- ....Thiên hạ hôm nay, nạn đói khắp nơi, dân chúng lầm than, có người hoàng vô đạo, sưu cao thế nặng, vận số Vũ triều đã tận, thiên hạ quần
chúng quật khởi, đó là điều dân tâm hướng tới, là chiều hướng phát
triển...
Trong căn phòng mờ tối, bốn phía trống trải, không
khí xơ xác tiêu điều, nếu dựa theo kinh nghiệm của Ninh Nghị, tiếp theo mình sẽ gặp chính là cuộc gặp nghiêm túc tương đối chính thức, bất luận là thiện ý hay ác ý, nếu đối phương muốn dựng nên không khí như vậy,
tất nhiên sẽ không coi là trò đùa mà bỏ dở nữa chừng. Mà sau một câu
giới thiệu “Mỗ là Lưu Đại Bưu” kia vang lên sau tấm rèm, quả nhiên cũng có chút nghiêm túc. Hoặc là nói, ít nhất ở đối phương mà nói, chắc là
rất chân thành tạo nên loại không khí như này.
Đối phương
ngay từ bắt đầu đã biểu hiện rất chân thành, Ninh Nghị cũng nhận thức
được còn sự thật thật sự đứng ở đằng sau. Bởi vì trong phòng thời điểm
này mùi hương xông lên vẫn không át được mùi thuốc trị thương, đối
phương ngồi ở sau mành, rất có thể trên người có vết thương, vừa mới
trở về Hàng Châu thì đã mời mình đến đây gặp mặt. Nhưng mà, đợi khi hắn đứng ở chỗ này ngửi một lúc lâu, liền cảm thấy thật sự không thể kiên
nhẫn được, cảm thấy bầu không khí trước mắt hết sức cổ quái.
- ....Từng nghe Ninh huynh uyên bác, có chí lớn, lúc này gặp, thế hệ
nam chi ta nên dựa vào nhiệt huyết, thi triển tài học trong lồng ngực,
gây dựng nên công lao sự nghiệp có một không hai, nay Thánh Công cầu
hiền khát tài...
Bản thân Ninh Nghị không được coi là
xuất thân chính quy, tuy rằng nhìn biết cổ văn, nhưng muốn nói về mặt
trình độ, đương nhiên không có bao nhiêu, nhưng dù sao hắn cũng lui tới nhiều với đám người Tần Tự Nguyên, lúc này nghe một hai đoạn, liền có
thể phát hiện, hịch văn của thảo nghịch này nghe như rất dõng dạc thật
ra lại không hề màu mè đáng nói, muốn nói lại là người xuất thân phỉ
trại như Lưu Đại Bưu này học đòi văn vẻ, bình thường cũng bỏ qua, nhưng lúc này nghe, đối diện với lời nói làm ra vẻ thô kệch lại giảm bớt
được nói lắp, quả thật có cảm giác như bài văn khó coi của học sinh
trong lớp phải cầm tay viết chữ vậy.
Từ bên mành nhìn
sang bên kia, tuy rằng không rõ có phải cô gái kia đang cầm tờ giấy để
đọc hay không, nhưng có thể xác định là, miệng cô mấy máy nói gì đó,
tất nhiên không phải chính là cô ấy nghĩ ra được, hoặc là trước đó đã
đọc thuộc lòng rồi, lúc này chỉ nói ra thôi. Nhưng Ninh Nghị thấy, chỉ
sợ khả năng đọc trên tờ giấy ở tay là cao hơn, mà không lâu sau, phản
ứng của người phía đối diện cũng đã chứng thực phán đoán của hắn.
- ...Bỉ nhân Lưu Đại Bưu, khụ...bỉ nhân Lưu Đại Bưu, võ nghệ cao
cường, thiên phú dị bẩn, nhất mạch Thừa Thiên Nam Bá Đao, hậu sinh khả
úy, trên chín tầng mây có thể bắt rồng, có thể trảm giao long dưới biển sâu, một lưỡi đao chém ngang, vạn người không thể đỡ, làm người khí
phách hào sảng, lan tâm tuệ chỉ, quay đầu lại nở một nụ cười...
Ninh Nghị nghe mà trên mặt giật giật, giọng nói kia đọc đến đây thì
ngừng lại, thấy cô ta đại khái lúc này là gọi nha hoàn lại, mơ hồ có
tiếng nói:
- Là ai viết cái này...
Qua một lát lại nghe:
- Mau quay về….
Nha hoàn đi ra, trong phòng yên tĩnh lại, bên kia thân hình Lưu Đại
Bưu hơi thấp người, xem ra là ngồi ở đằng kia một tay chống cằm, cũng
không biết là có phải hờn dỗi hay không. Ninh Nghị nháy mắt, trong thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì. Hai bên cứ trong thế cục
giằng có như vậy, thời lại lại lặng yên trôi qua, một lát sau nghe được có tiếng lục cục ở sau mành truyền ra, là thân thể của cô gái sau ghế
lớn giật giật, uống một hớp sau đó, hình như là gãi ngứa...
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lưu Đại Bưu bên kia đại khái là xấu
hổ, hoặc là nghĩ thông cứ nán lại như vậy cũng không được, cô ngồi
thẳng lên, mở miệng nói nói, lời nói vẫn toát lên vẻ thô lỗ như cũ,
nhưng lời nói ra ngược lại đơn giản hơn.
- Này, ta có một trại, hơn bốn nghìn người, ta không quản được, muốn tìm một người hỗ trợ, ngươi có thể chứ?
Ninh Nghị sững sờ chỉ chốc lát:
- Ồ, tốt...
- Rất tốt.
Lời văn vẻ trước đó đại khái làm cho thiếu nữ có chút mất hứng thú, lúc này gật gật đầu, hứng trí cũng không tăng lên:
- Vậy từ giờ trở đi, ngươi là người của ta rồi, sau này trong thành Hàng Châu không có ai dám ức hiếp ngươi nữa.
Nghĩ nghĩ còn nói thêm:
- Ngươi cũng không được đi ức hiếp người khác, dù sao vị trí của ngươi không lớn...Ngươi là người thông minh, không cần phải nói nhiều với
ngươi, thân phận của ngươi mẫn cảm, tự biết là tốt rồi. Sau này mỗi sáng sớm sẽ có người đem chuyện ở trong trại cần xử lý mang đến cho ngươi, ta sẽ ngụ ở bên này, có việc sẽ gọi ngươi tới, ngươi có việc cũng có
thể tới đây tìm ta...À, đúng rồi, lúc trước bắt ngươi, có một vật của
ngươi...Hỏa dược chỉ có thể cho ngươi đủ để phòng thân, đao của ngươi
rất lợi hại, nhưng không tốt để dùng, nếu ngươi có hứng thú với đao, sau này có thể đến học ta. Ngươi đi đi.
Trong khi nói chuyện,
cô gái cầm một vật nặng lên ném tới, Ninh Nghị tiếp ở trong tay, trong
bọc quần áo lớn đó đại để là khi hắn bị bắt đã bị lục lọi rồi, ngoài
mấy bạc vụn và ngân phiếu ra, đương nhiên thứ quan trọng nhất là hỏa
súng và mã tấu mà nhờ vả Khang Hiền chế tạo, mã tấu này nghiêng về sức
nặng, chủ yếu là đao để chặt chém, mặc dù lúc dùng đao hắn cũng coi
trọng khí thế thẳng tiến không lùi, nhưng cũng không đạt đến loại trình độ này,
Lúc sắp sửa ra ngoài cửa thì giọng nói phía sau lại vang lên:
- Trước kia chỗ đứng bất đồng, nếu trong quân có người đắc tội tới
ngươi, ngươi không cần ghi hận. Thê tử của ngươi cùng những người bảo hộ ngươi một đường đi Hồ Châu, nay vẫn an toàn, ngươi có thể yên tâm. Sau nay thời cơ chín muồi, chúng ta có thể cho người đến đón họ
tới...Không còn chuyện gì khác nữa.
Ninh Nghị gật gật đầu, đóng cửa phòng.
Trên đường trở về thư viện nhận lương gạo đã là buổi trưa, trở lại
viện tử nhỏ bé, lại kể lại quá trình gặp vị Lưu cô nương cho Tiểu Thiền nghe, Tiểu Thiền nhịn không được bật cười lên:
- Cô ấy như vậy sao làm được trại chủ vậy.
Vốn trong suy nghĩ của Ninh Nghị, lần này nhất định sẽ có một cuộc gặp mặt, hắn từng có rất nhiều tưởng tượng, nhưng không nghĩ tới là, sự
thật phát sinh lại giống như trò đùa, cũng không kỳ quái khi Tiểu Thiền cảm thấy vị Lưu cô nương kia không có phong thái của một vị trại chủ.
Không có cưỡng bức đe dọa, không có dạng này dạng kia, chỉ một câu đơn
giản “Ta có một trại, cần người hỗ trợ quản lý.”
Nhưng, với
Ninh Nghị mà nói, lại không có cách nào nhìn rõ thiếu nữ bị thương ngồi ở sau mành, câu nói cuối cùng kia, ám chỉ nàng bắt được Ninh Nghị, hơn nữa trong quá trình mình tấn công thành Gia Hưng, đã vươn xúc tu tới
Hồ Châu, điều tra tất cả những người thân của Ninh Nghị, có lẽ đã muốn
đưa Tô Đàn Nhi tới đây. Ngoài điều này ra toàn bộ quá trình ám chỉ của
thiếu nữ chẳng qua là “Ta rất thân thiết, rất rộng rãi, ở chỗ này ngươi chỉ có thể đầu nhập vào ta” mà thôi.
Tất cả quyền chủ động
đều ở trên tay cô ta, cưỡng ép nhiều, thật ra không có ý nghĩa gì, mở
ra điều kiện, để người khác làm việc, cô ta đã nghênh đón như vậy, nếu
sau này Ninh Ngị bằng mặt không bằng lòng, rất có thể gặp sẽ đón đầu
một đao. Đối với người ngu xuẩn mà nói có lẽ cần nhiều sự uy hiếp, đối
với người thông minh mà nói, luôn luôn có nhiều thứ có thể bỏ bớt đi.
Hôm nay sau buổi nói chuyện đơn giản, trên cơ bản Ninh Nghị cho dù là đầu nhập vào Bá Đao Doanh, cũng không có nghi thức hoan nghênh gì,
không có màn giới thiệu long trọng gì. Đối với bản thân Ninh Nghị mà
nói, ngoại trừ có người chiều hôm đó bắt đầu mang tới chỗ Ninh Nghị ở
các loại này nọ, hơn nữa bắt dầu sửa sang thu dọn, chuẩn bị dựng lên
căn nhà bên ngoài đã bị sụp xuống ra, thì thay đổi duy nhất, là lúc
sáng sớm hàng ngày sẽ có người đưa tới cho hắn mấy vă bản cần phải xử
lý.
Xử lý chuyện của Bá Đao Doanh cũng không phải thật sự là từ Ninh Nghị phát ra là coi như xong, tới ngày hôm sau, Ninh Nghị liền đại khái hiểu toàn bộ hình thức. Bình thường mà nói, công văn công bố
đưa lên sẽ được sao chép làm mấy bản, phân phát cho vài tên phụ trá
trong trại, vài tên phụ tá viết lên ý kiến của mình, giao cho Lưu Đại
Bưu, sau khi Lưu Đại Bưu xem xong lựa chọn một phương pháp xử lý, không quá lâu sau, cô sẽ cho người đến gọi hắn, hỏi việc này việc kia, vì
sao lại xử lý như vậy. Trong vài ngày sau đó, Ninh Nghị gần như xế
chiều nào cũng bị gọi đi, hỏi một số chuyện đến tận chiều tối.
Ninh Nghị cũng không rõ lắm về nội tình của Bá Đao Doanh, khi hắn xử
lý công việc, bình thường gọi A Thường, A Mệnh đến hỏi một hồi. Lúc bắt đầu xử lý công việc đương nhiên là như vậy, Lưu Đại Bưu ngồi ở sau
mành không nhìn thấy rõ bộ dạng kia ngày nào cũng giải thích rất nhiều
sự việc cho hắn. Vì thế qua mấy ngày đầu, hắn cũng nhanh chóng hiểu rõ
về Bá Đao Doanh.
Buổi sáng đến giảng đường dạy “lịch sử”, xử lý chút việc, xế chiều đi cùng Lưu Đại Bưu cùng thảo luận chương trình quản lý nửa buổi chiều. Đối với thiếu nữ tên là Lưu Tây Qua bất luận
muốn xưng là Lưu Đại Bưu Tử hay là gì, Ninh Nghị cũng có vài phần
thưởng thức, giới bên ngoài nói thiếu nữ thân hình gầy yếu mỏng manh
vung cự đao mãnh liệt thô bạo, khó có thể nắm lấy, nhưng trong thời
gian nhiều ngày qua, cô vẫn mang thân thể bị thương ngày ngày xem ý
kiến của mọi người, hơn nữa đều chú tâm suy nghĩ về mỗi bản ý kiến, nếu Ninh Nghị thật sự là một giáo sư đại học, thiếu nữ trước mắt có lẽ là
một học trò khiến người khác khen ngợi nhất.
Lúc này trong
Bá Đao Doanh tổng cộng có năm phụ tá, bốn gã còn lại có lẽ là ý nghĩ
trong lòng đã bị thiếu nữ nhìn thấu, nên rất ít được gọi tới gặp nói
chuyện. Đương nhiên, Ninh Nghị đã từng hai lần gặp bốn người đó, những
người này không phải là văn sĩ giống như Ninh Nghị bị bắt tới, nghe nói đều là người cũ của Bá Đao sơn trang, bởi vì cũng biết chút chữ viết,
cũng có chút thiên phú quản lý, nên được Lưu Tây Qua gọi đến làm phụ tá nho nhỏ, bởi vì những người này không phải là danh sĩ gì cả, nên cũng
không khó ở chung.
Đối với A Thường, A Mệnh bên mình, Ninh
Nghị cũng hiểu rõ tình huống của bọn họ, bọn họ tổng cộng có tám người, vốn là do lão trại chủ nuôi lớn tự tay dạy võ nghệ, bồi dưỡng làm thị
vệ bên cạnh con gái. Những người này vốn cũng không phải là tên như
vậy, danh hiệu của tám người theo thứ tự là “Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền”, nghe nói là trước đây thiếu nữ đã đặt cho, tám chữ này
đại để là đại diện cho sự công bằng.
Lúc trước Bá Đao Doanh
bảo vệ Ninh Nghị, trong mọi người tranh chấp hỗn loạn, tới lúc Lưu Tây
Qua trở về, tất cả đề trở nên an tĩnh giống như chưa hề có gì xảy ra.
Buổi sáng dạy học buổi chiều trò chuyện, thời gian trong một ngày bình
thản như lúc ở Giang Ninh. Trong viện tử nho nhỏ cũng đã xây xong mấy
gian phòng, Tiểu Thiền và Ninh Nghị dưới sự giúp đỡ của một số người đã bố trí an bài lại, đây là nhà mới của hai người, làm Ninh Nghị cảm
giác dường như mình phải ở chỗ này trong một thời gian rất dài, cảm giác này một thời gian sau cũng thật sự trở thành sự thật.
Trên người mang thương thế, giọng nói thô lỗ, sau một thời gian dài, ấn
tượng của Ninh Nghị đối với Lưu Tây Qua vẫn như cũ ngày ngày nói
chuyện, vẫn chỉ là cách một bức mành. Khác biệt duy nhất là, bên này
mành, Ninh Nghị có bàn có ánh sáng đầy đủ. Có đôi khi Ninh Nghị nghĩ,
nếu như mình là một thư sinh nghèo, thầy giáo dạy thi văn cho nữ tử con nhà giàu quý tộc, có lẽ chính là dạng này. Năng lực học tập của Lưu
Tây Qua rất mạnh, nhưng Ninh Nghị cũng không phải là thợ dạy học nửa
thùng nước, thỉnh thoảng hai người thậm chí sẽ vì một số vấn đề mà
tranh luận.
Sau đó trong thời gian này, làm vài chuyện nhỏ, biết vài người. Lấy điều này là khởi đầu, mùa thu đã đến...