Vào đêm, ánh đèn như gần như xa, nước sông lóng loánh, kéo dài trong
thành thị, nơi có ánh đèn, sóng nước trong suốt cũng gợn sáng lên, giữ
cho đường phố có chút ánh sáng, còn ánh nước thì trầm mặc trong bóng
tối, chỉ là ngẫu nhiên có ánh đèn ở trên thuyền lóe lên, chậm rãi đi qua trong tầm nhìn.
Trong ngoài Tứ Quý Trai đèn đuốc sáng trưng, mái hiên ba tầng cong như móc câu làm cho hình ảnh đường phố này càng
thêm rực rỡ, trên đường phố gần đó, người đi đường đi ngang qua không
kìm nén được đều ngước nhìn sang bên này vài lần, chỉ chỉ trỏ trỏ, còn
trong lầu là bầu không khí ăn uống linh đình náo nhiệt. Hôm nay trong Tứ Quý Trai có văn hội, cũng có biểu diễn, lúc này yến ẩm trong lâu chưa
xong, có vài danh kỹ có tên tuổi tại thanh lâu trong thành được mời tới
cũng đã bắt đầu lên đài biểu diễn từ khúc.
Lúc thành Hàng
Châu bị phá, tuy rằng bởi vì Phương Lạp đã quyết định dùng nơi đây là
căn cơ lập quốc, thuộc hạ của ông ta đã có chút bớt phóng túng, nhưng
trong hỗn loạn lúc ban đầu khi gặp phải nữ tử trong thành, cũng khó có
thể nhất nhất theo quy củ được. Ban đầu hành nghiệp phong trần rất hưng
thịnh nhưng rồi cũng bị đả kích nặng nề, binh lính vào thành bắt nam
giới, đủ loại giết chóc, có nhu cầu đối với nữ nhân, tóm lại cũng là một chuyện.
Trong khoảng thời gian ban đầu đó phụ nữ hoặc là sau khi bị chà đạp thì tự sát, hoặc là trong lúc bị làm nhục thì bị giết
nhiều không kể xiết, không ít nữ nhân thân ở trong thanh lâu nhưng cũng
có khí tiết, bị làm nhục mà tuẫn thân, nhưng nói tóm lại, thân ở trong
hoàn cảnh này, tại phương diện này có năng lực chịu đựng được mọi đả
kích cũng không ít. Trải qua tình cảnh hỗn loạn nhất rồi, có người tránh khỏi đại loạn, có người tìm được chỗ dựa vững chắc, có người tiếp tục
lợi dụng bản lĩnh mạnh vì gạo bạo vì tiền mà nổi lên, tóm lại mà nói,
cơm thì luôn phải ăn, người thì dù sao cũng phải tìm được đường ra.
Lúc này một nhóm danh kỹ hoa khôi trong thành Hàng Châu đã thay đổi so
với mấy tháng trước, cảm giác đã có chút bất đồng, mất đi tài nghệ và sự linh hoạt trước đây, chỉ còn lại là kính sợ và gượng ép. Nhưng người
nếu đã miệt mài đến cùng, có thể bắt đầu thay đổi, kỹ thuật của bản thân cũng không kém, có một phong vị rất khác. Lúc biểu diễn, bầu không khí
trong phòng cũng đã trở nên sôi nổi, có một vài người làm thơ, đưa ra
cùng phân tích thưởng thức.
Buổi tụ hội hôm nay tuy rằng cũng có bầu không khí văn hội, nhưng nói tóm lại, ý nghĩa không giống với
văn hội bình thường. Chu Viêm Lâm là quan viên trong triều đình Phương
Lạp, giao thiệp qua lại không chỉ có mỗi văn nhân, mà cũng có một bộ
phận quân nhân cũng tham dự trong đó. Trong buổi tụ hội, không có quy củ gì quá mức ép buộc, có thể do chủ nhà hoặc là người muốn làm náo động
ra sức khơi lên hứng thú sáng tác thi từ, mà bởi lúc này trong hệ thống
Phương Lạp đông đảo, ngay khi bắt đầu yến hội, liền có người cầm chén
rượu đi đi lại lại mọi nơi chào hỏi trò chuyện với nhau, lúc này đang là lúc rất sôi nổi.
Nhiều người, náo nhiệt, tại lầu hai của yến hội, lúc này cũng đang có một chút tình huống phát sinh. Thư sinh cầm
chén rượu phất phất tay với người ta, xoay người đi về phía trước, bất
ngờ đụng phải một người đàn ông đi qua bên cạnh.
- Cẩn thận.
- Ai...
Phịch, roạt roạt....
Tình huống phát sinh cũng không lớn, thư sinh cũng không đụng phải cái
bàn, chỉ là không nghĩ đĩa tương ngay bên cạnh lật úp lên y phục mình,
hắn chỉ loạng choạng một cái rồi đứng vững lại, nhưng tương rơi vào áo
đã để lại vết bẩn, lau một lúc cũng không sạch. Thư sinh có chút khổ não buông tay xuống, người bên cạnh ân cần hỏi han vài cân, sau đó liền có
người của Tứ Quý Trai đến kiểm tra, sau đó dưới sự phân phó của chưởng
quỹ an bài phòng và y phục cho hắn thay.
Sau khi chào bạch y thư sinh đi cùng với hắn đứng cách đó không xa, dưới dự dẫn đường của gã sai vặt, đi lên lầu ba.
Lầu một và lầu hai của Tứ Quý Trai hôm nay là dùng phòng khách để yến
ẩm, lầu ba cũng sáng đèn, nhưng không có người. Thư sinh đi vào gian
phòng vừa được đốt đèn lên, thay đổi y phục, sau đó đứng ở trước cửa sổ
nhìn ra ngoài một chút, gió đêm kéo tới, ánh nến khẽ chập chờn, mang tới cảm giác mát mẻ.
- ...Dựa theo phân phó của Ninh công tử,
tin tức ngươi vẫn bình an đã được gửi về, tôn phu nhân và mọi người
trong nhà đều bình an, không việc gì...thai nhi trong bụng tôn phu nhân
cũng mạnh khỏe....
Nếu như lúc này cũng có người ở phòng bên
cạnh, hẳn là sẽ nghe được, tiếng nói chuyện rất nhỏ đang vang lên ở
trong mảnh không gian này.
- Không kinh động đến quân đội của quan phủ chứ?
- Ninh công tử đã căn dựn, cho nên chúng ta cũng không gây thêm rắc
rối, ngoại trừ tôn phu nhân ra, tin tức truyền đi truyền về chỉ một
tuyến, chẳng qua...ta thấy Ninh công tử quá cẩn thận rồi...
- Tình huống nào cũng không thể thất bại, nên chỉ có thể cẩn thận một
chút. Lưu Đại Bưu an bài người bên cạnh thê tử ta, nếu để người muốn lập công này biết, vậy thì người chết là phu thê chúng ta mà thôi....Còn
thượng cấp kia của ngươi, có nói gì không?
- Tiếp ứng Ninh
công tử ra khỏi thành là việc quan trọng thứ nhất, nhưng nhất thiết phải do Ninh công tử an bài...Cấp trên còn nói, muốn ngươi phải luôn nhớ tự
bảo trọng.
Lúc này đang bí mật nói chuyện với nhau, đương
nhiên là Ninh Nghị và mật thám do Tần Tự Nguyên an bài bên cạnh Phương
Lạp - Văn Nhân Bất Nhị, lần này địa điểm gặp nhau tại Tứ Quý Trai là do
Ninh Nghị lúc này cũng biết, thân phận của Văn Nhân Bất Nhị tại đây lại
là chưởng quỹ của Bách Niên Đường Tứ Quý Trai. Ninh Nghị đã không còn
quá tin tưởng lực lượng của phía triều đình, nhưng Văn Nhân Bất Nhị hiển nhiên là có chút khác biệt, mà khi nghe nói đến giao quyền chi huy cho
hắn, Ninh Nghị lắc đầu.
- Ta không hiểu việc này, ngươi là
hành gia, các ngươi phải hành động ra sao, tự do ngươi an bài, chẳng
qua, ta muốn biết ai phụ trách tuyến tiếp theo của ngươi, nếu như ngươi
xảy ra vấn đề, ta nên liên hệ với hắn như nào...
- Cái này đương nhiên...
Tổ chức hệ thống nhỏ của Văn Nhân Bất Nhị cũng không phải lệ thuộc Lục
Phiến Môn mà là trực tiếp phụ thuộc chính phủ, nó vốn là một Mật Trinh
Ti được thiết lập để đối phó với người Liêu, người không nhiều lắm, hơn
nữa chỉ sử dụng làm đại sự. Tuy rằng là như thế, làm người phụ trách tối cao bên phía Phương Lạp, Văn Nhân Bất Nhị vẫn còn rất nhiều việc, Tần
Tự Nguyên lại trực tiếp sử dụng y phụ trách tuyến đối với Ninh Nghị, đủ
để thấy lão nhân rất coi trọng chuyện này.
Sau khi trao đổi một chút tư liệu cần thiết, Văn Nhân Bất Nhị nói:
- Nhiệm vụ hôm nay là quan trọng nhất, đó là công khai hộ tống Ninh
công tử, dựa theo dự tính, trong một tháng gần đây, tình huống Hàng Châu sợ rằng sẽ càng ngày càng khẩn trương hơn, nếu như phải đi, tốt nhất là an bài trong thời gian nửa tháng. Hôm nay chúng ta đã có chút lý giải
nhất định về tình hình của Bá Đao Doanh, nếu Ninh công tử có biết điều
gì...
Ta tạm thời vẫn không đi dược.
Ninh Nghị lắc đầu, sau đó dừng một chút.
- Trong quân Phương Lạp, rất nhiêu nhân sĩ lục lâm, ta nghe nói có một số phương pháp có thể làm cho trên thân thể của người dính một mùi đặc trưng, mùi này có thể huấn luyện cổ trùng truy tìm tung tích, khi bọn
họ nói, lúc ban đầu ta tưởng là câu chuyện hoang đường, nhưng sau đó
thấy bọn họ không giống là giả bộ...Văn Nhân huynh biết chuyện này
không?
Sắc mặt Văn Nhân Bất Nhị biến đổi.
- Vùng
Tương Tây, xác thực có phương pháp dưỡng cổ thuật này, chỉ là loại cổ
trùng này cực kỳ không dễ nuôi, chỉ có thể một người sử dụng, thời gian sống cũng không dài....Phương pháp này rất coi trọng người sử dụng.
Y nhìn Ninh Nghị, sau đó nhíu mày tự lẩm bẩm.
- Cái này cũng không phải là không có cách giải, chỉ cần biết người
dưỡng trùng độc la ai, giết chết hắn thì trùng độc cũng chết, hoặc la
biết khi nào thì trùng độc sẽ chết, đến lúc đó bất cứ lúc nào cũng có
thể chạy thoát được. Cũng có không ít phương pháp, hoặc là có thể làm
loãng đi thuật tìm tung tích này...Việc này, ta sẽ đi điều tra, Ninh
công tử yên tâm.
- Thật sự là có chuyện này...
Ninh Nghị cười gật đầu, thật ra loại chuyện này không quá kỳ dị, bồ câu đưa tin cách xa ngàn dặm cũng có thể đến đúng nơi, muốn nói chính xác
như sấm đương nhiên là không có khả năng, nhưng ở thời đại này nhân sĩ
võ lâm võ nghệ cao cường lại tinh thông khả năng sinh tồn hoang dã, mặc dù chỉ có thể xác định một phương hướng chung chung, chỉ sợ cũng rất
khó đào tẩu. Trước đó hắn đại để đã có chuẩn bị tâm lý, lúc này càng
không thể không chú ý.
- Việc này, phiền Văn Nhân huynh rồi. Chẳng qua nếu như sự việc không thể, ta dự định sẽ đưa nha hoàn của ta đi trước, chuyện này hẳn là được đúng không.
Văn Nhân Bất Nhị im lặng chốc lát, rõ rang là không thể nào chấp nhận được chuyện này.
- Ninh công tử, chuyện này sợ rằng...
Ninh Nghị phất phất tay:
- Để nàng đi, ta mới yên tâm ở lại nơi này làm việc. Vấn đề không lớn, trước đó ta đã suy tính rồi. Hiện nay sát vách viện tử ta ở, có một
lão đại phu không có con nối dõi, lão lại rất có danh vọng trong Bá Đao Doanh, trong khoảng thời gian này Tiểu Thiền lại thường xuyên đến y
quán hỗ trợ, lão đại phu đối xử với cô ấy như con gái, nếu như là tình
huống bình thường, lão nhân gia sẽ không hỗ trợ, nhưng ta đắc tội với
người ta, bất kệ là Lệ Thiên Hữu hay là Thạch Bảo, đều đủ để chống lại
Lưu Đại Bưu, ta có nguy hiểm, rất dễ liên lụy đến người bên cạnh mình,
dưới áp lực thời gian, ta sẽ cầu xin vị lão đại phu kia đưa Tiểu Thiền
đi. Như vậy, còn cần Văn Nhân huynh hỗ trợ.
Văn Nhân Bất Nhị sửng sốt một lát, đối với tinh huống của Ninh Nghị, y đương nhiên là có điều tra:
- Ninh công tử...đã an bài việc này...hơn một tháng trước rồi?
- Chưa nói an bài, chỉ là phòng ngừa chu đáo mà thôi. Vị lão nhân kia tính cách kiên cường, rất hiểu thế sự tàn khốc, đến lúc đó chỉ cần cầu lão, lão sẽ hỗ trợ. Đây là con đường hoàn thiện nhất hiện nay, nếu như lão không giúp, đành phải tìm biện pháp khác.
- Khi nào làm việc này, ngươi lại muốn đi, thì thực sự đã khó càng thêm khó, thậm chí có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng...
- Đánh thì đánh.
Ninh Nghị nói.
- Có thể cùng nhau đi được đương nhiên là tốt, nếu như không thể, nàng ở lại, sau này ta lại càng không có cơ hội để đi. Ngươi nói trong một tháng tình huống sẽ tồi tệ hơn...Phương Bắc đánh nhau thế nào rồi?
- Gia Hưng đã được giải vây, nhưng Phương Thất Phật tụ tập binh lực,
đang kiềm chế chặt chẽ Đồng đại tướng quân tại Tú Châu, hậu phương không ngừng thu hoạch lợi ích, sau trận chiến ấy, giữa Hàng Châu và Gia
Hưng, Hồ Châu, triều đình được lợi rất nhiều....
- Quả nhiên...
Ninh Nghị gật đầu:
- Theo như ngươi thấy, Hàng Châu có thể thủ được bao lâu?
- Không biết, nhưng nửa năm đến một năm, sợ rằng...
Việc này vốn không quan hệ với nhân viên tình báo thông thường, nhưng nhắc đến, Văn Nhân Bất Nhị rõ ràng nhíu mày, Ninh Nghị cũng có chút
trầm mặc. Hắn không hiểu rõ lắm về đoạn lịch sử liên quan đến Phương
Lạp, chỉ biết cuối cùng Phương Lạp thất bại, nhưng hơn mười vạn đại
quân của Đồng Quán ở tại phía Nam. Hôm nay xem ra, Phương Lạp đánh hạ
một Hàng Châu, đang vượt qua tiết thu hoạch lương thực, sau khi cướp
đoạt lương thực chung quanh Hàng Châu, nhân số kẻ địch nhiều, trách
nhiệm của triều đình Vũ triêu nhất định quá nặng, nếu như bọn họ kéo
dài một năm hai năm, hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
- Sự việc...tạm thời quyết định như vậy đi. Hiện tại ta ở trong Bá Đao Doanh cũng không tệ lắm, Lệ Thiên Hữu đã trở về, áp bức tới, ta bất
đắc dĩ mới phải đưa Tiểu Thiền đi, chỉ cần ta không đi, bọn họ cũng
không đến mức giết ta. Nếu như quả thật ta có giá trị, đương nhiên là
tình huống lý tưởng nhất, nếu như không, ngươi nói với cấp trên, chỗ ta dạy học cũng có một nhóm học trò chính trực, coi như là tận dùng lực
lượng non nớt đó.
Ninh Nghị nói, lắc đầu cười cười, Văn Nhân Bất Nhị suy nghĩ một chút:
- Dạy....học trò chính trực?
- Ừ.
Ninh Nghị thở dài.
- Thế đạo hiện nay, chính trực chính là đối địch với thế giới đó, để
bọn chúng rèn luyện một chút, dù gì có nhiều chuyện thật ra ta làm không được.
Nói xong mấy lời này với Văn Nhân Bất Nhị, Ninh Nghị ra ngoài đi xuống lầu, trong đại sảnh vẫn náo nhiệt như trước, hắn đang nghe được trên đài đang cao một bài "Vọng hải triều", ca cơ đang hát
"Trọng hồ điệp hiến thanh gia, hữu tam thu quế, thập lý hà hoa. Khương
quản lộng tình, lăng ca phiếm dạ, hi hi điếu tẩu liên oa. . ." Lâu Thư
Uyển đang ở bên kia nghe, thấy Ninh Nghị xuống tới, cười nói:
- Đang hát bài của ngươi đó.
Trong phòng cũng có Lưu Hy Dương dường như biết hắn, lúc này cũng đang nhìn sang, có người đã từ trong đám đông nhìn sang bên này, xem ra
muốn chào hỏi hắn.
Đúng vào lúc này, có tiếng ồn ào rối loạn mơ hồ truyền đến.
Đầu tiên là tiếng hò hét, gần như là tiếng đánh nhau hỗn tạp, từ từ
nổi lên. Lúc này thành Hàng Châu vưa trải qua chiến loạn, người tham dự tụ hội có rất nhiêu người đã trải qua chiến trường, đều bắt đâu đến
bên cửa sổ nhin ra bên ngoài, có người còn ở trên mái nhà lầu ba, sau
đó, cũng có người ăn mặc như gia đinh sai vặt vội vã tìm kiếm chủ nhà,
truyền lại tin tức.
Trên đường phố xa xa, hỗn loạn rất nhanh hình thành một đường viền, cột khói đỏ rực dữ dội thăng lên bầu trời,
người cưỡi ngựa, lính đeo đao cuồn cuộn hướng về đường phố bên này. Do
đám gia đinh sai vặt loan truyền nên tin tức rất nhanh truyền đến tai
mọi người.
Cuối thu, ngày mùng bảy tháng chín, triều Vĩnh Lạc mới lập đã nghênh đón trận phản loạn đầu tiên.
Tham Tri chính sự Tề Nguyên Khang phản rồi.
Đối với gã này, Ninh Nghị cũng có ấn tượng nhất định, gã giống Lâu Mẫn Trung, Bao Đạo Ất, là một trong những đại quan tầng cao trong quân
Phương Lạp. Mà vào lúc này nghĩ đến, Ninh Nghị từng nghe người ta nói,
vị Tề Nguyên Khang này, đã từng là một trong phái chiêu an trong quân
Phương Lạp.
Cùng với Lâu Thư Uyển đứng ở trước cửa sổ Tứ Quý Trai, Ninh Nghị đã hiểu, đại sự đêm nay sẽ phát sinh trong lời Lưu Đại Bưu nói rốt cuộc là chuyện gì. Lệ Thiên Hữu chưa trở về, thì đạo thanh trừ đầu tiên trong quân hệ Phương Lạp đã bắt đầu rồi...