Lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Tây Qua là một mùa hè khi cô là thiếu nữ mười một tuổi, sau đó hai người tuy được gọi là thế giao nhưng thực ra cũng thân thiết cho lắm, điều không ai biết là, ngay lúc bắt đầu gặp lần đầu tiên, gã đã giật mình với thiếu nữ này.
Khó có thể hiểu hết thảy điều này bởi bì thiếu nữ mặc trang phục trắng đơn sơ đôi mắt trong sáng hàm răng trắng bóng đang chuyên chú kéo đao lớn múa dưới tàng cây khi đó lại là Bá Đao trang, một trong những môn phái giang hồ lớn mạnh nhất của Lục Lâm Tây Nam, mà phụ thân gã Lâu Mẫn Trung lại là đại nho nổi danh vùng Xuyên Thục, hai người nhìn như không thể cùng xuất hiện, chẳng qua Bá Đao Lưu Đại Bưu với chấp chưởng Ma Ni giáo Phương Lạp có giao tình rất sâu đậm, mà Lâu Mẫn Trung lúc đó lại là một trong những người có địa vị cao trong Ma Ni giáo, dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh một vùng Tây Nam, phụ thân hành tẩu khắp nơi, nhìn bề ngoài giống như Đại nho, trên thực tế là hào hiệp võ nghệ không tầm thường, hai nhà từ trước đến nay đã có giao tình.
Ma ni giáo, Lục lâm, tạo phản...những việc này bây giờ đối với Lâu Tĩnh Chi vừa mới trưởng thành không có quá nhiều quan hệ , gia đình có tiếng là học hành cao, lúc mười sáu tuổi thi văn của gã đã xuất chúng, dưới sự phụ thân của cha, có thể nói là tài hoa, phong lưu, phong độ, thậm chí ngay cả chuyện tạo phản gã cũng biết, nhưng vẫn không coi trọng bao nhiêu, bởi vì sự việc dù có nặng đến đâu, gã cũng tự tin rằng trong tương lai có thể ứng phó được.
Lúc này hấp dẫn gã chủ yếu là có ba chuyện: cô nương, cô nương cùng với cô nương mà anh ta cho rằng có tố chất, muốn có được bất cứ cô nương nào dễ như trở bản tay, con gái thanh lâu đều si mê gã, tiểu thư khuê các cũng ái mộ gã, mặc dù là hiệp nữ giang hồ cũng có chút ngưỡng mộ đối với gã. Chúng ta không thể trách móc anh ta cái gì cả, anh ta cũng chỉ là người mới trưởng thành, có chút cảm giác hưởng thụ cũng là chuyện thường tình.
Người khôi ngô anh tuấn, có tài năng, lời nói của gã được đối phương cẩn thận lắng nghe, một chút hài hước đối phương liền hé miệng cười duyên. Lần đầu nhìn thấy thiếu nữ này, trong suy nghĩ của gã, đại để trong tình hình đó cũng không biết nên thể hiện như thế nào, chỉ thấy trong lòng có thiện cảm, lại biết trước đây mọi người là thế giao, bèn bước tới bắt chuyện:
- Xin chào, cô là Tây Qua muội tử, ta là Tĩnh Chi ca ca của muội.
Đối phương nhìn thấy gã, cảm thấy gã là khách, không múa đao nữa mà thu về.
Không lâu sau, gã biết thiếu nữ này vô cùng khó chịu với mình, rất nhiều năm sau gã đều nghĩ, có phải là lời chào đầu tiên đã phá vỡ tất cả hay không, thiếu nữ có nhất thiết ghi hận đến vậy không, có đôi khi gã lại nghĩ, phụ thân cô ấy tùy tiện đặt cho cô một cái tên là Tây Qua như vậy, những năm gần đây, người không cẩn thận gọi như vậy khẳng định rất nhiều, vì sao cô ấy chỉ ghi hận một mình mình, hơn phân nửa là....cô ấy yêu thầm mình mà không nói.
Lúc xác định rằng mình đã thích cô gái này rất nhiều, Lâu Tĩnh Chi thường sẽ nghĩ như vậy.
Sự xuất hiện của hai người đương nhiên không chỉ dừng lại ở câu chào hỏi như vậy. Sau đó gã từng nhiều lần chủ động nói chuyện hoặc lấy lòng, nhưng thái độ của đối phương cũng chỉ vẻn vẹn lịch sự đối đãi với “Thế huynh” như thế, hầu hết thời gian chủ yếu là gã nói chuyện, hầu hết trường hợp đều có thể trò chuyện vui vẻ, thử nghĩ một người ở trong một trường hợp mở miệng, đối phương tỉ mỉ lắng nghe, hoặc là phụ họa, hoặc bật cười, mà với nữ tử này thì, bất kể nói cái gì, đối phương đều lễ phép ứng đối, lâu dần, gã rốt cuộc cũng thấy xấu hổ.
Trong thời gian này, gã từng nghe phụ thân mình nói, lúc gã và Lưu Tây Qua còn nhỏ, phụ thân từng để cho hai người làm hôn ước, chuyện này vốn là thành, Lưu gia dù lợi hại nhưng cũng là nhà võ, có thể kết đôi với con rể Lâu gia, tất nhiên là vui mừng, nhưng sau đó lại nhiều trắc trở, chuyện hai nhà vẫn chưa thành đã trở mặt với nhau, chủ yếu là bởi vì Lưu Đại Bưu chỉ có duy nhất đứa con gái này, không muốn ngay từ đầu đã định số phận của con gái, tuy nói thời đại này đều xem trọng mệnh lệnh của cha mẹ, lời nói của người mai mối, nhưng Lưu Đại Bưu hành sự hào sảng, không bám vào khuôn mẫu, ông thương yêu con gái nhất, xử lý như vậy, phụ thân cũng đành phải biểu thị lý giải.
Từ đó về sau hai nhà thường xuyên qua lại, nhưng tình cảm của Lâu Tĩnh Chi và cô gái này cũng không có tiến triển. Đêm trước Ma Ni Giáo khởi sự, Lưu Đại Bưu bị người trong quan phủ hại chết, Tiểu Tây Qua kế thừa gia nghiệp, lại lấy tên cũ là Lưu Đại Bưu, Lâu Tĩnh Chi cũng có thể lý giải được. Thiếu nữ gánh trên vai trọng trách của người cha, muốn thay cha nổi danh, đây cũng không phải là trọng trách của nàng, nhưng nghĩ cũng đúng, làm con gái, có ai nguyện ý xuất đầu lộ diện, tranh phong đấu đá với người khác đâu.
Sau đó Ma ni giáo âm thầm khởi sự, được phụ thân hưởng ứng, Bá Đao trang cũng gia nhập, không gian giữa hai người gặp nhau nhiều hơn, tình cảm thân thiết hơn, gã hẳn có thể trực tiếp hỏi đối phương:
- Trách nhiệm của nàng, ta có thể thay nàng gánh vác, nàng gả vào Lâu gia chúng ta. Bá Đao trang vẫn lấy họ Lưu, ta sẽ thay nàng quản lý thật tốt.
Về phương diện này gã rất tin tưởng, nhưng đáng tiếc quan hệ của hai người vẫn chỉ là “ Thế huynh muội”. Gã cũng chỉ có thể ngẫu nhiên nói chuyện với đối phương, nói bóng gió tình ý của mình.
Nhưng không biết vì sao, khi mà gã bày tỏ rất thành khẩn, lần nào cũng không có hiệu quả, cuối cùng cũng chỉ có thể cho rằng đối phương là nữ, là quá hồn nhiên vô tư, thật ra lại càng khiến gã thích đối phương hơn. Về sau, gã quyết định sẽ nghĩ cho đối phương, liền thông qua một loạt những thủ pháp khéo léo, truyền tin tức hai người đã có hôn ước ra ngoài.
Lúc này nội bộ của nghĩa quân vẫn còn nhỏ, gã và đám người Phương Lạp có thể nói là cùng sinh sống trong một mái nhà, cho dù là dựng trướng bồng cũng không cách xa Bá Đao Doanh do Tiểu Tây Qua thống lĩnh. Nhưng sau khi cha cô qua đời, người thực sự quan tâm đến cô chỉ có Phương Lạp, tin này truyền ra ngoài chưa được mấy ngày, đã có người nói họ trai tài gái sắc cực kì xứng đôi. Gã biết đám người Phương Lạp đã bằng lòng tác hợp rồi.
Nhưng mà cũng sau buổi tiệc, lúc này cô gái che mặt không mấy khi chủ động tham dự buổi tiệc đã xông thẳng vào đại doanh, rút Bá Dao chém gã, may mà có phụ thân kịp thời phản ứng, rút kiếm ra đỡ, mà đám người Phương Lạp, Phật Soái cũng đều ở đây, nếu không chỉ e hôm đó gã đã bị chém thành hai nửa rồi.
Sau chuyện này, ngay cả đến đám người Phương Lạp cũng thay đổi thái độ với gã, cũng may thái độ của phụ thân gã vẫn chiếu cố Bá Đao Doanh như cũ, làm cho gã lại lần nữa khi đối mặt với thiếu nữ cũng không quá mức xấu hổ, nhưng sự việc vẫn trăm mối vẫn không thể lý giải được, không biết vì sao từ trước đến này cô ấy luôn có có thái độ như vậy với gã. Bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ có thể quy kết là trước kia chuyện mình làm mình nói năng quá mức tùy ý, là quá mức, dẫn đến sự phản cảm của đối phương.
Gã tự biết giữa mình với thiếu nữ khả năng sợ rằng không lớn, nhưng vẫn tự nói với mình tất cả còn có thể cứu chữa được, dù sao lần kia lúc thiếu nữ cũng không rút đao chém gã dù gì cũng có thể bù đắp tất cả, để đối phương thật sự hiểu ra mình là người tốt, đặc biệt mỗi lần nhìn thấy đối phương, loại cảm giác không tự chủ được lại nảy lên trong lòng, ngày hôm nay đi dạo ở bên ngoài một vòng, đúng là vẫn tìm thấy cô ấy, giả vờ bất ngờ muốn tới trò chuyện.
- Nàng vốn dĩ ... không cần tự động thủ để phải khổ thể chứ, còn có Tề thúc thúc...
Một trong những nhân vật trung tâm trong hệ thống Phương Lạp, tuy Lâu Tĩnh Chi chưa nhậm chức quan, cũng hiểu nhiều chuyện người bên ngoài không biết tình cảm giữa Tề Nguyên Khang và Lưu gia luôn tốt. Lần này Lưu Tây Qua tự mình ra tay, không biết nội tâm cô đã giằng xé bao nhiêu. Lâu Tĩnh Chi thở dài, cũng thấy xót xa, chỉ là gã nói chưa hết câu, cô gái nhìn gã với ánh mắt kì lại, rồi yên lặng ăn cơm. Ninh Nghị cũng không rõ hai người có ân oán gì, nếu đối phương đã để hắn làm, hắn cũng bắt đầu ăn.
Lâu Tĩnh Chi cười cười:
- Vào thành lâu như vậy, ta cũng không có việc gì làm, Hàn Lâm Viện bên kia, nghe nói Bá Đao doanh của nàng...
Gặp lại bạn hiều, nói chuyện gia đình, những lời này còn chưa dứt, cô gái đã ngẩng đầu lên:
- Đã muộn rồi, Lâu thế huynh còn chưa muốn về sao? Mẫn bá bá sẽ đi tìm đấy.
Những câu này của nàng có sự nhã nhặn, đoan trang của tiểu thư khuê các, lần đầu tiên mà Ninh Nghị thấy, cảm thấy rất thú vị. Lâu Tĩnh Chi nhìn nàng lâu rồi thở dài:
- Có gia tướng đi theo, không sao đâu, Đại Bưu, tuy võ công của ta không cao cường nhưng cũng khá, nàng như bị nội thương, nàng không thể đi được, ta chỉ có ý tốt, chỉ là...
Gã cố gắng nhấn mạnh mình hết sức chân thành, cũng có vẻ thành khẩn này làm cho Lưu Đại Bưu mệt mỏi, cô hít vào một hơi rồi nói:
- Đi.
Lâu Tĩnh Chi ngồi ở bên kia, cúi đầu suy nghĩ mấy giây sau đó ngẩng đầu nhìn Ninh Nghị. Đương nhiên là gã ý thức được, người phải đi là mình rồi, nơi này còn có Ninh Nghị, lúc trước Lâu Tĩnh Chi còn chưa thèm để ý đến hắn. Trong quân hệ Phương Lạp, nếu thực sự nói có một người mới có chút quan hệ với Lưu Đại Bưu, trong mắt mọi người, ngoại trừ gã ra thì chỉ còn một Trần Phàm một thân cậy mạnh, Ninh Nghị dù có xuất sắc, chung quy cũng không thể đánh đồng với Trần Phàm. Nhưng tới lúc này, gã có chút không nhẫn nhịn được nghĩ nghĩ, Ninh Nghị khẽ thở dài, chắp chắp tay bày ra bộ dạng muốn chống lại Chủ công.
Tới lúc này, Lâu Tĩnh Chi rốt cuộc cũng đứng dậy, sau khi chần chừ một lúc, có một gã người nhà đến thì thầm vào tay gã cái gì đó, gã liếc nhìn thiếu nữ, lại ngồi xuống, lần này ánh mắt rất kiên quyết:
- Không đúng, nàng đã bị thương, không trở về Bá Đao Doanh, một mình ngồi ở đây, rốt cuộc là nàng muốn làm gì? Ta không biết có nguy hiểm gì, nhưng nếu cha biết cũng sẽ không để ta rời đi.
Lần này thiếu nữ nhìn gã, sửng sốt một chút rồi chớp mắt chậm rãi nói:
- Lâu huynh, có Ninh tiên sinh ở đây, ta có chuyện bàn bạc với người trong trang, cũng không phải một mình, nhưng...
Cô im lặng một lát:
- Quả thực là ta ở đây chờ người, vốn dĩ hi vọng bọn họ không đến...
Phịch một tiếng, một cây thương dài bay qua, khiến một gã người nhà của Lâu Tĩnh Chi dính trên tường.
Biến cố đột ngột này khiến ngay cả Ninh Nghị cũng sửng sốt, ngay sau đó bóng người đột nhiên xuất hiện trên đường, trước vài tên gia vệ, mũi thương sắc bén lạnh lẽo từ trong bóng tối đâm ra, tiếng xé gió từ trên không đánh xuống.
Ninh Nghị vẫn ngồi như thế, trước tiên nhảy ra phía sau, võ công của hắn tiến bộ hơn trước, lần này lùi thật nhanh, trong tầm mắt, cô gái vẫn còn ngồi ở đó, lật tay đánh một đòn, ống tay áo khóa nắm quyền của đối phương đẩy vào cột gõ chống đỡ lán, mưa rầm rầm đổ xuống, Lâu Tĩnh Chi vẫn còn đang ngồi trong đó, ngẩn người ra.
Rơi xuống đất, nhảy lên. Ninh Nghị ngẩng đầu nhìn, bóng người từ trên đánh xuống kẹp lấy cây thương, rơi vào trong mái che, vụn gỗ rơi như mưa. Còn Lưu Đại Bưu kéo Lâu Tĩnh Chi lao đến, ném gã vào bên cạnh Ninh Nghị, sau đó xoay người chắn ở trước, hai tay ôm hộp gỗ dài trước ngực, trông như cung nữ ôm đàn tranh vậy.
Máu tươi chảy xuống đường, hai gã gia vệ bị đâm chết, vừa vỡ đầu, vừa vỡ ngực. Người kia đắc thủ xong lập tức lao vào bóng tối, chỉ còn nhìn thấy bóng dáng ẩn hiện di chuyển trong lều trại, giữa vụn gỗ lều trại đang bay múa, một mũi thương lại vọt tới, cùng lúc đó, có người ở phía sau đám người Ninh Nghị đang bay nhanh xông tới.
Người tới đại khái chỉ có ba bốn người, trong lúc mơ hồ đã hình thành thế cục vây kín, Lâu Tĩnh Chi vịn tường đứng lên nói một câu với Ninh Nghị:
- Tác hồn thương...
Hắn ở Hàng Châu lâu như vậy cũng chỉ nghe người của Bá Đao doanh nói, tuyệt học gia truyền của Tề Nguyên Khang là Tác hồn thương. Chỉ là nếu Tề Nguyên Khang bị Lưu Đại Bưu chém đầu, người đến đương nhiên không phải ông ta, đầu óc hắn xoay chuyển, hắn rốt cuộc cũng hiểu được lý do cô gái kia chờ ở chỗ này.
Mình thật là... náo nhiệt như vậy, chả trách ngay từ đây cô ta đã bảo mình rời đi, mình căn bản là nghĩ giống như Lâu Tĩnh Chi
Gia vệ còn lại sáu gã, đang lao đến bên này để bảo vệ, mà bóng đêm, một người trẻ tuổi hiện thân ra, người này khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, thân hình cao lớn, nửa người là máu, trên mặt, trên tay đều có vết máu, chính là tên thích khách trên mái che nắng. Y cầm cây thương dài trong tay nhìn về phía bên này:
- Lưu Tây Qua, Lâu Tĩnh Chi, ngươi có biết ta tới làm gì không?
Lâu Tĩnh Chi nhìn gã, đương nhiên là nhận ra:
- Tề, Tề Dũng... Các ngươi, các ngươi còn không trốn đi, đến đây làm gì?
- Không phạm sai lầm, sao lại phải trốn, Lưu Tây Qua, ngươi rút lui tất cả là để chuẩn bị nhận lấy cái chết sao?
Dưới ánh trăng mờ mờ, gió thổi làm động váy cô gái, cô ôm cái hộp gỗ, lại không có nhiều phản ứng, nhìn đối phương một lúc lâu rồi mới nói:
- Vốn dĩ ta hi vọng các ngươi hôm nay sẽ không tới. Hôm khác nếu các ngươi có thể tập hợp giết trở về, ta sẽ lấy Bá Đao Doanh gặp Tề gia các ngươi, là kết quả mọi người lộng quyền, ta không biết nói thế nào là đúng sai, nhưng giết Tề thúc thúc, ta rất đau đớn, ta hi vọng các ngươi có thể đi, nhưng nếu các ngươi muốn đến báo thù... Ta cũng nên cho các ngươi cơ hội này.
Cô hít một hơi, rũ mắt xuống:
- “Đào lý xuân phong nhất bôi tửu
Giang hồ dạ vũ thập niên đăng...”
Cha ta từng nói, chuyện giang hồ, chuyện của Tề thúc thúc, dù là chuyện thiên hạ, chuyện của chúng ta. Cho dù là chuyện mấy vị Tề gia ca ca, ta chưa nhập giang hồ, nhưng tối nay nguyện lấy sức mạnh của một mình ta để đấu với mấy vị, các ngươi có thể giết ta, ta không thể không nói, nếu không giết được, thì hãy chạy trốn đi, tự mà cầu phúc...