Tình huống hết sức hỗn loạn, rồi sau đó dần dần mất đi lực khống chế.
Giữa đường đập, dưới tán cây, trên các thuyền áp sát nhau xa xa, bởi vì tiếng quát hỏi ồn ào của Lâu Thư Hằng đã gây chú ý cho nhiều người, làm mọi người đều hiếu kỳ xúm đến xem, mà ở dưới tán cây bên kia, vài cô gái đang trò chuyện đánh đàn với nhau, lúc Lâu Thư Hằng bị rơi xuống nước thì bị kinh động, tất cả dừng đàn hát, mọi người đang xúm xít chen lấn ngó sang bên này, sau đó ngay cả đám bạn tốt của Lâu Thư Hằng cũng đã tách ra khỏi mọi người lách qua, không lâu sau, đột nhiên có người bị đánh ngã xuống đất, sau đó là cảnh tượng tên còn lại bị ngã xuống nước.
Tiếng quát tháo ồn ào chưa ngừng, người thứ ba xông lên, lại bị hung hãn đạp ngã xuống đất như người đầu tiên, sau đó thì người thứ tư, có lẽ đến lúc này, mọi người mới phát hiện sự việc có chút khác xa so với tưởng tượng của bọn họ rồi.
Hàng Châu là địa phương rộng lớn, là thành thị hành chính số một vùng đông nam, lần này đi lên Tiểu Doanh Châu, cũng đều là những người có thân phận và địa vị. Lâu gia của Lâu Thư Hằng cũng được xếp vào một trong những gia tộc hàng đầu tại Hàng Châu, thanh niên qua lại với gã bình thường cũng đều là những người có thân phận và địa vị. Mà cho dù không phải là con cháu thế gia hào môn, tại thế đạo coi văn sự là việc chính thì chỉ cần người nào đó thực sự có thi tài, không phải qua mức chất phác không thông thế đời, bình thường cũng được người thế gia kết giao, bởi vậy mà ý khí đương nhiên vô cùng hăng hái.
Thư sinh yếu đuối, tay trói gà không chặt, đương nhiên đó chi là cách nói mà thôi. Người tuổi trẻ thường hăng hái, tự cho mình là cao nhất, đám tinh anh Hàng Châu này thường tụ tập với nhau, va va chạm chạm cũng không phải là hiếm, mà những người có chút danh tiếng được mời tham gia lại càng hiểu rõ hơn. Trong thanh lâu, việc to tiếng tranh giành tình nhân, khi chuẩn bị phát sinh động tay động chân với nhau, nếu không khắc
chế được hoặc là nhiều thế gia tự rút lui hoặc là sẽ ẩu đả nhau.
Các thư sinh đánh nhau trên cơ bản cũng không gây ra thương vong gì lớn, bình thường đánh nhau hỗn loạn chi đến mức thở hồng hộc hoặc là chảy ít máu mũi. Nhưng nếu nhiều người vây đánh một người, người thế đơn lực cô đương nhiên khó có thể nói sẽ biến thành bộ dạng gì. Lúc này ở dưới tàng cây, đó là một thư sinh yếu đuối nhìn bề ngoài khoảng chừng hai mươi tuổi, che chở cho thiếu nữ nhỏ bé mặc trang phục nha hoàn ở bên cạnh, Lâu Thư Hằng kia hô một tiếng, thì lũ thư sinh càng thêm quyết tâm đánh người ở rể đang thông đồng cấu kết cùng với nha hoàn kia, loại người ở rể này dù bị vây đánh, chi sợ cũng không dám trả đòn.
Nhưng mà từ lúc lão nhân kia lên tiếng, mọi người đều xông lên, người thứ nhất trực tiếp bị đánh ngã, người thứ hai bị ngã vào trong ao, người thứ ba thì bả vai bị khuỷu tay đập vào một cái ngã sấp xuống mặt đất. Thư sinh trẻ tuổi vẫn bảo vệ thiếu nữ, ngăn trước
người thiếu nữ, căn bản không có chút yếu thế, cau mày bắt được nắm đấm của người thư tư giật lại một cái, người kia kêu thảm bị đẩy ra. Mọi người đột nhiên bị một trận đánh trả này làm cho tỉnh mộng, trong lúc nhất thời cũng có chút khiếp nhược.
Đương nhiên, mặc dù đột nhiên nhận thức Ninh Nghị không dễ chọc, nhưng nhiều người vẫn vây chung quanh, đám bằng hữu của Lâu Thư Hằng vẫn không chịu lui bước. Lão giả lúc trước lên tiếng giờ cũng mở to mắt nhìn chằm chằm, ông cũng là nho sinh già có chút danh vọng ở trong thành Hàng Châu, đương nhiên danh vọng không thể sánh bằng Lâu gia hoặc là Tiền gia, nhưng vừa mới nhìn rõ người rơi xuống nước là nhị thiếu Lâu gia, mà tên thư sinh và thiếu nữ kia hoàn toàn xa lạ, liền quyết định ra mặt, lúc này râu tóc dựng ngược, vung tay trên không trung:
- Thằng nhóc kia, thằng nhóc kia ngươi dám, làm sai việc mà còn tự ý hành hung, còn không ngoan ngoãn bó tay chịu trói!
Đáp lại ông ta là một gã xông lên trước bị Ninh Nghị thuận tay đẩy trở về, ngã vào trong đám đông:
- Lui vi. y
Tiểu Thiền được bảo vệ đằng sau, vị trí này không rộng. Ninh Nghị theo cú đẩy này từng bước từng bước nhích về phía trước, trầm giọng quát khẽ.
- Bắt lấy hắn đi!
Lâu Thư Hằng ở trong nước hô to. Ninh Nghị mới vừa rồi nổi giận ra tay, mặc dù cũng nhẫn nhịn chưa xuất toàn lực, nhưng nửa bên mặt gã đã sưng vù, lúc này trong miệng tràn máu, mặt méo mó. Nghe tiếng hô to, mấy thanh niên đồng loạt xông lên:
- Đánh hắn!
Bất luận Ninh Nghị thể hiện hung hãn thế nào, kết quả trước mặt đều là biển người, hơn nữa ở vùng Hàng Châu, có thể ra tay vì nhị thiếu Lâu gia, bất luận là đánh thắng hay không đánh thắng được, luôn sẽ có người đổ xô vào, những người này mới vừa rồi hơi có chần chờ, nhưng nháy mắt nghĩ thông suốt điểm này. Khi một người trước đó bị Ninh Nghị trực tiếp đẩy ngã, một người bên cạnh đã một quyền đánh tới, bị Ninh Nghị thuận tay đón đờ, theo sau đó một quyền lại đánh vào trên mặt của người thứ ba vọt tới, làm cho người nọ máu mũi chảy ròng ròng.
Đánh ngã một người, lại đẩy một người rơi vào ao nước, cũng đã có một người xông lên, trong lúc tránh né, lại có người đá một cước trúng vào đùi hắn, hắn cũng quét một cước lại, đá người nọ lăng không bay lên, còn chưa đứng vững, một gã thư sinh tướng ngũ đoản kêu to "á" một tiếng, lao đến, hung hãn ôm ấy eo của Ninh Nghị, dùng sức muốn đẩy
Ninh Nghị về sau. Ninh Nghị lui về sau nửa bước, nện khuỷu tay vào lưng gã thư sinh đó.
Tay thư sinh đó đã hơi lỏng ra, nhưng vẫn không ngã xuống đất, không chịu buông ra. Ninh Nghị bắt lấy hai vai gã, "a" một tiếng, theo tiếng quá khẽ, đã nhấc gã ném vào trong Tây hồ cùng người thứ nhất. Trong khoảnh khắc Ninh Nghị xoay người này, một người khác đã xông lên, một cước phi đá, hung hãn đá trúng vào lưng Ninh Nghị. Ninh Nghị còn chưa kịp chuyển động, người nọ lại giống như đá vào bức tường, bật ngược lại lăng không ngã trên mặt đất.
Tiểu Thiền òa khóc lao tới, nàng vốn còn nhỏ tuổi, lúc này vừa hoảng vừa sợ, khóc nức nở, vung nắm tay nhỏ bé đánh lên đầu người vừa đánh lén. Thật ra nàng cũng sợ bị đánh, cứ nhắm mắt đánh loạn lên, lại chẳng đánh tráng đòn nào. Người nọ ngã trên mặt đất trong lúc nhất thời đầu óc cũng choáng váng, vung tay loạn xạ, đã đánh tráng Tiểu Thiền một cái, làm Tiểu Thiền bị đẩy loạng choạng lui ra ngoài, phía sau cũng không có nhiều vị
trí, Tiểu Thiền ôm lấy thân cây, mới không bị ngã trong nước.
Lúc này nàng lại khóc muốn xông lên tiếp, Ninh Nghị bắt lấy tay của một người, quay đầu lại quát khẽ:
- Tiểu Thiền, nàng chạy đi.Tiểu Thiền cũng biết mình không giúp gì được, lúc này đứng ở mép nước gạt lệ khóc to:
- Các ngươi làm gì, làm gì, ức hiếp người quá đáng, ức hiếp người quá đáng...
Người nọ ngã trên đất muốn đứng lên, Ninh Nghị lui ra sau từng bước, một chân dẫm lên mu bàn tay của người kia. Tuy hắn đi giày vải, nhưng người này cũng kêu lên thảm
thiết, tay kia thì ra sức đánh vào gót chân của Ninh Nghị.
trúng hai quyền, nhưng chân vẫn không nhúc nhích, tiếng kêu thảm thiết của ngườ
Trường hợp hỗn loạn và kịch liệt như vậy, có lẽ những người tham dự vây đánh đều có những cảm tưởng khác nhau, người ngoài vây xem dĩ nhiên cũng trợn mắt há mồm, hoặc là kinh ngạc hoặc là tán thướng, đặc biệt là nữ tử ôm đàn dưới tán cây kia, nhìn đến nhập thần, như quên cả thở.
Thời đại này, võ phu mãng hán đi lại giang hồ dựa vào võ nghệ mọi người ai cũng từng gặp rồi, nhưng Ninh Nghị lại căn bản không giống người luyện võ nghệ, hắn xuất thủ, hơn hai mươi tuổi, quần áo thanh sam, cũng không quá bộc lộ chiêu số nhưng ra tay lại rất nhanh và rõ ràng. Mọi người tốp năm tốp ba xông lên, không bị đánh ngã nghiêng ngả thì cũng bị bức lui, ngay cả mọi người tới xem đều cùng độ tuổi, thân hình cũng tương tự, nhưng một lũ thư sinh ở trước mặt hắn thì lại giống như một đám trẻ nhỏ, một loạt xông
lên, ngẫu nhiên cho dù đánh trúng hắn, chẳng qua cũng giống như làm loạn dơ áo hắn mà thôi. Thiếu nữ được hắn che chở khóc phía sau, nhưng từ đầu tới cuối đều không hề lui bước.
Lúc này đã có hơn mười gã bị thương, có người miệng mũi đồ máu, có người bị đánh trúng thân thể, hoặc là gãy tay, hoặc là lệch cố đứng rên ri bên cạnh, hỗn loạn càng lúc càng mở rộng, có rất nhiều người ở xa tụ đến, trong đó, có những người biết nhau, muốn xông tới ra tay.
Người tham dự ẩu đả đều là trẻ tuổi, có lẽ đầu óc choáng váng, khó có thể phân biệt được, nhưng có người ở trong đám đông đứng xem lại khá tỉnh táo. Trong đó, cũng có những thương nhân hoặc là nho giả có kinh nghiệm từng trải dĩ nhiên là có thể nhìn ra, thậm chí là mấy nữ tử thanh lâu phía bên kia cũng đều có thể nhìn rạ, vị nam tử bị vây đánh này khí chất hết sức trầm ổn, cử chi nhấc tay giơ chân đều toát lên khí thế không ai
bằng, đám thư sinh lỗ mãng bình thường sa vào nữ sắc lừa gạt tình cảm kia làm sao có thể sánh bằng được, người có khí thế này lại đi ở rể, hẳn cũng chi nói nhảm mà thôi.
Bởi vì thân phận của Lâu Thư Hằng, đương nhiên lúc này không có người nào dám đứng ra nói, nhưng các loại bàn tán trong đám động bắt đầu sôi động, từ câu hỏi đầu tiên:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hoặc là trách cứ:
- Đây là tên bạc phụ.
Đã hoàn toàn biến thành:
- Người kia là ai?
Hỏi xong, trong đám đông cũng có người có thể nhớ ra Ninh Nghị là thương nhân đến nơi này, còn nói hắn là thân phận ở rể. Ngay sau đó lập tức có người nói:
- Tuyệt đối không khả năng, hoặc là nhớ nhầm người...
Đối phương cũng gật đầu trầm tư. Dưới tán cây đối diện, vài nữ tử thanh lâu ôm đàn cũng châu đầu ghé tai bàn luận xôn xao, nhưng ánh mắt lại một khắc cũng không rời bên này.
Nếu là nhân sĩ bang phái giang hồ đánh nhau, dù là đánh nhau kịch liệt, phỏng chừng các nàng cũng thấy đúng là một đám đàn ông ngu ngốc lỗ mãng, nhưng một màn trước mắt này, xác thực là bất đồng rất nhiều.
Trong nháy mắt đã đả thương mười mấy người, thời gian cũng không phải là quá lâu, xem ra lũ thư sinh kia vẫn còn muốn "người trước ngã xuống người sau tiếp tục xông lên", mà trong những người bên kia đã có quan binh tới duy trì trật tự bèn chen chúc tới. Vọt tới trước tiên là một người, y cũng không dám đắc tội với mọi người đang chen chúc ở đây, phản ứng rất thận trọng. Y vừa xuyên qua đám đông, bên cạnh có một gã thân hình cao to, thư sinh nọ đang dáo dác tìm kiếm khắp nơi lập tức kêu to:
- Mẹ ngươi...
Xoẹt một cái, đã rút đơn đao mà quan binh kia đeo bên hông, vọt thẳng lên.
- Cẩn thận...
- Đưng xằng bậy!
- A...
Tiếng hô nổi lên bốn phía, người nọ từ bên cạnh vọt tới, Ninh Nghị thấy ánh đao kia, cũng đã chau mày. Hắn vẫn cố gắng kiềm chế, mỗi lần đánh là vẫn nương tay, nếu không dựa vào sức bật và nội công của Lục Hồng Đề truyền dạy, phối hợp với sự hiểu biết của hắn về những điểm yếu hại thân thể, ba quyền hai cước là hắn có thể đánh chết mấy tên thư sinh này là không vấn đề, lúc này đạp một chân, thẳng đón người cầm đao kia!
Bóng hai người nháy mắt đụng vào nhau.
Thư sinh kia cũng là kẻ ăn chơi trác táng, trong lúc nhất thời khí huyết dâng trào mà giận giữ rút đao, nhưng nếu giết người thật thì lại không dám. Ninh Nghi lao thẳng tới, gã đó cũng ngẩn ra, tuy rằng vung đao ra ngoài, nhưng đối với Ninh Nghị mà nói, dĩ nhiên là không có lực sát thương gì. Cả người Ninh Nghị áp sát tới, tay không bắt đao sắc, khống
chế tay người nọ, cánh tay người nọ bị bắt chéo ra sau lưng, hét thảm một tiếng. Ở trong mắt mọi người, chỉ nhìn tháy thân hình hai người là dán sát lại nhau, ngay sau đó, theo tiếng kêu thảm, thư sinh thân hình cao lớn chân không vững lảo đảo lui bước, theo đó ầm một tiếng, đập vào cây đại thụ bên hồ, ngay lập tức thân cây chấn động làm lá cây rụng lả tả xuống.
Phía sau lại có người vọt lên, Ninh Nghị lật ngược tay đánh người đó bật ra, nhưng theo sau đó lại có hai người vọt tới ý muốn chế trụ hắn. Lúc này tay trái Ninh Nghị còn đang bắt chéo cánh tay cầm đao của thư sinh to lớn kia, ép sát gã vào thân cây khô, hai người kia áp sát tới, một người trong đó kiềm chế tay phải của hắn, tên còn lại tới gần thì bịch một tiếng.
Một cú chùy đã húc vào đầu, người nọ ôm mũi loạng choạng lui mấy bước, tay phải của Ninh Nghị vừa chuyển, đã chế trụ mạch môn cánh tay của gã còn lại, gạt gã quay hai
vòng tại chỗ, theo sau đó nhéo tai gã, kéo gã cong người xuống, máu tươi chảy xuống, không ngừng kêu thảm, cũng không dám lộn xộn nữa.
- Các ngươi náo loạn đủ chưa? Còn muốn nữa không?
Ninh Nghị đảo mắt qua những tên thư sinh đang nóng lòng muốn lên, quát một tiếng. Tay trái hắn lúc này vẫn đang chế trụ gã thư sinh cao lớn ở thân cây, chế trụ gã cũng đồng thời chế trụ thanh đao kia, tay kia thì nhéo tai một gã thư sinh khác, làm gã đó cả người cong xuống đau đớn, không ngừng kêu thảm thiết, không dám giãy dụa. Một tiếng này vừa quát lên, làm những tiếng ồn ào dần dần lắng xuống, đã không còn ai dám xông đến nữa. Uy thế của Ninh Nghị chi là thứ yếu, chủ yếu chính là cây đao kia, nếu tiếp tục nữa, chi sợ tinh huống thật sự không còn vãn hồi được nữa.
Tiểu Thiền phía sau vừa khóc vừa gạt lệ, mọi người trên đập đều nhìn về phía bên
này, các nữ tử bên hồ khẽ thở phào, tay nắm chặt tự lúc nào, không còn bàn tán nữa. Thật ra Tô Đàn Nhi cũng đã đến, chẳng qua là không chen được vào trong đám đông, lúc này nàng cũng nhìn về bên này, không biết tình thế đã phát triển đến mức nào.
Mà lúc này trong đám đông, Lâu Thư Uyển cũng đã chạy tới, đang đứng bên ngoài bịt miệng trợn tròn mắt khi thấy một màn như vậy. Lúc trước nàng đã cảm thấy chuyện Ninh Nghị thích võ học, ngày ngày vẫn thường đứng ở ngoài võ quán để xem là một trò tiêu khiển thôi. Thời đại này, nàng gặp nhiều thư sinh thích võ học nhưng đều chi coi là trò tiêu khiển, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới khi hắn thật sự động thủ thì sẽ mang tới một màn như vậy.