Lúc rời khỏi tửu lâu về nhà cũng là lúc trời tối hẳn. Khu nhà Ô gia trong ngoài đèn đuốc sáng trưng, trong khoảng nửa tháng nay, bầu không khí hân hoan đã giảm bớt, nhưng sự vui sướng trong lòng đám hạ nhân vẫn còn, có lẽ chỉ có những người có địa vị cao trong nhà mới mơ hồ cảm thấy có gì không đúng. Bước vào cổng, có một hạ nhân cẩn thận đi tới.
"Đại thiếu gia đã về, nửa canh giờ trước, Nhị thiếu gia và lão gia đã về đến nhà, ngoài ra còn có Tam gia, Ngũ gia, Lục gia, Lạc chưởng quỹ, Nhiếp chưởng quỹ cũng đã tới, mọi người đang ở đại sảnh nghị sự."
Ô Khải Long gật đầu, im lặng đi tới bên kia nhưng chỉ mới đi tới hành lang đã nghe ầm một tiếng, một chén trà vỡ tan tành.
"Việc này không giải quyết được? Mới có ba ngày mà đã nói không giải quyết được ư?"
Người đập chén trà chính là phụ thân hắn - Ô Thừa Hậu, đã nhiều năm rồi, rất ít khi lão ở trong tình trạng mất kiểm soát như vậy. Có lẽ việc lần này quá nghiêm trọng, xảy ra lại bất thình lĩnh khiến cho mọi người có cảm giác không kịp trở tay. Bị dính đòn cảnh cáo một cách bất ngờ, ai cũng có chút lúng túng. Trong đại sảnh, phụ thân hắn lúc này đang nói với Ngũ thúc. Kỹ thuật nhuộm bình thường do Nhiếp chưởng quỹ phụ trách, nhưng người quản lý cao nhất vẫn là Ngũ thúc. Lúc này, họ đang bàn luận về phương án cứu chữa.
"Thế nhưng... đúng là không giải quyết được. Chúng ta đâu có nghiên cứu ra cách nhuộm đó, có trong tay cũng mới chỉ hai tháng, các vị sư phụ trong nhà cũng đã nghiên cứu thay đổi, nhưng nó quá khó, thay đổi một chút là làm cho màu sắc biến dạng. Bây giờ... cũng chưa dám chắc là thất bại hoàn toàn, nhưng nếu may mắn..."
Ngũ thúc Ô Thừa Khắc lúc này rất bối rối, khó chịu. Ô Khải Long bước vào phòng, Ô Thừa Hậu phất tay, ý bảo hắn ngồi xuống bên cạnh, tiếp tục quay lại nói chuyện với Ngũ thúc.
"... may mắn?"
"Đúng, Tô gia nghiên cứu mấy năm trời mới ra được phương pháp này, chúng ta có biết chút gì đâu, Trần sư phụ nói... có lẽ chỉ có thể dựa vào may mắn..."
Trên thương trường, khi gặp vấn đề khó khăn không giải quyết được, mọi người thường hay nói trông chờ vào sự may mắn. Ô Thừa Hậu nghe vậy thì trợn mắt, mọi người trong đại sảnh im bặt.
Một lúc lâu sau, Ô Thừa Hậu mới chép miệng, lui lại ngồi xuống ghế:
"Nếu nói như vậy thì hình như vấn đề không phải ở chúng ta, chúng ta... đã bị họ đâm một đao?"
Trong đại sảnh không ai dám nói, không ai dám đưa ra kết luận kiểu này. Có thể mọi người đều nghĩ đến, nhưng mà sự thật nếu đúng như vậy thì cái giá phải trả quá đắt, vô cùng đáng sợ. Trong im lặng, Lạc Mẫn Chi lắc đầu:
"Việc này có nhiều điểm kỳ lạ, khó có thể lý giải, nếu thực sự là do Tô gia bày trò, họ đoạt luôn Hoàng thương chẳng phải tốt hơn sao. Tô Đàn Nhi phải tổn hao tâm huyết mấy năm mới nghiên cứu ra được, với lại bây giờ ai chẳng thấy Tô gia đang sứt đầu mẻ trán, nếu thực sự họ có âm mưu thì một tháng rưỡi vừa qua, họ đã hành động rồi. Tôi cùng với Tam gia, Nhiếp chưởng quỹ đều nghĩ tới chuyện này, cũng đã bàn bạc một vài lần, nếu có âm mưu mà hai tháng qua đi không triển khai gì, Tô gia thực sự là quá phiêu lưu..."
Ô Thừa Viễn, đứng hàng thứ 3 trong Ô gia gật đầu:
"Lạc hiền đệ nói rất đúng, vốn chúng ta không định tranh với Ô gia nhưng hai tháng trước chúng ta mới quyết định. Nếu thực sự Tô gia có một phương pháp nhuộm khác ... Bảo Tô gia có âm mưu cũng được, nhưng họ làm sao có thể biết được chúng ta quyết định lúc nào. Bảo bọn họ kín kẽ bí mật ư, ta không tin, Tô Đàn Nhi không có năng lực này, ngay cả Tiết Duyên vốn nổi tiếng là đa mưu túc trí cũng không được..."
"Nhưng dù thế nào tình hình của chúng ta hiện giờ rất không ổn..."
Ô Khải Long từ khi bước vào phòng không nói gì, nhưng chỉ nhìn cũng nhận ra được tâm tình hắn không tốt nên thỉnh thoảng đưa mắt nhìn mọi người trong phòng. Ô Khải Hào nhìn huynh trưởng vài lần, lúc này cũng mới thở dài, bắt đầu nói.
"Nếu chuyện đã tới mức này, chúng ta nên lo lắng cách giải quyết thì hơn. Hôm nay cháu và phụ thân đã tới gặp Đổng đại nhân, việc hoãn ngày giao hàng không thành vấn đề, nhưng phiền phức là một khi chúng ta đã đề nghị hoãn thì phải có công văn chính thức, Đổng đại nhân căn cứ vào đó mới phê chuẩn được. Tin Ô gia xảy ra chuyện mà truyền đi, tình hình thế nào rất khó nói. Hiện chỉ còn 10 ngày nữa là tới kỳ hạn giao hàng, trong mười ngày này nhất định phải nghĩ được cách ứng phó."
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Mà kể cả có hoãn một tháng hay hai tháng, vấn đề vẫn phải giải quyết, chúng ta phải tranh thủ thời gian. Ngũ thúc, Nhiếp thúc thúc, dù liều mạng hay may mắn, chúng ta cũng phải cố hết sức, mặt khác, nếu Tô gia còn phương pháp nhuộm khác, chúng ta cũng phải thử. Việc này... Đại ca, phải nhờ huynh rồi..."
Ô Khải Hào nhìn sang phía huynh trưởng, Lục thúc ngồi nghe vậy thì lắc đầu nói:
"Quan trọng là hiện giờ chưa thể xác định, có phải Tô gia chơi chúng ta hay không."
"Nhưng lúc này chỉ có thể xử lý như vậy mà thôi."
Ô Thừa Viễn chen vào một câu:
"Hiện giờ đúng là chưa xác định được, nhưng dù là trùng hợp thì vấn đề vẫn là của chúng ta, không xử lý tốt, hậu quả rất nghiêm trọng."
Trong lúc mọi người đang tranh luận, Ô Khải Long dưới cái nhìn của em trai mình đứng dậy, vỗ vai Ô Khải Hào:
"Phụ thân, các vị thúc thúc, bá bá, cháu... gần đây mải lo việc phát triển làm ăn về phía Tây Bắc, đối với việc ở Giang Ninh không quan tâm nhiều lắm, cháu biết một số việc nhưng cũng không hiểu hết, xin hỏi gần đây... Tô gia có động tĩnh gì không?"
Ô Khải Long có phong phạm của Ô Thừa Hậu, hắn nói với giọng không to nhưng trong lòng hiển nhiên đã có chủ ý riêng của mình. Mọi người liếc hắn một cái, Ô Thừa Viễn suy nghĩ một chút rồi nói:
"Nội chiến."
"Tình hình không tốt lắm, Tô Trọng Kham liên kết với Tô Vân Phương phát động công kích phòng lớn, tình hình đang khá căng thẳng."
Ô Thừa Khắc cũng lắc đầu nói:
"Tô Đàn Nhi sứt đầu mẻ trán, quan hệ khắp nơi, muốn duy trì các mối quan hệ hợp tác làm ăn."
"Nghe nói... hình như cũng không hiệu quả lắm, Tô Đàn Nhi đúng là có bản lĩnh, nhưng trước đây sau lưng nàng ta còn có Tô Bá Dung, hiện giờ Tô Bá Dung bị liệt, ít nhất trong một khoảng thời gian dài nữa không thể xuống giường, một số gia tộc ngừng quan hệ làm ăn khiến cho việc kinh doanh của họ bị ảnh hưởng. Quan trọng là, hiện giờ mọi người đang nói Tô Đàn Nhi không có năng lực quản công việc kinh doanh của phòng lớn, Tiết gia cũng triển khai lôi kéo, tranh thủ, một khi công việc kinh doanh của Tô gia ngừng trệ, hậu quả thực bi thảm..."
Mọi người gần đây rất bận nên cũng không chú ý nhiều tới tình hình Tô gia. Lạc Mẫn Chi là người chuyên lo quan hệ ngoại giao, trong lúc tiệc rượu cũng không được không ít chuyện linh tinh. Ô Khải Long nhíu nhíu mày:
"Vậy Tô Đàn Nhi thì sao?"
"Thì vẫn đang cố gắng."
Ô Thừa Viễn cười cười:
"Tô Bá Dung đổ bệnh, tình hình kinh doanh của phòng hai, phòng ba lập tức bị ảnh hưởng, nàng ta muốn duy trì các mối quan hệ cũ, đồng thời phải kiêm luôn cả công việc của Tô Bá Dung trước đây, sức một mình thì sao làm được..."
Ô Khải Long nhìn Tam thúc, ánh mắt không có nhiều thay đổi:
"Phòng lớn Tô gia đang làm gì?"
"Toàn bộ phòng lớn Tô gia..."
Ô Thừa Viễn nhìn cháu trai phất phất tay, sau đó dừng lại giữa không trung, một lúc sau mới lắc đầu không lên tiếng, dường như là hiểu được điều gì đó, có thể là hắn đã nghĩ tới điều này từ trước nhưng lại không muốn nói, có lẽ là không tưởng tượng nổi, cũng không thể giải thích nổi. Sắc mặt mọi người trong phòng đều có chút thay đổi, chuyện mà họ nghĩ tới lúc này chắc chắn là một cảnh tượng không tốt.
"Kỳ thực..."
Ô Khải Long cười khổ, chậm rãi mở miệng:
"Kỳ thực... Tam thúc, Ngũ thúc, mọi người đã nghĩ tới vấn đề này rồi còn gì?"
"Đó là lấy gốc làm ngọn, không có khả năng."
Ô Thừa Khắc sắc mặt âm trầm nói.
"Lúc này cũng hết cách rồi, dù lấy gốc làm ngọn..."
Ô Khải Long lắc đầu:
"Ba năm chuẩn bị, đầu tư 20 vạn lượng bạc vào Hoàng thương, cũng đầu tư chừng đó vào việc cải tiến máy dệt, chúng ta tưởng nàng ta làm việc này là để ứng phó với vấn đề vải Tuế nên nhất định phải đoạt được Hoàng thương. Nhưng sau khi mất Hoàng thương, nàng ta vẫn không ngừng tay, người ngoài thì cho rằng nàng ta bị điên, đâm lao phải theo lao, muốn đối phó Ô gia chúng ta nên định hạ giá bán hàng..."
"Đầu óc đàn bà thì chuyện gì mà chẳng làm được."
Ô Khải Long thì thầm:
"Đôi lúc họ chẳng cần biết đúng sai... Phụ thân, các vị thúc thúc bá bá, hạ giá bán hàng, phá giá bị trường, hậu quả chính là mọi người sẽ liên kết đánh nàng ta, cho nên chưa bao giờ chúng ta sợ hành động này. Nhưng nếu như nàng ta nhắm đến số lượng vải mà chúng ta phải cung cấp, nàng ta đang chờ chúng ta không cung cấp đủ số lượng vải cần thiết, vậy thì phải làm sao?"
Ô Thừa Hậu thừ người nhìn con trai mình, nói với giọng khàn khàn:
"Nếu thật là như vậy, hiện giờ cô ta đã chuẩn bị đủ rồi."
"Đúng vậy."
Ô Khải Long mệt mỏi cười cười, sau một khắc với cao giọng nói:
"Hiện giờ trong ngành vải Giang Ninh, không ai dám đối nghịch với Ô gia chúng ta, chúng ta muốn mở rộng thị trường ở đâu, người khác sẽ tính chuyện né tránh chứ không phải đối đầu. Hiện giờ, Tiết gia đang cầm đầu triển khai các hoạt động nhằm vào Tô gia, chờ tới một ngày Tô gia tan vỡ, họ sẽ phân chia thị trường. Nhưng nếu như Tô gia không tan vỡ thì sao? Kể từ khi đoạt được Hoàng thương, chỉ có cô gái kia là nhìn chằm chằm vào chúng ta,..."
Hắn phất phất tay:
"Không, thậm chí bắt là trước khi chúng ta đoạt được Hoàng thương, họ đã chờ rồi, một khi chúng ta xảy ra chuyện, những người đang nhìn chằm chằm vào Tô gia kia sẽ quay lại cười nhạo chúng ta. Thị trường của Ô gia sẽ bị xâu xé, trong khi chúng ta không kịp trở tay, Tô Đàn Nhi sẽ triển khai một loạt hành động, chúng ta chỉ có cách giương mắt nhìn mà thôi."
"Hơn một tháng qua, chúng ta nghĩ rằng sẽ chẳng còn vấn đề gì, vứt một tên bại tướng ra phía sau. Nhưng thực sự thì sao, dưới sự chú ý của toàn bộ ngành vải Giang Ninh, người ta âm thầm chuẩn bị xong tất cả, Tô Đàn Nhi cải tiến máy dệt, nâng cao sản lượng, tưởng là vô dụng, mọi người đang cười, chỉ có chúng ta là ngốc, người ta đã chuẩn bị hơn một tháng rồi..."
Khó có thể diễn đạt cảm giác khó thở lúc này. Qua một lúc, Ô Thừa Viễn mới lắc đầu:
"Đây là khả năng xấu nhất, nếu như thực sự là vậy thì âm mưu này quá kinh khủng, tại sao chúng ta không cảm giác được chút nào..."
Ô Thừa Khắc nhíu mày:
"Nếu thực sự như vậy, Tô gia cũng không dễ chịu gì, Tô Đàn Nhi còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa? Cùng lắm thì chúng ta kéo dài thời hạn khoảng hai tháng, nàng ta sẽ chết..."
"Mặc kệ âm mưu đó có kinh khủng hay không, vấn đề trước mắt của chúng ta đã hiện ra, hơn nữa..."
Ô Khải Long nhìn Ô Thừa Khắc:
"Ngũ thúc, người ta sẽ không chờ tới khi chúng ta tự ngã, ngày hôm trước chúng ta có chuyện, hôm sau Tần thúc thúc bị bệnh, mọi người có chú ý tới bên ngoài hay không? Có người đã tung tin đồn, nói Ô gia chúng ta có vấn đề với Hoàng thương... Đương nhiên, thương trường lúc nào chẳng có tin đồn, nhưng cái tin này đến quá nhanh, ai cũng biết có người đứng sau tung tin, rất ít người coi trọng nó, thế nhưng..."
Hắn lấy một tờ giấy trong người ra nói:
"Cháu đã tra xét động tĩnh của Tô Đàn Nhi hơn một tháng nay. Hiện giờ có thể thấy rõ một điểm, sau chuyện Hoàng thương, các hoạt động khác nàng ta hầu như đều ngừng lại, trăm phương ngàn kế tập trung nhằm vào Ô gia chúng ta. Một tháng rưỡi qua đi, chúng ta không hiểu gì mạnh mẽ phát triển, còn người ta đã bố trí đủ loại đao thương kiếm kích, mỗi thứ đều nhắm thẳng vào nơi yếu hại của chúng ta... Phụ thân, Ngũ thúc, mọi người có cảm thấy không?"
Ô Khải Long cười khổ, lắc đầu nhìn về phía Tô phủ:
"Cô gái kia đã âm thầm chuẩn bị xong rồi... bắt đầu động thủ rồi..."
Nhìn những việc ghi trong tờ giấy kia, bình thường mọi người sẽ bật cười, chỉ cần Ô gia không có vấn đề, nhưng hành động ghi trong đó sẽ chẳng có chút ý nghĩa nào. Nhưng Ô gia đã xảy ra chuyện, vốn tưởng tương lai tươi sáng, mảnh đất phía trước là thiên đường, nhưng hiện giờ trong mắt họ, nơi đó giống như vùng đất chết.
Khó có thể nói hết cảm giác lúc này thế nào, nhìn tờ giấy mà mọi người rùng mình, khí tức lạnh lẽo không biết từ đâu ập tới. Nếu như đây là thật...
"Ta vẫn là chưa tin."
Ô Thừa Viễn đột nhiên phất tay:
"Nếu đúng là như vậy thì không phải chúng ta tự đi tới mà là họ lập kế để chúng ta đi vào. Hai tháng trước họ đã tính toán chúng ta rồi ư? Cố gắng ba năm của Tô Đàn Nhi chỉ định làm như vậy? Chúng ta không thể không đề phòng nhưng mọi người nghĩ xem, cái âm mưu này ai có thể nghĩ ra! Không ai có thể làm được! Âm mưu đó... phải tính toán tới biết bao nhiêu việc, bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu ngoài ý muốn. Tô Đàn Nhi không có khả năng, Tô Dũ cũng sẽ không mạo hiểm như vậy! Bọn họ vốn có thể đoạt Hoàng thương, vì sao lại không đoạt, nếu họ tính không đoạt Hoàng thương, vậy tại sao phải đợi tới lúc này, tại sao phải đợi tới lúc thiếu chút nữa tự hại mình. Chúng ta cũng đã tính toán, nếu việc quá khó khăn, chúng ta sẽ không đoạt Hoàng thương, kế hoạch đã được duyệt đi duyệt lại bao nhiêu lần, tất cả đều cảm thấy không có vấn đề gì, nếu kế hoạch là thật, ai, là ai có thể làm được!"
"Cô ta đã bắt đầu động thủ, chỉ cần vài ngày nữa là sẽ biết rõ, trong lòng cháu hi vọng mình chỉ đang suy đoán mà thôi..."
Ô Khải Long ngồi xuống lắc đầu:
"Nếu không phải, vậy thì nó chỉ là chuyện nhỏ, thỉnh thoảng nhớ lại sẽ cảm thấy... rất thú vị..."
"Trước đây, Tô Đàn Nhi bị bệnh, Tô Dũ cũng không cách nào xử lý hết công việc, dù sao hắn đã già rồi. Nhưng có một người mà chúng ta đã bỏ qua, loại trừ ngay từ đầu, chưa từng coi hắn là một sự nguy hiểm. Mọi người nghĩ xem... thời gian vừa rồi hắn không làm gì, nhưng khi Tô Đàn Nhi bị bệnh, tất cả mọi chuyện đều do hắn giải quyết. Hắn mang chúng ta đi lòng vòng, hành động thì lúc nghiêm chỉnh, lúc bát nháo. Nhưng vì sao hắn lại dốc hết sức tuyên truyền Tô gia có loại vải mới, tuyên truyền Tô gia có thực lực đoạt Hoàng thương nhất..."
"Bây giờ nghĩ tới mới cảm thấy thú vị, mình cũng thế mà Tiết gia cũng thế, khi gặp nhau nói chuyện, chúng ta đều không quên nhắc nhở nhau một câu: Tô Đàn Nhi rất lợi hại, Tô gia đang dùng thủ đoạn quang minh chính đại nhất đoạt Hoàng thương, chớ nên bị hành động của Ninh Nghị lừa. Kết quả, ai chẳng là người thông minh, ai chẳng nhòm ngó loại vải mới của Tô gia."
"Tam thúc, thúc còn nhớ câu lúc nhỏ thúc hay nhắc cháu không? Nếu như muốn người khác nhìn thấy cái gì đó, biện pháp tốt nhất không phải là trưng bày nó ra, mà là giấu nó đi, che đậy nó lại, giấu trên đất nhưng lại để hở một hạt cát. Giấu đầu hở đuôi, giấu đầu lòi đuôi... Ngay từ đầu, Ninh Nghị đã cho chúng ta biết, Tô gia có loại vải tốt nhất, Tô gia có loại vải tốt nhất! Hơn nữa... Chúng ta đều cảm thấy mình là người thông minh, thấy được trọng điểm vấn đề ở đâu, lòng cảnh giác mất dần..."
"Hắn là kẻ ngốc cũng được, là kẻ mù thương trường cũng được, Tô Đàn Nhi bị bệnh, hắn làm những chuyện linh tinh, làm việc có sơ hở là điều không thể tránh khỏi. Nếu là Tô Đàn Nhi làm việc này, chúng ta sẽ càng thêm cảnh giác, sẽ không phạm phải những sai lầm không nên phạm. Nhưng hắn chỉ phạm sai lầm nhỏ, chúng ta nghĩ chuyện đó là bình thường. A... kết quả là chúng ta có được loại vải mới, phương pháp nhuộm mới, hắn cứ ngồi nhìn, sau đó... “Đầu nạc biết nhau còn giữ miếng” (câu thơ trong bài Rót rượu mời Bùi Địch)... Chuyện cần làm hắn đã làm xong, một tháng nay hắn bỏ tất cả, thậm chí không thèm chú ý tới tình hình, nhưng mọi người vẫn không biết một chuyện, đó là hắn chẳng coi tình hình này ra cái gì cả..."
Ô Khải Long nói như tự nhủ, thỉnh thoảng cười cười kiểu tự châm chọc. Ô Khải Hào cau mày:
"Ninh Nghị? Hắn ư... Không thể nào đâu..."
Ô Khải Long ngẩng đầu:
"Ta cũng hi vọng là mình lầm, nhưng mọi người có biết không, hôm nay ta đi gặp nội ứng ở Tô gia, nói chuyện với hắn, hắn nói cho ta biết một việc, hắn đã mời Chu chưởng quỹ phụ trách nghiên cứu phương pháp nhuộm đi uống rượu, khi say Chu chưởng quỹ đã nói với hắn một câu, hắn nói, trong Tô gia, người hắn bội phục nhất ngoại trừ Tô Dũ, chính là Ninh cô gia..."
Mọi người trợn mắt há mồm.
Ô Khải Long dừng một chút:
"Dù sao... cũng chỉ còn mấy ngày nữa, chúng ta phải cố gắng, vừa kéo dài thời hạn giao hàng. Đến lúc đó, nếu như đây là âm mưu của Tô gia, chúng ta sẽ biết mình chỉ là con rối của họ, ta..."
Hắn nhìn bóng đêm bên ngoài, nhớ tới bóng dáng của tên thư sinh kia:
"Ta có chút sợ hắn..."
Nhớ lại biểu hiện của Ninh Nghị trong thời gian gần đây, mọi người đều im lặng, kinh ngạc vô cùng, trao đổi ánh mắt mà sợ hãi rùng mình. Nếu như đó là sự thật, kẻ thù không lộ diện này khiến mọi người lạnh sống lưng, vừa sợ hãi vừa cảm thấy cổ quái tới cực điểm.
Qua một lúc, Ô Khải Long mới bóp trán, lầm bầm thở dài.
"Thương thay cho Tịch Quân Dục, hắn vẫn không biết..."