Ở Rể (Chuế Tế)

Quyển 2 - Chương 143: Định Phong Ba (1)

Đèn đuốc sáng trưng!

Chỉ cần nhắc tới các vấn đề của Tô gia gần đây là mọi người nghĩ ngay tới chuyện công việc kinh doanh của phòng lớn, phòng hai, phòng ba đã giảm, đám thương nhân cung cấp hàng hóa hoặc cung tiêu sản phẩm đua nhau đòi lợi ích, có người nói nguyên nhân là do quyết sách kinh doanh của phòng lớn có sự sai lầm, đẩy thanh thế của việc Hoàng thương lên quá cao, sau đó đột nhiên thua trắng, cộng thêm thân phận người quản lý là con gái nên tình hình mới hỗn loạn như bây giờ.

Thế nhưng chẳng qua đây chỉ là một thủ đoạn thương trường, nguyên nhân thực sự khiến cho bên ngoài hỗn loạn là việc ba phòng tranh đoạt quyền quản lý gia tộc, quản lý kinh doanh.

"Các vị, tôi muốn nói mấy câu cảm nghĩ."

Trong phòng, Tô Trọng Kham đứng lên, áp đảo những tiếng bàn luận xôn xao:

"Khi lập một kế hoạch tranh đoạt việc làm ăn trên thương trường, không ai dám nói kế hoạch đó nhất định sẽ thành công. Từ xưa tới nay, việc cố gắng nhưng không được diễn ra thường xuyên, nhiều tới mức người ta cho đó là chuyện thường. Lần này tranh đoạt Hoàng thương thất bại, nguyên nhân vì sao mọi người ngồi đây chắc cũng hiểu, đó là Ô gia quá đê tiện, dùng thủ đoạn không quang minh, ài, đúng là tội Phi Chiến (1). Năng lực của cháu gái Đàn nhi thế nào, tài năng kinh doanh thế nào mọi người đã được chứng kiến, trách nhiệm trong chuyện này không chỉ có một người."

(1): Tội phi chiến: thất bại của cuộc chiến không phải do bên mình (ý nói không phải trình độ bên mình không đạt, mà là do nhân tố bên ngoài dẫn tới thất bại)

"Thế nhưng, dù nó không phải trách nhiệm của một người, trước việc tình hình diễn biến xấu, chúng ta cũng phải tổng kết và tìm ra nguyên nhân. Việc Hoàng thương lần này đổ vào bao nhiêu tiền cũng nên ghi chép nói lại cho rõ. Có người nói, chúng ta vì việc Hoàng thương đã dùng rất nhiều tiền vào những mối quan hệ vô ích, rốt cuộc có phải như vậy hay không, mọi người cũng cần làm rõ mới được. Trong chuyện này, mọi việc đều do một mình cháu gái Đàn nhi tiến hành, tôi với Tam đệ chưa từng nhúng tay vào, bởi vậy tôi nghĩ chuyện đầu tiên hôm nay cần làm là phải làm rõ chúng ta đã mất bao nhiêu tiền rồi mới tính tới chuyện khác..."

Hắn mới dứt lời thì Tô Vân Tùng đã đứng lên:

"Tôi nghĩ việc này không ổn lắm."

Phía sau cũng có người đứng dậy:

"Có phải ông muốn phòng lớn chúng tôi công khai sổ sách lúc này?"

"Ông tính bỏ đá xuống giếng hả?"

"Tô gia chưa bao giờ phân chia rạch ròi phòng lớn, phòng hai, phòng ba!"

Tô Trọng Kham nhíu mày:

"Huống chi, chuyện này đã có ảnh hưởng khá lớn, cả gia tộc đều bị thiệt hại, các vị trưởng chi hôm nay kiểu gì cũng phải cân nhắc tới chuyện này. Giả như việc Hoàng thương chưa xong thì khoản tiền này có thể không công khai, nhưng nó đã xong rồi, tiêu cũng đã tiêu rồi, có gì mà phải giấu diếm!"

Tô Vân Tùng nhìn Tô Đàn Nhi và Tô Bá Dung nói:

"Việc Hoàng thương có liên quan rất rộng, phải làm rất nhiều công việc, mọi người không thông báo trước thì hôm nay chúng ta lấy đâu ra số liệu, Trọng Kham, việc này phải có thời gian..."

"Chẳng nhẽ đợi tới sang năm…!"

Bên phòng hai có người đứng dậy nói chuyện nhưng Tô Trọng Kham quay đầu ý bảo bình tĩnh, nhưng bên phòng lớn đã có người đứng lên:

"Nói cái gì đó? Lẽ nào Vân Tùng nói không đúng?"

Cảnh tượng nhất thời trở nên hỗn loạn, Tô Đàn Nhi đứng dậy định nói thì Tô Dũ ở phía trên đã nện quải trượng thình thịch: "Đừng cãi nhau nữa!" thì trong phòng mới yên tĩnh, lục tục ngồi xuống ghế.

Tô Đàn Nhi định cất tiếng lần nữa thì lại có một người đứng dậy. Đây là một gã quản sự tương đối trọng yếu của phòng lớn, cũng mang họ Tô, tên là Tô Đình Quang, trên tay của hắn có cầm một vài thứ, thái độ do dự, Tô Đàn Nhi thấy vậy thì nói:

"Đình Quang thúc..."

Tô Đình Quang nhìn Tô Đàn Nhi, thở dài:

"Chuyện hôm nay, ta... ta đồng ý với cách nói của phòng hai, chỗ ta cũng có một vài cuốn sổ muốn lấy ra cho mọi người xem."

Tất cả mọi người nhìn hắn, lần đầu tiên phòng nghị sự yên tĩnh tới mức kim rơi cũng nghe tiếng, sắc mặt, thái độ của tộc trưởng, mấy vị lão nhân trong nhà, các vị trưởng chi của phòng lớn, phòng hai, phòng ba đều khác nhau.

Sau một khắc, Tô Đình Quang tiếp tục nói.

"Việc Hoàng thương chưa xong nên những cuốn sổ này còn tiếp tục ghi chép, nhưng với tình hình bây giờ mà muốn lật ngược thế cờ thì chẳng khác nào lừa mình dối người. Mấy năm nay, Đàn nhi cố gắng thế nào mọi người cũng biết, vì việc Hoàng thương mà đã sớm lập kế hoạch, chuẩn bị tất cả, tốn không ít tiền. Đúng là tội Phi Chiến..."

Hắn thở dài:

"Những cuốn sổ này ghi chép những khoản tiền mấy năm nay âm thầm chuyển từ vùng Viên châu về, hiện nay con số đã lên tới hơn 5 vạn lượng, không cách nào bổ sung, cháu gái Đàn nhi, các vị..."

Tô Dũ nhíu mày, Đàn nhi nhắm mắt lại, ngoảnh đầu sang một bên, Tô Bá Dung cúi đầu tỏ vẻ không rõ tình hình thế nào, bên kia, ánh mắt Tô Trọng Kham trở nên nghiêm túc, Tô Vân Phương cẩn thận lắng nghe.

Tô Đình Quang vẫn tiếp tục nói nhưng mọi người đã không còn nghe rõ, phòng nghị sự lúc này loạn như chợ vỡ, theo những tia sáng chiếu ra bên ngoài, đám người ở trong sân lớn và vườn hoa cũng ồ lên.

***

Những tiếng động nhốn nháo truyền qua những bức tường bao khiến cho bên này cũng nghe rõ, trong phòng nghị sự đã có chuyện, có lẽ là có người đã nổi giận động thủ rồi.

"Đoán sai cái gì?"

Tô Đan Hồng quay đầu nhìn Ninh Nghị, thỉnh thoảng vẫn đảo mắt sang phía phòng lớn.

Vỏ lạc được bỏ lên bàn, Ninh Nghị cúi đầu.

"Từ... mấy năm trước."

Hắn dường như phải suy nghĩ một lúc mới có thể nói được, lời nói khá chậm:

"Mọi người cũng biết Đàn nhi muốn tranh vị trí gia chủ Tô gia, năng lực thì có nhưng lại mang thân phận con gái, điều này thì không cách nào thay đổi được. Cho dù ở trong phòng lớn, Tô Bá Dung vô cùng tin tưởng nàng nhưng cũng chưa dám quyết định, rất nhiều người cũng chưa chắc chắn rằng mình sẽ 100% ủng hộ một người con gái lên ngôi."

"Cho nên dù có được lão thái công trợ giúp ngồi lên vị trí gia chủ thì cũng chỉ là cái ghế, nói không chừng sẽ có người không phục, không tin tưởng, tuy rằng đó cũng là chuyện thường tình, nhưng thay vì cứ để yên như vậy, chẳng bằng tìm thời khắc thuận lợi chỉnh họ một phen."

Tô Đan Hồng nhíu mày, trên mặt tỏ vẻ nghi hoặc, không rõ hắn rốt cuộc đang nói cái gì.

Ninh Nghị ngẩng đầu nhìn những ngọn đèn phía bên kia, tai vẫn nghe thấy những tiếng bàn tán truyền tới:

"Tối hôm nay, việc quan trọng nhất là tranh đoạt giữa ba phòng, nhưng đây chỉ là điều thầm hiểu, không thể công bố ra bên ngoài. Họ muốn đoạt công việc của phòng lớn, nhưng lại không có năng lực quản lý nhiều chuyện như vậy, cho nên thay vì tranh đoạt chức tộc trưởng, họ sẽ tìm cách loại bỏ nhân tố bất ổn định là Tô Đàn Nhi ra ngoài, muốn làm chuyện này thì tốt nhất là bắt đầu từ tiền bạc, đây cũng là việc đang xảy ra."

"Tô Trọng Kham đã liên kết với Tô Vân Phương nên nhất định sẽ có mấy người ra mặt, đây không phải vấn đề lòng trung thành, mà là lòng tin đối với phòng lớn, với Đàn nhi đã không còn, mỗi khi tình hình khó khăn, họ sẽ lại nhớ tới chuyện Đàn nhi là con gái. Bây giờ thì những người này không làm được gì, nhưng sau này sẽ có phiền phức, cho nên... tốt nhất là xác định được vị trí của Đàn nhi, cảnh cáo họ một cái, hôm nay coi như là một lần diễn tập, mục đích là để cho họ biết, sau này có gặp vấn đề khó khăn thế nào đi nữa, Đàn nhi cũng có thể giải quyết."

"Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy?"

"Nói việc tỷ đoán sai rồi."

Ninh Nghị cười cười.

Đúng vào lúc này, có mấy bóng người ở phía bên kia đi tới, trong đó Tô Văn Khuê đi đầu, tên này từ khi dùng chút khôn vặt thừa cơ tranh quyền đoạt lợi lúc Tô Bá Dung bị đâm, kết quả bị Tô Dũ đập cho một gậy vào đầu, sau này cứ nhìn thấy Ninh Nghị là mặt lại xám xịt, bây giờ thấy Ninh Nghị và Tô Đan Hồng, hắn chỉ hơi sửng sờ, sau đó bật cười đi tới.

"Lập Hằng, sao không qua bên kia xem tình hình thế nào, đã biết gì chưa? Trong đó đang náo loạn cả lên đấy, ha ha."

Tô Văn Khuê cười, sau đó nhỏ giọng:

"Nội chiến rồi, ngươi có biết không? Đình Quang thúc và Miễn Vân thúc đã xuất hiện công bố những khoản tiền mà phòng lớn đang thiếu hụt, mọi người đang tranh nhau chỉ trích, tình thế quá hỗn loạn, Đàn nhi muội tử thế cô lực mỏng, thiếu chút bị người ta mắng chửi, ngươi là tướng công của muội ấy vậy mà lại không đi xem, thật sự là... chà chà chà... chẳng có chút tình nghĩa nào cả..."

Sự nghi hoặc trên mặt Tô Đan Hồng vẫn còn, nghe thấy Tô Văn Khuê nói đến điều này, lại nghĩ tới những điều Ninh Nghị vừa nói, nàng có cảm giác rợn người vô cùng, nàng hết nhìn Tô Văn Khuê, lại quay đầu nhìn Ninh Nghị. Tô Văn Khuê thấy sắc mặt của nàng như vậy thì hỏi:

"A, sao vậy? Đan Hồng biểu muội rất lo lắng à?"

Tô Đan Hồng vẫn nhìn Ninh Nghị, Ninh Nghị bật cười:

"Thấy chưa, tỷ cũng cảm nhận được mà..."

Sau đó hắn quay đầu nhìn Tô Văn Khuê, cầm một hạt lạc nói:

"Muốn ăn lạc không?"

Tô Văn Khuê nhìn hắn một cái rồi nhún vai:

"Không muốn."

Hắn còn phải quay về xem trò vui.

***

Cũng trong đêm này, Xương Vân các.

Choang một tiếng, chén rượu đã bị đập nát.

"Liễu Thanh Địch, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có không coi ai ra gì!"

"Ta không coi ai ra gì thì sao?"

Trong sự ồn ã, Liễu Thanh Địch mặt đỏ tới mang tai, gằn từng chữ.

Cảnh tượng lại trở nên hỗn loạn, là người tổ chức cuộc gặp này, Bộc Dương Dật cũng có chút đau đầu. Đương nhiên, cảnh tượng đêm nay cũng rất kịch tính và hấp dẫn, không biết hôm nay Liễu Thanh Địch có chuyện gì mà uống rất nhiều rượu, hiện giờ đã không còn khống chế được tâm tình, cãi nhau với khá nhiều người, châm chích cũng khá nhiều người, viết một bài thơ với ý đồ đại chiến quần hùng. Mấy nhân vật ngang cỡ với hắn đêm nay như Tào Quan chỉ ngồi bên xem chuyện, uống rượu, không tham dự.

Đương nhiên, tuy rằng bầu không khí đêm nay không được tốt cho lắm nhưng cũng chẳng thành giai thoại gì, nếu có truyền đi thì danh tiếng của Liễu Thanh Địch chỉ trở nên rạng rỡ hơn mà thôi. Trong lời qua tiếng lại, có người đã không còn nhẫn nhịn được, bắt đầu dùng từ ngữ thô tục.

"Mày cho rằng mày lợi hại nhất Giang Ninh à, tao cho mày biết, có người chỉ viết một bài từ cho một đứa bé 9 tuổi xem đã lợi hại hơn mày gấp trăm lần."

"Mày nói xem đó là ai?"

Liễu Thanh Địch kêu lớn.

"Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng!"

Cái tên này khiến cho Liễu Thanh Địch ngẩn người, Bộc Dương Dật nhíu mày, Tào Quan giơ chén rượu lên định uống thì dừng lại, sắc mặt Liễu Thanh Địch thoạt đỏ thoạt trắng, sau đó ánh mắt trở nên dữ tợn.

Có người hỏi:

"Lại có một bài từ mới của Ninh Nghị xuất thế à?"

"Không Sơn huynh từ đâu biết được?"

"Mau lấy ra cho mọi người coi đi..."

Trong nháy mắt, cảnh tượng từ chỗ chửi nhau ầm ĩ chuyển sang tò mò, ngay cả Khởi Lan cũng phải nghển cổ ngó qua.

Liễu Thanh Địch phất phất tay, thật lâu sau mới lấy lại được sự bình tĩnh, bắt đầu quát:

"Lấy ra đi! Đừng có nói là bài Rót rượu mời Bùi Địch đấy nhé! Đạo sĩ nhà hắn đã ngâm tới bài thứ 3 rồi à?"

Trần Lộc được mệnh danh là Không Sơn cư sĩ bước nhanh tới một cái bàn, hắn đã tức giận, mặt đỏ tới mang tai, cầm lấy cái bút lông trên mặt đất rồi vỗ mạnh vào bàn một cái.

"Trần Lộc ta chẳng có tài cán gì hơn người, viết thơ làm văn chỉ là để rèn luyện tính tính! Tuy tài năng không bằng mày nhưng cũng không quen cái thái độ không coi ai ra gì của mày! Bài từ này không phải của ta, ta chỉ muốn cho mày biết thế nào là ngoài trời có trời, trên người có người!"

"Đúng đấy!"

Có người đổ thêm dầu vào lửa.

"Vậy viết đi! Để cho ta xem thằng nhãi đó có thể viết được cái gì!"

Trần Lộc trợn mắt nhìn đối phương, tay ngoáy bút như rồng, ba chữ lớn hiện ra: Định Phong Ba (1)!

(2): Định Phong Ba là bài từ do đại văn học gia thời Tống – Tô Thức sáng tác. Trong một lần đi ra ngoài ngẫu nhiên gặp mưa, cảm ngộ ra thâm ý cuộc đời, từ chỗ tầm thường sinh ý cảnh, biểu hiện lòng dạ thoáng đạt rộng rãi, ước vọng một cuộc sống siêu phàm thoát tục. Trong mưa suy nghĩ, dưới mưa quan sát, bài từ thể hiện cuộc sống long đong của một văn nhân chính trực đang cố gắng bước lên con đường giải thoát, mặc dù bài từ ngắn nhưng ý cảnh thâm thúy, ẩn chứa nhiều điều phong phú, thể hiện tín niệm của tác giả với cuộc sống, thể hiện được tinh thần mà tác giả theo đuổi.

(3) Tô Thức: (8/1/1037–24/8/1101), tự Tử Chiêm, Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, sinh ra tại Mi Sơn, Mi Châu, nay là thành phố Mi Sơn, tỉnh Tứ Xuyên. Ông là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống, được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.

Bút đã hạ là không ngừng di chuyển, một đám người sốt ruột muốn xem chen lấn đi tới, Liễu Thanh Địch nín một hơi thở, ngực phập phồng. Bài từ đã hiện trên giấy!

Cứ mặc lá rừng lát xát rơi,

Hãy thư thả bước, vịnh ngâm chơi,

Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa.

Ai sợ!

Chiếc tơi mưa gió kệ thây đời...

Bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo

Viết đến đây, Trần Lộc ngẩng đầu nhìn Liễu Thanh Địch rồi tiếp tục múa bút.

Chiếc tơi mưa gió kệ thây đời...