Trời đã vào gần cuối thu, những đám lá thu Hàng Châu rụng xuống, chất thành từng đống trên đường, gió cũng đã trở nên mát mẻ.
Tầm này năm ngoái, là những ngày tháng tươi đẹp nhất của vùng đất
Giang Nam, các tiểu thương Hàng Châu tụ tập, náo nhiệt mà phồn hoa, mọi người gọi nhau ríu rít, rủ nhau đi chơi, văn nhân thơ hội trong thành
đông đúc, giống như trong trà lâu tửu quán ngập đầy mùi mực, thanh lâu
Sở quán oanh ca yến hót, cả đêm không ngừng nghỉ.
- Bây giờ đành phải chín bỏ làm mười vậy!
Đặt tảng đá thớt để rèn luyện thân thể trong tay xuống, Trần Phàm vỗ
vỗ tay, thở ra một hơi. Bây giờ vẫn là buổi sáng, nam tử để trần phần
trên, coi như là đã hoàn thành việc tập luyện cơ bản, khoác thêm áo. Ánh mặt trời chiếu xuống, lá cây xào xạc trong gió.
Là đệ tử
của Phương Thất Phật dưới một người trên vạn người trong quân Phương
Lạp, tuy rằng sớm đã nắm giữ việc trị an toàn bộ thành Hàng Châu, nhưng lúc này viện tử của người nam nhân tên Trần Phàm này đang ở lại không
hề xa hoa. Một bên tường viện thậm chí còn có lỗ thủng, một phần nhỏ đã được sửa chữa, nhưng bùn đất chảy đầy góc tường, xem ra cũng đã lâu
lắm không tu sửa lại.
Những người quen biết đa số đều biết
cuộc sống đơn giản của Trần Phàm, những người thân thiết hơn biết điều
này nên gọi là thô ráp. Y không hề để bụng những chuyện trong cuộc
sống, hứng thú lớn nhất là tranh luận với người khác, bới móc hoặc là
đánh nhau. Y không có người thân, ba người hầu trong viện tử lại chính
là một nhà, xưng hô một cách trực quan nhất có thể gọi bọn họ lần lượt
là Chồng Già, Vợ Già và Chị Mập Khập Khiễng, mặc dù là Chị mập – cô con gái cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, chồng mất. Ba người này nương nhờ
nhà Trần Phàm cũng đã nhiều năm, mặc dù nói là người hầu, nhưng người
ngoài nhìn vào, có lẽ còn giống Trần Phàm tìm bọn họ kết nhóm để sống
qua ngày hơn.
Cho nên đối với loại người trước nay luôn sống tạm bợ như thế này mà nói, nói lời nhường nhịn “đành phải”, thật sự là không có lập trường. An Tích Phúc đến tìm y, miệng còn nhai bánh, vẻ
mặt càng có chút không đồng tình.
- Ngày tháng vẫn còn tươi
đẹp, hôm nay Quang Thành Nam còn có ba cuộc thi thơ, những văn nhân tỉ
thí với nhau, thú vị lắm. Nghe người ta nói cô nương của Văn Quân Lầu
rất giỏi, dạo này các nàng đang tuyển hoa khôi mới, cũng ra sức biểu
diễn, có cô nương tên… Diệp Chức hay là Diệp Quân, tối nào cũng có một
đám tướng quân đi cổ động, ngươi thì không có phần rồi, nhưng người gặp gỡ quen biết, có thể đi một chút.
- Lấy cớ tranh đoạt tình nhân đánh nhau một trận còn thú vị hơn.
- Mọi người đều biết tính ngươi, sẽ không đánh nhau với ngươi đâu.
Ngày trước vẫn luôn nghe ngươi nói chiến sự phía bắc, sau giờ lại không đi nữa?
- Sắp đánh xong rồi!
Mặc quần áo tử tế, sau
đó đến bên giếng uống mấy ngụm nước, Trần Phàm cầm lấy chiếc bánh có
cuộn thịt và dưa chuột bên cạnh, cắn một miếng rõ lớn, nói:
- Huống hồ… Dạo gần đây chuyện bên thư viện Văn Liệt có vẻ thú vị.
- Chuyện của bọn trẻ con ngươi cũng cho là thật sao?
An Tích Phúc ngập ngừng một lát, sau đó nở nụ cười.
- Không giống nhau, thú vị mà… Hơn nữa cái người Ninh Lập Hằng mà ta nói kia, chứ không phải nói bọn trẻ con.
An Tích Phúc thở dài một hơi:
- Ta tin, ngươi tin không?
- Ha ha, ta tin!
Hai người vừa nói chuyện rất thân thiết, vừa đi ra ngoài cửa viện, lúc sắp ra khỏi cửa thì gặp Chị Mập ở cùng viện tử với Trần Phàm đang khập khiễng đi vào, Trần Phàm giơ giơ miếng bánh trong tay lên:
- Vu Thẩm, nếu như buổi sáng rảnh, thì đem một túi kê trong kho ra đập, muộn rồi sợ không đập nổi.
- Vâng, thiếu gia!
Vu Thẩm trả lời một cách quy củ.
- Ta lấy thêm mấy túi, hôm nay sẽ đập xong.
- Đừng, người ta cũng muốn dùng, từ từ đi!
Cuối thu trời cao trong xanh, tất cả đập vào mắt đều là sự an nhàn.
Hai vị tướng lĩnh trẻ tuổi trong quân Phương Lạp vừa nói chuyện vừa đi
về phía đường Tế Liễu mà Bá Đao doanh chiếm giữ cách đó không xa. Thư
viện Văn Liệt nằm ở ngã tư đường, lúc đi qua, Trần Phàm chỉ bảo một
trận. An Tích Phúc biết gần đây y có chút để ý đến việc giúp đỡ đám trẻ con.
Đối với An Tích Phúc mà nói, từ lúc tiếp nhận vị trí
của Trần Phàm, vẫn luôn bận rộn, hôm nay ra đây cũng là để tìm Lưu tổng quản Lưu Thiên Nam của Bá Đao doanh nói chuyện một lúc.
Bây giờ Hàng Châu là thành thị do quân khởi nghĩa chiếm lĩnh, nông dân
phát động chiến tranh, nói cho hay thì là thay trời hành đạo, kì thực
không khác gì đốt giết đánh cướp. Quân đội vốn quen với việc tất cả mọi thứ đều dựa vào nắm đấm mà có được giống như một mồi lửa, muốn làm cho bọn họ sống cuộc sống yên bình, giữ quy tắc, là việc không thể nào.
Hàng Châu giàu có và đông đúc, giống như tích trữ của cải, nếu như ngày tháng buông thả không quy tắc còn tiếp tục, không đến nửa tháng là sẽ
cháy sạch sẽ, cho dù là Phương Lạp ra mệnh lệnh cũng không cứu vãn
được.
Trần Phàm lúc trước dùng nắm đấm nói
chuyện, mục đích là muốn để một số người quá đáng bớt phóng túng, để
cho nhiều người hơn nữa ít nhiều cũng có đường sống, nhưng cũng chỉ
dừng lại ở đường sống mà thôi. An Tích Phúc cũng như vậy, nhưng y không có thế lực hậu thuẫn như Trần Phàm, cứ coi như trên chiến trận dựa vào quân pháp giết vô số người, nhưng ở sau lưng, những người bên cạnh lại không coi vị tiểu tướng trầm mặc ít nói này là gì cả, quân pháp mà mọi người sợ, chẳng qua cũng chỉ là bóng dáng Phương Bách Hoa sau lưng An
Tích Phúc mà thôi.
Muốn nắm giữ quân pháp, phải lạnh lùng
không vụ lợi, không thiên vị không ỷ lại. Trước đây An Tích Phúc không
có nhiều người kết giao thân thiết, Phương Bách Hoa thân thiết với y,
trong lòng y hiểu được rằng điều đó không phải là cái lợi có thể lấy ra được một cách công khai. Vị trí của y và Trần Phàm trong quân đội,
thật ra là khác nhau rất nhiều, tướng lĩnh chân chính có người có bè
phái, y căn bản không thể so bì. Nhưng trong vòng mười ngày ngắn ngủi, y vẫn dùng một cách khác để rất nhiều người phải để mắt đến cái tên An
Tích Phúc.
Cách Trần Phàm làm việc thường là tìm vài người quá đáng ở những điểm mấu chốt, đánh cho tới chết, giết
một người răn trăm người, làm cho tất cả mọi người đều hiểu y là một
thằng điên, cũng hiểu mục đích của y. An Tích Phúc mặc dù chặt đầu vô
số người trên chiến trường, nhưng lại không thể giết người bừa bãi ở
Hàng Châu. Trong mười ngày này, cách mà y làm cho người khác nhớ đến
mình, chính là mỗi lần có người quá đáng, liền lập tức hành động, không làm gì được cấp trên thì bắt cấp dưới.
Những người này hơn
nửa đều là những người chặn đường cướp của, giết người đoạt tài sản,
sống mái chiến đấu. Những chuyện này thật sự khiến người ta không chịu
nổi. Con người An Tích Phúc khi giao tiếp với người khác nhìn có vẻ ôn
hòa, nhưng trên thực tế một khi bị Hắc Linh Vệ bắt lại, hơn bảy phần
mười số người đó sẽ không còn đường sống. Người có chỗ dựa thì tìm chỗ
dựa đến, sớm một chút thì còn có thể đón người về. An Tích Phúc thả
người cũng dứt khoát, chỉ chậm một chút là người đó phần già sẽ chết,
vẫn là áp dụng một cách nghiêm khắc theo quân pháp. Con người trẻ An
Tích Phúc này có thể kính cẩn mà xin lỗi người khác, ai đến làm loạn y
cũng có thể xin lỗi, nhưng rốt cuộc không ai dám thật sự rút đao trước
mặt Hắc Linh Vệ nắm giữ quân pháp. Nửa tháng nay, Hắc Linh Vệ giết hơn
trăm người, cuối cùng cũng khiến người khác nhận thức được, một khi rơi vào tay vị trẻ tuổi này, thì chắc chắn sẽ phải “tích phúc” rồi.
Bọn họ hỏi mấy người quen ở trước cổng Bá Đao doanh, mới biết Lưu Thiên
Nam buổi chiều không có đây, hai người đành đi lòng vòng trong thư viện. Lúc đi qua Y Quán ở bên cạnh, Trần Phàm chào hỏi với một thiếu nữ bận
rộn ăn mặc như một người phụ nữ trẻ với chiếc khăn quấn trên đầu, thiếu
nữ này tên Tiểu Thiền, Trần Phàm đến mấy lần, nên cũng có quen biết với
nàng.
- Tiểu thiếp của Ninh Lập Hằng!
Y giới thiệu với An Tích Phúc như vậy.
- Là a hoàn của y!
Yên Tĩnh Phúc gật đầu.
- Ta quen biết!
- Ừ, đó chính là người mà ngươi bắt về mà… May mà người ta không biết.
Trần Phàm nhỏ giọng nói, sau đó cao giọng hỏi Tiểu Thiền:
- Đợi một lát Vu Thẩm đem kê đến, cái… Lôi Tử trong nhà cô có người dùng không?
Thiếu nữ đang bưng thuốc ở bên trong, nghiêng mặt hất hất tóc mai, gật đầu nói:
- Có người dùng, lúc ta vừa mới đến, bọn họ đang nói chuyện phiếm bên trong.
- Ừ, vậy ta… Chút nữa sẽ đi chiếm một cái.
Trong Y Quán này của Lưu Gia, những người được tiếp đãi hơn nửa là bị
thương, cơ bản đều là binh lính. Trần Phàm nói dứt lời, một người nam
nhân bị thương chân ở bên cạnh tiến lại gần, vỗ vỗ tay của y:
- Này huynh đệ, cô gái kia là vợ nhà ai thế, xem ra đúng là…
Trần Phàm chỉ chỉ người bạn bên cạnh:
- Hắn tên An Tích Phúc.
- Ta hỏi…
Người nọ dường như muốn cường điệu vấn đề của mình lên, tuy nhiên nói
được một nửa, dường như nhận thức được hàm nghĩa của cái tên An Tích
Phúc, sắc mặt hơi thay đổi. Trần Phàm định xoay người chuẩn bị đi:
- Cô gái nhỏ kia không phải là người ngươi có thể nghĩ, hỏi nữa sẽ giết chết ngươi.
Rời khỏi Y Quán, An Tích Phúc quay đầu lại nhìn, Trần Phàm vừa đi vừa nói:
- Gia Gia nhà Lưu gia không có con cái, rất chăm sóc cô ấy. Ninh Lập
Hằng cũng thường xuyên qua đây, đối với mấy lời rất thú vị của y… về làm thế nào trị thương, lão Gia Gia không chào đón y lắm. Ha ha..
An Tích Phúc nói:
- Ta rất khâm phục Ninh Lập Hằng, vốn muốn đến gặp y nhiều một chút, đáng tiếc dạo gần đây bận quá… xem ra ngươi hay đến!
- Người đó, rất thú vị!
Trần Phàm nhíu mày, sau đó gật gật đầu.
- Hắn làm ra.. hai cái đồ dùng để xay gạo, một cái tên là Lôi Tử, cái
kia tên là Phong Xa. Ban đầu mọi người đoán đó là xe gỗ (loại xe do
Khổng Minh sáng chế trong thời kì Tam Quốc)… Con người hắn có chút kì
quái, nhưng là người đáng để kết giao.
Trần Phàm nghĩ nghĩ, lại gật đầu, khẽ nói:
- Cũng rất đáng sợ!
- Ta nghe nói rồi!
An Tích Phúc gật đầu.
- Đúng là xay gạo sao?
- Vô cùng chính xác. Cái bánh lúc trước đệ ăn là dùng bột mì được
nghiền qua. Ngươi cũng biết, tách vỏ của hạt lúa mì khó, bột mì như vậy
trên chợ hiếm có lắm, hai thứ đồ mà hắn làm ra, cứ làm qua loa cũng có
thể bóc vỏ hạt lúa mì sạch sẽ rồi…
Hai người đang nói chuyện, thoáng chốc đã đi đến thư viện. Tiếng đọc sách ở bóng cây chố thư viện
từ xa xa vọng lại, hai người đi qua mấy cái sân, đi về phía sân sau.
Trong một phòng ở một bên, có mấy người cả nam lẫn nữ của Bá Đao doanh
đang ngồi, hai đồ vật ở giữa phòng đang chuyển động dưới sự điều khiển
của mấy người, những người khác cắn hạt dưa nói chuyện, thật là một cuộc sống nhàn hạ. Trần Phàm và Lưu Đại Bưu có mâu thuẩn, nhưng y lại quen
biết với rất nhiều người ở Bá Đao Doanh. Lúc dẫn An Tích Phúc vào, y
chào hỏi tất cả mọi người.
Nam nữ trong nông trang thật ra
cũng không có quá nhiều ngăn cách, Bá Đao Doanh mặc dù ban đầu là một
sơn trang chủ yếu là dùng đao, nhưng đa số cuộc sống trong đó, vẫn không khác mấy so với nông thôn. Những người phụ nữ trước lúc xuất giá hoặc
là sẽ có vài phần rụt rè, những nữ nhân đã lấy chồng sinh con nói những
lời thường khiến cho nam nhân phải đỏ mặt, cũng không nói đến sự khác
biệt nam nữ, lúc này một đám người đang ríu rít vừa nói chuyện vừa làm
chút chuyện vặt.
Hai đồ vật ở giữa phòng, một cái giống như
một cái cối xay làm bằng tre, kết hợp với một thứ giống như đá, cái kia
giống như cối xay gió làm bằng gỗ, bụng rất lớn, ở giữa có cánh quạt có
tay cầm. Hai đồ vật này một tên Lôi Tử, một tên Phong Xa. Lôi Tử tách vỏ kê hoặc vỏ lúa mạch, Phong Xa thì có thể loại bỏ những tạp chất trong
các loại hạt, đều là những thứ Ninh Nghị cùng mấy học trò làm ra trong
vòng một tháng nay.
Trên thực tế, lúc này tách cỏ gạo hay là
lúa mạch không hề dễ dàng. Mặc dù không phải là không làm được, nhưng
trình tự làm việc cực kì rườm rà. Miền nam ăn gạo, miền bắc ăn lúa mạch
là chính, cái mà đa số mọi người ăn đều là lúa mạch hoặc “cơm mạch” vẫn
chưa tách vỏ đã nấu. Loại cơm này rất thơm, nhưng cực kì khó ăn, ăn một
bát chắc nuốt được một nửa. Đương nhiên, nói là công đoạn rườm ra, nhưng không phải là không làm được, chỉ là giá cả tương đối cao, Ninh Nghị
ban đầu ở Giang Ninh, Tô Gia đương nhiên có thể mua được mà ăn gạo tinh, nhưng bột mì mà Vân Trúc dùng để chiên bánh chắc chắn vẫn còn vỏ. Ninh
Nghị sớm đã lập kế hoạch làm ra hai thứ này, trước đây ở Tô Gia cũng
không cần thiết lắm, nhưng khoảng thời gian này khá nhàn rỗi, nên làm ra mấy thứ này.
Ninh Nghị lúc trước dùng thuốc nổ khiến cho bọn người Lưu Đại Bưu mặt xám mày tro. Hắn muốn làm thứ gì, người bên cạnh
mặc dù không ngăn cản, nhưng đương nhiên cũng có chút để ý. Ban đầu lúc
biết kết cấu của Phong Xa, mọi người còn cho rằng đây là thần khí giống
như xe gỗ. Lưu Đại Bưu lén hỏi người khác, Trần Phàm nghe xong cũng có
chút tò mò. Lúc trước y rất quan tâm đến Ninh Nghị, nhưng cả hai người
tiếp xúc không nhiều, sau đó có một ngày đi ngang qua, trong lòng tò mò, chạy đến xem. Y là người thẳng thắn, Ninh Nghị đang điều chỉnh hai đồ
vật, liền trực tiếp hỏi. Ninh Nghị giảng cấu trúc một lượt, Trần Phàm
nghe xong trợn mắt há hốc mồm. Y vốn dĩ cảm thấy đối phương mưu lược vô
cùng xuất chúng, đặt ở bên ngoài liền giống như nhân vật trí dũng kiệt
xuất, nào có thể tạo ra mấy cái đồ vô dụng, nhưng sau đó nói chuyện, lại cảm thấy đối phương vô cùng thú vị.
Trong Bá Đao Doanh mọi
người vốn dĩ cũng có chút kính nể Ninh tiên sinh, hắn bày mưu tính kế
cho Bá Đao Doanh, quản lí sự tình. Mọi người cho dù là biết, cũng chỉ
cảm thấy đây là người đọc sách, ăn trên ngồi trước, chỉ là Tiểu Thiền
khiến người ta có ấn tượng bình dị gần gũi mà thôi. Nhưng sau khi Lôi Tử và Phong Xa được tạo ra, có người thử dò hỏi một chút xem có thể mượn
không, Ninh Nghị liền không hề từ chối.
Dù sao cũng là đồ
mới, Lôi Tử lại là làm bằng gỗ, trong lúc hoạt động có mấy lần hỏng,
hoặc là cần điều chỉnh, Ninh Nghị tự mình đến, hơi mất thời gian. Hắn là người ôn hòa, lời nói cũng khôi hài, mọi người liền dần dần coi y như
một nhân vật ẩn sĩ bình thường, mặc dù có kính sợ, nhưng trong lòng của
rất nhiều người cũng đã thân thiết và quen thuộc.
Đương
nhiên, điều làm cho Trần Phàm để ý không phải là những chuyện này, mà là gần nửa tháng nay, trong thư viện xảy ra một chuyện. Những chuyện này
thay đổi ngầm, rất thú vị, lúc ban đầu, Ninh Nghị chỉ giảng chuyện xưa ở trong thư viện, nói những đạo lý đạo đức văn vẻ. Khuôn mẫu này từ đầu
đến đuôi cũng không hề thay đổi, nhưng không biết vì sao, những học sinh vốn dĩ đều là những người xuất thân quê mùa này lại ảnh hưởng nhanh như vậy.
Đại khái là mười ngày trước, một số đứa nhỏ nghe Ninh Nghị giảng bài
trong thư viện làm một chuyện. Nguyên nhân là một trong số những đứa nhỏ này nghe nói một chuyện thảm, một binh lính trong nghĩa quân đắc tội
với thượng quan, khiến cho cửa nát nhà tan, thê tử bị đối phương làm
nhục, người trong nhà gần như chết hết, gã cũng bị chặt một bàn tay. Nói thực, sau khi thành Hàng Châu bị phá, những chuyện xảy ra không chỉ là
người nước ngoài ức hiếp người bản địa, quân khởi nghĩa đa số là nông
dân, trong tay ai có quyền, coi thường những người cấp dưới đều là những chuyện thường. Những chuyện tương tự như vậy cũng không phải là hiếm
thấy. Đối phương làm khéo léo, thì chuyện sẽ không gây nên quá nhiều
sóng gió, chuyện đó sẽ cứ như vậy mà trôi qua. Nhưng lúc này lại lọt vào mắt đám thiếu niên và bọn nhỏ.
Những chuyện đằng sau cũng
rất đơn giản, trong nhà đám trẻ nhỏ này đều có thế lực, bọn họ đương
nhiên bắt đầu điều tra, trong lúc điều tra có hỏi Ninh Nghị, Ninh Nghị
đưa ra hai cách nghĩ. Không lâu sau, bọn chúng tìm ra hai bằng chứng,
đem bằng chứng giao cho linh vệ.
An Tích Phúc chắc chắn biết
tình hình bên này. Từ những lời trước đây y nói có thể biết được. Có
chứng cứ rồi, An Tích Phúc cũng không hàm hồ, bắt tên tướng lừa đảo dưới trướng đại tướng quân Tăng Thành, một trong tám Phiêu Kị. Lúc Tăng
Thành đến nơi, trên cổ tên tướng lừa đảo này đã có một vệt máu khô, nghe nói là tự sát. An Tích Phúc không ngừng xin lỗi, Tăng Thành vô cùng
giận dữ, nhưng cuối cùng đành bỏ đi. Đối với An Tích Phúc mà nói, đây
vốn dĩ là một chuyện làm cũng được không làm cũng được.
Lúc
gã bị chặt đứt tay kia đến thư viện khóc lóc kêu gào quỳ lạy đám trẻ con kia, nhìn thấy lồng ngực phập phồng và ánh mắt rực sáng của bọn trẻ,
Trần Phàm biết có một số chuyện sau này sẽ không còn giống như lúc trước nữa.
Có mấy thư sinh, cả một đời đọc văn chương đạo đức,
nhưng cả đời cũng không biết đạo đức là cái thứ gì. Nhưng có những
chuyện, chỉ cần có một lần, là có thể quyết định đời một con người.
Bọn trẻ con nhày đều là xuất thân nông dân, mấy tháng trước, bọn chúng
chưa có ai đọc văn chương đạo đức. Cái mà bọn chúng được tiếp xúc là
cướp đoạt và chết chóc, là máu tanh và sự sợ hãi, có đứa đã từng giết
người, có đứa nói chuyện tục tĩu vô cùng. Bây giờ bọn chúng vẫn không
biết đọc thế nào là văn chương đạo đức, nhưng sau khi làm chuyện này,
bọn chúng thậm chí đến cách nói chuyện, e rằng cũng sẽ khác.
Trần Phàm biết chuyện này có ý nghĩa thế nào. Mười hai tuổi đã bái
Phương Thất Phật làm thầy, mười bốn tuổi thì y lần đầu tiên giết người,
hành hiệp trượng nghĩa, y thấy một vị lão nhân dập đầu trước y, khi đó y rất lúng túng, cảm giác đầu tiên là như vậy. Sau đó y vào Ma Ni giáo,
hô hào khẩu hiệu "Thị pháp bình đẳng, không phân cao thấp", chỉ tiếc là
sau này càng đánh càng nhiều, sự việc càng lúc càng khiến y cảm thấy bất đắc dĩ.
Y không biết tương lai của những đứa trẻ này sẽ như
thế nào, nhưng sự việc có thể sẽ có chút khác biệt, trong thời gian vài
ngày này, những đứa trẻ này đã chiếm lương bổng thay một vị binh sĩ. Mà
khiến y cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, chính là sự kiện thứ ba phát sinh
năm ngày trước.
Lúc đó những đứa trẻ này chuẩn bị không ngừng cố gắng, bọn chúng hỏi thăm chung quanh những oan tình có thể hỗ trợ,
sau khi nghe xong một hai vợ chồng già kể một thiên tướng tên là Hàn Vạn Thanh hại chết đồng liêu, giết chết con trai bọn họ, nhưng nay không
một ai quan tâm đến. Bọn nhỏ chuẩn bị giải oan cho đôi vợ chồng già này, nhưng lúc này, một nhóm học trò khác trong thư viện vốn đối đầu với
Ninh Nghị nhảy ra, đứng về phía Hàn Vạn Thanh.
- Chuyện về Hàn Vạn Thanh ta cũng nghe nói rồi.
An Tích Phúc ở một góc phòng đè thấp âm thanh xuống.
- Hắn cùng vị Thiên tướng họ Đoàn kia vốn là huynh đệ tốt. Trận chiến
Hoàng Sơn muốn cứu người, kết quả là không cứu được, Nhị lão Đoàn gia
không biết vì sao, đã đổ hết trách nhiệm lên đầu Hàn Vạn Thanh, vụ án
Đoàn Công này xử rất rõ ràng.
- Ta cũng biết rõ.
Trần Phàm cười cười.
- Nhưng hai nhóm nhóc con này đối chọi gay gắt, đâm lao phải lao theo.
Ninh Lập Hằng thấy bọn chúng náo loạn, liền đứng ra nói, nếu bên này
chúng ta sai rồi, ta sẽ châm trà nhận sai với các trò...Lợi hại nhất là, hắn nói rành mạch từng câu.
An Tích Phúc nhíu mày:
- Chuyện này sao mấy ngày nay không báo bên ta nhỉ.
- Đương nhiên là không báo rồi, toàn bộ chuyện này khá rõ ràng rồi. Ba
ngày trước ta đã nói chuyện này với Ninh Lập Hằng, biết hắn nói gì
không? Hắn nói ta sớm đã biết rồi. Hai bên tìm nhân chứng, bày ra chứng
cứ, buổi chiều hôm qua có tranh cãi ầm ĩ một chút, sau đó đã được giải
quyết riêng rồi...
Trần Phàm hạ thấp âm thanh:
- Đám trẻ bên phía Ninh Lập Hằng đã châm trà nhận sai rồi.
- Sau đó hắn nói với đám nhóc này, chuyện này là các trò đã sai rồi,
nhưng quan trọng nhất là, không có người bị oan uổng, các trò không đánh mất lương tâm. Đám nhóc kia nói, chí ít chúng ta đã làm được việc, đám
nhóc bên kia cũng nói: "Chúng ta cũng làm được đại sự". Hiện tại hai đám trẻ con này đã chia làm hai phe rồi, nhưng phương pháp hành sự nguyên
tắc, đều là do Ninh Lập Hằng dạy, muốn nói chứng cứ, muốn làm người
tốt...Hắn mới đến hơn một tháng, hơn phân nửa người ở đây nhằm vào hắn,
nhưng hiện tại đám trẻ này đã hoàn toàn thay đổi rồi. Ngươi đi xem bộ
dạng bọn chúng đọc sách thì biết, rung đùi đắc ý, hắc hắc, trước đây mẹ
nó ai muốn đọc những thứ này chứ. Hiện tại bọn chúng đều muốn làm việc
chân chính, làm đại anh hùng tế thế cứu dân.
Hai người ở bên
cạnh thư viện nói việc này, bên ngoài phòng, bóng dáng Tiểu Thiền đi
qua, trong viện tử nơi Ninh Nghị ở tựa hồ có người tới, có hạ nhân
khiêng một cái rương đi vào, có người gõ cửa, đi đầu tiên là một cô gái
dung mạo mỹ lệ. Tam cô lục bà trong phòng khe khẽ thì thầm với nhau, đại loại như "Hồng nhan tri kỷ của Ninh tiên sinh đấy", "Đã tới một lần
rồi", "Nghe nói trong nhà rất giàu có". An Tích Phúc nhíu mày:
- Người kia là Lâu Thư Uyển.
- Ta biết.
Trần Phàm nhíu mày.
- Trước đó đại ca cô ta đã tới thăm hỏi ta vài lần, nghe nói danh tiếng không tốt lắm.
- Nữ tử nơi này không giống chỗ chúng ta.
An Tích Phúc nhìn khí chất của cô gái kia một chút:
- Có thể là như vậy...
Bất luận là người đang được nói tới thân phận ra sao, nhưng tám chuyện
là tám chyện, thanh âm xay nghiền gạo trong phòng vang lên hưởng ứng,
không lâu sau, bên ngoài thư viện có tiếng ồn ào, Ninh Nghị dạy xong
cũng đã đi ra. Trong gió thu, Lâu Thư Uyển tới thăm tươi tắn tự nhiên,
làm nha hoàn đại gia tộc, nay vừa là thiếp thân và nữ chủ nhân cũng rất
thoải mái bắt chuyện với đối phương. Lá vàng trong gió rơi xuống, tất cả điều này, có thể đều là biểu tượng nhàn nhã khó có được, bất luận là
tiếng xay nghiền gạo, tiếng trò chuyện phiếm, hồng nhan tri kỷ của Ninh
Nghị hay hai nhóm học trò trong thư viện đối chọi gay gắt, đều là tượng
trưng cho sự an bình khó có được. Nhưng bất luận Trần Phàm hay là An
Tích Phúc, thậm chí là Ninh Nghị nay đang tiếp xúc một bộ phận sự vụ
trong Bá Đao Doanh, đều có thể cảm nhận được rõ ràng, nay lấy Hàng Châu
làm trung tâm, trong phạm vi mấy trăm dặm, cũng không phải nơi nào cũng
có được bầu không khí như vậy.
Chiến sự giằng co, ngày ngày
có người chết trận, mười lăm vạn đại quân do Đồng Quán suất linh từ
phương bắc áp tới, trong lòng tất cả mọi người đều cảm nhận bầu không
khí áp lực trong ngoài thành Hàng Châu, thậm chí nội bộ quân hệ Phương
Lạp trong thành đều đang không ngừng tiến hành đấu tranh chính trị, bao
gồm cả không ít người muốn tìm cách giết chết Ninh Nghị, chỉ riêng phạm
vi nho nhỏ thuộc Bá Đao Doanh này bởi có chút ngăn cách với bên ngoài,
cho nên tạm thời không cảm thụ được, ngược lại là bầu không khí nhàn nhã yên bình.
Trong tiết tấu cuộc sống, giảng bài, "phát minh"
máy nghiền gạo, vận động "Làm người tốt" kích động đám học trò đối chọi
gay gắt, "hồng nhan tri kỷ" mới lui tới vài lần, cùng với lá thu vàng
rơi rụng xuống, đầu tháng chín, Lệ Thiên Hữu trở lại Hàng Châu, theo đó, biến động chính trị hầu như một lần nữa đã ảnh hưởng đến hệ quân Phương Lạp. Mà bởi vì sự thù ghét của Lệ Thiên Hữu với Ninh Nghị, cuối cùng có nghĩa là sau khi Ninh Nghị trở lại Hàng Châu, một cường địch đủ để
chính diện làm lung lay Lưu Đại Bưu, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt
hắn…
Chú thích: Lôi Tử là máy xát gạo, ở cuối thập niên mười
sáu của thế kỉ trước đã gần như biến mất. Về phần Phong Xa để loại bỏ
tạp chất và vỏ ngũ cốc, những người thanh niên sinh sau năm 80 nếu sinh
ra ở nông thôn, có thể vẫn nhìn thấy, mấy năm nay vẫn còn có, nhưng cũng không nhiều lắm.