Đào bắt đầu chớm nụ xuân, dương liễu buông rũ xuống mặt hồ. Ở
bên bờ sông Tần Hoài, tiểu viện ở trong ngõ Ô Y cũng đón thêm
vài vị khách vừa mới tới.
Ngõ Ô Y ở Tần Hoài từ
trước tới nay đều là chốn cần phải đến nếu như bạn muốn tham
quan thành Giang Ninh. Ngõ Ô Y cũng cũng không tính là rộng càng
không thể so với miếu Khổng Phu tử hay xa hoa bằng phố Chu Tước, chính bởi vậy mà nơi đây lại ít mang âm hưởng của thế tục, rất
nhiều nhà văn tụ tập ở đây cùng phong lưu khoái hoạt, trăm ngàn năm qua là chỗ vui chơi của nhiều văn nhân mặc khách:
- Tích viết vương tạ đường tiền yến, phi nhập tầm thường bách tính gia.
DN:
Én lầu Vương Tạ thuở nào
Bay giờ lưu lạc bay vào nhà dân
(Ô Y Hạng – Nguyên tác: Lưu Tích Vũ)
Nơi đây đã phong lưu từ thời Đông Tấn, ngàn năm trôi qua, đã
biến cái hẻm nhỏ này thành một địa điểm không thể quên của
mỗi người. Ở trong hồi ức của mỗi người khi du lãm qua đây,
nếu nói thanh u như trong trí tưởng tượng của bọn họ trước khi
đến thì đó là chuyện không thể nào.
Như lời của hai
câu thơ trên thì hiện tại đây là nơi cư trú của Vương Tạ. Nên
chỉ có những người có tài năng trác tuyệt mới được ở lại
đây, nhưng nói thì nói thế chứ lúc ấy chỗ này một tấc vàng
cũng không đủ để mua một tấc đất. Vì thế chỗ này danh khí
rất lớn, chỉ người có thân phận hiển hách hoặc những nhà đại phú quý mới mua được đất để xây nhà ở đây. Còn nếu chỉ là
một tên nhà giàu mới nổi có tiền mà muốn mua một mảnh đất để có thể bắt chước các nhà quý tộc khác, mà không quen biết
với chốn quan trường thì rất khó. Bởi vậy tuy diện mạo của
tiểu viện trước mắt này có vẻ xấu xí nhưng trên thực tế nếu
có thể ở chỗ này mua đất thì nhất định sẽ là người có bối
cảnh.
Nhìn thoáng qua thì đình viện này có chút cổ
sơ, vẻ đẹp bên ngoài dường như bị thu vào bên trong, nhưng trên
thực tế bố cục của tiểu viện lại thể hiện nét đẹp nội tâm
của chủ nhân ngôi nhà. Bố cục của đình viện cũng khá tinh
xảo, không quá xa hoa nhưng lại tràn ngập khí tức văn chương, đồng thời lại toát lên hơi thở của cuộc sống. Phía sau tiểu viện tiếp
xúc với con sông, phong cảnh cũng xem như bình thường, nhưng trên
thực tế thì tầm nhìn lại rất tốt, liếc mắt một cái cũng đủ
làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Lúc này trong viện còn có mấy người đang đưa đến vài thứ, các gia nhân đang dọn
dẹp tấp nập. Một nữ tử tuổi trung niên mặc một bộ y phục màu xám sau khi cau mày quát mắng bọn gia nhân vài câu, bà đi vào
gian phòng gần sông nhất, đứng trước cánh cửa nhìn thoáng vào
trong phòng.
Lúc này ngồi ở trước gương đồng là một nữ
tữ đang giả làm nam trang, thả mái tóc buông xuống dưới, đang
ngồi tự trang điểm.
Nữ tử trung niên gõ của đi vào, cố làm ra vẻ đang rất cao hứng nhưng thực ra thì bà đang hết sức bực mình:
- Xuân Mai đâu rồi? Sao lại không ở chỗ này?
- Lúc nãy còn rửa mặt ở đây, con bảo muội ấy đi ra ngoài rót
nước rồi, sau đó còn sai muội ấy đi lấy chút giấy mực vào đây.
Những thứ đó khá nhiều, hiện tại chắc chắn muội ấy còn đang đi
lấy.
Nữ tử vẫn chăm chú nhìn cái gương đồng, cười khẽ:
- Mẫu thân, hôm nay con đi chơi, được chứ?
- Không được! Ta đã nói với con nhiều lần rồi, tốt nhất là
đừng giả nam trang để đi ra ngoài, thế mà con vẫn cứ đi, còn
con nha đầu Xuân Mai chết tiệt kia nữa, bảo nó đi theo thì con
lại không cho đi theo, đợi lúc nào nó vào ta nhất định phải
mắng một trận mới được…
- Chuyện này không liên quan
tới Xuân Mai, là con đã tự mình bỏ rơi muội ấy, lúc trở về thì
còn thấy muội ấy đang khóc nức nở, là sợ bị mẹ mắng đấy… hơn
nữa con cũng không ngờ sẽ gặp người quen cũ, nên cũng với Vu
đại ca trò chuyện cùng hắn một lát mới về trễ như thế.
- Đang khóc sao…
Trung niên nữ tử lặp lại câu nói của nàng, cười nhạt:
- Một hai lần đầu thì có thể còn khóc được, nhưng mỗi ngày con đều nói vậy, nó liệu còn nước mắt để khóc không? Mà tên Vu
Hòa Trung kia suy cho cùng là cũng không có gì tốt đẹp cả, vừa thấy con đã tựa như cẩu nhìn thấy cá, luôn cúi đầu khom lưng…
- Kỳ thực thì Vu đại ca cũng là người rất tốt, nào có giống như lời mẫu thân nói ạ. Hơn nữa muốn ăn trộm cá không phải là
cẩu mà là mèo, cẩu chỉ…
Nữ tử nói tới đây thì bật cười, tất nhiên nàng sẽ không nói ra những từ ngữ thô tục ấy…
- Đúng rồi, giống mèo chỉ thích trộm đồ tanh, luôn cúi đầu
khom lưng trước người khác… Nếu không niệm tình hắn và con là
người quen biết cũ, thì dù hắn có đến cửa mẹ cũng không cho vào.
Ài, kỳ thực mẫu thân không phải là không có tính người, chỉ là cái tên Vu Hòa Trung này thật sự không xứng với con, nếu con
niệm tình bằng hữu ngày xưa thì mời gã tham gia vào lần tụ
hội này cũng không sao. Chỉ là học thức của gã không bằng những
người đó, nếu không có con, e rằng gã đã đánh mất mặt mũi,
con vừa muốn che chở cho gã, gã được một tấc thì lại muốn lấn
tới một thước, còn tưởng rằng Sư Sư con thật sự thích gã nữa
chứ.
Nữ tử trung niên tiếp tục nói:
- Con nữa
đấy nhé, nếu không thích người ta thì phải dứt khoát luôn đi, đừng để
đến cuối cùng lại không làm được, dù gì cũng là đau khổ, mà thực ra
thì gã đau khổ cũng không sao, trong kinh thành có vô số vị công
tử thích con, luôn vì con mà tan nát cõi lòng. Người làm mẫu
thân như ta cũng không quan tâm những người đó muốn sống hay muốn chết, loại nam nhi không suy nghĩ đến việc đền nợ nước mà chỉ đặt tâm tư lên người nữ nhân, chết sạch càng tốt. Nhưng mà Sư Sư,
lòng con quá mềm yếu, nếu như trong tương lai con phải lòng tên
Vu Hòa Trung thì một lúc nào đó con sẽ phải đau lòng, áy náy, mẫu thân cũng chỉ nghĩ cho con mà thôi. Nên nếu không thích thì ngừng hẳn đi, chặt đứt ý niệm này ngay khi vừa mới bắt đầu,
con xem, lần này con đi ra ngoài giải sầu, gã cũng đến, con một mình ra ngoài thì gã cũng đi theo, như thế chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao?...
- Trước đây nhà Vu đại ca ở
chỗ này, huynh ấy muốn trở lại đây thăm thú đó cũng là chuyện bình thường mà… Huống chi nữ nhi thường xuyên giả làm nam nhân,
nhìn chướng mắt lắm đấy ạ, nếu như Vu đại ca mà cũng thích được,
thì thật sự là không biết lựa chọn rồi …
Vừa nói chuyện,
nữ tử cũng đã buông hẳn mái tóc dài, cũng như đã gỡ xong số trang sức
xuống. Khi nàng giả làm nam nhân thì cằm hơi nhọn, trán hơi cao,
nhưng nếu thật sự là nam nhân thì lại hơi gầy. Kỳ thực đây cũng là
do nàng cố để như thế, vốn ban đầu thì cái trán đã hơi nhô cao một chút, nàng cho rằng người khác sẽ không nhìn ra điểm ấy,
tuy nàng có thể dùng phấn trang điểm để che đi, nhưng nàng lại
cố ý để như thế cộng thêm cái cằm nhọn, tuy rằng vẫn đẹp nhưng
lại khá giống nam nhân.
Lúc này nàng đang tháo lớp giả trang ra, trở về hình tượng lúc ban đầu. Sau khi buông tóc
xuống hết thì một mỹ nữ thanh tú dịu dàng đã hiện ra, nàng
đang cùng mẫu thân cười nói, trong nụ cười còn hàm ẩn sự thông minh.
Cửa phòng lại một lần nữa mở ra, hẳn là cô nha hoàn Xuan Mai
đưa giấy và bút mực tiến vào. Tiểu nha hoàn cúi đầu đi vào,
nàng đặt mấy thứ văn phòng tứ bảo lên một cái bàn nhỏ ở
trong phòng, đang chuẩn bị giúp chủ nhân mài mực thì đã thấy
Lý Sư Sư với sắc mặt không thay đổi phất phất tay, tiểu nha
hoàn liền thở phào nhẹ nhõm lui ra ngoài. Nàng đã không bị bà chủ mắng.
Vị nữ tử trung niên này họ Lý, tên đầy
đủ là Lý Uẩn, từ lúc Lý Sư Sư năm tuổi, mụ ta đã thu nhận
nàng, làm sao lại không rõ tính tình của nàng cơ chứ. Lý Sư Sư lúc nói chuyện với với bà cũng chỉ là nói vui, chứ không có
mấy câu đứng đắn, động tác nhỏ này tất nhiên là bị mụ nhìn
thấy, nên không khỏi bĩu môi. Nhưng hiện tại mụ không có tâm tư
để mắng tiểu nha đầu này nên chỉ lắc lắc đầu:
-
Không có một câu nào nghiêm túc sao? Vu Hòa Trung không có lá gan để làm điều đó sao? Con xem, gã thi phú bình thường, phẩm
hạnh cũng không có gì là xuất sắc, hiện tại ngay cả chút can
đảm ấy mà cũng không có, thì cần gì phải để ý đến gã nữa…
Hơn nữa, rất khó biết khi nào thì nam nhân bỗng nhiên ăn được
gan hùm mật gấu, bất cứ giá nào…
Nữ tử ngồi vào
chiếc bàn nhỏ ở giữa gian phòng, lúc này nàng đang rót nước
trà vào nghiên mực, chuẩn bị mài mực, nghe vậy thì bật cười:
- Nếu huynh ấy có lá gan như vậy, sao nữ nhi lại có thể từ chối huynh ấy được?
- Sư Sư, danh vọng của con hôm nay sẽ hại chết gã đấy…
- Thành quỷ thì cũng phải làm quỷ phong lưu chứ sao?
Ánh sáng mặt trời buổi chiều từ ngoài cửa sổ vào, nữ tử mặc
một chiếc váy dài màu đỏ nhạt đang ngồi trước chiếc bàn nhỏ,
cầm lấy một chiếc bút lông dê nhìn chăm chú vào trang giấy, sau đó vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ lên ngoài bút. Động tác kia tưởng
như đơn giản nhưng thật ra lại hết sức thanh nhã, lộ ra một vẻ
đẹp quyến rũ không tả. Nữ nhân trung niên thấy vậy thì hơi hơi
nhíu mày:
- Không cần liếm lui liếm tới như thế chứ, sớm đã nói với con tật xấu này…
Đang định nói tiếp thì thấy Sư Sư đưa đầu bút lướt nhẹ trên trang giấy trắng, bắt đầu phác họa.
-… Thế đạo gian nan, làm người không dễ, mẫu thân, con cũng biết
Vu đại ca là hạng người gì, có thể tài hoa của huynh ấy không
bằng con, nhưng nghề nghiệp của chúng ta cũng cao quý hay sao...
Nữ tử trung niên nhíu mày mội cái:
- Đó là cái nghề đáng quý! Sư Sư, con bây giờ cũng là người
quan trọng có danh tiếng, con thử hỏi mọi người xem, ai cũng sẽ trả lời như vậy.
- Con lại không cảm thấy như vậy.
Sư sư đưa lưng về phía nữ tử trung niên, ánh mặt trời từ cửa sổ rọi thẳng lên khuôn mặt của nàng:
- Chẳng qua… đó cũng chỉ là một nghề mà thôi, mẫu thân, mấy
người Vu đại ca thường xuyên lui tới đây là chuyện của bọn họ,
vì huynh ấy cảm thấy vui vẻ, huynh ấy cảm thấy thú vị. Còn tương lai, cũng chính huynh ấy tự mình đạt lấy. Con cũng mong muốn huynh ấy trở thành bằng hữu hay đại ca, huynh ấy đương nhiên cảm kích.
Nhưng nếu như mẫu thân nói, chặt đứt quan hệ với huynh ấy, đối
với chúng ta chỉ là chuyện xấu hay tốt thì còn chưa nói được,
nhưng đối với huynh ấy tất nhiên sẽ bị mất hứng và nhớ rõ
chuyện này.
Nàng nghĩ nghĩ:
-Thế sự nơi nhân
gian được mọi người chia thành ba tầng chín lớp, giống như mẫu
thân nói, có thể bây giờ con là người nổi danh, đó là thượng
đẳng, mọi người đến Phàn lâu của chúng ta, gặp con, trò chuyện
cùng con sẽ có cảm giác mình trở thành người thuộc tầng lớp
thượng đẳng. Khi con qua lại cùng Chu tài tử thì sẽ được mẫu
thân coi đó là việc thượng đẳng, nhưng nếu ta qua lại với Vu đại
ca thì mẫu thân lại coi là trung đẳng, thậm chí là hạ đẳng.
Mẫu thân, cuối cùng tất cả chỉ là cảm giác của mỗi người mà thôi, con cảm thấy tất cả mọi người đều giống nhau, nhưng bởi
tất cả mọi người lại có quan niệm như vậy thì con cũng không
thể thay đổi được. Vu đại ca thường xuyên lui tới chỗ con, cảm
thấy rất có mặt mũi, cảm giác như mình trở thành tầng lớp thượng
đẳng. Con hiểu và con cũng vui vẻ, bởi vì con, đã làm trong cuộc đời
này của huynh ấy có cảm giác mình là người thượng đẳng.
- Huynh ấy làm người thượng đẳng, thì huynh ấy cảm thấy hết sức
vui vẻ, ngay cả phiền não hay vất vả cũng coi là thượng đẳng. Nhưng
nếu cả đời này huynh ấy cũng chỉ thuộc tầng lớp trung đẳng,
thành thân cưới vợ, rồi nhận một chức quan nhỏ, làm những chuyện không có gì đặc biệt, khi đến thanh lâu ngay cả hoa khôi cũng
không thể gặp được. Như vậy đương nhiên huynh ấy cũng sẽ chỉ có niềm
vui và phiền não trung đẳng. Sư Sư lớn như vậy rồi, nhưng cũng không biết thượng đẳngg, hạ đẳng hay trung đẳng là gì nhưng vẫn luôn có phiền não của mình. Nếu cẩn thận lục tìm cũng có chuyện
khiến con phải vui mừng, chính là con đã có thể làm cho mấy
người Vu đại ca cảm thấy mình cũng là người thượng đẳng. Con
đã làm cho người khác thỏa mãn và vui vẻ, thế thì ta cũng đã
làm một việc có ích rồi…
Mẫu thân, người nói con nên
ngừng những việc này, ta cũng biết ở trong mắt mẹ, Vu đại ca bọn họ không thể so sánh được với những vị đại tài tử kia. Con
đương nhiên cũng thích cách ăn nói đầy thi vị, hay những kiến
giải tài hoa của mấy người Chu đại ca. Nhưng con thích Vu đại ca không phải vì những chuyện này, con thường xuyên qua lại với
huynh ấy bỏi vì Vu đại ca là người con quen biết từ nhỏ. Gặp
người quen cũ có gì không đúng chứ? Đã là người thì ai mà
chẳng có khuyết điểm này nọ, người nào cũng có sở trường
riêng của mình, chẳng qua cũng chẳng có mấy ai xứng đáng được
gọi là đại thiên tài. Ai có thể quen biết với hạng người thiên tài Chu đại ca, Quý đại ca, Đào đại ca từ nhỏ chứ? Chẳng
phải trước kia con từng bị người khác gọi là đầu củ cải, Vương
gia đầu củ cải… Lý gia đầu củ cải…
Lý ma ma nhíu mày:
- Khi đó con cũng đã rất đẹp, mà đầu củ cải (trên to dưới nhọn) cũng không phải là xấu xí…
Lý Sư Sư vẫn chăm chú vẽ tranh, cũng không trả lời:
- Con cùng với Vu đại ca quen biết đã lâu, qua lại thường xuyên
cùng huynh ấy, có đôi khi cũng có cảm giác phẩm hạnh của mình quá cao thượng, cho dù là người quen biết cũ cũng có thế không rời không bỏ. Bọn họ cũng có thể nói như vậy: ‘A, ngươi xem
Lý Sư Sư cùng Vu Hòa Trung hợp lại cũng không tệ nhỉ? ’ ‘Ta
cũng không rõ nữa, bởi vì huynh ấy quen biết với nàng từ nhỏ
cho nên họ khá là quan tâm nhau.’. Bọn họ đối với con rất tốt,
nên con cũng có cảm giác rất vui vẻ.
Nàng nói xong thì cười rộ lên:
- Mẫu thân, người cũng biết, từ nhỏ con đã bắt đầu đã học
đàn, con rất thích nghe những lời khen ngợi, con cũng là người
thích hư vinh mà …
-Tất cả đều chỉ là quan điểm của con chứ không được thực tế chứng minh, nhưng thôi thì cho qua…
Lý ma ma xoa trán, thở dài nói:
- Không nói chuyện này nữa, con thích làm như thế nào thì cứ
làm như vậy đi… Ừ, mà hôm nay các con đi thăm ngõ nhỏ bên kia,
nhìn thấy những gi?
- Vẫn như cũ thôi, so với trước
kia cũng không có gì thay đổi, đáng tiếc là lão công công trước kia dạy đàn cho con đã mất…
Cái bút lông trong tay
nàng qua lại đều đặn, trong thời gian nói chuyện, nàng đã vẽ
gần xong toàn bộ cái ngõ nhỏ mới đi thăm về, nàng nghĩ nghĩ,
liền điểm thêm mấy bóng người.
- À, còn gặp thêm một người quen biết trước kia nữa…