Công bằng mà nói, Lệ Thiên Hữu rất khó ra được quyết định nà căn bản là không muốn sau này có chuyện xảy ra với mình.
Từ trước tới na kiêng kỵ nhất chính là Lưu Đại Bưu, và tên Trần Phàm
nhìn như chơi bời lêu lổng nhưng thỉnh thoảng lại có một chút thiên vị
cho Bá Đao Doanh, nhưng dù thế nào cũng phải giết Ninh Lập Hằng. Đây
chính là điều kiện quan trọng nhất để y ra quyết định.
Quyết
định như vậy cần cân nhắc rất nhiều nhưng nếu hôm nay đã lên Tứ quý trai thì y đã có sự chuẩn bị về tâm lý. Cân nhắc sau khi liều lĩnh đi giết
chết tên này rồi sẽ đi nghênh đón Bá Đao Doanh, mọi thứ đã chuẩn bị
xong. Cũng bởi vì kiên quyết như vậy nên ngay lúc bắt đầu y đã không để ý tới thái độ đám người Chu Viêm Lâm. Y muốn trong lúc Bá Đao Doanh căn
bản không kịp phản ứng, lấy tính mạng của tên thư sinh này sau đó mặc kệ Bá Đao Doạn có bao nhiêu hống hách, cũng sẽ phải chịu hết.
Tuy nhiên, tâm trạng quá ảo tưởng, đến cuối cùng y phát hiện ra có quá
nhiều thứ vượt ra ngoài sự tính toán hoặc là vốn trong phạm vi tính toán đấy, chỉ có điều y đã xem nhẹ một chút mà thôi.
Y cũng từng
nghĩ Ninh Lập Hằng và người bên cạnh hắn sẽ phản kháng, nghĩ sẽ có nhiều người đứng xem, nhưng cuối cùng y lại không để ý, chính là phản ứng của hai người đó dưới tình huống vô cùng cực đoan này.
Ninh Lập
Hằng và người trẻ tuổi này không có cơ hội, sợ rằng đến cuối cũng cũng
sẽ không có cơ hội. Đám người Chu Viêm Lâm dù có thế nào cũng không dám
nhúng tay vào, Lâu Tĩnh Chi có lẽ có thể lên tiếng nhưng xem ra cũng
không dám. Nếu lúc này y kiên quyết để những người xung quanh xông lên,
kết quả tiếp theo cũng không có bất luận biến hóa gì. Nhưng người trẻ
tuổi kia quá liều mạng, lúc này có đến bốn mươi năm mươi người đứng xem. Thư sinh văn sĩ, ca kỹ thanh lâu, bây giờ bọn họ không dám nói gì nhưng từ nay về sau dư luận đương nhiên sẽ lan truyền ra ngoài.
Là đệ đệ của Lệ Thiên Nhuận, với tính cách ương ngạnh hống hách, từ trước
đến nay y chưa bao giờ sợ điều gì, cứ cho là y thật sự khiêm tốn cẩn
thận, nhưng người ngoài nhất định sẽ nói y bám váy đàn bà tới có được vị trí hôm nay. Nhưng lúc này, nhìn vẻ mặt của mọi người, Lệ Thiên Hữu mới đột nhiên phát hiện, trong miệng những người ở đây, người trẻ tuổi kia
từ một tên vô danh sẽ được thổi phồng trở thành một gã trung lễ, nghĩa
sĩ. Người ngoài nhìn thế nào y không thèm để ý, nhưng Bá Đao Hoành thấy
thế nào thì y không thể xem thường được.
Liều lĩnh giết Ninh
Lập Hằng rồi sẽ thế nào? Bá Đao Doanh không buông tha, Lưu Đại Bưu tìm y gây phiền toái, có thể cuối cùng tất cả đều không bị truy cứu hai bên
phải lấy đại cục làm trọng, ân oán này vẫn nên trút bỏ. Nhưng nếu cuối
cùng truyền đi chuyện mình giết một tên trẻ tuổi trung liệt của Bá Đao
Doanh thì tính chất sẽ hoàn toàn khác rồi.
Hành vi làm mất
mặt trước đó chung quy cũng có thể lý giải được. Nếu như là người có
trình độ chắc chắn là cú trời giáng rồi. Rơi vào mắt người ngoài, cả Bá
Đao Doanh không ai nhẫn nhịn được, đến lúc đó sẽ khiến cho Bá Đao Doanh
và Tuyên Uy Doanh khai chiến với nhau. Y lại là em trai của Lệ Thiện
Nhuận, gây phiền phức cho huynh trưởng, đúng là vẫn phải bận tâm rồi.
Nếu Lưu Tiến biết chừng mực một chút hoặc là người của mình ngay từ đầu đã khống chế được anh ta hoặc là anh ta nghe lời của Ninh Nghị thì
không đến mức thảm thiết như vậy. Cũng không xảy ra những vấn đề tiếp
theo như vậy...
Lúc Lệ Thiên Hữu nghĩ đến đây, Văn Nhân Bất
Nhị cũng ý thức được điều này, nhưng lúc gã vừa nghĩ đến có lẽ sẽ có một đường sống, Lệ Thiên Hữu đã đứng lên nói rồi...
Ngay từ đầu
Lệ Thiên Hữu đã muốn đẩy Ninh Nghị vào chỗ chết, gã cũng luôn tự hỏi rốt cuộc làm thế nào mới xoay chuyển được tình thế. Lệ Thiên Hữu đã quyết
định như vậy, chẳng sợ mình đích thân có mặt ở đây, cũng chỉ có con
đường chết, cũng chính vì nghĩ như vậy, trong đầu gã ngược lại lại có
suy nghĩ khác thường.
Ninh Lập Hằng “Thập bộ nhất toán”
...Đây cũng là một đánh giá đối với Ninh Nghị mà gã từng hỏi thăm được,
cũng là bởi vì điều ấy, ngay từ đầu, gã đã ôm một hy vọng, có thể mình
không có cách nào, nhưng vị thư sinh trước sau nhanh trí, mưu kế lợi hại sáng tạo kỳ tích tại ngõ Thái Bình, sau đó ở Hồ Châu sẽ sử dụng sự
miệng lưỡi khéo léo xóa tan đi ý niệm giết người trong đầu Lệ Thiên Hữu. Đáng tiếc chính là, ngay từ đầu, Lệ Thiên Hữu duy trì thái độ côn đồ
gần như là tuyệt vọng rồi.
Thư sinh xách đao, phải cùng
người liều mạng. Đặc biệt lúc Lưu Tiến chửi mắng gay gắt như vậy dẫn tới Lệ Thiên Hữu ra tay đột ngột. Trên cơ bản Văn Nhân Bất Nhị không có suy nghĩ đến mặt này, quả nhiên chỉ có thư sinh mới liều mạng mà thôi. Lỗ
mãng đến mức này, không khiến cho Lệ Thiên Hữu tỉnh táo hơn, trong lòng
gã thậm chí có chút thầm oán Lưu Tiến làm cho chuyện xấu thêm không có
đầu óc như vậy. Nhưng đến lúc này, thấy hậu quả của Lưu Tiến thảm thiết
như vậy, gã mới ngây người ra sửng sốt.
Trước đó dưới tình
huống đối mặt với hơn mười người nhìn mình như hổ rình mồi, kiên quyết
giết người đàn ông dùng thương, như vậy thật ra là không cần thiết, giết một kiếm một? Thực ra căn bản là không có khả năng giết được đối
phương. Ninh Nghị ra tay ngay lúc đó, đúng là quá liều mạng, quá lỗ
mãng. Nhưng nếu... hắn là cố ý thì sao?
Thập bộ nhất
toán....Văn Nhân Bất Nhị chỉ có thể đưa ra suy luận kết quả trong lúc
nhìn thấy sự việc phát sinh, nhưng giả như trên thế giới có người như
vậy, ngay từ đầu đại khái đã thấy được. Thủ đoạn kích động gần như đem
tất cả phát triển theo hướng bi tráng, lấy hình thức giống như kịch liệt liều mạng thật sự đã làm Tuyên Uy Doanh lấy nhiều ức hiếp ít, bởi vì
ngay từ đầu chiến lược, sợ rằng chỉ có Bá Đao Doanh mới có lợi thế thật
sự khiến Lệ Thiên Hữu kiêng kỵ, mặc dù là dưới tình huống Lệ Thiên Hữu
không chút đếm xỉa đến, hắn lấy thủ đoạn gần như thô bạo đẩy một tia
kiêng kỵ của Lệ Thiên Hữu lên cao hơn, chỉ là thấy một phương hướng là
liều mạng để cứng rắn tìm một con đường sống.
Đây chỉ là
suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu gã, nhưng dù là thật hay giả hoặc không thể nghiệm chứng, thì nhìn người cầm đao đứng đó, vẻ mặt lạnh
lùng đối mặt với sinh tử, gã vẫn mơ hồ cảm thấy có chút run rẩy. Mặc dù
bản thân từng rơi vào trong tình huống nguy hiểm, lúc trước hắn còn mong muốn an bài cho một nha hoàn bên cạnh hắn, người như vậy không thể nào
khinh thường cái chết được.
Tuy nhiên cũng có một đường sống, lại nghĩ đến đây, đường sống này quá là mong manh. Lúc này muốn đánh
giá xem Ninh Nghị trong cảnh binh đao có cái dũng của kẻ thất phu không? Nhưng có thể nhìn ra, hắn có thủ đoạn nhưng cũng không có kết cấu, xuất lực tuy lớn nhưng cũng chỉ là liều mạng với người khác. Người bình
thường đều sợ hắn nhưng so với những người trước mắt này vẫn còn kém
nhiều.
Ninh Nghị trải qua thời gian dài làm thư sinh đã tạo nên hình tượng quá
sâu cho người khác rồi. Lệ Thiên Hữu muốn giết hắn, nhất cử nhất động
của hắn ở trong thư viện Văn Liệt đều nắm rõ trong lòng bàn tay, thiện
kỳ mưu, dám liều mạng, thời khắc mấu chốt rất bình tĩnh, cực kỳ bất đồng với thư sinh bình thường. Nhưng cho dù là như vậy, tối nay hắn có thể
tránh được cái chết sao?
- Lệ Thiên Hữu ta...đấu với một mình với ngươi. Hôm nay, ngươi có thể giết được ta, thì sẽ được sống đi ra khỏi đây.
Những người động thủ nghe thấy những lời này của y liền ngừng lại. Tim
Văn Nhân Bất Nhị đập mạnh, nếu có thể làm chủ được tình hình trong này
giết Lệ Thiên Hữu, thì kết quả của Bá Đao Doanh và Tuyên Uy Doanh càng
thêm lý tưởng rồi, loại loạn cục này, mình càng có khả năng đưa Ninh Lập Hằng và nha hoàn của hắn ra khỏi thành. Nghĩ đến đâ thấy ánh mắt của
Ninh Nghị lặng lẽ quét về phía bên này một cái.
- Thật sao?
Tuy nhiên tiếp theo thật ra không có chuyện phát sinh tốt đến như vậy,
người đứng bên cạnh Tần Cổ Lai được gọi là Lạc đại hiệp đã mở miệng:
- Lệ tướng quân, có ta ở đây, nào có thể để chủ soái đấu với người ta.
Lấy tính mạng của hạng người này, cứ để tại hạ ra tay.
Người ở bên cạnh sớm đã có chút mất mặt, đều nói:
- Ta đến.
- Nếu để Lệ tướng quân ra tay thì chúng ta còn mặt múi sống trên đời này sao?
- Gã này có thù oán với ta, vừa rồi mới nhận ra hắn... Nếu muốn đơn đả
độc đấu, khẩn cầu tướng quân để ta ra tay lấy cái mạng chó của hắn.
Mọi người phân trần một hồi, trong đó có một người đàn ông giống như
thiết tháp chợt nhớ ra cái gì đó, đi ra chờ lệnh. Mọi người cũng có chút nghi hoặc nhưng theo lời của gã mới biết được lúc trước Phương Lạp dẫn
quân công phá Hàng Châu, người đàn ông kia cũng vào một trong ba đội
tiên phong, trong lúc đang phá phách ở trong thành, từng có một gã thư
sinh đứng cách một đường kênh ném một hòn gạch vào gã, nhưng hòn gạch đó không trúng gã mà trực tiếp làm vỡ đầu người anh em bên cạnh, lúc này
gã mới nhận ra Ninh Nghị.
- Nếu đã như vậy thì ngươi hãy đến báo thù cho vị huynh đệ đó của ngươi đi!
Lệ Thiên Hữu thoáng cân nhắc rồi quyết định:
- Họ Ninh kia, hôm nay có oán báo oán có thù báo thù, hai ngươi tự đấu
nhau đi, đừng có cho rằng Tuyên Uy Doanh ức hiếp ngươi! Nếu như ngươi
giữ được mạng thì hôm nay ta sẽ thả ngươi, thế nào?
Y biết người
đàn ông bên cạnh tên là Thang Khấu tuy rằng võ nghệ không cao trong số
những người đi theo y, nhưng tính cách rất tàn nhẫn hiếu sát, để chống
lại tên thư sinh liều mạng này đúng là quá tốt.
- Báo thù cho huynh đệ ngươi? Vậy ai sẽ báo thù cho đứa bé và phụ nhân đã bị ngươi giết kia?
Lúc Lệ Thiên Hữu đang nói thì tên Thang Khấu kia rút đao đi về phía Ninh Nghị. Ninh Nghị hé mắt, sau đó hỏi Lệ Thiên Hữu:
- Nói thật sao? Các ngươi không nhúng tay vào?
- Đương nhiên là thật.
Lệ Thiên Hữu mở miệng nói từng chữ một, nhưng nói còn chưa dứt lời,
Ninh Nghị đang đứng thẳng và giằng co với bên này đột nhiên phản ứng,
hắn quay đầu bỏ chạy. Trong lúc chạy trốn, một cái ghế bị hắn ném ra,
trúng vào cây đèn trên trần nhà cách đó không xa.
Lệ Thiên Hữu gần như bật cười, lớn tiếng quát:
- Các tướng sĩ nghe kĩ cho ta, một con muỗi cũng không được thả! Có người muốn xông ra đấy, hãy bắt lấy.
Tiếng nói này vang vọng cả toàn lâu, y để Ninh Nghị, đơn đả độc đấu,
tất cả là vì không muốn mang danh nghĩa lấy nhiều bắt nạt ít, cũng không phải sự thật sẽ bảo thủ không thể thay đổi. Nếu Ninh Nghị cho rằng y là người cổ hủ muốn nhân lúc mọi người không ra tay mà chạy trốn thì người ngoài sẽ giết hắn, nên y mới không ngại điều này.
Y hét to,
Thang Khấu cũng cười lớn chạy thẳng ra ngoài, mặc dù trông gã cao to
nhưng lúc truy đuổi cũng giống như đạn pháo vậy, mọi người lúc này mới
chỉ kịp phản ứng, một cái bàn đã bị gã ném ra ngoài, tiếng bước chân
vang như sấm rền, đuổi theo hướng Ninh Nghị chạy trốn. Ninh Nghị nhảy
mạnh hướng về phía cái bàn phía trưNghijThang Khấu vung đao chém, cái
bàn vỡ tung vụn gỗ bay lên, thân thể đẩy mạnh cái bàn bắn về phía trước, bàn đụng vào bàn, Ninh Nghị ở dưới bàn liên tục lăn mấy vòng, đứng lên
bên kia, dùng hai cái bàn lớn cản sức đổi phương, rồi nhấc cái bàn khác
lên đánh vào nửa người trên đối phương, thân hình Thang Khấu kia bị kiềm hãm, ngay lúc đó cũng đã đánh bay hai chiếc bàn.
Ánh đao
chớp nhoáng, tóe lửa bay trên không chung, chỉ là hai đao, lực cánh tay
của Ninh Nghị không đủ, hắn liên tiếp lui về phía sau. Hắn dùng chướng
ngại vật ngăn cản đối phương, chạy xung quang cái bàn tiệc, vung ghế dài đập vào đầu đối phương nhưng cũng bị đối phương vung đao chém ghế thành hai nửa.
Vừa rồi Ninh Nghị và Lưu Tiến ra tay với người đang ông dùng cây thương kia, chỉ chốc lát đã chịu cảnh thảm thương, trong
mắt mọi người, đơn giản nói quá trình là nói, đánh, nói, song phương cứ
nói qua nói lại, sau đó giao thủ. Nhưng lúc này, Ninh Nghị đột ngột định bỏ trốn khiến cho mọi người có chút khó hiểu, nhưng ngay sau đó hai
người đã đánh thực sự, ánh đao bay múa, người kia giống như thiết tháp
điên cuồng tiếp cận, thư sinh chỉ có dựa vào sức lực mà thôi, nháy mắt
suýt nữa bị bổ một đao vào người, vạt áo bị chém rách một đoạn, cuộc
trốn chạy khó khăn.
Văn Nhân Bất Nhị lại chú ý đến hướng của
Ninh Nghị, cũng là ở phương hướng lầu hai mờ tối, hắn lại cố ý tắt cây
đèn kia cũng không biết là có phải muốn làm cho xung quanh tối đen hết
hay không, thi triển âm mưu gì? Vừa suy nghĩ vừa nhìn Ninh Nghị, chân y
cũng đã bước tới, mà bên cạnh, Lệ Thiên Hữu hừ lạnh phất tay.
- Bao vây đừng để hắn chạy thoát.
Mấy người đồng loạt đến gần, bọn họ không ra tay, chỉ kết thành vòng
tròn thu hẹp, vì lúc này Ninh Nghị đã tới gần cửa sổ của Tứ quý trai, đề phòng hắn liều lĩnh chạy trốn. Trong vòng chiến kia, hai người liều
mạng với nhau, Ninh Nghị lảo đảo lui về sau, tên Thang Khấu đá ra một
cước, Ninh Nghị vội vàng dùng hai tay đón đỡ, cả người bắn về phía sau,
đụng phải cánh cửa làm vỡ toang, ngã vào trong gian phòng của Tứ quý
trai.
Lúc này ngọn đèn dầu phía ngoài không sáng lắm, gian
phòng tầng trệt không đốt đèn, bên trong tối om, Văn Nhân Bất Nhị nhìn
thấy cơ hội rồi, cước nhanh qua, tên Thang Khấu “A” to một tiếng vọt
vào, tiếng đao va vào nhau. Đám người Lệ Thiên Hữu cũng bước nhanh tới
gần cánh cửa bị phá, y vốn định hô lên một tiếng cho những người xung
quanh đề phòng nhưng lại nghe thấy tiếng cười to của tên Thang Khấu:
- Ha ha...
- Ha ha
Tiếng cười tắt ngay sau đó, một vật thể hình trong bay ra khỏi gian
phòng, tất cả mọi người đều đã biết đó là một cái đầu người. Tất cả đều
rõ tên Thang Khấu xông vào chém giết Ninh Lập Hằng rồi, một tên quân sĩ
đang khẩn trương đi tới gần đó liền giơ tay chộp lấy đầu người, dừng lại rồi ngạo nghễ giơ lên...