Đêm mưa, tiếng huyên náo trong ngoài khách sạn cũng đã dần ngưng, chỉ
còn tiếng mưa bão bên ngoài cửa sổ, khiến cho không khí bên trong phòng
nhà trọ lại gàng ấm áp và an bình hơn. Ánh đèn dầu lay động, chiếu sáng
tấm bình phong vẽ hoa đào và chim quốc, tấm bình phong nằm ở vị trí
trung tâm của căn phòng, che cái bồn tắm lớn lại, trong bồn là nam nữ
trần trụi thân thể.
- Cô ấy là Lâu Thư Uyển, Lâu gia ở Hàng Châu
chủ yếu bán đồ sứ, nhưng những việc buôn bán khách cũng có, lướt qua có
vẻ rộng. Ở đó bọn họ cũng được xếp vào hạng thượng hào phú thương, e là
còn hơn Tô gia chúng ta. Vài năm trước, cha đem thiếp ra ngoài, có gặp
cô ấy vài lần, cũng gặp phụ thân cô ấy rồi, là người rất lợi hại, tên là Lâu Cận Lâm. À, cô ta còn có hai ca ca, một người tên Lâu Thư Vọng, một người tên lâu Thư Hằng, Lâu Thư Hằng chỉ gặp một lần, người trông như
thế nào cũng quên mất rồi Ngọn đèn chiếu rọi trên da thịt trần trụi,
thoạt nhìn tựa như đồ sứ tinh xảo trơn mịn.
Tô Đan Nhi hơi quay
đầu, dùng gáo gỗ dùng khi tắm múc nước ấm dội từ trên gáy xuống, miệng
nói nhỏ, nàng lúc này đang ngồi trong lòng Ninh Nghị, dưới gợn nước, tứ
chi dính tại một chỗ.
Quan hệ của hai người lúc này tự nhiên là
đã tương đối thân mật, sự việc trước mắt, vẫn làm cho Tô Đàn Nhi có chút thẹn thùng. Dù sao ở thời đại này, phu thê mới cưới làm tới mức này, đã được xem là có phần hoang bạc. Nhưng ở bên ngoài, Ninh Nghị lại nói
thời gian không còn sớm, còn phải vội đi ngủ nên không cần phải tách ra
tắm riêng, nàng cũng đành phải nhịn nỗi xấu hổ mà cùng Ninh Nghị vào
chung một cái bồn, thế nhưng xem ra giờ đây, có lẽ phải tốn thêm vài
việc nữa cũng không chừng.
Lúc này rời nhà đã được vài trăm dặm, lại tình cờ gặp lại Lâu Thư Uyển, thực ra có chút ra ngoài dự liệu của
Tô Đàn Nhi, nhưng cuối cùng vẫn rất vui vẻ. Hai người cũng không phải là bạn bè thân thiết, nhưng lần gặp mặt vài năm trước, Tô Đàn Nhi cũng
biết Lâu Thư Uyển này là một nữ nhi có tài, giữa hai người thực ra cũng
có vài điểm giống nhau, khi đó nàng quyết tâm làm một nữ cường nhân, cho nên có ấn tượng tốt với Lâu Thư Uyển, tất nhiên, vừa rồi ăn cơm hai
người cũng đã hàn huyên một lúc, cảm thấy đó vẫn là một nữ nhi có tài mà lợi hại trước đây, đồng thời cũng mơ hồ cảm thấy chút bất đồng, đó âu
cũng là do đã trưởng thành rồi.
Nhưng lúc này nàng nói những lời
này, không phải chủ yếu giới thiệu vị bằng hữu tốt hợp ý với phu quân,
mà là bởi trong lòng ngại ngùng, cho nên mới không ngừng nhắc tới những
chủ đề khiến bản thân không chú ý tới tình trạng lúc này mà thôi. Cho
nên, khi tay phu quân nàng chậm rãi mơn chớn chỗ nhạy cảm trên cơ thể
nàng, nàng chỉ biết ngửa đầu, khẽ cắn môi, sau đó nói tiếp.
- Lần này cô ta dường như cũng đang chở hàng xuống phía nam, đại khái cũng
giống khi xưa, lúc này cũng đang quản chuyện làm ăn nhà họ Lâu, Thư Uyển tỷ rất lợi hại.
- Giống nàng sao?
- Thiếp không bằng, nghe nói người nhà họ Lâu đều rất lợi hại. Tô gia chúng taừm, không sánh bằng.
Tô Đàn Nhi có chút không lừa dối mình, không lừa dối được người, cố gắng
chuyên chú suy nghĩ, dù nhịp thở sớm đã trở nên dồn dập, với những
chuyện dưới nước, cố ý biểu hiện lấy lệ, nhưng Ninh Nghị lại đang chú
tâm vào việc nắm giữ thân thể nàng dưới nước, cười có lệ với lời nàng
nói.
- Không cảm thấy
- Ừgặp được người quen cũng tốt, lần này đi Hàng Châu, vốn cũng định se đi thăm hỏi cô ta. Tướng công, bằng
không chúng ta cùng nhau xuôi nam, hành trình đi du ngoạn Thái Hồ có thể đổi được không?
- Ừ, tùy nàng, ta không có hứng thú với Thái hồ Lúc này hắn không hứng thú với những thứ khác
- Cũng không biết Thư Uyên tỷ thành thân hay chưa, ban nãy quên không
hỏinhìn cô ấy vẫn có thể đi ra ngoài chủ trì việc làm ăn nhà họ Lâu, hẳn là vẫn chưa thành thân đấy chứ.
Nàng nghĩ đến khả năng này,
nghiêng đầu nhìn Ninh Nghị, không cần nói ra, Ninh Nghị không chút nhíu
mày, không nói gì cả, một lát, đưa tay gạt tóc Tô Đàn Nhi ra, cúi đầu
hôn vào gáy nàng, Tô Đàn Nhi cười cười cúi thấp đầu, như có điều suy
nghĩ.
- Tướng công nhìn người chuẩn nhất, chàng cảm thấy thế nào?
- Sao ta phải nhìn ? Vẫn không có hứng thú như trước.
- Lâu gia có việc làm ăn bông vải, kỳ thực cũng có chút tiếp xúc với hãng vải Tô gia chúng ta, thế nhưng, vì mọi người cách xa nhau, lại không có cạnh tranh gì, không có gì không ổn, tuy nhiên cũng vì như thế, cha mới có qua lại với Lâu gia, lần này chúng ta tiếp nhận làm ăn của Ô gia,
lại thêm Tô gia vốn cũng chính là ở Hàng Châu, sau khi qua đó, nói không chừng có thể hỏi han việc làm ănồ, tướng công à
- Ta không thích cô nương đó.
- Ừ.
- Quá lộ liễu, bộ dạng rất phong tình.
Ninh Nghị thuận miệng nói:
- Hơn nữa, ban nãy khi gặp, ta để ý thấy trong phòng cô ta có đàn ông.
- Hả, chả nhẽ là phu quân của cô ta?
- À Ninh Nghị không nói gì cả chỉ cười cười, đoán là biết không phải vậy, nếu là vậy, trong tình huống đó sao lại không ra gặp mọi người, chỉ là
với những chuyện thế này cũng không cần phải quá ngạc nhiên, có thể có
những lý do khác, tóm lại, hắn không quan tâm người bên ngoài là người
thế nào.
- Mặc kệ cô ta thế nào, ta muốn hỏi nàng là, trong lúc
thế này, nàng thực sự có hứng cùng ta thảo luận những nữ nhân khác sao?
Tô Đàn Nhi cúi đầu, liền sau là tiếng bật cười:
- Thiếp đều thiếp toàn như vậy, phu quân muốn thế nào thì thế ấy, việc gì còn phải ép lại bá đạo như vậy, nhẫn nhục chịu đựng phu quân còn chưa được a Tô Đàn Nhi cuối cùng cũng vẫn là Tô Đàn Nhi, cười cười mà phản kích lại không mềm
không cứng.
- Chậc, chỉ là nhẫn nhục chịu đựng ta thì cũng không
có cảm giác thành công rồi, cái cô Tô Đàn Nhi lấy đuốc đốt phòng khi xưa đâu rồi? Có cần phản kháng một chút không? Nàngcàng phản kháng ta càng
hưng phấn Ninh Nghị nói bậy trong miệng, nhưng Tô Đàn Nhi nghe hắn nhắc
tới việc đốt phòng liền đỏ mặt, còn đỏ hơn lúc bị kéo vào bồn tắm. Lần
ấy tuy là hành động vĩ đại do nàng vạch kế hoạch rất lâu làm ra, nhưng
quả thực quá là thẹn thùng. Sau khi sự việc xảy ra, Ninh Nghị và nàng
đều hiểu ý không nhắc tới, giờ bị lấy ra trêu, thì là lần đầu tiên, qua
một lát, liền mấp máy miệng:
- Thiếp tắm xong rồi, buồn ngủ.
Thò tay từ trong bồn tắm ra để lấy khăn bông.
Nàng cũng không dám đứng dậy hẳn trước mặt đàn ông để đi lấy, chỉ quay lưng
về Ninh Nghị, đưa một tay ra, lấy mấy lần mới lấy được, nghe thấy Ninh
Nghị ở phía sau cười rộ lên:
- Cũng đúng, nước cũng lạnh rồi.
Liền sau, Tô Đàn Nhi thấy cơ thể nhẹ đi.
- A Nàng kêu nhỏ một tiếng, ánh đèn lay động, hai cơ thể đột nhiên từ
trong nước đứng lên. Tô Đàn Nhi bị Ninh Nghị nắm đầu gối, ôm vào lòng,
nàng lúc ấy cả người trần trụi, không mảnh vải che thân, da thịt cứ như
vậy mà bị phơi bày ra ngoài, nhất thời khép lại hai chân, theo bản năng
mà có ý nghĩ muốn cuộn mình lại, hai tay không có chỗ nắm, lại không dám giãn ra quá xa, hoảng hốt một hồi, cuối cùng chỉ biết dính lấy thân thể của Ninh Nghị, quẫn bách một lúc lâu, ôm khăn bông vào lồng ngực.
- Thả thiếp xuống.
Nàng nói nhẹ.
- Không thả.
Ninh Nghị đã cười cười đi ra khỏi bồn tắm, cứ thế ôm thê tử đi tới bên
giường, Tô Đàn Nhi tức giận nhìn hắn một cái, cắn cắn môi. Nhưng việc
hai người lõa thể bên nhau chung quy lại cũng không phải lần đầu, cũng
quen với tình hình trước mắt, nàng mở khăn ra toan quấn lại cơ thể, Ninh Nghị liền đặt nàng xuống giường, nàng mới nhớ tới nước trên người còn
chưa lau hết, ngay sau đó đã bị Ninh Nghị lật người, lại là một trận thở nhẹ, lần này gần như mang theo tiếng rên rỉ rất khẽ.
Khăn bông
phủ ở trước cơ thể, rốt cuộc lại không che được phía sau lưng, đột nhiên nằm sấp như vậy, gây cho nàng cảm giác quả thực là đang để cơ thể trần
truồng cho Ninh Nghị thưởng thức vậy, hơn nữa trong tình huống thế này,
nếu cơ thể nằm như thế mà bị nhìn thấy thì sẽ không quá ngại ngùng,
nhưng vì là nằm sấp, nàng cũng thật cảm thấy có chút xấu hổ. Cũng may
Ninh Nghị liền giật khăn bông qua quấn cho nàng rồi lật người lại.
- Ta đến ngay.
Ninh Nghị nói xong, trở về bên bồn tắm lau người, Tô Đàn Nhi lẳng lặng nằm
yên ở đó, nhìn thân hình hắn, thở dài. Cứ như vậy, cũng chẳng phải là
cảm giác nhẫn nhục chịu đựng đó sao, liền sau, nàng thấy Ninh Nghị thổi
tắt đèn, bóng người kia đi về phía này.
Nàng nhắm mắt lại, quyết định nhẫn nhục chịu đựng, nhẫn nhục chịu đựng, không để ý tới hắn.
Dông tố, trong bóng đêm, hơi ấm quen thuộc dựa gần lại, bỏ đi khăn bông,
liền sau, nhẹ nhàng mở ra thân thể của nàng Sau cơn mưa, không khí tươi
mát, lọt vào tầm mắt, một phiến là lìa cành.
Đây là cảnh tượng
của Thường Châu vào sáng hôm sau rồi, từ nhà trọ nhìn ra ngoài đường,
cành lá bị gió thổi gãy đầy trên đất, cơn mưa bão không biết đã hết từ
lúc nào, không khí còn đầy cảm giác ẩm ướt, nhưng nói tóm lại, cơn mưa
bão này qua đi, xem ra, sẽ lại là ngày tươi sáng tới.
Đoạn ẩn nhé:
Khi Lâu Thư Uyển qua hỏi thăm, Tô Đàn Nhi đã dậy chải đầu trang điểm xong,
ngày hôm nay nàng chỉ mặc một bộ váy màu pha giữa xanh nhạt và xanh lơ,
trên đầu cài trâm hoa, giống như là tiểu nữ nhân vô cùng hạnh phúc.
Ninh Nghị dậy sau nàng một chút hắn bình thường đều từ ràng buộc phải dậy
sớm hơn người khác, nhưng sáng hôm nay lại thấy nằm trên giường ngắm Tô
Đàn Nhi trang điểm cũng là một điều thú vị. Nhưng còn Tô Đàn Nhi, thấy
hắn nhìn mãi, lúc rửa mặt liền vắt khăn lông, lại đó giúp hắn lau mặt
mấy lần, thật như là đối xử với trẻ con vậy.
Đợi nàng chải đầu trang điểm xong, liền ngồi bên giường nhìn nhau, hai tay chống cằm, vô cùng nhẹ nhàng nói:
- Tướng công không tuân theo lễ pháp, làm ẩu làm càn, không biết xấu hổ, giống một đứa trẻ con.
Ninh Nghị cười rộ lên, bình luận như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn nghe
được, kỳ thực Tô Đàn Nhi lúc này cười khẽ tươi đẹp, mới thật giống đứa
trẻ, liền lấy ngón tay ngoéo mũi nàng một cái:
- Lễ pháp cũng không quản được những việc này.
- Tướng công giống một đứa trẻ.
Tô Đàn Nhi cười nhắc lại một lần nữa, kỳ thực mỗi lần nàng ở trong lòng Ninh Nghị, đều thấy mình như một đứa trẻ.
Nhưng mà, lúc này hai người trẻ tuổi này đều giống trẻ con.
Đang thì thầm to nhỏ vài câu như thế, Lâu Thư Uyển kia lại tới gõ cửa, cửa
vừa mở, Ninh Nghị vẫn còn nằm trên giường, chính vì việc này, Ninh Nghị
quyết định ghét Lâu Thư Uyển này thêm vài ngày sau nữa mới nói chuyện,
tuy không khỏi võ đoán, nhưng bóng đèn luôn khiến người ta chán ghét.
Trong lòng tuy đùa rằng phải ghét cô ta vài ngày, nhưng trong khi giao tiếp
tự nhiên sẽ không tồn tại thành kiến gì, ở Thường Châu một ngày, đến
ngày thứ ba lúc rời đi, mấy người Lâu Thư Uyển đã trở thành bạn đồng
hành, bọn họ chuyển một số hàng hóa lên thuyền, cũng giới thiều nha
hoàn, quản gia bên cạnh, đến thư sinh bên cạnh cô ta, tên là Lâm Đình
Tri, quan hệ với những người khác không rõ ràng, chỉ là tạm thời theo
đoàn về Hàng Châu, tạm thời trở thành một thực khách, nghe nói cũng là
một vị tài tử có tài danh ở Hàng Châu.
Về phương diện khác, với Ninh Nghị, từ khi biết thân phận ở rể của hắn, Lâu Thư Uy