Trong đêm, những chú chim giương cánh bay ngang qua bầu trời. Dưới ánh trăng khuyết kia, những dãy núi trùng trùng điệp điệp, những con đường
thủy hệt như những sợi dây bạc chằng chịt trên mặt đất dưới ánh sao, lại như râu tóc hay rễ cây, tùy địa thế mà lan ra. Trong bóng đêm này, loài người để lại dấu vết là những đốm lửa, có khi tập trung lại một chỗ, có khi lại rải rác thưa thớt.
Rạng sáng ngày mùng chín, đã năm
ngày kể từ khi Hàng Châu rơi vào tay giặc, sự hỗn loạn ban đầu do trận
đại loạn này mang tới đã dần thành quỹ tích tương đối rõ ràng. Ban đêm
ánh đèn lấy Hàng Châu đã rơi vào tay giặc kia làm trung tâm mà lan ra
xung quanh. Sự hỗn loạn dày đặc lúc ban đầu, tới lúc này, quỹ tích kia
đã dần dần lắng đi, mà không khí chiến tranh trong thành Hàng Châu, sau
sự rầm rộ lúc đầu, lúc này cũng đã từ từ có xu hướng bình ổn.
Những trận đổ máu, giết chóc, tử vong trong bốn ngày trước kia gần như
đã nhuộm đỏ các con phố trong thành, nhưng đoạn thời gian điên cuồng lúc đó qua đi, tất cả rồi cũng yên bình trở lại, đã đến lúc cọ rửa vết máu. Bốn ngày giết chóc và đánh cướp kia đã gây ra nhiều đến mức khó có thể
nói hết được, nhiều phú thương, cường hào, quan viên gần như bị đuổi bắt và hành hạ cho tới chết, tàn sát cho đến hết, mà dù là bình dân thì
cũng chưa chắc đã thoát được một kiếp này, không biết có bao nhiêu người đã bị giết chết, không biết bao nhiêu nữ tử bị hãm hiếp trong trận phản kháng "hư hư thực thực" đó. Đám người phản kháng ban đầu kia bị giết
hết rồi, những người còn sống sót thì trở nên đờ đẫn, để mặc cho đám
"Nghĩa quân" tới từ các chỗ khác nhau chiếm cứ từng khu làm địa bàn.
Chỉ có một số ít người có của cải là ngoại lệ.
Một khu nhà to lớn cách phủ nha Hàng Châu không xa, đây vốn là tòa nhà
của Thường gia trong tứ đại gia ở Hàng Châu này, mặc dù trong trận động
đất kia cũng có thiệt hại nhưng không nghiêm trọng lắm, sau đó lại tu
sửa. Lúc này vừa qua nửa đêm, đèn đuốc trong nhà sáng trưng, một tràng
yến hội đang tới lúc kết thúc. Ở ngoài cửa, chủ nhà đang tiễn một đám
người đi ra đầu phố, chào tạm biệt và tiễn từng người một.
Bình thường mà nói, vào lúc trong thành Hàng Châu đang hỗn loạn này, có
thể mở được yến hội cơ bản đều là đầu mục nghĩa quân vào hành, nhưng lúc này tham dự thực sự lại không phải là nghĩa quân, một vài tân khách
quần áo đơn giản, khúm núm, người trung niên làm chủ nhà cùng với một
nhóm người đi theo bên mình ngược lại khá có khí độ. Người trung niên
này là huynh đệ được Phương Lạp coi trong nhất ở thành Hàng Châu hiện
nay, xưng là Phật Suất Phương Thất Phật, mà những người mà y ra tiễn đại để đều từng là thân hào phú thương cùng với mấy quan viên đầu phục
Phương Lạp trong thành Hàng Châu, trong đám người hỗn tạp này, rõ ràng
là có bóng dáng của gia chủ Lâu gia Lâu Cận Lâm.
Là một trong những đại gia tộc tại Hàng Châu, trước đó thật ra Lâu gia vẫn chưa liên hệ với Phương Lạp, trước đêm Phương Thất Phật phá thành mới tìm đến y.
Bởi vì Lâu gia buôn bán đủ loại, tiếp xúc nhiều với tam giáo cửu lưu,
đối phương tìm chút quan hệ tác động tới, ngay lúc đó ông ta trả lời
cũng không quá kiên quyết, nhưng bởi vì lúc trước người của Tiền Hải
Bình tới quấy nhiễu, trong lòng ông tức giận nên chưa thật sự cự tuyệt.
Bởi vậy đến ngày thứ hai thành bị phá, ông ta cùng hiệp trợ quân đội
Phương Lạp chưa quen thuộc tình huống địa phương kiểm kê các loại vật tư ở Hàng Châu, từ đó trở hành thượng khách trong quân của Phương Lạp, mà
hiện tại Tứ gia trước đây là Tiền – Mục – Thang – Thường đều đã bỏ trốn
rồi, nếu Phương Lạp có thể ngồi vững ở Hàng Châu, Lâu gia của ông ta gần như là có thể giữ được toàn bộ tài sản, trở thành thế gia hàng đầu tại
Hàng Châu lúc này.
Đương nhiên, Phương Lạp chưa chắc có thể
ngồi vững ở Hàng Châu, ngày sau thế nào, thật sự cũng không hề lạc quan, nhưng vào lúc này, cũng chỉ có thể lấy lý do như vậy để tán gẫu mà
thôi.
Trước mắt may mắn còn tồn tại nhóm người này, thật ra ở trong thành Hàng Châu, bao nhiêu đều biết nhau, hoặc là đều đã nghe đến tên tuổi. Bọn họ có khi là ngay từ đầu đã âm thầm câu kết với Phương
Lạp, có khi là sau đó bị thuyết phục gia nhập. Ở trong chính quyền mới
của Phương Lạp lúc này, có lẽ bọn họ sắp trở thành nhóm quý tộc nguyên
sinh đầu tiên, nhưng trừ phi là đám người này ngay từ đầu kiên định gia
nhập quân đội Phương Lạp, những người còn lại hầu hết đều có chút không
yên, không trò chuyện với nhau, chỉ trước sau cung kính với Phương Thất
Phật rồi từ rời đi.
Đối với nhóm người này, thái độ của
Phương Thất Phật vô cùng ôn hòa lịch sự. Năm nay y gần bốn mươi tuổi,
thân hình cao lớn, thân thủ cực cao, làm tướng thì giết địch đếm không
hết, nhưng làm mưu sĩ thì lại bộc lộ sự ổn trọng bên trong ra. Trong
những thủ hạ của Phương Lạp, vô số người có tính cách kiêu ngạo, ngay cả điên cuồng như Thach Bảo, Đặng Nguyên Giác cũng phải kính nể y mấy
phần. Lệ Thiên Nhuận trầm ổn nhưng cao ngạo, Ti Hành Phương nóng nảy
hung ác, những người này đều có bản lĩnh nhưng ở trước mặt Phương Thất
Phật, tuy nhiên cũng cực kỳ kính cẩn nghe theo, mà ngay cả con gái của
Lưu Đại Bưu hỉ nộ vô thường hoặc là Vương Dần tâm cơ thâm trầm văn võ
song toàn, khi nhìn về phía y cũng vô cùng cung kính nghe theo lệnh mà
làm, không dám không nghe theo.
Lúc này y đang tiễn mọi người tham gia yến hội, quay người trở về, một nam tử trẻ tuổi đi theo:
- Sư phụ, thầy coi trọng bọn họ như thế, nhưng theo con thấy, bọn họ
chưa hẳn đã thích, nhiều người trong đó buồn bực không vui, sợ làm cảm
thấy chúng con không vững vàng được lâu. Theo như con thấy, những người
này ngay từ bắt đầu vốn đã không phải thật lòng quy thuận chúng ta, giết chết hết đi cho rồi... lại có thể kiếm được một khoản.
Có lẽ là đã quen với ngữ khí của đệ tử này, Phương Thất Phật chỉ thản nhiên nhìn gã một cái, không hề tức giận, mỉm cười:
- Trần Phàm, hiện tại chúng ta đã chiếm được Hàng Châu, ngươi phải sửa
lại tính cách sơn phỉ rồi đấy, cái gì mà làm ăn, cái gì mà vơ vét một
khoản lớn. Thánh Công xưng đế, tương lai ngươi ít nhất cũng là Đại tướng quân, đừng có mãi tham lam đa nghi.
- Chậc, sư phụ, tham lam đa nghi cũng thú vị đấy. Hoàng đế ư, tướng quân ư, nghĩ đến là đau đầu...
Thanh niên tên là Trần Phàm xem ra có chút bại hoại, Phương Thất Phật cũng không để ý, chỉ vừa đi vừa nói:
- Trên đất Hàng Châu, là chỗ xung yếu của Giang Nam, Thánh Công xưng
đế, Hàng Châu sẽ là kinh đô, địa phương quan trọng bậc này, không thể
làm hỏng toàn bộ được. Nay sắp sửa thu hoạch vụ thu, muốn gặt lúa, phải
có nhân thủ, sau này còn phải xây dựng thành này, phải có quy tắc, phải
có buôn bán, hơn nữa còn phải xưng đế, cũng phải có người khởi động chứ. Mấy thứ này, người theo chúng ta vào thành cũng không làm được việc,
bọn họ chỉ biết đốt và cướp, hiện tại đây là nhà của chúng ta, nên khiêm tốn một chút.
Phương Thất Phật thở dài:
- Những
thứ chúng ta không biết, bọn họ biết, hiện tại mất hứng không quan hệ,
chỉ cần chịu làm việc, ta cho bọn họ địa vị, cho bọn họ quyền lực, bọn
họ sẽ thích...Nếu đánh hạ Hàng Châu rồi, nhiều ngày ta cũng muốn đứng
lên đánh tiếp Gia Hưng đấy, trước tiên, ta phải an bài việc này thật
tốt. Mấy ngày nữa ta đi rồi, ngươi ở nơi này, phải đảm bảo bọn họ không
bị quấy nhiễu, chuyện này nhớ kỹ không?
- Sư phụ, con muốn
theo sư phụ đi đánh Gia Hưng, việc này con không hiểu lắm, bằng không
thầy để Vương tướng quân hoặc là An Tích Phúc ở lại, đổi con ra ngoài là được, con đi Hồ Châu cũng không sao...
- Không phải ngươi
không biết, mà là ngươi không muốn nghĩ, nếu không làm sao mở miệng đã
nói bọn họ....Trước mắt Vương Dần muốn nắm giữ tình thế phía nam, An
Tích Phúc đi Hồ Châu, ngươi ở lại là tốt nhất, ngươi là đệ tử của ta, đủ để hiểu phân rõ phải trái.
- Con không biết phân rõ phải
trái, con cảm thấy con có thể đổi cho An Tích Phúc ở lại, lùi một bước
mà nói, con nhóc Bá Đao gia kia sợ là càng không phân rõ phải trái hơn
so với con, con cũng có thể đổi để cô ta ở lại.
- Những người đi Hồ Châu lộn xộn, tốt xấu lẫn lộn, phái bọn họ đi, một mặt để bọn họ
nhiễu loạn Hồ Châu, mặt khác để cho bọn họ có cơ hội cướp bóc. Tích Phúc cũng đi, là vì lúc cần thiết có thể thống lĩnh điều khiển đám người
này. Ngươi cũng biết giữa trưa hôm nay, Lục Sao và Diêu Nghĩa suýt chút
nữa thì đánh nhau rồi, cũng may mà An Tích Phúc dẫn theo Hắc Linh Vệ
đuổi tới, mới khiến việc này bình ổn, nếu là ngươi qua đó, chỉ sợ làm
cho loạn càng loạn thêm thôi. Về phần Bá Đao, cô ta nhiều ngày đi đâu
nhỉ?
Trần Phàm quay đầu gãi gãi lông mi:
- Mấy ngày
hôm trước....lúc trong thành đang giết loạn, cô ta đơn độc đến những
láng giềng trên đường, phát bánh bao cho những người đó, còn không cho
phép chúng ta giết người. Ngày hôm qua còn đi hướng bắc, nghe nói là
cùng thủ hạ đi tìm người tên là Ninh Lập Hằng, chính là kẻ đã bày kế với cô ta và Thạch tướng quân, giết Cẩu Chính đ. Dù sao ta cảm thấy cô ta
rảnh rỗi quá...
Gần trưa ngày mùng tám.
Ánh nắng nóng như thiêu như đốt chiếu xuống dưới, trong sơn đạo yên tĩnh không chút tiếng động.
Dấu vết do một lượng lớn người đi qua hằn rõ lên trên con đường giữa
rừng núi kia, sọt, giày, quần áo, bọc vải, cờ xí, thậm chí là tất cả gia cụ làm từ gỗ lớn nhỏ, dấu chân người cùng dấu chân các loại gia súc gia cầm trải rộng khắp chỗ, giẫm nát thảm cỏ, giẫm loạn lên bụi cây. Khi
gió núi thổi tới từ dưới tán cây, vài miếng vải rách cũng xoay tròn bay
lên.
Hai bóng người đi ra từ trong bóng râm, nhìn ra ngoài
một lúc rồi mới dùng tay ra hiệu với nhau, lại tiếp tục đi tới trong khe núi xem xét hướng đám người vừa đi qua kia.
Gió ngừng, hai
người bại lộ dưới ánh nắng, có thể thấy rõ các loại binh khí trên người
hai người này. Một người đeo cung sau lưng, còn một kẻ lại đeo nỏ. Bởi
vì thời tiết nóng bức nên hai người này chỉ mặc áo đơn, nhưng dù như vậy thì trang phục trên người bọn họ kia trông hệt như được chắp vá mà ra,
lại nhìn thân thủ nhanh nhẹn kia thì khá giống với thợ săn giữa rừng
núi.
Bọn họ tất nhiên không phải là thợ săn.
Cảnh
tượng tan tác xơ xác trong khe núi kia là do những kẻ lánh nạn sau thảm
họa chiến tranh ở Hàng Châu để lại, vì nhiều người mà không có trật tự
nên muốn phân biệt ra phương hướng đại khái lại rất đơn giản. Một người
trong hai người kia đi đến phía trước, kẻ còn lại thì tìm kiếm đồ trong
những tạp vật mà mọi người vứt đi, thi thoảng lại cúi người nhặt, xong
lại quẳng đi.
Khi người nọ lên tới sườn núi bên kia, dưới ánh mặt trời trông tới phía trước, thì người bên phía bụi cỏ kia đột nhiên
phát hiện ra thứ gì đó, cúi người nhặt lên nhìn, sau đó còn giơ lên lau
lau vào ống tay áo. Cách đó không xa, tên đồng bạn nhìn thấy dấu vết ở
phía trước thì quay đầu lại, kẻ này cũng vẫy tay rồi giơ thứ trong tay
lên, dưới ánh sáng mặt trời, thứ kia thoạt trông đúng là một chuỗi ngọc
châu quý giá.
Người này vung xong thì lại cúi người xuống tìm kiếm trong bụi cỏ, nhưng tìm một lúc lại chẳng phát hiện ra thứ gì đáng giá. Gã đứng dậy nhìn đồng bạn đang đi tới kia, đột nhiên thân thể gã
rung lên, một mũi tên bắn vào lồng ngực gã, lông đuôi mũi tên rung rung
trong không khí. Dưới ánh mặt trời chói mắt trong tầm nhìn của gã, tên
đồng bạn kia đột nhiên nhảy ra ngoài, một bóng đen do mũi tên khác xẹt
qua... Đó là hình ảnh cuối cùng mà gã nhìn thấy.
Người cầm
chuỗi châu ngọc trong khe núi kia lung lay vài cái rồi ngã xuống, trong
bụi cỏ, một bóng người khác đứng lên rồi nhanh chóng chạy trốn. Lại một
mũi tên khác bắn tới, hai bóng người vội xông ra, vừa chạy vừa giương
cung. Sau đó lại một mũi tên khác xẹt qua cạnh người người kia, vẩy ra
ít máu.
Người đang bỏ chạy kia xoay người bắn trả một mũi tên rồi xông vào trong rừng cây. Một người trong hai người bên kia đã đuổi
tới, tên còn lại thì chạy tới chỗ thi thể trong khe núi kia, y lật thi
thể lên rồi cẩn thận cạy ngón tay của thi thể ra lấy chuỗi ngọc kia, sau đó nhìn xung quanh một cái rồi lại lục lọi thi thể đó, lấy được ít bạc
vụn thì chửi rủa một câu, rồi lại tìm kiếm trong đám cỏ bên cạnh. Y đại
khái là tìm kiếm được vài trượng thì đồng bạn đuổi theo vào rừng cây
quay trở về. Hai người nhìn chuỗi ngọc kia, sau đó cũng đi vào khe núi
thăm dò một trận, dường như lại tìm được hai món đáng giá rồi mới đi
sang một hướng khác.
Không lâu sau, dưới ánh mặt trời chói
chang nóng nực kia, bóng người đông nghịt xuất hiện trước cửa vào khe
núi này. Đám người này không có trật tự cho lắm, mấy người dẫn đầu thì
cưỡi ngựa, còn người ở đằng sau thì đều đi bộ. Dẫn đầu là một kẻ uể oải
giương cao cờ xí, trên đó có một chữ "Phương" khá lớn, chứng minh đây là một đội quân đi theo cuộc khởi nghĩa của Phương Lạp, còn có một số loại cờ xí khác có thêu chữ "Lệ", rồi "Lục",...
Những người này
ăn mặc chẳng theo quy cách nào, chỉ là ai nấy đều quấn một chiếc khăn
vải màu đỏ trông vô cùng bẩn ở trên đầu, có kẻ đi đường mệt mỏi quá liền thuận tay kéo khăn đó xuống lau mồ hôi. Người nào cũng mang theo một
hoặc hai loại vũ khí, đủ mọi chủng loại, đao rồi thương rồi kiếm hay
kích đều có cả, cũng có không ít cuốc với cào. Đa số người chẳng có sĩ
khí gì, nếu nói bọn họ là thổ phỉ thì có lẽ ít người trong số này có
được cái khí thế dũng mãnh của đám thổ phỉ trong truyền thuyết, phần lớn đều khiến người ta cảm thấy họ là nông dân, cũng có người vô cùng gầy
yếu, người ướt đẫm mồ hôi kéo vũ khí uể oải đi trong cái thời tiết nắng
hè nóng bức này. So với đám hãn phỉ dưới trướng đám Phương Lạp làm loạn
giết người mà Ninh Nghị gặp ở thành Hàng Châu lúc trước kia, đám người
này đúng là kém xa.
Một trăm người, hai trăm người, ba trăm
người... Đám người ở đằng trước đi vào trong khe núi, còn đội ngũ phía
sau thì vẫn còn kéo một hàng dài ở bên ngoài khe. Hiển nhiên là bọn họ
cũng men theo dấu vết của đám người bỏ chạy mà đuổi theo tới đây. Mấy
người cưỡi ngựa dẫn đầu nhìn dấu vết trong khe núi kia, chỉ trỏ rồi thì
thầm gì đó với nhau. Đội ngũ phía sau đi tới thì theo bản năng đi qua
rồi đá vào những bụi cỏ một cái, sau đó tìm kiếm một lúc rồi lại bị đồng bạn phía sau xô đẩy ra đằng trước. Đi đến hơn nửa khe núi này thì một
người phía trước quay đầu lại, giơ chiếc roi ngựa chỉ vào rừng cây ở một bên, một số người khác đi vào trong rừng cây đó.
Một lát
sau, từ trong rừng cây kia truyền đến tiếng kêu gào, hò hét, rồi đột
nhiên vang ầm lên, dường như là có mấy nghìn người núp trong rừng cây
đang ào ào xông ra bên ngoài. Đội ngũ đông nghìn nghịt trong cốc này
thoáng bối rối nhưng có người hô to, có người chỉ huy, người cưỡi ngựa
thì giơ binh khí càn dài lên, kẻ có cung tên trong hàng ngũ kia cũng tự
lắp tên rồi nhắm vào rừng cây. Những kẻ chật vật chạy ra ngoài đầu tiên
cũng là đám đồng bạn đã tiến vào rừng cây ban nãy, ngay sau đó một đám
người đông nghìn nghịt tuôn ra, đám người này cũng mặc đủ loại trang
phục, trông khá nghèo khó, đầu lại trùm khăn màu vàng đất. Không ít
người trong số đó giương cung nhắm xuống dưới này, điều thần kỳ là đám
người lao ra từ trong rừng cây này cũng giơ cờ xí mà chủ yếu được thêu
chữ "Phương", những cờ xí phụ xung quanh đều thêu những chữ như "Tư" hay là "Diêu".
Tên hán tử dẫn đầu trong khe núi kia cầm một cây
đại đạo, lúc này giơ binh khí trong tay lên để trấn an thuộc hạ phía
sau. Y nhìn người bên trên kia, im lặng một lát rồi mới mở miệng:
- Diêu Nghĩa! Ngươi làm cái gì vậy! Chúng ta trước nay không oán không
thù, cũng phụng lệnh của Phật soái lên phía Bắc, ngươi lại dám mai phục
ta ở đây?
Đám người trào ra từ trong rừng kia giật mình, một
lát sau có một đội người tách đám người ra, kẻ dẫn đầu kia có dáng người gầy gò, cằm hơi nhọn, gã nhịn xuống phía dưới như thể là coi khinh, sau đó chỉ cờ xí một bên:
- Mai phục ngươi! Lục Sao, ông đây đúng là muốn mai phục ngươi đấy! Nếu không phải ngươi giương cờ này lên thì giờ đây ngươi đã chết rồi!
Giọng của tên Diêu Nghĩa kia hơi chói, gã vừa nói lại phất tay một cái:
- Hôm nay ông không giết ngươi! Diêu Nghĩa đây chữ Nghĩa đi đầu, ông
không thèm làm mấy cái trò đánh lén quân khác bẩn thỉu kia! Nhưng hôm
nay hãy giao người của ngươi cho ta! Các ngươi rốt cuộc là ai, lại dám
đánh lén bẩn thỉu như vậy, đi giết thám báo của ta....
Tên hán tử có tên là Lục Sao đứng trong khe núi kia sững sờ, sao đó dùng phương ngôn mắng:
- Chó chết! Diêu Nghĩa kia! Đầu ngươi toàn cứt chó à! Ta chẳng hiểu
ngươi đang nói cái gì! Ngươi mà chữ Nghĩa đi đầu à, ngươi đổi tên thành
Nghĩa Diêu thì chữ Nghĩa mới đi đầu chứ, giờ ngươi là chữ Nghĩa ở sau
đầu rồi! Đê tiện đánh lén rồi giết thám báo của ngươi gì chứ, bố chả
hiểu cái gì cả...
- Mẹ kiếp! Họ Lục kia, gần đây chỉ có người của các ngươi mới vừa rời
đi. Nói cho ngươi biết, người của ta không có chết hết mà một tên chạy
trốn được, hắn nói chính là người của các ngươi. Nhưng hắn vừa nói xong
thì độc phát chết rồi, dùng rắn độc chính là thủ đoạn lợi hại nhất của
các ngươi còn gì, ông đổ oan cho ngươi à....
Hai bên chửi ầm
lên, chỉ chốc lát đã càng lúc càng gần lại, dưới ánh mặt trời chói chang kia, dường như là hai đám người này đã giương cung bạt kiếm với nhau. Ở giữa chân núi ở một bên, có đôi mắt chợt lóe qua, mà trong rừng cây
cách nơi này khoảng vài dặm, một chi quân đội khác cũng đang nghỉ ngơi,
hẳn là chờ qua lúc nóng nực nhất này rồi mới tiếp tục khởi hành tới
phương Bắc...
Cùng lúc đó, cũng trong rừng cây cách bên này
hơn vài chục dặm, hai người nhấc cáng, một người dắt ngựa đang vội vã
xuyên qua dòng nước ở trong rừng. Trên cáng kia là một người đang ngủ,
đúng là Ninh Nghị. Tô Đàn Nhi đi bên cạnh, vừa đi vừa quạt cho Ninh
Nghị, muốn đuổi đi cái nóng cho hắn. Người dẫn ngựa là Cảnh hộ vệ, gã
vẫn khuyên bảo Tô Đàn Nhi tốt nhất là lên ngựa vì lúc này nàng đã có
thai, nhưng Tô Đàn Nhi lại chỉ lắc đầu từ chối.
Lúc sáng bọn họ dừng lại ở doanh địa tại hậu phương quá lâu nên giờ đã bị lạc mất đội ngũ.
Với bọn họ mà nói, đó quả là buổi sáng đã khiến cho người ta có những
cảm nhận khá phức tạp, tin Tô Đàn Nhi mang thai đã được xác nhận, sau đó lại đến tin miệng vết thương của Ninh Nghị bị cảm nhiễm, khiến cho mọi
người gần như luống cuống chân tay. Vết thương này thông thường là vết
đao thương trên chiến trường, tỉ lệ tử vong vì chúng trong những năm nay thậm chí còn vượt quá năm mươi phần trăm, quân sĩ bị thương đều không
chống được, huống chi lúc này Ninh Nghị đang vội đào vong, làm gì có
thời gian mà tĩnh dưỡng.
Vốn lúc này vì có Ninh Nghị nên mọi
người đều an tâm, dù cho lúc sáng Ninh Nghị có nói với Quyên Nhi rằng
tình hình rất nguy cấp, đám người Quyên Nhi cũng không lo lắng là bao,
bởi vì cô gia của bọn họ thật sự rất lợi hại nên đâm ra khiến mọi người
cảm thấy không có chuyện gì là hắn không làm được. Nhưng chuyển biến đột nhiên xảy ra hiện tại này đã khiến Tô Đàn Nhi kinh ngạc đến mức không
biết nên làm thế nào cho phải, nhưng Ninh Nghị khi biết thương thế rồi
thì tỉnh táo ra chỉ thị.
Hắn khiến vị đại phu chữa thương kia chuẩn bị thuốc và bắt tay dùng dao khoét miệng vết thương, cạo đi lớp
thịt nát ở đó, lại bảo người nhà chuẩn bị cồn, kim chỉ... Thực tế thì
đối với miệng vết thương đã bị cảm nhiễm mà trong lúc không có
penicillin như bây giờ, cách xử lý của trung y cũng không phải là không
có tác dụng, luôn có những thuốc hay cách thức có thể tạo ra hiệu quả
trị liệu nhất định. Trong dòng người chạy nạn thường có đại phu mang
theo dược liệu, hắn thông qua Tiền Hải Bình gom đám thuốc lại đầy đủ,
sắc thuốc ngay tại chỗ, đồng thời cũng bảo đại phu xử lý miệng vết
thương lần thứ hai. Hắn sợ mấy chuyện như tiêu độc, dùng kim chỉ khâu
lại miệng vết thương kia đại phu không thạo nên thậm chí còn bảo Tô Đàn
Nhi và mấy nha hoàn chờ ở bên cạnh - thực tế thì hắn không có rõ là ai
đã khâu miệng vết thương lại cho hắn, bởi vì không có thuốc tê nên khi
xử lý được hơn một nửa thì hắn đã không chống đỡ nữa mà để cho mình ngất đi.
Vì phải xử lý vết thương nên khi đội ngũ lại lên đường,
bọn họ không thể đi theo. Nhưng lúc này Tô Đàn Nhi đã quyết đoán trở
lại, nàng chỉ để lại ba gã hộ viện và hai con ngựa, một con trong số đó
cho vị đại phu đã xử lý miệng vết thương cho Ninh Nghị, để cho sau khi
làm xong thì đại phu có thể nhanh chóng đuổi kịp đội ngũ, sau ấy ngay cả Thiền Nhi, Quyên Nhi và Hạnh Nhi cũng bị nàng kiên quyết bố trí cho đi
với đội ngũ trước. Tin mang thai kia đã khiến nàng càng thêm kiên quyết, người bên cạnh chẳng thể nào phản bác được. Cứ như vậy, bọn họ trị liệu xong vết thương, sắc xong thuốc, lại bón cho Ninh Nghị vốn đang hôn mê
kia mấy thìa, bọn họ mới nhấc cáng khởi hành. Vì thời tiết nóng bức, dọc đường đi Tô Đàn Nhi vẫn luôn quạt cho Ninh Nghị.