Mặc dù nói là đi ra cửa thành xem tình hình lưu dân ở ngoài thành thế
nào, nhưng thực tế thì không đối chiếu được với tình huống ngày trước,
nhất thời cũng không tìm được người thật sự biết rõ tình hình bên này,
Ninh Nghị cũng không thể chỉ nhìn xem số người bao nhiêu mà quy kết ra
được điều gì. Lần này ra ngoài chủ yếu là vì ở mãi ngõ Thái Bình mấy
ngày rồi, lúc này hắn tính tận mắt xem tình hình trong thành.
Là một người đến từ vùng đất bên ngoài, lúc này đối với cảnh tượng hỗn
loạn trong ngoài thành, phần lớn tình huống Ninh Nghị có thể đơn giản
coi đó là một tấn thảm kịch để xem. Trong lúc này thì chỉ cần trật tự
của thành thị vẫn được giữ vững thì dù mệt dù khổ đi chăng nữa thì cũng
không khổ được những kẻ có gia cảnh nhất định.
Nhưng về mặt
khác, đối diện với những cảnh tượng thê lương trong cơn mưa rào kia, dù
là Ninh Nghị thì cũng khó tránh được mà sinh lòng trắc ẩn, cũng giống
như tình cảnh năm trước Giang Ninh vì lũ lụt mà phong thành vậy. Lần đó
thì là nạn đói, mà lần này tình hình càng rõ rệt hơn, người bị thương,
người mất gia nghiệp, hoặc là khất cái, lưu dân vì động đất.
Trong tình trạng này, phần lớn người bị thương chẳng thể đi khám đại
phu, càng không mua được thuốc thang. Giữa những bãi phế tích chưa được
dọn dẹp ở hai bên đường kia, những túp lều được dựng lên, những người ở
trong đó ai nấy đều vẻ mặt thê lương, có một số bất chấp cơn mưa chạy ra bới đống đổ nát ở nhà mình. Người bị trọng thương, gãy tay gãy chân thì không còn nhà để về nữa, ôm lấy manh chiếu rách núp dưới mái hiên thấp
tè sắp sụp mà không rõ sống chết. Đây đã là ngày thứ năm sau trận động
đất, nếu vài ngày trước có lẽ còn có thể la hét, thì lúc này đây, đa số
người đã bị dày vò đến không thể rên được tiếng nào nữa.
Cũng có đứa bé mất cha mẹ hoặc đám trẻ con ăn xin vốn đi theo cha hoặc mẹ,
chúng bị thương, không bị thương, có đứa phát run dưới cơn mưa, cũng có
đứa cuộn mình ở một góc tránh mưa, có đứa đang khóc, nhưng có đứa đã
khóc nhiều quá đến mức không nói được nữa. Những đứa trẻ quá đói vụng
trộm đi bới đống đổ nát, nếu có thể kiếm được đồ ăn thì mặc kệ là thứ gì chúng đều nhét vào miệng trước. Nhưng đây vốn không phải là thời đại mà đồ ăn đầy đủ các loại như đời sau, nhà ai có được nhiều đồ ăn cho lắm.
Hơn nữa nếu bị người ta thấy thì sẽ bị đuổi đánh ngay.
Trong
tình cảnh như này, đám trẻ con trai gái đứa nào cũng giống đứa nào,
không đứa nào hoạt bát cả, một chút cũng không hoạt bát, sinh mệnh và sự thật không cách nào có thể bày trò chơi đùa nghịch ngợm ở đây được nữa. Những đứa trẻ lưu lạc dưới trời mưa kia cũng giống như chó hoang vậy.
Cũng có vài người gia cảnh hơi giàu thì xử lý xong chuyện nhà mình thì
có thể sinh ra lòng trắc ẩn. Nhưng với tình cảnh cố cầm cự trước mắt
này, có thiện tâm đến thế nào thì cũng không đủ. Quan phủ hoặc những gia đình giàu có như Tiền gia sẽ phát cơm cháo, giúp cho một số người không bị chết đói, nhưng lại không thể giữ được một bộ phận nhỏ đã tuyệt
vọng, mất đi tương lai.
Chung quy thời buổi như này, như Hàng Châu hay Giang Ninh, nếu mùa đông mà ngoài thành chỉ có mấy chục người
chết vì lạnh, đó mới thật sự là thái bình thịnh thế, Ninh Nghị có thể lý giải, nhưng nhìn đến những điều này thì trong lòng hắn đúng là vẫn trầm trọng đi vài phần. Đây chỉ là cảnh tượng có thể nhìn thấy trên đường
phố trong thành, trái lại đám người Tô Đàn Nhi, Tiểu Thiền dù sinh lòng
trắc ẩn, nhưng cũng đã quá quen rồi, tâm tình không có văn nghệ như Ninh Nghị.
Tiểu Thiền vén cửa sổ xe lên một góc rồi nhìn ra ngoài một lúc, thấy vẻ mặt Ninh Nghị nghiêm túc, không mấy hào hứng gì, nàng
khẽ nói một câu:
- Người nhà Tiểu Thiền sắp chết đói nên mới bị bán tới đây...
Nàng chỉ muốn an ủi Ninh Nghị chứ không có vẻ hối tiếc gì. Ninh Nghị
cười cười, Tô Đàn Nhi ôm nàng tới bên mình, để nàng dựa vào vai mình,
sau đó lại vuốt vuốt tóc nàng.
Tình huống ở ngoài thành kia
không cách nào nhìn kỹ được, thực tế thì mấy ngày nay lượng lưu dân tăng lên ít nhất đã bao vây mấy cửa thành của thành Hàng Châu lại. Mà quân
của Võ Đức doanh đã đóng ở cửa thành, cửa thành tuy không đóng, nhưng
muốn ra vào lại là chuyện khá phiền toái. Ninh Nghị đã được Tiền gia đưa cho giấy đảm bảo, nhưng lại không cần ra ngoài, xe ngựa của bọn họ như
vậy, chỉ cần ra khỏi cửa thành một cái là sẽ bị người ta bu lại ngay.
Ninh Nghị xuống xe ở gần cửa thành, một mình qua bên kia nhìn một lúc,
ngay lập tức có quân nhân cảnh giới đi tới hỏi. Ninh Nghị bèn đưa tờ
danh thiếp của Tiền gia kia ra, quân nhân kia thấy vậy cũng đi về vị trí của mình. Lúc này tình cảnh bên ngoài cửa thành khá ác liệt, lầy lội
khắp nơi. Một bộ phận quân nhân ở những lều vải bên ngoài thành kia để
duy trì trật tự, chủ yếu là để giữ cho con đường chính kia lưu thông.
Khu tường thành bị sập xuống kia cách bên này không xa, khá nhiều công
nhân đang làm việc bên đó. Lúc này ở trong thành người người bận bịu tự
cứu mình, thu dọn đống đổ nát trong nhà mình, số công nhân có thể thuê
được kia cũng không nhiều lắm, hơn phân nửa người được lựa chọn ra từ số lưu dân ở bên ngoài thành. Họ đều là những tên đàn ông có sức khỏe,
được phát gạo lương thực, được nuôi cơm nên bên đó trông có vẻ rất nhiệt tình hăng hái.
Chỉ xem qua như vậy, Ninh Nghị cũng hiểu được trong lòng.
- Không riêng gì Hàng Châu, Tô Châu cũng bị ảnh hưởng, người gặp nạn
quá nhiều. Nếu muốn đi đường bộ thì đi không được bao xa sẽ bị cướp
ngay. Tạm thời chỉ có thể ở lại đây chờ tình thế tốt hơn...
Trở lại xe ngựa, Ninh Nghị thở dài. Hắn đang định cho xe quay về ngõ
Thái Bình thì nghe được trong cơn mưa, tiếng người dần vang lên ở bên
ngoài thành, không biết là xảy ra chuyện gì. Ninh Nghị nghiêng tai lắng
nghe một lúc, mang máng nghe có người đang hô to:
- Bọn ta muốn gặp Tri phủ đại nhân, bọn ta muốn gặp Tri phủ đại nhân...
Có lẽ là lưu dân bên ngoài nổi loạn.
Xảy ra chuyện như vậy, Võ Đức doanh đóng gần tường thành cũng không hề
rối loạn. Ninh Nghị thò ra màn xe nhìn thì thấy một tên tướng lĩnh đang
đứng trên tường thành dưới cơn mưa bụi lất phất nhìn xuống chốc lát,
đồng thời một đội lính chạy qua trông chừng công trình tường thành, một
đội vẫn đóng ở cửa thành, lại có một đội chạy ra ngoài hoặc là phụ trách trấn an, hoặc là trấn áp. Ở gần cửa thành, vài ông già đi qua, Ninh
Nghị nghe được bọn họ nói:
- Ôi, lại náo loạn rồi.
- Bọn họ sống cũng không tốt mà...
Thoạt trông thì có vẻ những trận náo động thế này không phải xảy ra lần đầu. Qua một lúc, tiếng náo loạn bên ngoài cũng dừng. Ninh Nghị không
nghe được tiếng kêu thảm thiết nào, đại khái là không có kiểu trấn áp
bắt bớ giết người kia. Cứ thế nhàm chán nhìn ra ngoài một lúc, Ninh Nghị vẫy tay ra lệnh đi về.
Chiều hôm đó, lúc gần chạng vạng, mưa dần ngừng lại. Hơi mù dần bốc lên, không khí tươi mát, chân trời xuất
hiện cầu vồng. Cây cối trong ngõ Thái Bình trông càng thêm xanh mượt,
dường như báo hiệu rằng trận tai họa này rốt cuộc có thể tạm nghỉ bước
đầu, bước tiếp theo chính là giải quyết hậu quả và xây dựng lại.
Nếu biết tạm thời không thể không ở lại nơi này, Ninh Nghị cũng bắt đầu trù tính kế hoạch cho cả nhà ở lại nơi này thêm hơn một tháng nữa. Tỷ
như lúc này bốn cửa thành đều đóng kín, trong khoảng thời gian này nguồn cung ứng rau xanh chắc là sẽ bị cắt đứt, không ít hầm của các gia đình
đã bị sập, chuyện này không thể không suy tính. đương nhiên Tô gia vừa
nuốt trọn một phần ba sản nghiệp tiền tài của Ô gia, lúc này đây đúng là lúc giàu nứt đố đổ vách, cho dù có ngăn cách với Lâu gia thì Tô Đàn Nhi có thể trực tiếp quẳng đi chuyện làm ăn bên này. Cho dù lương thực thực phẩm có đắt tới đâu thì bọn họ vẫn ăn được, vấn đề không lớn lắm.
Sự địch ý của Lâu gia vốn là một vấn đề khá lớn, nhưng trận động đất
đột nhiên xảy ra này hẳn là sẽ cắt ngang sự chú ý của đối phương, đến
khi chuyện qua đi thì dù đối phương thực sự có tâm tư không tốt gì thì
đám người Ninh Nghị cũng có thể nương nhờ sự che chở của Tiền gia, hỏa
dược kia cũng là một trong những thứ hắn chuẩn bị khi suy tính đến vấn
đề về Lâu gia.
Tuy rằng chính bản thân hắn đã trải qua nhiều
chuyện, cũng có đủ năng lực để lật ngược thế cờ khi cần thiết, nhưng
Ninh Nghị vẫn ưa thích dùng dương mưu, tỷ như trù hoạch hàng loạt tin
tình báo, tỷ như lực lượng của các tầng lớp cao hơn, giống như Dương Uy
Lợi trong "Truyền thuyết Anh hùng dải Ngân Hà"* vậy: Nếu không đủ binh
lực, ai thích dùng kỳ mưu. Ở nơi này mà dựa vào chút tài nguyên của mình đó mà ngu ngốc đi tử đấu với người ta thì đó chính là đần độn. Nếu đối
phương thật sự không cam lòng mà định làm chuyện gì đó, hắn chỉ cần đơn
giản là lên kinh rồi thông qua lão Tần xử lý Lâu gia, chỉ nhấc tay thôi
đã san bằng cục diện, không cần phải nghĩ nhiều.
(*: tên một tiểu thuyết của tác giả Điền Trung Phương Thụ, tên gốc: 银河英雄传)
Vì thế buổi chiều hắn cùng Tô Đàn Nhi bố trí vài chuyện vặt trong nhà.
Đêm đến, thành Hàng Châu bốc lên khói bếp khắp nơi - lúc này củi gỗ phần lớn đều ẩm - đặt trong ánh trời chiều và cầu vồng trông hệt như một bộ
lạc phồn hoa vậy. Một chú chó vừa chạy vừa sủa đuổi theo chiếc cầu vồng
trên đường kia, trông có vẻ hoạt bát mà có sức sống.
- Thực ra ấy, chó mù màu... Nó không nhìn thấy cầu vồng, nhưng lại có thể cảm giác được...
Mấy ngày này, lần đầu tiên có ánh mặt trời, cả nhà tụ ở trong viện chờ
ăn cơm, Ninh Nghị và đám người Tiểu Thiền cười nói về chuyện của chó.
Mấy đứa trẻ cũng xán lại gần, tò mò hỏi các loại vấn đề. Lúc này Tô Đàn Nhi không chút hình tượng mà ngồi bên cạnh đống đổ nát, hai tay nâng gò má cười nhìn cảnh này. Giờ phút này nàng thả lỏng tâm tình căng thẳng mấy ngày nay, thu dáng vẻ của nữ cường nhân lại, nhìn giống như một vị thiếu nữ đơn thuần đang âu yếm nhìn vị phu quân của mình.
Sau đó lại là một ban đêm yên bình, thậm chí còn yên bình hơn cả mấy
đêm trời mưa trước. Viện do Cảnh hộ vệ và bảy tên hộ vệ khác thay nhau
tuần đêm. Thành thị mệt mỏi mấy ngày trời thật giống như đã lâu mới
được một giấc ngủ yên lành, tiếng cãi nhau ầm ĩ vốn có thể cảm giác
được cho dù là đêm hay ngày mấy ngày trước kia cũng đã bớt, chỉ là đến
nửa đêm, một con phố gần đó hô hào trộm cướp, loáng thoáng có tiếng la
hét truyền đến.
Ngày hôm sau, mặt trời mọc lên cao.
Tất cả cứ diễn ra theo lẽ thường, ban ngày khi mặt trời lên, mọi người bắt đầu sinh hoạt, dường như ai nấy đều rất phấn chấn. Chỉ là tới giữa trưa, cái nóng bức khiến hơi nước bắt đầu bốc hơi, dường như kéo những ngày hè mưa dầm về. Tới lúc xế chiều, một đội quân sĩ bỗng nhiên đi
tới ngõ Thái Bình, từ xa thấy một tướng lĩnh trẻ tuổi dẫn đội. Lúc này
Ninh Nghị đang nói chuyện phiếm với Tiểu Thiền ở ngoài đường, thuận
tiện nhìn xung quanh. Tướng lĩnh trẻ tuổi kia dường như hỏi thăm một
hai người ở trên đường, sau đó nhìn sang phía bên này thì thấy Ninh
Nghị, ngẩng đầu lên, tay vịn chuôi đao chuẩn bị đi tới.
Chẳng lẽ là Lâu Thư Hằng gọi người tới gây sự sao... Chỉ liếc mắt một
cái, Ninh Nghị đã xác định được đại khái chuyện này, khẽ thở dài trong
lòng. Hắn vốn dự đoán là hai ngày đầu trong cơn địa chấn kia, phía pháp chế không thể chú ý tới nơi này, nếu là hắn thì sẽ tập trung một đám
người lại, che dấu thân phận trực tiếp đến nhà mình giết hết mấy chục
người, làm thành dạng cướp của giết người, dù không giết người thì cũng chém cho tàn phế, sau cũng chẳng thể nào truy cứu được. Nhưng thoạt
nhìn Lâu gia cũng bị tổn hại khá lớn, nhất thời khiến bọn họ không kịp
phản ứng, lúc này muốn thì người trong Thái Bình hạng vì sự rối loạn
trong thành mà tạm thời liên kết lại, đâm ra chỉ có thể dùng cách khác.
Tướng lĩnh trẻ tuổi dẫn hơn hai mươi người đang định đi qua, bên kia
ngã tư đường, mấy con chiến mã phi nước đại chạy tới, có tất cả năm tên kỵ sĩ ngăn ở trước đội người này, người dẫn đầu là một phó tướng.
Tướng lĩnh trẻ tuổi kia có chức vị khá thấp, vội hành lễ với đối
phương. Hai bên nói vài câu, tướng lĩnh trẻ tuổi oán hận liếc về phía
Ninh Nghị một cái rồi dẫn đội bỏ đi, năm tên kỵ sĩ mới chạy tới bên
này. Phó tướng dẫn đầu kia xuống ngựa, chắp tay với ninh Nghị, cũng là
gã quân nhân đã so một đao với Ninh Nghị ở Tiểu Doanh Châu kia, dường
như tên là Viên Định Kỳ.
Chào hỏi qua loa, đối phương không vòng vo mà nói thẳng:
- Vị thiếu gia nhà họ Lâu kia tuyên bố với bằng hữu là sẽ đến gây sự
với Ninh công tử, nhưng công tử không cần lo lắng chuyện đó, tân khách
của Tiền công ở Hàng Châu này chắc chắn sẽ không bị làm khó dễ. Chuyện
hôm nay Đỗ thống lĩnh cũng nghe qua, liền sai Viên mỗ mang một khối lệnh bài cho Ninh công tử. Sau này nếu có người trong quân tới làm khó dễ, Ninh công tử chỉ cần lấy lệnh bài này cho người tới kia xem là được.
Viên Định Kỳ kia nói xong thì giao một khối lệnh bài có khắc chữ "Đỗ" cho Ninh Nghị. Đây đương nhiên không phải lệnh bài điều động quân đội
chính thức nào, chỉ là lệnh bài tư nhân dành riêng cho thống lĩnh hiện
nay của Võ Đức quân. Vị thống lĩnh đó tên là Đỗ Hồng, tự Nhược Phi, nghe nói là Đỗ thống lĩnh có biết chút thơ văn, là một vị nho tướng, có
danh phận thầy trò với Tiền Hi Văn, ngay cả tên tự kia cũng là nhờ Tiền Hi Văn đặt cho. Thời đại này võ tướng không được coi trọng, vị tướng
lĩnh này có thể leo lên cái danh phận văn nhân đúng là không dễ dàng
gì, vì vậy ông ta luôn lấy thân phận môn sinh của Tiền thị làm vẻ vang. Lần này mặc dù không biết Ninh Nghị, nhưng ông ta cũng lập tức sai
người tới hỗ trợ.
Lần trước so một đao với Ninh Nghị ở Tiểu
Doanh Châu, Viên Định Kỳ cũng khá tò mò về vị thư sinh lại biết võ này. Thượng cấp của y là quân nhân học văn, gọi là học đòi văn vẻ, rất
nhiều người đều như vậy, mà văn nhân luyện võ thì chuyện tương tự là
không hề nhiều. Y đương nhiên hỏi thêm vài câu, sau đó cười nói ngày
khác mà có cơ hội là sẽ lĩnh giáo một hai linh tinh rồi dẫn người đi,
không hề dài dòng lề mề.
Có lệnh bài kia, khả năng phía quân đội không nói lời nào mà tính gây sự với mình không phải là cao.
Ngày hôm nay chỉ xảy ra nhạc đệm nho nhỏ này, thời gian dần dần trôi, màn đêm buông xuống rồi càng lúc càng khuya. Đại khái là vào lúc rạng
sáng, một chuyện bất ngờ không kịp phòng bị đã xảy ra.
Khi
tiếng náo loạn vang lên thì Ninh Nghị vừa thức dậy, Đàn Nhi ở bên cạnh
nhẹ nhàng ôm lấy hắn mà không chịu buông ra. Hắn nới tay thê tử ra, mặc quần áo rồi ra ngoài. Thành trì phía bắc đã bốc cháy một mảng đỏ rực,
thoạt trông hệt như trận đại hỏa bốc lên trong đêm động đất kia, khói
bụi che phủ cả bầu trời đêm.
Đám Cảnh hộ vệ cũng ở trong viện nhìn sang, Ninh Nghị bước tới nhìn vài lần rồi hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Không biết là cháy từ lúc nào...
- Tiếng cứu hỏa này hỗn loạn thật...
Những tiếng ồn ào mơ hồ truyền ra trong trời đêm. Một lát sau, Tô Đàn Nhi đã mặc quần áo cũng đi ra, Thiền Nhi thì dụi dụi mắt đi ra từ gian phòng bên cạnh:
- Mới mưa mà sao lại cháy lớn như vậy?
- Hy vọng đó chỉ là hỏa hoạn thôi...
Ninh Nghị cau mày nói một câu.
Nhưng đó không chỉ là hỏa hoạn.
Khi trời sắp sáng, tiếng hỗn loạn càng lúc càng vang dội, rồi sau đó đột nhiên có người truyền tin tới:
- Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi. Đám người ở thành Bắc đánh nhau với Võ Đức doanh rồi, nghe nói là có người chết...
Ngày hôm qua, Ninh Nghị cũng không nghe được mấy tin tức trong thành, dù sao mưa to vừa ngừng, tất cả mọi người đều có cảm giác như sau cơn
mưa trời lại sáng vậy. Nhưng cũng trong ngày hôm qua, quân đội lại lần
nữa thu dọn thi thể đi xử lý, dù sao trời quá nóng nực, sau đó liền xảy ra vài va chạm nhỏ với dân chúng vốn đã đặt linh đường ở thành Bắc kia.
Tiếp đó đến tối thì xảy ra hỏa hoạn, nhiều linh đường lớn nhỏ trên
đường phố đồng thời bốc cháy, hơn mười thi thể đã được bỏ vào trong quan tài gỗ bị thiêu, mà thế lửa lan tràn ra, chỉ trong nửa khắc đã không
thể nào ngăn chặn được nữa, mà cũng có vài chục người bị thiêu chết bên trong ngọn lửa kia. Thế lửa không thể khống chế này khiến tất cả mọi
người đều ngẩn ra, sau đó có người xông ra nói rằng thấy quân nhân của
Võ Đức doanh phóng hỏa thì người trên vài con phố kia liền phát sinh
xung đột với quân nhân.
Người bên này tạm thời còn chưa biết tình hình bên kia, chỉ nghe qua. Đến bình minh thì tình thế dường như
càng lúc càng nghiêm trọng. Sau đó những tiếng la, tiếng hét cũng bắt
đầu vang lên, phía Tây thành thị cũng bắt đầu xuất hiện cảnh hỗn loạn.
Đám người Ninh Nghị vừa bày ra chút phòng thủ đơn giản ở ngõ vào Thái
Bình hạng thì Phó phường cũng đang vội vàng chạy trở về, thở hồng hộc.
Sau đó là hơn mười tên giang hồ tay đao tay kiếm từ một bên đường vọt
tới, dường như muốn xông thẳng vào trong ngõ Thái Bình.
Chuyện xảy ra bất ngờ, thoạt trông như là mấy tên muốn đục nước béo cò
kia đã tìm được cơ hội, lực lượng tổ chức được ở ngõ Thái Bình này chủ
yếu là võ quán Lưu thị, nên cũng không có đủ người để đánh giáp lá cà
với hơn mười tên kia. Đám người Ninh Nghị lúc này không có cách nào hơn nữa là nhặt đá ném ra. Hai kẻ bị nện cho đầu chảy máu, đối phương lại
ầm ầm chạy đi.
- Rốt cuộc là sao vậy?
Ninh Nghị quay đầu hỏi. Vị Phó phường kia vừa bình tĩnh lại sau cơn kinh hoảng:
- Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi! Bên thành Bắc kia đánh nhau rồi, chết người rồi...
- Biết là chết người rồi, nhưng sao lại như vậy?
- Một Đại nhân vật chết rồi, tình hình không khống chế được nữa rồi.
Có một... có một vị Phó tướng đi tới trấn an, không cẩn thận đã bị giết rồi. Vị Phó tướng kia hình như tên là Viên... Viên Định Kỳ, ở trong
đám người mà không cẩn thận, nghe nói đầu bị người ta một đao chém a... Giết đỏ cả mắt rồi. Lần này thì sắp loạn rồi... Chúng ta mau thủ vững
ngõ vào, đừng cho ai tiến vào đây...
- Một đao... chém?
Ninh Nghị sửng sốt một lúc lâu, nghĩ lại tên Viên Định Kỳ kia, võ nghệ của hắn tất nhiên không thể bình phán được, nhưng thân thủ đối phương hẳn là cao hơn mình, nghe nói cũng khá lợi hại. Người như vậy sẽ bị mấy dân thường chém đầu trong lúc hỗn loạn chỉ với một đao ư?
Ninh Nghị chợt có cảm giác xấu ở trong lòng, thậm chí không nhịn được mà cười, người như vậy... khiến cổ hắn cũng thấy hơi lạnh.
Sau đó trong sự hỗn loạn kia, cảm giác đó bắt đầu hóa thành sự thật. Đám
lưu dân bên cửa thành Tây nhân cơ hội làm rối tin tức truyền đến, đó
thật sự là tạo phản, nhưng không có thành công, vào buổi sáng đã bị Võ
Đức doanh có chuẩn bị chặn ngoài cửa thành. Nhưng một tin tức đã truyền tới rất rõ ràng.
Ngày thứ bảy sau trận động đất, đám nhân thủ Phương Lạp cũng đã bước đầu hoàn thành tập trung, ngang nhiên giết tới rồi!