Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 560: Chém giết yêu nhân Ma Giáo

Sáng sớm gió mùa xuân thổi qua huyện Mộc Nguyên, nhiều đám mây nhẹ phiêu lãng trên bầu trời, cách khá xa có thể thấy ánh nắng mặt trời chiếu xuống thị trấn Hạ Tiểu, tầng mây dọc theo ánh nắng chạy qua thị trấn.

Ăn xong bữa sáng, Ninh Nghị và Đàn Nhi tản bộ bên bờ sông, người đi theo cũng không nhiều, đây được coi là thời gian riêng tư của hai vợ chồng. Khúc mắc ân tình trước đó lúc này xem như đã được cởi bỏ, sau đó hai vợ chồng đều sẽ quay lại Giang Ninh, tế những người nhà đã chết trong sự kiện Lương Sơn. Nhưng trên thực tế, lần ở chung này cũng sẽ không nhiều, thứ nhất bởi vì chuyện tình cảm của Ninh Nghị vẫn còn có chút phiền phức, hai vợ chồng sẽ không đồng hành nam hạ, thứ hai là bởi vì tình huống Phương Thất Phật phía nam, một hai ngày nay chắc chắn có biến hóa, khó có thể đưa ra quyết định nên làm thế nào.

Chẳng qua, chỉ cần giữa vợ chồng hiểu nhau, thì những vấn đề này chung quy không coi là quá phức tạp.

- Chuyện lần này vốn tưởng rằng hai vị tổng bộ đầu đại nhân phải qua một thời gian nữa mới động thủ, ai ngờ lại sớm như vậy, sợ là mấy đại tộc cũng đều đã xuất động không ít người rồi... Thế cục loạn như thế, tướng công định chỉ đứng nhìn thôi sao?

Đi dọc theo bờ sông, Tô Đàn Nhi mở miệng hỏi với đầy vẻ lo lắng. Nàng chấp chưởng gia đình và phụ trách việc buôn vải, tuy là nữ tử, nhưng cũng là người rất quyết đoán, chẳng qua là không mấy giao tiếp xã giao với những người ở tầng lớp cấp cao mà thôi, nhưng lần này đằng sau các sự kiện đều có liên quan đến Thiếu sư vương phủ, bao gồm cả mấy đại tộc Thái, Hàn, Tả, Tề tại kinh thành, nàng tin tưởng Ninh Nghị nhưng đồng thời cũng lo lắng cho hắn cũng điều là bình thường.

Ninh Nghị đương nhiên cũng hiểu điều này, trên thực tế, nếu không có chuyện lần này, xác thực bản thân hắn nợ nhân tình với Trần Phàm, Lưu Tây Qua, cho dù là liên lụy đến người nhà, với tính cách của Tô Đàn Nhi, sợ rằng sẽ lựa chọn né tránh, tốt nhất là không dính líu gì đến một chút nào.

- Cho nên ta cũng lo lắng chuyện này.

Ninh Nghị gật đầu:

- Trước khi chưa nắm rõ thế cục, ta cũng không xác định được mình nên làm gì, tuy rằng mình có quyền giám sát nhất định đối với Mật trinh ti, nhưng lần này dính dáng quá sâu, bọn họ tạm thời còn chưa có triển khai vũ khí có tính sát thương quy mô lớn gì, tùy tiện nhúng tay vào chỉ sợ sẽ khiến nhiều người tức giận...

Lúc này Đàn Nhi đang được Ninh Nghị cầm tay đi dạo về phía trước, bèn nhíu mày:

- Quy mô lớn...tính sát thương... vũ khí?

-Á, nói đùa thôi.

Đàn Nhi bặm môi, lườm Ninh Nghị, cười nói:

- Giờ là lúc nào rồi mà tướng công còn cười đùa được, vị Tây Qua cô nương kia, sợ là đang bị người ta đuổi giết đấy...

- Ta cũng không có cách nào...

Về tin tức của Phương Thất Phật phía nam, trên thực tế sáng hôm nay mới truyền tới. Lúc Tần Tự Nguyên phục tướng, chức năng của Mật Trinh ti đang đình trệ lại một lần nữa từ từ khôi phục, nhưng nghiệp vụ của cảnh nội triều Vũ thực tế pha tạp khó phân, thà nói điều khiển nắm giữ hệ thống điều tra về vương quyền, thì nói rằng là phối hợp bắc phạt, là tư binh thủ hạ của hữu tướng phủ thì hợp lý hơn.

Dù sao lúc này trong chính đàn triều Vũ các nhân vật có thực quyền đông đảo, hơn nữa kinh tế phát đạt, mấy đại gia tộc cấu kết cùng với thế lực quan trường vô cùng rắc rối khó gỡ. Hiện nay toàn bộ suy tính của Thánh thượng cũng là làm tiền đề cho bắc phạt, mới vừa rồi Thánh Thượng bắt đầu dùng phái chủ chiến Lý cương, để ông ta tiếp tục làm phụ tướng cho Tần Tự Nguyên hiện đang có danh tiếng và thủ đoạn lợi hại, đồng thời Thánh Thượng còn ngầm đồng ý sự tồn tại của Mật Trinh ti, nếu không như vậy, chỉ riêng trước đây các đại thương hộ làm buôn bán với Liêu quốc và có những lợi ích dây dưa đều đủ khiến cho tướng lệnh không được vượt ra khỏi kinh thành. Dù là đám người Đồng Quán có thể lĩnh binh bắc phạt, phương diện hậu cần cũng nhất định rối tinh rối mù.

Vì nguyên nhân đó, lúc Mật Trinh ti bắt đầu lại một lần nữa hoạt động trở lại, công việc nhiệm vụ càng lúc càng nhiều, cũng không phải là giữ gìn ổn định và hòa bình, mà chính là đả kích nhị tướng tại triều đường, các loại kẻ thù chính trị tại địa phương. Tuy rằng Ninh Nghị tham dự vào các chuyện tại Hàng Châu, Lương Sơn. nhưng trên thực tế đều do Mật Trinh ti là chủ nghiệp.

Lục lâm hào kiệt, đạo tặc phỉ khấu, nhiễu loạn mà bọn chúng gây trên thực tế thậm chí không bằng một vị quan viên âm thầm tại kinh thành phản đối bắc phạt, sự bằng mặt không bằng lòng đối với tướng lệnh đã tạo nên sức ảnh hưởng lớn. Câu nói "Hiệp chi đại giả vi quốc vi dân" (Người có tinh thần nghĩa hiệp là người vì nước vì dân) ở hậu thế tuy rằng nhìn rất hứng thú, nhưng trên thực tế, suy xét đến việc thống lình điều khiển, độ khó của sự huấn luyện, chi phí sử dụng thành phẩm, lục lâm hào kiệt kiêu ngạo bất tuân này trên thực tế căn bản không thể sử dụng tốt bằng nông dân bình thường, Tần Tự Nguyên không coi trọng Chu Đồng, cũng không phải bởi vì tầm mắt ông độc đáo, trên thực tế là đều có đạo lý riêng.

Bởi vậy trong Mật Trinh tì, việc có liên quan đến giám sát lục lâm nhất chiếm tỷ lệ không nhiều lắm, triều đình trên nguyên tắc không quan tâm việc sống chết của những người này. Ngay từ đầu là Kỷ Khôn khi xử lý những tin tức liên quan đến những người đó thì chỉ xem một cách qua loa, lúc Ninh Nghị gia nhập vào, tuy rằng nói là vô dụng, nhưng trên thực tế đại bộ phận đều chuyển giao cho Ninh Nghị. Những thứ mà Ninh Nghị làm này từ trước đến nay vẫn bị đám người Tần Tự Nguyên coi là cổ quái, họ luôn tiếc nuối vì cho rằng hắn làm việc không đàng hoàng, sau đó Ninh Nghị lại chỉ tham dự vào một vài vụ việc vụn vặt ít liên quan đến kế hoạch chung thì lại càng tiếc sâu sắc hơn.

Đương nhiên dù sao cũng là quân tử chi giao, giữa đây đó không có danh phận thầy trò, vài lần nói, Tần Tự Nguyên cũng không nhắc đến nhiều nữa, đối với lục lâm thì ông thể hiện ý tứ "ngươi thích chơi thì cứ chơi". Từ đó về sau toàn bộ tin tức liên quan đến lục lâm thì đều được chuyển đến chỗ Ninh Nghị.

Chẳng qua lúc này dù sao cũng không phải là hậu thế, tin tức truyền đến vô cùng có hạn, lúc Ninh Nghị tới Mộc Nguyên, rất nhiều tin tức sẽ tới kinh thành trước rồi mới đến Mộc Nguyên. Ninh Nghị cố ý cho người chặn đón ở trên đường, sáng sớm hôm nay thì biết được tin tức Thiết Thiên Ưng, Phi Tông Hiểu đã sớm phát động, suất lĩnh thủ hạ đại phá tàn quân của Phương Bách Hoa. Bên Phương Bách Hoa tử thương thảm trọng, vẫn chưa biểu hiện ra ưu thế tụ tập của võ lâm cao thủ, đã chứng minh bên này ít nhất cũng xuất động lực lượng ngang bằng.

Nhân thủ bên Mật Trinh ti an bài thiếu, tin tức truyền đến cũng chỉ đại khái, Ninh Nghị khó có thể lý giải được toàn bộ tình thế. Chỉ có thể suy đoán, với thế lực dẫn đầu là Vương phủ, hoặc là mấy gia tộc nào đó, rốt cuộc đã xuất ra một đòn sấm sét. Lúc những người này giao thủ, Mật Trinh ti nói là quyền phụ trách giám sát, nhưng trên thực tế lại không dám nhúng vào.

Lúc sáng sớm xem xong tin tức, hắn thoáng trầm mặc, sau đó ăn cháo, chơi đùa với con trai, thần sắc vẫn như thường, nhưng Tô Đàn Nhi hiểu rõ trong lòng phu quân đầy tâm sự, lúc này nàng nói, cũng là nỗi sầu lo mà trong lòng hắn đang lo lắng. Hai người đi dạo bên sông một lúc, Ninh Nghị thật ra cũng không giấu diếm chuyện này:

- Có một số người, ta thật sự mong muốn họ sống tốt, nhưng...gió đến gió đi,mây tụ mây tan, việc gì cũng không thể toại nguyện cho con người được, cũng đều là số mệnh cả, nhưng chắc là không xảy ra chuyện gì, Trần Phàm bọn họ rất lợi hại...

Lúc này nói giản đơn, nhưng trên thực tế ý tứ lại rất nặng nề. Hai người ở bên bờ sông, Đàn Nhi hai tay ôm tay hắn, không nói gì. Sau một lát, nàng lại lộ ra dáng vẻ tươi cười nhu hòa, thở dài, Ninh Nghị cũng vuốt vuốt mu bàn tay nàng.

Hai người ngồi xuống bên bờ sông, sau đó lại hàn huyên về chuyện khi trở lại Giang Ninh. Lúc quay lại thị trấn, phụ cận viện tử cho thuê, mọi người trong ngoài viện tử đều đang làm việc đâu vào đấy, cách đó không xa là khí thế làm việc của công nhân tại công trường xây dựng nhà kho, quản sự phụ trách việc bên này thỉnh thoảng ra vào cửa viện, đầu bếp đi mua thức ăn cầm hàng hóa đi vào, Tiểu Thiền thì đẩy xe gỗ chở Ninh Hi chơi đùa trong sân. Vài người "đẩy mạnh tiêu thụ" mà theo Ninh Nghị đến đây đã đi ra ngoài phụ trách điều tra tình hình.

Thỉnh thoảng Ninh Nghị có ra công trường xem tình hình, rồi lại trở về tính toán số sách với thê tử, hoặc là ngồi dưới mái hiên, thỉnh thoảng đi lại một chút trong sân, ánh nắng chiếu xuống, không khí ấm áp, thoải mái, nhưng trong lòng hắn lại có vấn đề khó giải quyết. Sau giờ ngọ ngày xuân càng làm cho người ta cảm thấy nặng nề như mùa hè.

Nhưng qua giờ Mùi không lâu, lại một tin tức mới truyền tới, Ninh Nghị xem xong nhíu mày suy nghĩ rất lâu. Tô Đàn Nhi bưng bánh điểm tâm đi tới, thấy Ninh Nghị đang ờ dưới mái hiên nhìn chậu hoa đến ngây ra, trong chậu hoa là cây hoa Hạnh, hôm nay vừa mới nhú ra hai chồi hoa.

- Tướng công, sao vậy?

Đàn Nhi ôm khay điểm tâm nghi hoặc hỏi.

Ninh Nghị quay lại nhìn nàng, sau đó cười, nhưng trong nụ cười đầy vẻ phức tạp.

Hắn suy nghĩ một lát rồi lấy tờ tin tức ra, nói:

- Không có gì.. .vũ khí tính sát thương đại quy mô.. .hình như có rồi.

-Hả?

Biểu hiện của Tô Đàn Nhi ngạc nhiên, ngón tay vô thức châm châm đường trên bánh đưa lên liếm liếm, sau đó đưa bánh cho Ninh Nghị hắn. Vừa xem thì hàng lông mày chau lại, nhận tin tình báo trên tay

- Ta không thể ngờ lại có tin tức như vậy.

Ninh Nghị cầm bánh điểm tâm:

- Mật Trinh ti ở phương diện này nhân thủ không đủ, nhưng những người được an bài tại nơi phụ cận rõ ràng là đều những kẻ lão luyện, vừa nhận được tin tức là có thể viết ra, lập tức gửi tới đây. Phong Hổ Vương Nam Đà, cái tên này trước đây ta từng nghe nói tới một lần, đồn đại rằng là hắn đã chết rồi.

- Tướng công dự định làm gì?

- Ta lo lắng nên tham gia thế nào...Tin tức dù sao cũng quá ít.

Ninh Nghị cho bánh vào miệng, khẽ nói. Tin tức buổi chiều gửi tới là bổ sung về tình thế phía nam, lần này là chuyện vây công Phương Bách Hoa đã xuất hiện thêm một nhân vật hư hư thực thực năm xưa là Phong Hổ Vương Nam Đà, mà trong những người tham dự tựa như có xuất hiện không ít lão nhân năm xưa của Ma Ni giáo.

-Nếu như trên tin tức nói là thật... Đàn Nhi suy nghĩ một chút.

Việc này thậm chí có thể liên lụy đến người mà trước đây tướng công nói đến.. .Tư Không Nam?

Tin tức tình báo về Lục Lâm không có căn cứ thường thường chiếm đa số, nếu như bây giờ nói loạn Phương Lạp có liên quan đến nội chiến của Ma Ni giáo nhiều năm trước, làm cho người ta thật khó mà tin được, bởi vậy Ninh Nghị cũng lắc đầu.

- Độ chân thật trên tin tức này như thế nào cũng thật khó mà tin được, nhưng nếu như thật sự liên quan đến Ma Ni giáo, cũng không phải là không có khả năng. Hơn mười năm trước, Ma Ni giáo vốn là một giáo lớn trong dân gian, Phương Lạp đánh đuổi Tư Không Nam, tiến hành tẩy trừ toàn bộ, một vài người có quyền thế nắm cơ hội bất kể là chuyện khó khăn gì đều ủng hộ những người này. Với cớ này, Mật Trinh ti thật sự muốn tham gia vào, lý do là có, nhưng cụ thể phải làm thế nào, tới trình độ nào, hiện tại ta cũng đắn đó khó xử.

Đàn Nhi cầm tờ giấy, do dự:

- Tới bên kia rồi...là có thể thấy rõ mà.

-...Vậy sớm lên đường đi.

Nàng nói xong câu này, ánh mắt trong suốt, sau đó lại thở dài, hít hít mũi, nhìn hắn cười hỏi:

- Ăn ngon không?

-Rất ngon.

- Cái này à?

Ninh Nghị giơ bánh điểm tâm trên tay lên:

- Thiếp vừa làm đấy, gói để huynh mang theo ăn trên đường.

Nàng đi tới đặt bánh lên tay Ninh Nghị, sau đó ngả đầu vào vai hắn:

- Đây chỉ là những việc nhỏ, có manh mối thì về nhà nhé, thiếp ở Giang Ninh chờ chàng.

Ninh Nghị cười cười, vỗ nhẹ vào lưng nàng.

Lý do là một chuyện, gặp phải chuyện này muốn chen chân vào thì cũng không phải là dễ quyết định, sau khi Đàn Nhi đi, Ninh Nghị vẫn còn đứng ở dưới mái hiên một lúc lâu, thở dài, gọi Chúc Bưu tới.

Thông báo cho mọi người chuẩn bị vũ khí thật tốt, chuẩn bị khởi hành, chúng ta có việc để làm rồi.. .võ lâm cao thủ mà ngươi luôn nghĩ tới cũng có đấy.

A? Ai?

Hai mắt Chúc Bưu sáng lên, Ninh Nghị cười cười đưa tin tức cho y xem.

Phong Hổ Vương Nam Đà nhiều năm trước chính là đại cao thủ, lần này khả năng còn liên lụy đến rất nhiều nhân vật lợi hại, nói chung.. .đi chuẩn bị trước đi.

- Vâng.

Chúc Bưu tiếp nhận lệnh, vui vẻ rạo rực đi triệu tập mọi người. Sau đó Ninh Nghị lại đưa một đội ngũ danh sách Mật Trinh ti bảo quản sự gọi người tới.

- Thông tri huyện Xung Bình, bao gồm cả người liên lạc tin tức tới, toàn bộ những nhân thủ có thể sử dụng, sự việc quan trọng, chúng ta phải đi một chuyến.

Người nọ lĩnh mệnh đi, Ninh Nghị ở trong phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị các

loại súng kíp, cung nỏ, vôi bột...v.v...Lúc đi ra ngoài đã thấy Tiểu Thiền ôm Ninh Hi đứng ở hành lang bên ngoài cửa nhìn hắn, Tiểu Hi thì không biết gì cứ giang tay đòi hắn bế, Tiểu Thiền chớp chớp mắt, muốn nói nhưng lại không tiện mở miệng. Ninh Nghị bế con, lại ôm Tiểu Thiền:

-Không sao đâu, lần này sẽ nhanh thôi, chúng ta gặp lại ở Giang Ninh nhé.

/

Tướng công đừng để mình bị thương. Tiểu Thiền nói khẽ

Ninh Nghị suy nghĩ một chút cười gật đầu.

Buổi chiều, giữa vùng đồi núi phía nam mấy trăm dặm, mưa xuân nhẹ nhàng phủ khắp nơi, rả rích, không lâu sau thì mưa to hơn, cuộc chiến đấu thuộc về những người trong võ lâm còn đang khai hòa ở trong sơn dã, lúc này đã dần dần trầm lắng đi, mưa to làm máu tươi thấm loang ra, thi thể ướt sũng nước, cũng bắt đầu không còn vết tích có thể truy tìm trên đất, khiến cho một vùng sơn dã vốn bị vây trong hoàn cảnh xấu thoáng chốc đã trở nên thư thái hơn.

Trong một am ni cô giữa vùng sơn dã kéo dài, mưa rơi dưới mái hiên thỉnh thoảng sẽ truyền ra tiếng rên rỉ, một bóng người mặc áo tơi đi qua đình viện, lộ ra gương mặt tái nhợt tiều tụy của Lưu Tây Qua, nàng đưa mắt nhìn Phương Bách Hoa ở trong phòng cũng bởi vì bị thương mà sắc mặt càng thêm tiều tụy hơn, lắc đầu.

- Chung quanh tạm thời an toàn, không ai đuổi theo...

Phương Bách Hoa gật đầu, Tây Qua mới xoay người đi hướng khác. Lúc này người tụ tập ở nơi này không nhiều lắm, hơn phân nửa đều đã bị thương, nàng đi đến chỗ đám người Phương Thư Thương, thương thế của họ có nặng có nhẹ, trong đó nghiêm trọng nhất là Đỗ Sát. Trong lúc chiến đấu cánh tay của y đã bị trúng độc, để giữ tính mạng, cánh tay trái đã bị Phương Thư Thương chặt đứt. lúc này y chỉ còn một cánh tay phải nằm trên mặt đất, máu từ miệng vết thương của cánh tay trái ngấm thẫm ra tấm vải băng bó, không ai biết y có thể chống đỡ qua được hay không.

Giữa sơn lình cách ni am hơn mười dặm, có một bóng người đi qua rừng cây, Trần Phàm cõng Uyên ương đao Kỷ Thiến Nhi đi trước, hai người được bao phủ bởi một áo chắn mưa được kết vội vã bằng cỏ, bởi vì thương thế của Kỷ Thiến Nhi không nhẹ, Trần Phàm hầu như cột chặt nàng vào lưng mình, bởi vậy cùng khiến bản thân đi lại khó khăn hơn.

- Ngươi bỏ ta xuống, để ta tự đi.

Hiện tại bỏ tỷ xuống là liên lụy ta đấy, đừng lảm nhảm nửa, dành lại chút khí lực cho mình đi.

Buông ta xuống là ngươi biết ai liên lụy ai ngay!

...Ta cũng không phải là đứa trẻ mười hai tuổi để bị tỷ gạt nữa.

Đừng lải nhải nữa.

Tuy rằng lưng còng một người, nhưng Trần Phàm sức lực dẻo dai, đi lại thoăn thoắt, tốc độ xuyên qua sơn lĩnh cực nhanh. Trên thực tế, người học võ thông thường sẽ học y thuật, chí ít với những vết thương nội ngoại ai cũng không giấu được ai.

-...Hừ! Ta không tranh cãi với ngươi nữa, nhưng...hiện tại chưa ra khỏi hiểm địa, ngươi có thể cứu được ta thì tốt, nhưng nếu không cứu được ta mà còn kéo liên lụy cả ngươi, ta thành quỷ cũng không cam lòng...

-...Tỷ yên tâm, Trần Phàm ta cũng khinh công thiên hạ vô địch, tỷ.. .cẩn thận. . .

Cẩn thận!

Hai người trong cùng lúc đều mở miệng nói, Trần Phàm đột nhiên xoay nghiêng người, Kỷ Thiến Nhi chém một đao ra đánh vỡ một viên hoàng thạch. Sau một khắc, thân thể Trần Phàm phá tan màn mưa, chạy đi về phía trước khu rừng như mãnh hổ điên cuồng.

Trong rừng cây, một trường thương còn chưa nâng lên thì Trần Phàm đã vọt tới, cánh tay vung lên, một tiếng nổ vang trong màn mưa, bọt nước vẩy ra, trường thương của người nọ bị bẻ gãy, người cầm thương bị bắn vào trong bụi cỏ cùng bùn lầy lội phía sau, máu tươi trào ra, một người cầm đao bên cạnh bổ tới, bị quả đấm của Trần Phàm ngăn cản, xông xáo, bay vọt, cuồn cuộn, song đao của Kỷ Thiến Nhi soàn soạt kéo theo máu ở trong không trung, đợi khi Kỷ Thiến Nhi từ trên lưng Trần Phàm lăn xuống, đơn đao trong tay Kỷ Thiến Nhi lướt qua mặt đất xoay tròn tại bụi cỏ bay chém ra, theo sát còn có một viên đá do Trần Phàm bắn ra, một đao một viên đá hầu như là cùng lúc bắn trúng một kẻ địch đang trốn ở ngoài mấy trượng.

Đợi khi Trần Phàm đứng vững, trong nửa khắc ngắn ngủi, bốn người mai phục tại đây đều đã lần lượt bị giết chết.

-...Khụ...

Kỷ Thiên Nhi ở phía sau Trần Phàm hít sâu mấy hơi:

- Phản ứng của ngươi hơi chậm.

- Tuy rằng Thiến Nhi tỷ từng dạy ta dùng đao, nhưng hiện tại cảnh giới của mọi người đã không giống nhau, ta muốn nhường tỷ một chút.

Kỷ Thiến Nhi khó nhọc giơ tay trái lên gõ vào đầu Trần Phàm. Trần Phàm nghiêng đầu cười cười, đợi cảm giác hơi thở của người sau lưng mình đã đều đặn hơn, mới tiếp tục bước về phía trước, rút đao mà Kỷ Thiến Nhi chém vào thi thể kia

- Không muốn liên lụy ta, vậy thì cầm đao đi.

-Tỷ vẫn nói, đao không rời thân mà.

Kỷ Thiến như vừa nói xong một câu, cả người đột nhiên dao động, Trần Phàm cảm nhận được có dịch thể nóng dính ở sau lưng mình, đó là một búng máu, nhưng hắn lập tức nhấc hai chân Kỷ Thiến Nhi lên, làm như không phát hiện ra.

Đi.

- Ngươi tốt nhất nhanh lên một chút, đừng chậm chạp như đàn bà vậy.

Hơi híp mắt lại, Trần Phàm bình ổn đi về phía trước, đối với sự thật bị kẻ địch đang vây hãm truy đuổi, hắn làm như không hề quan tâm.

- Qua một đoạn nữa là sẽ hội hợp với Tây Qua rồi, đến lúc đó ta không bị gánh nặng bởi lo lắng cho tỷ nữa, ta sẽ quay lại giết lão Vương Nan Đà kia, lão ta khí lực lớn, có thể xứng đấu với ta, đã nhiều năm ta chưa từng đánh sướng tay như thế rồi...Tỷ cho ta chút tinh thần đi, Thiến nhi tỷ, ta cõng tỷ, là mong tỷ ở trên cao có thể nhìn thấy người khác, nếu tỷ ngủ rồi, nhỡ bị người ta bắn trúng vào đầu, ta sẽ buồn cười chết mất...

- ...Khụ...Tiểu Phàm, ngươi có biết ngươi càng lúc càng lắm mồm hay không...

Mưa mùa hạ làm cho trong doanh địa ẩm ướt, Phương Thất Phật hơi ngẩng đầu lên, nhìn mưa bụi trên bầu trời. Cùng lúc đó, phía nam, trên quan đạo cách nơi này hơn trăm dặm có một tia hy vọng xoay chuyển trời đất vốn do y bày ra lúc này đang từ trên quan đạo bôn ba chạy đến, đó là chín khoái mã của thương nhân, phú gia công tử cấu thành đang bôn ba lao nhanh trong màn mưa, với thân phận này, họ vốn không nên đuổi theo gấp như thế, nhưng bởi lo lắng sự việc, họ cũng chỉ có thể như vậy.

Nếu như là người có trí nhớ đặc biệt tốt, và từng có một thời gian ở trong quân Phương Lạp thì đây chính là có cơ hội có thể nhận ra họ, chín con ngựa trước mặt trên cơ bản là một đội ngũ có thân phận khá đặc biệt ở trong quân Phương Lạp trước đây, mà đội ngũ này trên danh nghĩa là dưới trướng Phương Bách Hoa, tên gọi là Hắc Linh vệ, năm xưa được thành lập nên bởi hơn một trăm tinh nhuệ nhất thuộc Quân pháp đội dưới trướng Phương Bách Hoa, hôm nay có thể tụ tập cũng chỉ có mấy người này. Bởi khi nhận được tin tức, mấy người đang bí mật hoạt động ở phía nam nhanh chóng lên phía bắc, mong muốn có thể đúng lúc vượt qua đám người Phương Bách Hoa, mang đến hy vọng cho các nàng, lúc này mấy người đang ở trong mưa lao băng băng, ai cũng không biết rốt cuộc có thể vượt qua hay không, hay là đã để vuột cơ hội tốt này. Mà ngay lúc đang vòng qua một khúc rẽ lầy lộ, xuất hiện vài lữ nhân mặc áo tơi đột nhiên đón đầu ở ngay phía trước.

Trong chín người, công tử phú gia cầm đầu đột ngột kéo cương ngựa, mà cũng ngay trong nháy mắt, lữ nhân mặc áo tới phía trước chậm rãi tách ra.

Ánh đao chém ra, giống như tuyết thâm nhập vào trong màn mưa to.

Soẹt soẹt vài cái, thân mình tuấn mã bắn phụt máu tươi trên không trung từng mảng lớn tựa như đám mây đỏ, công tử phú gia xuất đao tại không trung, giao thủ hai chiêu với người nọ, sau đó đột nhiên bị đánh bay ra ngoài. Cũng bởi vì tốc độ của tuấn mã quá nhanh, người nọ lúc xuất đao vẫn chưa vung chém, mà là một thế Thiếp Sơn Kháo nhìn bề ngoài vô cùng hời hợt nhưng trên thực tế lại cương mãnh vô cùng, đem chém đứt đôi con ngựa và công tử phú gia kia thì bị bắn ra ngoài. Áo tơi bị đánh trúng, từng chiếc lá dựng thẳng như kiếm, sau đó là tiếng thu hồi xôn xao.

Thi thể tuấn mã bay ra các nơi, máu tươi thấm với nước mưa, phú gia công tử bị đánh bay ra ngoài trong vũng lầy lội cách ba trượng, khó nhọc đứng lên, hai người đứng hai bên đường đều giương cung bạt kiếm, sau đó, trong mưa to, nghe người trên người khoác áo tơi không chút hỉ nộ quát to:

- An Tích Phúc.

Thân hình công tử phú gia dính nước bùn, lúc đứng thẳng, thân thể lảo đảo vài cái, mất một lát mới gật đầu:

- Vương Dần...Vương thượng thư... Vì sao?

Người bên kia im lặng chốc lát. thở dài:

- Ta cũng không ngờ...nhưng ngươi nên biết, việc đến nước này. không còn quan tâm gì nữa...

Dưới trướng Phương Lạp, Thượng thư Vương Dần văn võ song toàn, y tuy rằng xuất thủ không nhiều, nhưng trong mắt của nhiều người lành nghề, y thậm chí còn đáng sợ hơn so với đám người Thạch Bảo, Ti Hành Phương, Lệ Thiên Nhuận, Đặng Nguyên Giác. Sau khi Phương Lạp chết, y đã biến mất ngay trước mắt mọi người, nhưng lúc này lần thứ hai y xuất hiện lại chắn ở trên đường, bất luận nội tình trong đó thế nào, cụ thể ý nghĩa thật sự là gì, không ai còn lòng dạ nào quan tâm đến nữa. An Tích Phúc gật đầu, lát sau, lại gật đầu, bật cười:

- Ha ha ha ha ...ha ha ha ha...

Trong mưa to, sắc mặt An Tích Phúc tái nhợt, tiếng cười vô cùng bi thương, sau đó đột nhiên rút kiếm, nhắm về phía Vương Dần.

Mộc Nguyên.

Lúc Ninh Nghị qua tìm Chúc Bưu, hơn hai mươi người bên kia đang kiểm tra binh khí, cung nỏ trên tay, thời đại này cung nỏ giống như vật cấm là súng ống thời hậu thế, quân đội bình thường cũng không thể lấy được, nhưng vũ khí trên tay mọi người lại có lực sát thương cực lớn, Ninh Nghị đại khái nói một chút về mục đích nam hạ lần này.

-...Có liên quan đến tình huống, chúng ta còn phải đến Xung Bình thì mới biết được cụ thể, nhưng lúc này có khả năng liên quan đến dư nghiệt Ma ni giáo, là một trận đánh ác liệt, các ngươi đã được rèn luyện một thời gian như vậy rồi, tuy rằng võ nghệ đều được nâng cao, nhưng tất cả mọi người không ai được có sơ suất. Bao gồm cả Chúc Bưu nữa, ta biết ngươi sớm đã muốn tìm cao thủ để so chiêu, sẽ có cơ hội...

Nghe hắn nhắc đến Chúc Bưu, tất cả mọi người đều cười. Ninh Nghị lại giơ tay ra hiệu.

- Ta không phải nói đùa gì cả. Ngoài ra, yêu nhân Ma giáo thủ đoạn độc ác, âm hiểm giảo hoạt, kẻ nào cũng đáng giết, một khi xác định lần này là bọn chúng tham dự, ta đây cũng nhắc nhở các ngươi, đối phó những kẻ gian tà tiểu nhân, không cần phải nói đạo nghĩa giang hồ với chúng, chúng ta là quan, chúng là tặc, nhớ rõ cho ta rồi chứ!

Rõ.

Mọi người hiên ngang lẫm liệt, cùng hô lớn.

-Tốt, nhớ kỹ là tốt.

Ninh Nghị chuyển ngữ khí ôn hòa hơn, cầm cung nỏ trên tay, sau đó bỗng nhiên như nhớ ra gì đó:

- Đúng rồi, còn nữa, lần này đi không được đả thảo kinh xà, không được gọi ta là Ninh Nghị nữa.

Hắn suy nghĩ một chút:

- Bất kể là ai hỏi...ta tên là Thành Chu Hải nhé.

Trái ngược lại với phía nam mưa to ngoài trăm dặm, Mộc Nguyên ánh nắng chan hòa qua kẽ mây chiếu xuống nhân gian. Không lâu sau, dưới bầu trời có mấy xe ngựa rời khỏi thị trấn nhỏ, đi ra gồm hơn hai mươi người, cùng chạy về phía nam....