Sau khi họp họ xong, tiếng bàn luận xôn xao lan ra bốn phía, giống như
khi chiếu xong một bộ phim ở rạp, cái khác là chẳng ai rảnh có thời gian ngồi cắn hướng dương, hạt dưa, họ nhẹ nhàng di chuyển về nhà rồi tất cả lao đầu vào công việc của mình.
Điều mà mọi người sợ nhất xưa
nay chính là phải làm những việc mà mình không hề có sự chuẩn bị. Lúc
trước họ có rất nhiều dự tính và an bài, đáng tiếc khi ván bài đã được
lật ngửa, tình hình lại phát triển ngược lại với những dự tính của họ,
điều này vô cùng ít thấy trong thương trường thời gian gần đây. Cái cảm
giác mất mát khi bỏ công phu chuẩn bị mấy tháng cộng với cảm giác hụt
hẫng khi hi vọng quá nhiều đã làm cho họ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hầu
như mọi người đều nghĩ tất cả công sức đã đổ xuống sông xuống biển, thế
nhưng dù đã đổ sạch tất cả, có những chuyện họ không thể không làm,
không thể không cố gắng vớt vát.
Phòng hai và phòng ba lúc này
đang nghĩ cách làm thế nào hạn chế sự mất đoàn kết nội bộ và tính tiêu
cực của sự kiện lần này, vốn trước đây họ âm thầm cười nhạo phòng lớn
thì hiện giờ lại đang tính xem làm cách nào thể thân cận, lão thái công
cũng cố gắng trấn an hai đứa con trai là Tô Trọng Kham và Tô Vân Phương, điều hòa mối quan hệ giữa đám anh em già.
Về phần phòng lớn, họ
đương nhiên không muốn chuyện cứ êm đềm trôi qua như vậy, Tô Đàn Nhi
phải nắm chặt cơ hội, hành động như sấm rền gió cuốn củng cố vững chắc
địa vị phòng lớn sau hai tháng trời lung lay, tìm cách ổn định, trấn an, lôi kéo tối đa lợi ích về mình.
Mặt khác, họ cũng phải chấn
chỉnh thật nghiêm đám người đã bị Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương thuyết
phục dám đứng ra phản bội công khai trong họp họ, đồng thời đưa ra mồi
ngọt để họ yên tâm. Dường như đúng như lời Ninh Nghị nói, những người
này chưa chắc đã hết lòng trung thành với phòng lớn, bọn họ chỉ không
tin tưởng hoàn toàn vào Tô Đàn Nhi mà thôi. Những người này đều là người có năng lực, gõ cũng không nên gõ mạnh quá, có chuyện lần này, lần sau
họ sẽ kiên định hơn những người khác.
Kết quả của lần họp họ này
chỉ trong vòng nửa khắc đã truyền ra khỏi Tô gia, khuếch tán tới những
nơi, những người quan tâm tới việc kinh doanh của Tô phủ trong thành
Giang Ninh, tạo thành một chấn động, một cơn lũ khiến không chỉ có duy
nhất đám Tiết Duyên trợn mắt há mồm trong Nguyệt Hương lâu.
Mà ở
Xương Vân các, khi Bộc Dương Dật đang cố hết sức mình can gián trận cãi
nhau như mổ bò thì tin tức truyền tới, hắn cũng phải ngơ ngác mất một
lúc, không ngờ kết quả mong chờ lại có sự chấn động mạnh tới như vậy.
Bộc Dương thế gia chính là gia tộc giàu nhất Giang Ninh, tài sản của họ
nhiều hơn hẳn so với Tô gia, Ô gia. Gia tộc này buôn bán và quan hệ đều
rất khóe, trước kia đã nhiều lần cố gắng thân cận với Ninh Nghị, nguyên
nhân là cảm phục tài học của đối phương. Mấy tháng nay, ngành vải Giang
Ninh nội bộ lục đục, họ trở thành một khán giả bất đắc dĩ ngồi xem nhiều nhân vật diễn tuồng, cũng chẳng bao nhiêu hi vọng việc Ninh Nghị tham
gia kinh doanh, tình hình phát triển sau này cũng không nằm ngoài dự
liệu của họ. Đối với chuyện một tài tử, một thư sinh lao vào thương
trường đâm ngang chém ngửa, tâm tình của họ có chút phức tạp, có thở dài nhưng cũng có chút vui vẻ. Tâm tình này có thể miêu tả bằng câu nói:
Viết thơ từ ngươi rất lợi hại, ta bội phục ngươi, nhưng ở phương diện
này, ta lợi hại hơn ngươi, ngươi không nên nhảy vào làm gì.
Tối
nay, Bộc Dương Dật cũng dự đoán không khác gì so với những người khác,
đương nhiên đây cũng không phải chuyện quan trọng gì đối với hắn, hắn
không mấy quan tâm. Nhưng khi tin tức này truyền tới, hắn mới cảm thấy
hoảng sợ, có thể nói hầu như tất cả mọi người quan tâm chuyện này ở
Giang Ninh đều có cảm giác hụt hẫng, như rơi vào một hố sâu không đáy,
cái loại cảm giác này thật khó mà tả được.
Tất cả mọi người đều
cho rằng Ninh Nghị chỉ là một người không quan trọng, một thế thân, thậm chí không được coi là một trong những nhân vật có tầm ảnh hưởng, nhưng
tới lúc này, họ mới phát hiện hóa ra người này mới là nhân vật chính,
mấy tháng nay hắn cứ âm thầm bày binh bố trận điều khiển thế cục mà
không có ai phát hiện ra....
Đám Trần Lộc, Liễu Thanh Địch và mấy người xung quanh lúc này vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra tình hình xung quanh có biến đổi, hai mắt cứ chăm chú nhìn vào ngón tay của Trần Lộc
xem đối phương viết bài từ thế nào. Khi bài Định Phong Ba được viết
xong, sắc mặt Liễu Thanh Địch thoạt đỏ thoạt trắng, bí quá đành đứng dậy cười đối phương tự an ủi mình, làm thơ viết từ tốt có gì lợi hại, hắn
lại lôi chuyện Tô gia ra chế giễu, đôi bên lại cãi nhau, cho tới khi Bộc Dương Dật xuất hiện nói:
"Bên Tô gia vừa mới có kết quả... "
Sau đó là mọi người lại bị hù dọa.
Những hành động nhìn như vô ý lúc trước nay đã trở thành những mắt khâu kín
đáo, toan tính một thế cục vá trời, một người bị mọi người cho rằng đang cố tình chịu nhục như thể hiện sự bất mãn của mình trong mấy tháng
nay... giờ lại trở thành một người khiêm tốn, coi nhẹ thế gian, âm thầm
bày bố đem lại kết quả tốt nhất cho mình, chẳng khác nào câu chuyện cổ
tích trong diễn nghĩa. Sau khi trợn mắt, đám nhân sĩ mới bắt đầu cảm
thán, trong khi đó Liễu Thanh Địch lại im lặng, hắn chẳng biết nói gì và cũng không có gì để nói, bởi vì vừa nãy hắn vừa công kích đối phương,
bây giờ nghiễm nhiên trở thành một trò cười. Mà quan trọng nhất là, Ninh Nghị không có ở đây, nhưng bài từ đối phương viết cho cô bé 9 tuổi đã
trở thành một cái bạt tai vang dội, tát thẳng vào mặt hắn.
Chuyện Tô gia như một cơn sóng lớn truyền đi trong thành Giang Ninh, lúc này
chẳng biết câu chuyện ngày mai sẽ khiến cho thế cục Giang Ninh trở nên
như thế nào, lời bình Thập Bộ Nhất Toán trong miệng Tiết Duyên sẽ được
truyền đi ra sao. Là đương sự, Ninh Nghị cũng không biết tối nay có
người cầm bài Định Phong Ba của mình ra khoe, kéo theo cả đám văn nhân
bị cuốn vào cơn sóng dữ dội này.
Trước mắt hắn vẫn tương đối lạc quan.
Lão thái công tuyên bố tên hắn trong họp họ có thể khiến hắn không vui,
nhưng cũng không có mấy kinh ngạc, bất ngờ. Gừng càng già càng cay, nước cờ này của Tô Dũ không có gì là thần kỳ, chỉ là một nước cờ đúng, nếu
như là hắn, hắn cũng sẽ đi như vậy. Giả như Ninh Nghị hắn có dã tâm,
nước cờ này có thể khiến toàn bộ người trong người của Tô gia đề phòng
hắn, nhưng nếu như hắn không có dã tâm, vậy thì sự đề phòng của mọi
người chẳng có ý nghĩa gì cả, thậm chí hắn còn nhân tiện trở thành một
quân sư sau lưng Tô Đàn Nhi hù dọa người khác.
Đúng là hắn chẳng
có dã tâm gì trong chuyện này, nguyên nhân hắn không thèm để ý tới việc
lần này là bởi vì nó không phải chuyện hắn muốn làm, ván cờ mà ông cụ
đặt ra với hắn chẳng có ý nghĩa gì cả, đối với một người có khả năng phá cục lúc nào cũng được thì sẽ không bao giờ lưu tâm việc nhỏ này. Đây là Lão thái công suy nghĩ cho Tô gia, hắn không thể ngồi mà chờ mong người ta hoàn toàn có thiện ý với mình, chỉ cần xác định trong lòng họ vẫn có thiện ý, vậy là quá tốt rồi.
Lúc này, cơn sóng thần kia vẫn đang quét ngang Giang Ninh. Trong Tô phủ đã không còn chuyện gì cho Ninh
Nghị làm nữa rồi. Ba cô nha hoàn thì ai cũng bận rộn, Tô Đàn Nhi đã ra
ngoài, nàng muốn làm gì đêm nay, Ninh Nghị cũng không rõ lắm, nhưng khi
mọi việc đã vào quỹ đạo thì năng lực xử lý công việc của Tô Đàn Nhi
không kém hắn bao nhiêu, hắn không cần tham gia nữa.
Sau khi thê
tử rời đi, hắn đi dạo loanh quanh trong trong Tô phủ một vòng, thấy nơi
nào cũng mang tâm trạng hốt hoảng, tiếng khóc lanh lảnh của trẻ con do
trêu chọc cha mẹ mất hứng cứ vang lên. Hắn đành phải suy nghĩ chuyện làm thế nào để mang những nghiên cứu của mình gần đây ra giúp Trúc ký mở
rộng kinh doanh.
Sau khi làm xong ống nhòm, hắn giảng giải qua
một chút nguyên lý với Khang lão rồi tìm cách đổi mấy thứ mình muốn, ví
dụ mấy thứ trong quân doanh đang nghiên cứu như thuốc nổ, hỏa tiễn và
Đột Hỏa thương (1), những thứ này ít nhiều cũng có tác dụng phòng thân.
Mặt khác, hắn lo cho cuộc chiến sắp xảy ra, ống nhòm sẽ có trợ giúp lớn
cho quân đội triều Vũ, coi như là góp một chút sức trong cuộc sống an
nhàn này, Khang lão vẫn còn đang tỉ mỉ nghiên cứu.
(1) Đột Hỏa
thương: là loại súng được quân đội triều Tống phát minh trong những năm
Khai Khánh của Tống Lý Tông. Loại súng này dùng ống trúc lớn làm thân,
bên trong nhét thuốc nổ và đạn Tử Khoa - một loại đạn được làm bằng
giấy. Tầm bắn của loại súng này xa khoảng 150 bộ (230 mét) và là loại
súng trường đầu tiên trên thế giới.
Bên phía Trúc ký hiện giờ đã
khai trương thêm hai chi nhánh để chuẩn bị cho đợt mở bán rượu cấm sắp
tới, dự tính là trước tết sẽ bán, một khi rượu mạnh có chỗ đứng chân,
lợi ích sẽ đua nhau kéo tới.
Kỳ thực, vấn đề hắn đang nghĩ nhiều
nhất là chuyện phía bên kia Lữ Lương Sơn (2) vẫn chưa có khả năng... chế tạo ống nhòm, cồn, thuốc nổ, súng. Với căn cơ triều Vũ hiện nay, việc
chế tạo là không khó nhưng hắn vẫn đang đắn đo suy nghĩ không biết có
nên nói cho Khang lão những vấn đề này hay không. Vấn đề của triều Vũ
hiện giờ không phải nằm ở quân giới mà là quân đội chẳng ra sao cả, quân Kim có thể dùng 2 vạn đánh tan 70 vạn quân Liêu, thế nhưng quân đội
triều Vũ chỉ cần nghe tin thấy quân Liêu là đã sợ mất mật, quân tâm vô
cùng bạc nhược. Dù có cải tiến Đột Hỏa thương rồi mang cho quân đội sử
dụng thì phúc hay họa vẫn là điều rất khó nói.
(2) Lữ Lương Sơn
là dãy núi nằm ở phía tây tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc, dài khoảng 400km, do bị Hoàng Hà chảy xuyên nên dãy núi này bị tách thành hai nửa, có dạng
hình bình hành, phía đông bắc của dãy núi là Quản Sầm sơn và Lô Nha sơn
kéo dài tới Nhạn Môn quan và tiếp giáp với Hằng sơn. Ở giữa dãy núi là
Quan Đế sơn. Ngọn núi cao nhất nằm ở vùng Thái Nguyên có độ cao 2831 mét so với mặt nước biển, được đặt tên là Nam Dương sơn. Phía nam là Hỏa
Diệm sơn, Long Môn sơn, điểm cuối là Vũ Môn khẩu - bờ đông sông Hoàng
Hà.
Hắn chỉ muốn trải nghiệm cảm giác thành công khi chế ra một
thứ gì đó, có thể sau này sẽ liên hệ với Lục Hồng Đề, nhưng việc này còn phải đợi rất lâu, đã mấy tháng trôi qua, Lục Hồng Đề chắc cũng đã về
tới Lữ Lương Sơn, không biết tình hình bên đó thế nào.
Không lâu
sau, Tô Vân Tùng thấy hắn đi dạo một mình bèn đi tới bắt chuyện một hồi, trong câu chuyện lão kinh ngạc nhận ra, người này đúng là chẳng quan
tâm, chẳng muốn quản chuyện gì cả. Từ thái độ và nội dung câu chuyện mà
con gái kể lại, lão cũng mang máng nhận ra được điểm này, nhưng tới khi
tai nghe mắt thấy, lão mới cảm thấy kỳ quái. Lão vốn tưởng rằng Ninh
Nghị là một con hổ ở phòng lớn, tuy không tham dự nhiều chuyện nhưng
cũng không tới mức không thèm quan tâm, chắc chắn đã âm thầm giúp Tô Đàn Nhi rất nhiều việc, vậy mà... đâu có ai như thế này chứ.
Cũng
chính trong bầu không khí này, dù là Tô Đàn Nhi hay Ninh Nghị cũng không dự liệu được những vấn đề này sinh trong tối hôm nay.
Sau khi
nói chuyện với Tô Vân Tùng, Ninh Nghị trở về phòng mình đọc sách, tiện
bổ sung những hiểu biết của mình về súng ống, nhưng trên đường đi, có
một gia đinh chạy tới báo:
"Cô gia, Thiền nhi tỷ... ở bên kia không
biết bị thứ gì làm bị thương, nhị tiểu thư không có nhà, cô gia mau qua
đó xem thế nào..."
Nghe thấy vậy Ninh Nghị biến sắc, nhanh chóng
cùng gia đinh qua bên đó, con đường này di chuyển qua một cửa hông của
Tô phủ, tương đối an tĩnh, khi đi ngang qua cửa hông, gia đinh kia
thoáng lùi lại một bước, dí một thanh đao vào sau lưng Ninh Nghị:
"Cô gia đừng đi quá nhanh, tiếp theo nên nghe theo tôi"
Ô gia điên rồi... Ninh Nghị nhíu nhíu mày, tuy rằng khả năng này không
lớn nhưng hiện giờ chỉ có cách giải thích như vậy. Thấy một chiếc xe
ngựa được đỗ sẵn cách cửa hông không xa, Ninh Nghị giơ tay nói:
"Thiền nhi không bị thương à?"
"Chúng tôi không biết ai là Thiền nhi tỷ, nhưng mà... nếu cô gia vui lòng cho
biết thì chúng tôi cũng không ngại làm cô ta bị thương."
Ninh Nghị gật đầu, bật cười:
"Thật tốt quá".
***
Ngoài thành, Thập Bộ pha.
"Vì sao ngươi cho người ám sát phụ thân ta?!"
Thấy Tô Đàn Nhi hỏi câu này, Tịch Quân Dục trợn mắt sửng sốt một lúc, dường như nghĩ có gì đó không ổn:
"Tiểu thư... nghe chuyện này ở đâu? Sao như vậy được."
"Thừa nhận đi".
Tô Đàn Nhi hắn, sau đó lắc đầu:
"Trên đường tới đây ta còn suy nghĩ, Quân Dục ca, ngươi là người luôn hiểu
thế cục, cho nên ta nghĩ ngươi sẽ nói gì với ta, khi còn nhỏ ta theo
ngươi học rất nhiều thứ, khi đó ta nghĩ, Quân Dục ca, đời này ngươi sẽ
là thầy tốt bạn hiền của ta. Hiện giờ trong lòng ta rất đau đớn, bởi vì
ta là một cô gái cho nên ngươi muốn làm nhục ta sao? Tịch Quân Dục!"
Nói xong hai câu cuối, thái độ của Tô Đàn Nhi trở nên lạnh lẽo tới cực điểm, nàng nhìn người đang ông trước mặt gằn từng tiếng.
"Cô... phá hỏng chuyện Hoàng thương, tối nay họp họ kết quả không tốt, tôi có thể hiểu tâm trạng của cô, nhưng..."
Tịch Quân Dục dừng một chút rồi nói tiếp:
"Cô thua tới mức điên rồi đúng không?"
"Ngươi vẫn suy nghĩ những điều này ư. Đáng tiếc, ngươi tính sai hết rồi..."
Tô Đàn Nhi lắc đầu:
"Hiện giờ ta đã quản lý phòng lớn, Nhị thúc, Tam thúc cũng không dám phản đối gì, kết quả họp họ hôm nay khiến cho vô số người chấn động, đáng tiếc
ngươi không có ở đó..."
"Làm sao có thể, phòng lớn đã hết cách
rồi, quá nhiều cái bẫy được đặt ra, sao cô có thể lật ngược thế cờ? Dù
Lão gia tử có cố chấp đứng về phía cô cũng không làm được gì... Chuyện
đã thất bại rồi thì phải chấp nhận, cô..."
Tịch Quân Dục do dự nhìn
Tô Đàn Nhi, trong lúc nhất thời hắn thậm chí cảm thấy cô gái trước mặt
mình có chút không bình thường, hắn nhìn Cảnh hộ vệ rồi lại nhìn nam tử
cầm đao bên cạnh.
"Vải của Ô gia đã phai màu".
Tô Đàn Nhi nghiêng đầu, đợi Tịch Quân Dục tiêu hóa xong hàm nghĩa của câu này rồi mới nói tiếp:
"Mấy tháng nay, mọi người bị vây hãm trong một thế cục không ánh sáng. Khi
phụ thân ta bị ám sát, các ngươi làm cho ta tin rằng có người muốn đối
phó Tô gia, ông nội phải tốn khá nhiều công sức mới dẹp được loạn, các
ngươi cố ý làm cho tầm ảnh hưởng của mình trở nên nhạt nhòa đi, bình
thường với năng lực của ngươi, chỉ cần cho ngươi không gian là ngươi có
thể làm rất nhiều chuyện, nên khi mọi chuyện diễn ra, ngươi vẫn tưởng
mình là kẻ nắm giữ đại cục..."
Trong khi nàng nói chuyện, bên
ngoài đột nhiên vang lên những âm thanh leng keng, đó là tiếng binh khí
va chạm, sau dó có người đột nhiên hét vang.
"Tới rồi!"
"Giết hắn!"
"Đừng để chúng chạy mất!"
Trong sự hỗn loạn, Tịch Quân Dục nhìn sang bên kia, Tô Đàn Nhi cũng nhìn sang phía đó, dường như có người định lẻn vào bị hộ vệ phát hiện, hai bên
giao chiến với nhau một lúc, đám người kia bỏ trốn.
"Người của ngươi?"
Tô Đàn Nhi hỏi Tịch Quân Dục một câu:
"Hóa ra họ dám đến cứu ngươi thật, ngươi có tin họ sẽ trở lại lần nữa không? Họ cũng hiểu là vận may của ngươi đã hết rồi"
Tịch Quân Dục nghiêng đầu không nói gì, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, không rõ vì sao mọi chuyện lại phát triển tới mức này.
"Ngày phụ thân ta bị đâm là ngày ta và tướng công phát cháo cứu chẩn, ban đầu phụ thân ta dự định không tới, trong khi thích khách đã được bố trí ở
đó từ sớm, cũng đã chuẩn bị khá nhiều lý do để hủy hoại danh tiếng của
Tô gia. Việc dự tính ám sát phụ thân ta là điều không thể, chỉ có một
lời giải thích duy nhất là họ tới ám sát ta, khi thấy phụ thân ta xuất
hiện bèn thay đổi chủ ý. Điều này chứng tỏ trong Tô gia nhất định có nội quỷ, người này biết rõ là phụ thân ta sẽ tới, thậm chí biết rõ thói
quen của từng người trong gia đình, cho nên mới nhanh chóng quyết định
ám sát phụ thân ta. Các ngươi thông minh quá sẽ bị thông minh hại, một
cái bẫy quá lớn sẽ không cách nào kiểm soát hết được, khi chúng ta mang
chiêu bài vải hoàng kim ra dụ, quả nhiên nội quỷ mắc bẫy, bởi vì tên này đã tận mắt chứng kiến...."
Hiện giờ vải của Ô gia phai màu, họ
biết là đã hết cách, Ô gia sẽ mang tội khi quân nên đã tới cầu xin Tô
gia. Ô Khải Long chỉ còn cách nói tên nội quỷ... Ta vốn biết trước Tô
gia có nội quỷ, nhưng không ngờ ngươi mới là kẻ chủ mưu, tính toán lợi
hại quá đấy, ngươi rất đắc ý đúng không? Đáng tiếc, ngươi bày ra một cái bẫy nhỏ, người khác còn bày ra một cách bẫy lớn hơn..."
Tiếng đánh
nhau không ngừng từ bên ngoài truyền vào, đột nhiên có một tiếng kêu
thảm, hình như số người kéo tới khá nhiều, nhưng người mai phục bên
trong còn nhiều hơn. Tô Đàn Nhi lấy một tờ giấy trong người ra nói:
"Đây là những gì Ô Thừa Hậu ký nhận, ta sao ra một phần, ngươi có muốn xem không?"
Tịch Quân Dục tựa lưng vào ghế nghe tiếng chém giết bên ngoài, không nhìn
tập giấy được vất trên bàn, sắc mặt hắn rất phức tạp, qua một lúc lâu
mới nhìn Tô Đàn Nhi nói:
"Tội khi quân..."
Hắn đoán được một phần những thứ trên bàn khi chuyện đã phát triển tới mức này, lắc đầu nói:
"Đây không phải là điều cô có thể làm... Cô không tính nổi thế này đâu..."
Tô Đàn Nhi trầm mặc trong chốc lát, sau đó bật cười, nụ cười khá ấm áp, nhẹ giọng trả lời:
"Đúng vậy, không phải ta làm..."
***
Gần cửa hông của Tô phủ.
Có hai người một trước một sau đang di chuyển, tới chỗ này thì dừng lại.
Trong hai người này, có một người mặc trang phục gia đinh, một người tay trái quấn vải giơ lên.
"Lão nhị đã đắc thủ, mau bảo lão tứ đánh xe ngựa tới đây, chúng ta lập tức ra ngoài."
"Được... ngươi coi chừng lão nhị một chút, đừng để hắn ra tay nặng quá, thư sinh rất yếu đuối, đánh chết không tiện ăn nói với người ta."
"Biết rồi"
Hai người này nói xong liền tiếp tục di chuyển, bọn họ liên tục quan sát
xung quanh, bước đi rất nhanh. Chỉ chốc lát sau, lão nhị và thư sinh kia đã di chuyển tới trước cửa, con đường trước mặt tương đối tối, khi họ
tới được trước cổng thì nghe đánh bịch một tiếng, một bóng người bị quật ngã.
"Tính lão nhị thật là..."
Một người trong đó thầm mắng một câu, bước chân nhanh hơn.
Dưới ánh sao, họ nhìn thấy đại khái bóng hình tên thư sinh kia, hắn đang
đứng trước mặt, nghiêng đầu nhìn người nằm dưới chân, tay trái nhanh
chóng quấn vải vào tay phải rồi cầm lấy thanh đao, tiện túm tóc tên nằm
dưới như muốn kéo sang một bên. Sau đó hắn quay đầu lại, thấy hai người
đứng ở cửa thì đứng dậy.
Sáu con mắt nhìn thẳng vào nhau, đôi mắt ngưng thần như muốn đọc suy nghĩ trong lòng người khác...