàn xuống chuẩn bị bữa ăn trưa. Cách một hai buổi sáng, sẽ có người bí mật mang một ít tư liệu đến, Tô Đàn Nhi sẽ xem ở trong phòng, khi Tiểu Đàn qua đó thì sẽ được nghe những tin tức về Biện Lương từ miệng nàng.
-Vãn Chiếu lâu của Trúc Kí kia cuối cùng cũng đã nổi danh, Lý Sư Sư lên sân khấu Có vẻ như mọi chuyện làm không tồi, có thành có sắc, bài từ mới của tướng công xuất hiện, khiến những người Biện Lương này đều phải giật mình rồi
Có lúc Tô Đàn Nhi vừa xem vừa cười phá lên, có lúc thì lại nhíu mày:
- Đắc tội với vị Cao Nha Nội kia không phải là chuyện gì tốt, vấn đề này tướng công phải nhờ đến sự ra mặt của Tướng phủ bên kia rồi.
Tiểu Thiền ngồi ở bên cạnh, nhìn bộ dạng của Tô Đàn Nhi rồi nhẹ nhàng mấp máy miệng:
- Sao tỷ lại vui mừng trước chuyện của Trúc Ký như vậy
- Tuy rằng tên là Trúc Ký, nhưng vị Nhiếp cô nương này không quan tâm đến sự tình trong đó, mặc vệ nó gọi là gì. Sau này dù sao đó cũng là thứ thuộc về Ninh gia chúng ta, năng lực cũng tốt, ta cần gì phải để ý.
Đàn Nhi lắc đầu không lưu tâm, khóe miệng bỗng lộ lên ý cười bình thản:
- Dù sao, sớm hay muộn Nhiếp cô nương cũng vào cửa nhà ta, tính tình cô ấy điềm tĩnh, muốn chung sống hòa thuận với nàng ấy, chắc cũng không khó.
Cửa sổ phòng mở toang, khiến ánh mặt trời và những là gió ấm áp có thể thổi từ bên ngoài vào, mơn man trên sợi tóc của Đàn Nhi và nụ cười của nàng. Tuy rằng nàng cũng đã vì một số chuyện mà thấy rối, nhưng thật tâm khi phát hiện ra phu quân của mình còn rối bời hơn, thì sự oán giận trong nàng đang từ từ tan biến. Hiện giờ tức cũng tức rồi, đi cũng đi rồi. Chỉ còn lại nỗi nhớ của bản thân với người đàn ông trong kinh thành kia. Cũng đến lúc đem khí chất của một chủ mẫu ra dùng rồi Đường nhiên, thân là phụ nữ, cũng không hy vọng người đàn ông của mình phải đem chia cho kẻ khác. Đây là lẽ thường tình của con người, trong lòng này, nói là có sự vui mừng và rộng lượng, nhưng thật ra là không có. Nhưng nếu nói ghen tị, thì cũng không đúng. Nếu muốn khái quát tâm trạng phức tạp này, thì cũng ngẫm đến sau khi đã trải qua nụ cười và nỗi đắng cay, cũng chỉ có thể than ra một câu "thật sự là không có cách nào" thôi.
Nếu đứng ở góc độ là một thương nhân, sự tình đến nước này, phương pháp giải quyết cũng không còn nhiều, cũng may tính tình của vị Nhiếp cô nương kia, bản thân nàng cũng không ghét. Trên thực tế, trong mấy năm nay, nàng cũng đã nhìn thấy cảnh chung sống của nhiều cặp vợ chồng, kể cả vị hôn phu này không có chỗ nào đúng, cầm tiền của mình đi thanh lâu làm quen với mấy vị hồng nhan tri kỷ, thì bản thân lại càng có thể ung dung mà giải quyết, chỉ là sau khi chuyện này xảy ra, ở địa vị nàng, sẽ là hơi lạ lẫm.
Từ lúc gần gũi đến lúc động lòng, và đến những chuyện sau này, ngay cả những cho phép về thể xác và tinh thần. Hành động và ý nghĩ của vị phu quân này, cũng hơi quá mức cổ quái, thế cho nên nàng ta không biết làm cách nào để ứng phó. Nhưng bất kể là thế nào, mình cũng đã tức giận, cũng đến lúc nên để mọi chuyện cho vào dĩ vãng.
Cũng vì thế, khoảng thời gian đến Mộc Nguyên, Tiểu Thiền lại cảm thấy, tiểu thư mà không lâu trước đây đã từng khóc, từng làm loạn lên rất nhanh đã có thể lấy lại bình tĩnh, đôi lúc cũng thấy nàng ngồi bên khung cửa sổ mà trầm ngâm suy nghĩ, chắc hẳn là nhớ đến người nhà ở Biện Lương, thỉnh thoảng nói về chuyện Biện Lương, cũng có thể cười rồi trọc ghẹo vài câu, như thể chuyện chia tay với Ninh Nghị chưa bao giờ xảy ra vậy.
Kể cả dựa vào những hiểu biết của Tiểu Thiền về Tô Đàn Nhi, cũng khó mà có thể phân biệt rõ được nàng ấy đã không còn giận dữ nữa, nhưng vẫn đang bị cuốn trong những thứ hỗn độn khác, nhưng bất kể là thế nào, xem ra, nàng không muốn rời xa tướng công của mình, có thể chắc chắn điểm ấy, Tiểu Thiền cũng thấy an tâm nhiều.