Tiếng người la hét, kêu rên vang lên ở bốn phía, trong tửu lâu này ồn ào huyên náo như nổ tung. Nhưng ở trong này thì e là không ai có thể nắm
bắt được toàn bộ chuyện này. Khi Tống Thiên kéo Tần Tự Nguyên lao ra
ngoài cửa, tên hán tử có thân hình khôi ngô cao lớn kia cũng tách ra
khỏi đám người, xông thẳng đến.
Mắt thấy khoảng cách sắp gần hơn, mấy chục người hùng dũng ở con đường phía trước kia cũng chặn lại, nhất thời chỉ làm cho người ta thấy là đã trúng mai phục đã được bố trí từ
trước. Tuy hiện nay tông thân đã không còn nhiều thực quyền, nhưng Tống
Thiên có thể vào làm thị vệ của vương phủ thì dù sao cũng không phải
hạng người dễ bắt nạt, thấy trước sau đều hung mãnh kéo tới, y cũng cắn
chặt răng rồi rút trường đao tùy thân ra.
Lúc này xung quanh ồn
ào thành một mảnh, người lao ra cửa không chỉ có bọn họ mà cả mấy vị
khách vốn đứng gần cửa nữa, bọn họ sắp đi ra khỏi cửa thì thấy đối diện
có mấy chục người hùng hổ chạy tới, cũng hơi sững sờ. Nhưng tên đầu lĩnh phía đối diện kia dường như cũng ngẩn ra, lập tức giơ tay lên khiến đội ngũ kia dừng lại, hình thành cục diện giằng co. Lúc này gần như không
kịp suy nghĩ nữa, không ai rõ địch nhân là ai. Tiếng thương vang vọng
trong đại sảnh, đinh tai nhức óc.
Tên đại hán uy mãnh kia xông ra khỏi đám người xộc đến về phía Tần Tự Nguyên. Tống Thiên rút đao ra
khỏi vỏ như muốn liều mạng, lại khó có thể quyết định là liều với bên
nào trước. Một tiếng nói xen lẫn tiếng ồn ào kia vang lên:
- Là bọn chúng! Bắt lại cho ta!
Giọng nói này trầm ổn, sau đó tuy cũng bị bao phủ trong tiếng hỗn loạn kia,
nhưng người nghe vẫn nghe được rõ ràng, người nói là Tần Tự Nguyên đi
theo sau Tống Thiên.
Sau khi chuyện xảy ra, tuy khá đột ngột,
đang không hiểu gì mà bị người kéo đi, đến chuyện này nữa, ông già tuổi
quá sáu mươi kia lại không hề bối rối, làm ra phản ứng trước tiên. Giọng nói đó người bên ngoài cũng nghe rõ ràng. Tên đại hán khôi ngô phía sau hét to một tiếng, nắm lấy một cái bồn hoa quăng ra.
Tống Thiên
vung tay ngăn cản, bản thân cũng bị va đập cực mạnh đánh cho lui ra sau
mấy bước. Mảnh gốm sứ vỡ cùng bùn đất văng lên không trung, phần chính
của bồn hoa kia cũng hơi chuyển hướng mà bay tới mấy chục người đang
ngăn ở đường kia. Tên đi đầu vừa giơ tay lên cho đám lâu la dừng lại thì bỗng thấy một chậu gì đó bay tới, vội vã liền giơ hai tay lên đập, tuy
không bị thương tích gì, nhưng vẫn bị bùn đất vẩy ra làm lem luốc cả
khuôn mặt.
- Mẹ nó, bọn chúng cũng chuẩn bị...
Tên đầu lĩnh kia lau đi bùn đất trên mặt, đột nhiên rút một cây gậy ở bên người ra.
- Các huynh đệ, đập nát bọn chúng!
Mấy chục người hô to rồi xông tới!
Hỗn loạn trước cửa bỗng dưng biến thành thủy triều dâng trào, dồn lại một
chỗ. Trong đại sảnh, Nguyên Cẩm Nhi nấp ở dưới một cái quầy hàng ló đầu
ra xem, nàng hoàn toàn không hiểu vì sao đột nhiên lại loạn thành như
vậy, chỉ nghe tiếng la hét, tiếng thương, bụi mù bốc lên cùng máu tươi
vẩy ra, khói của hỏa dược khi sử dụng Đột hỏa thương kia thật lớn, tiếng nổ cũng kinh người, đột nhiên nổ bung ra một chùm, thanh thế khiến
người ta sợ hãi vô cùng. Một góc của khói bụi, máu thịt văng lên, vẩy
đầy mặt mấy người đứng sau.
Lúc này trên bình đài ở lối ra của
hai chiếc thang lầu cũng có mấy người vội vàng ra xem, đó là ba người
Chu Bội, Trương Thụy và Lý Đồng đi cùng Ninh Nghị kia. Bọn họ thấy Ninh
Nghị cầm Đột Hỏa thương đi ra ngoài thì chần chừ một lát mới đi ra theo, còn chưa ra hành lang liền thấy có người nhảy xuống khỏi bình đài, rồi
đột nhiên bên dưới hỗn loạn thành một đống. Chu Bội hoảng sợ, ngồi thụp
xuống sau lan can rồi ngó xuống, còn chưa biết là chuyện gì đang xảy ra
thì một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi bốc lên che khuất tầm nhìn, bên
trong đó còn có cả máu tươi ghê người.
Sau đó, Chu Bội và hai vị
phu tử cũng thấy được vị thư sinh vừa ngồi lý luận với bọn họ đã không
còn vẻ hào hoa phong nhã ban nãy nữa. Khi đại sảnh hỗn loạn, chỗ cửa đã
loạn thành một đống kia, một thương đột nhiên xuất hiện này thật gọn
gàng linh hoạt, không chút lề mề. Nòng thương vừa được thu lại, thư sinh ôm cô gái áo trắng bên người kia liền định rút vào trong đám người. Ba
người trên bình đài kia chung quy là không thể thích ứng được máu tươi
và tử vong bất ngờ xảy ra này, cho dù là Chu Bội xem như từng trải hơn
các cô gái bình thường rất nhiều hay Trương Thụy, Lý Đồng thông thức
quân lược kia, bỗng nhiên thấy một thân thể ngã xuống đất rồi máu tươi
văng khắp nơi, quá sợ hãi mà đầu óc trống rỗng. Sau đó, một tên hán tử
mặt sẹo ở bên dưới dừng lại, rồi đột nhiên xông tới thư sinh mặc trường
bào kia.
- A.... a....
- Giết Tần lão cẩu trước!
- Đột hỏa thương! Đừng để hắn châm lửa nữa...
Âm thanh này phát ra từ miệng vài người, nhưng lúc này Chu Bội đang ngơ
ngác nhìn tất cả trong hỗn loạn kia lại không phân biệt được là ai nói.
Nàng chỉ có thể thấy tên hán tử mặt sẹo kia phẫn nộ hét lên rồi đột
nhiên lao về phía Ninh Nghị, vị đại hán phương Bắc này cao hơn Ninh Nghị một cái đầu, dáng người cũng khôi ngô cường tráng, trong chớp mắt, hai
người đụng vào nhau trong khói bụi chưa tan kia.
Tiểu cô nương
nhất thời tâm như thót lên tận cổ họng, trong ấn tượng của nàng thì sư
phụ Ninh Nghị vẫn là thư sinh văn nhược, cho dù thi thoảng nghe hắn bốc
phét là một tay đầy máu như thế nào, nàng cũng đành quy kết là hắn thích những câu chuyện giang hồ truyền thuyết dung tục thú vị kia. Nhưng lúc
này đâu phải là đùa giỡn gì, hình thể song phương vốn không cùng một
khái niệm, sợ là sư phụ bị chạm cái là sẽ hộc máu bay ra ngoài, nhưng
một khắc sau nàng đã thấy hai người kia lại giao chiến trong khói bụi.
Đầu tiên gần như là từ va chạm trực tiếp nhất, đánh nhau như vậy chẳng hề
có mỹ cảm võ học nào cả. Bàn ghế xung quanh bị đánh bay, nòng Đột hỏa
thương trên tay Ninh Nghị là làm từ ống trúc, chỉ ở phần đuôi mới có ít
kim loại, Ninh Nghị giơ tay đập mạnh lên đầu tên hán tử mặt sẹo. Đối
phương vừa đỡ thì toàn bộ ống trúc vỡ ra, những mảnh trúc đàn hồi gần
như biến chiếc Đột hỏa thương này thành một chiếc roi, sắt ở phần đuôi
sượt qua sau đầu đối phương, sau đó Ninh Nghị cũng bị đụng cho bay ngược ra sau.
Hắn tu tập môn nội công này đã một thời gian nên thân
thể hơn hẳn người thường, thi thoảng bộc phát ra lực đạo cũng kinh
người, nếu không thì chiếc Đột hỏa thương kia sẽ không vỡ ra khi bị
chiếc roi đánh vào. Nhưng loại lực đạo này chỉ có tác dụng bùng nổ trong chớp mắt, thân thể hắn dù sao cũng không thể so được với tên đại hán
mặt sẹo này, trong giây lát người hắn đã trúng vài quyền. Hắn cũng đánh
trả, vung một chiếc ghế lên cũng bị đối phương tiện tay đập nát. Vài
chiêu giao thủ ngắn ngủi này đã chứng minh thực lực hai bên không hề
ngang bằng, ngay sau đó tên đại hán mặt sẹo vung chiếc roi thép quất
mạnh xuống, một chiếc bàn đã bị y quất cho chia năm xẻ bảy.
Chiếc roi kia toàn thân ngăm đen, thế tới trầm mạnh, nếu bị quất trúng thì
chắc chắn là thịt nát xương gãy. Mới né một lần, chiếc roi thép kia lại
không ngừng quật tới, Ninh Nghị dịch ra sau, ngoại bào bỗng bị đâm rách, bụng cũng đau rát, không biết là do tác dụng tâm lý hay là bị thương.
Hắn không dám đợi đối phương lại vung roi thứ ba, hai chân nhún mạnh lao tới, tung ra sức lực lớn nhất bóp chặt cổ và sườn phải của đối phương.
Nội công của Ninh Nghị lúc bộc phát thì có năng lượng kinh người, lúc trước Lục Hồng Đề cũng đã nói loại bộc phát lực này có hại cho cơ thể, chung
quy là không luyện từ nhỏ thì không thể hoàn toàn thích ứng được phương
pháp phát lực, nhưng ở thời khắc mấu chốt thì rất bá đạo.
Đối
phương dường như không ngờ được một tên thư sinh lại có sức mạnh và sự
gan dạ sáng suốt như vậy, nhất thời cổ và tay phải như bị sắt thép bóp
chặt lấy, cắn chặt răng lại nhưng không cách nào giãy ra được, chiếc roi thép trên tay cũng không quật xuống được, hai người ầm ầm ngã lăn ra
đất.
Toàn bộ quá trình này chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, khi tên hán tử mặt sẹo kia vọt tới, hai người hung hãn giao thủ, sau đó ầm ầm
ngã xuống, khói bụi vẫn còn bay ra bốn phía kia cũng bị trận đánh nhau
này quấy cho cuồng loạn. Tên hán tử mặt sẹo ngã xuống đất thì dồn sức
lăn một vòng, giơ tay trái ra bắt lấy Ninh Nghị. Ninh Nghị thì đã thả
tay ra, lăn mình đến ra sức ôm lấy cánh tay phải đang nắm roi thép của
tên hán tử mặt sẹo kia, hai chân thì quấn lấy bả vai đối phương.
Đến nơi này rồi, Ninh Nghị có hứng thú với võ công, lại có sẵn nội lực nên
học mấy bộ quyền. Lúc trước Lục Hồng Đề cũng đã dạy hắn cách sử dụng
những võ công này, nhưng nửa năm nay hắn chưa từng trải qua chém giết
nên không thể khiến lộ số võ thuật này hình thành phản xạ có điều kiện
được, võ công cũng chẳng dùng được. Lúc này gặp địch, đầu óc gần như
trống rỗng, hắn vừa giao thủ liền biết là luận võ công thì không đánh
lại được đám người này, chỉ có thể dùng cách thức liều mạng như trước.
Khi đối phương có vũ khí trên tay, chạy trốn gần như là chuyện vô nghĩa,
chỉ có thể nghênh đón. Người này lực đạo cương mãnh, nếu ở trên chiến
trường có lẽ sẽ là một viên đại tướng, nhưng dù sao không phải đại sư võ học như Lục Hồng Đề. Ở trước mặt Lục Hồng Đề, Ninh Nghị ngay cả cơ hội
đến gần người rồi ra tay cũng không có, cho dù có thực sự ôm được đối
phương thì nàng cũng có thể thuận tay dùng chút kỹ xảo thoát được. Nhưng hán tử kia dù sao cũng là dựa vào sự dũng mãnh và sức lực lớn, tuy kinh nghiệm đánh giáp lá cà cũng phong phú, nhưng trước nay mà đánh nhau thì với lực đạo của mình y có thể tùy tay là ném bay người ta, đánh ngã
xuống đất, mà lúc này chuyện hai người lăn lộn dưới đất, một tên thư
sinh chỉ ôm chặt lấy cơ thể y, thường xuyên dùng Quan tiết kỹ đoạt mệnh
kia, đúng là trước nay y chưa từng gặp phải.
(: Quan tiết kỹ là
một bộ võ kỹ ở khoảng cách siêu gần, nhắm vào xương khớp trên cơ thể.
Khớp xương là nơi yếu trên thân thể, dễ bị tổn thương.)
Trong hệ
thống đánh nhau thời hiện đại, sự phát triển Quan tiết kỹ vì có kết hợp
với khoa học, nên nhận thức về các điểm yếu hại đã gần như đạt đến đỉnh
cao. Nhu thuật Gracie sát người động chút là trí mạng, Hiệp khí đạo
(Aikido), Không thủ đạo (Karate) cũng có rất nhiều kỹ xảo Quan tiết. Cầm nã công phu, các loại thuật phòng thân tán đả của truyền thống Trung
Quốc cũng đều là nhằm vào nhược điểm.
Ninh Nghị tất nhiên là
không đạt được trình độ đại sư gì đó, nhưng ở thời khắc sinh tử tư duy
hắn tỉnh táo, biết nếu buông tay ra là chết chắc nên phối hợp với lực
bộc phát của nội công, vài lần đổi vị trí, lúc thì ôm lấy cổ đối phương, hoặc là tay chân, dùng các động tác Quan tiết kỹ, hướng bên phải một
phen, sau đó lại đột nhiên lăn sang trái, định bẻ gãy tay chân đối
phương.
Có lẽ là chỉ có người chân chính luyện qua Quan tiết kỹ
này mới có thể hiểu được cơ thể con người yếu ớt nhường nào, nhưng tên
đại hán kia cũng cực kỳ sâu sắc đối với sinh tử, y nhất thời bị ép cho
chật vật thảm hại, nhưng ở trong lúc ngàn cân treo sợi tóc vẫn có thể
dốc sức phản kích mà đánh bay Ninh Nghị ra. Chỉ là đẩy ra không được
giây lát thì Ninh Nghị lại nhào tới.
Hai người lăn lộn trên đất
mười mấy giây đồng hồ, nhưng mỗi một giây đều như là bên mép sự sống cái chết. Bàn ghế xung quanh bị vạ lây, bị tên hán tử mặt sẹo vung tay chân loạn xạ đánh cho nát tan. Đùi Ninh Nghị cũng bị y vung tay trái đánh
trúng một quyền, nhưng mỗi một giây Ninh Nghị như liều mạng muốn vặn gãy tay chân y. Lúc này hắn lại siết chặt lấy tay phải đối phương, định ra
sức bẻ gãy, tên đại hán kia cũng giơ tay trái ra sức nắm lấy Ninh Nghị,
đột nhiên một bóng trắng vọt lên. Đó đúng là Vân Trúc đã được Ninh Nghị
đẩy ra bên cạnh trước khi đánh nhau, nàng nấp ở bên nhìn mấy lần, lúc
này cắn răng một cái rồi rút trâm gài tóc trên đầu ra lao tới, đâm mạnh
xuống bụng đối phương.
Đại hán kia thét to một tiếng, giơ chân đá Vân Trúc ra ngoài, một cước này đá không đúng vị trí lắm, trúng vai,
tuy chưa dốc toàn lực nhưng cũng khiến Vân Trúc ngã lăn ra ngoài. Ninh
Nghị lại không biết Vân Trúc bị thương ở đâu, hắn cắn chặt răng rồi mạnh mẽ bẻ gãy cánh tay đại hán kia, roi thép cũng rơi xuống đất. Đau nhức
vì tay gãy, bụng bị đâm khiến cho đôi mắt tên đại hán kia căng lên, thân thể lại lăn một vòng.
Lần này thư sinh không có nhào tới, y
thuận thế đứng lên. Vừa ngẩng đầu lên thì Ninh Nghị đã nắm lấy chiếc roi thép nặng hơn mười cân kia vọt thẳng tới, trong tầm mắt, đôi tay kia đã vung tới vị trí sau cùng nhất.
- Chết đi.....
Rầm, roi
thép ầm ầm quất đến não trái của nam tử mặt sẹo, nhất thời gần như nửa
cái đầu của đại hán vỡ ra. Lúc này y đang ở gần một bức tường của đại
sảnh, thân thể trúng một kích toàn lực này của Ninh Nghị mà gần như bay
lên, đánh nát hai chiếc cửa sổ nhìn ra Tần Hoài kia, nửa người trên lắc
lắc rồi sau đó lại rơi trở về.
Trên bình đài, Chu Bội thấy Ninh
Nghị vung roi đánh xuống, đầu đối phương vỡ nát ra, môi run run không
nói ra lời, cả đầu óc đều trống rỗng. Ninh Nghị quay đầu lại nhìn Vân
Trúc thì thấy nàng đang ôm bả vai ngồi xuống, cố gắng nặn ra nụ cười với Ninh Nghị.
Bên kia đại sảnh, Cẩm Nhi hét "A" một tiếng rồi chạy
tới bên này. Bên cửa kia không biết bao nhiêu người đang binh binh bốp
bốp đánh thành một mảnh. Tên đại hán khôi ngô có dáng người cao nhất lúc này cũng ở trong đó, không ngừng áp sát Tống Thiên đang hỗn chiến trong đó và Tần Tự Nguyên được bảo vệ.
Kẻ này hiển nhiên là tên lợi
hại nhất trong năm người kia, mấy chục người tới từ ngã tư đường kia tuy đều có vũ khí trong tay, nhưng gần như không ngăn được y là mấy. Đặc
biệt là Tống Thiên cũng bị cuốn vào trận chiến, tuy võ nghệ của gã không tệ, nhưng dù sao phải bảo vệ Tần Tự Nguyên lại còn bị người ngăn trở,
nhất thời không xông ra được. Tên hán tử có dáng người tương đối cao gầy kia lúc này cũng xông vào trong hỗn chiến, vung song đao ngăn được mấy
người kia, giây lát cũng chém được vài tên.
Gã quay đầu nhìn
thoáng qua bên này, thấy đồng bạn bị quất vỡ đầu, Ninh Nghị cầm roi thép trong tay, nhất thời lại muốn quay đầu xông lại. Ninh Nghị nhìn gã vài
lần, ánh mắt không hề kém phần hung ác, hắn lại vung roi thép lên lại
quật xuống đầu tên hán tử mặt sẹo kia, vách tường bên cạnh vốn làm từ
gỗ, cũng coi là rắn chắc, nhưng vừa rồi bị đụng một cái, lúc này lại bị
đụng vào lần nữa mà đã nứt toác ra. Lúc này đầu tên hán tử mặt sẹo đã bị đánh cho hoàn toàn thay đổi hình dạng.
- Đến đây! Ninh Nghị vung roi thép, hét lên một tiếng với bên kia.
Sau hắn liền rút ra cây Đột hỏa thương còn lại ra, tay kia thì lấy Hỏa chiết tử trên người ra.
Cùng lúc đó, đao phong kéo tới, tên quý công tử ở cuối cùng kia quay đầu lại, lao đến phía hắn.
- Giết Tần lão cẩu......