Ads
Đi qua những con phố tiêu điều, trên đường mua bữa sáng trở về nhà, trong thư viện Văn Liệt, mới vừa là thời gian vào lớp học.
Nửa đường, Trác Tiểu Phong đã tách ra khỏi hắn, lúc này, nghĩ chắc là
đang ngồi trong thư viện tụ tập vài người bạn đáng tin cậy để thương
lượng chuyện liên quan đến Trần Đằng rồi. Lại nói, đối với đám trẻ con
trong thư viện này, Ninh Nghị cũng bỏ quá nhiều công sức, nhiều nhất chỉ có thể tính là thời gian tiêu khiển nhàn hạ. Nhưng, chỉ cần có chuyện
có thể làm, từng đám trẻ nhỏ sẽ xuất hiện, hiện nay có một đoàn nhỏ theo xu hướng của Ninh Nghị đã đặt tên cho đoàn của mình là “Đoàn Thanh niên Vĩnh Lạc”, cái tên hiện đại hóa như thế đương nhiên quy về công lao dẫn dắt của Ninh Nghị, còn đám trẻ của Trác Tiểu Phong lại thành lập “hội
Chính khí”, đối lập với bên này.
Sự hình thành của hai đoàn
thể nhỏ, từ một mức độ nào đó mà nói, chẳng qua cũng chỉ là hình thức
liên hợp của hắc bang. Bên “Chính Khí hội” nến thơm, chém gà, đốt giấy
vàng, uống máu ăn thề, một nghi thức cũng không thiếu. Còn “Thanh niên
đoàn”, dưới sự đề nghị của Ninh Nghị, không có những nghi thức này,
nhưng trong nội bộ ngược lại còn thân mật hòa hợp hơn so với đối phương, tất cả đều đối đãi với nhau như những “sư huynh đệ”, “đồng môn”.
Hai bên tuy rằng đối chọi gay gắt, nhưng cọ xát cũng không quá lớn.
Những học sinh này trong nhà đều là nhân viên cấp trung và thượng của hệ thống Phương Lạp, đối với việc con cái trong nhà có thể tiến hành lập
hội như thế, bọn họ cũng rất thích. Hành hiệp trượng nghĩa trừ bạo an
dân, cho dù hiện tại, trong quân đội Phương Lạp vẫn hô hào khẩu hiệu như vậy, bây giờ hai bên đều chỉ xử lí vài việc trượng nghĩa, lúc tiến hành điều tra, hiểu được tấm màn đen cùng với mấy khổ chủ giải oan sửa án,
thì những phụ huynh này thật ra cũng có thuận tay giúp chút ít, nếu
không như vậy, một đám trẻ con kì thật cũng chẳng làm được việc gì.
Việc này bây giờ xuất hiện, nói là chuyện đương nhiên thì là chuyện
đương nhiên, nói ngoài ý muốn cũng là ngoài ý muốn. Ninh Nghị trong lúc
nhất thời cũng không biết là tốt hay là xấu, chỉ là lúc buổi sáng, lại
có hai đứa trẻ đến tìm hắn. Lần này lại là hai học trò xuất sắc nhất
trong lớp mà hắn dạy, một đứa tên là Dương Chí Võ, đã mười lăm tuổi, coi như là thủ lĩnh của đám trẻ nhỏ này; đứa kia tên là Trần Tế Đà, mới có
mười một tuổi, còn chưa có đại danh, nhưng lại cực kì thông minh. Hai
đứa cùng tới báo cáo với hắn “Chính Khí hội” e là gặp phải phiền phức
rồi.
Thư viện không phải là hoàn cảnh nghiêm túc gì, “Thanh
Niên Đoàn” và “Chính Khí hội” cùng sợ đều sắp xếp gián điệp, đối với
việc điều tra bên kia, bên này đương nhiên cũng có phát hiện. Chuyện lần này quá lớn, bọn chúng liền tới đây hỏi ý kiến của Ninh Nghị. Ninh Nghị dặn dò một lượt rồi tiễn chúng đi. Đại khái là đến buổi trưa, có người ở ngoài gõ cửa. Mở cửa, thấy Trần Phàm bước vào.
Trời trong
xanh nắng rực rõ. Bên thư viện mơ hồ vọng lại tiếng đọc sách, lúc này
Tiểu Thiền đã sắp quay về từ y quán phía trước, chuẩn bị nhóm lửa nấu
cơm, chạy tới chạy lui bận bận rộn rộn rồi. Trần Phàm tự mình đi đến nhà bếp dùng gáo gỗ múc nước uống. Sau đó đi đến dưới mái hiên ngồi đối
diện Ninh Nghị. Ninh Nghị đang đổ vôi nghiền nhỏ vào trong một chén gỗ
có vẻ cổ quái:
- Thế nào?
- Còn sống, mạng có thể giữ, sau này khó nói… Sao ngươi lại đến đây?
Trần Phàm cười cười, vẫn còn được coi là vui vẻ.
- Trác Tiểu Phong tới tìm ta, biết chuyện này ngăn không nổi, nhưng vẫn là đi muộn rồi…
- Sớm biết ta nên ngăn lại rồi.
Y nói như vậy, Ninh Nghị liền biết là từ đầu đến cuối y đều đi theo.
Đối với Ninh Nghị, Trần Phàm có lẽ mới là người coi trọng lũ trẻ con
trong thư viện nhất. Ninh Nghị mặc dù chỉ coi là trò tiêu khiển, nhưng
hình thái ý thức không giống, cách mà hắn dạy dỗ bọn trẻ con cũng không
giống. Nếu như chỉ là dạy bọn trẻ tư tưởng Nho gia cổ hủ hoặc là ý tưởng hành hiệp trượng nghĩa đơn giản, e là Trần Phàm sẽ không thể nhìn bọn
trẻ được mấy lần. Tư tưởng cốt lõi không giống nhau, nơi con người sẽ
dừng lại, độ cao sẽ đạt tới cuối cùng cũng sẽ không giống nhau. Vì nước
vì dân, hoặc là vì những người bên cạnh, có lúc nói rất đơn giản, nhưng
con người nếu như thật sự tin rồi, thì kết quả cuối cùng, e là rất không đơn giản.
Những gì hiện nay Ninh Nghị làm cho bọn trẻ nhỏ
này, đơn giản là như vậy. Thống nhất nhận thức và hành động một cách đơn giản, chuyện thế nào là đúng, làm thế nào mới có thể làm lợi cho đất
nước và xã hội, nói một chút làm một chút, nói cho bọn chúng đây chính
là việc rất vĩ đại. Lại lấy các loại lí luận Tử Viết Thi Vân để không
ngừng chứng minh tính chính xác này. Lấy những chuyện của loại người
Tiền Hi Văn để tô đậm kích động thêm. Mỗi một điểm thật ra cũng không
phải là xuất sắc, cũng tiến hành tương đối tuần tự từng bước, nhưng lúc
những điều đã làm đã vừa đến lúc tốt, thì hiệu quả tẩy não được hình
thành, cuối cũng rất đáng sợ.
Đương nhiên, nếu không phải là
sự tôn trọng của thói đời với văn nhân, nếu không phải vốn dĩ là đứa trẻ nông dân thuần phác, trong lòng có cách nghĩ “tiên sinh trong thành” vô cùng lợi hại, những điều nói ra đều là đúng, thì chuyện cũng sẽ không
có hiệu quả nhanh như vậy.
Ở hậu thế, điều này thật sự không
thể xem như cách dạy học nghiêm khắc, điều mấu chốt chắc là “chính ủy”
cùng với “kích động”. Mục đích giảng bải không phải để nhận mặt chữ,
không phải để làm văn, điều mà nó hướng tới, chính là tư tưởng, tất cả
tư tưởng lí luận hoặc là cao thâm hoặc là giản dị, cuối cùng đều để
người ta hình thành tín ngưỡng ngoan đạo. Nó không cần bậc cửa, chỉ cần
là người hơi có khả năng giải thích, đều có thể nghe, đều có thể học,
cho nên mục đích cuối cùng của nó, không phải là tạo thành đại nho đương thế nghiên cứu trời và người, mà là tạo thành những binh lính thật sự
dám hi sinh.
Muốn làm cho người ta dám hi sinh, cái cần phải
cho đi, nói cho cùng không gì khác chỉ là một phần của giá trị và sự vẻ
vang của sự đồng tình của đối phương mà thôi. Nhưng muốn cho người ta
thật sự đồng tình thừa nhận, lại cực kì khó khăn, đám trẻ con này chẳng
qua chỉ là bước khởi đầu, dưới sự tô đậm tư tưởng Nho gia và giang hồ
hiệp nghĩa mới có được một khái niệm bước đầu, sau này kết quả thế nào,
cuối cùng vẫn rất khó nói.
Lúc hắn còn ở Giang Ninh, phần lớn là dạy đám học trò kĩ thuật cụ thể, lúc đó chỉ là đơn thuần tẩy não,
coi như là lúc bắt đầu nói chuyện, muốn kéo dài đề mục “làm thế nào để
tạo phản”. Trần Phàm đương nhiên không nghĩ đến nhiều như vậy, nhưng y
lại phát hiện một phần có thể dùng trong đó, bởi vậy luôn đứng bên cạnh
quan sát. Ninh Nghị nghĩ một lát, bỏ chén nước sôi đổ vào trong vôi
sống, nhìn bên trong đang sôi sục:
- Cổ Đồng Quan kia, rốt cuộc là…
Trần Phàm nhìn phản ứng trong bát, há hốc miệng, sau đó cười rộ lên:
- Đừng nói với ta là ngươi không đoán được? Đương nhiên là chuyện rất xấu.
- Ta có thể nghĩ được, chỉ là không nhìn thấy nhiều. Huống hồ nghe nói
Bao Thiên Sư không có chuyện ác nào là không làm, ta làm sao mà biết Cổ
Đồng Quan rốt cuộc làm gì.
- Lũ trẻ con này tìm đúng nơi rồi.
Trần Phàm hơi nén giọng xuống, vẻ mặt thoáng nghiêm túc:
- Chuyện mà bọn chúng điều tra là một số phu nhân mất tích… Tên Bao Đạo Ất này vơ vét của cải thật sự là nổi tiếng rồi, nói là đạo sĩ, trên
thực tế lại tham hoa háo sắc, làm người bình thường thì không chịu, lại
thích ức hiếp con gái nhà lành. Nghe nói khi gã còn trẻ, đã từng đính
hôn với thiên kim nhà giàu, sau trong nhà gặp chuyện không may, nhà kia
lại đổi ý, gả con gái đi, sau khi gã thành tài quay lại giết cả gia đình người ta, còn cô gái kia… Ừm… dù sao gã thích nhất là làm nhục con gái
nhà lành, càng giữ gìn trinh tiết càng thích, khóc càng thê thảm càng
hưng phấn… Hai năm nay đã đến mức độ trên đường nhìn thấy người nào vừa
mắt buổi tối liền kêu người khác đến bắt đi. Gã là Hộ Quốc Thiên Sư, ai
có thể làm gì được gã?
- Ồ… Đúng là có hứng thú thấp hèn nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục…
Ninh Nghị đại khái cũng đoán được rồi, lúc này sắc mặt không hề thay đổi mà gật đầu, một lát sau mới lên tiếng:
- Mỗi buổi tối gã liền tính hai người. Cái này có thể có bao nhiêu, mọi người liều sống liều chết giành thiên hạ, bây giờ hưởng thụ một chút.
Nghĩ chắc chẳng phải là chuyện gì lớn, mỗi lần người chết vì phá thành,
số lẽ cũng không dừng lại ở điểm ấy. Người cấp trên chắc là cũng nghĩ
như vậy, cái này không sai chứ!
Trần Phàm cười cười, ánh mắt hơi lạnh:
- Còn có thể thế nào, gã có mấy sở thích, nói cũng không nói được,
chẳng lẽ lại trở mặt sao. Nhưng kiểu hứng thú này của gã, những người
cấp dưới đương nhiên cũng muốn được thơm lây, gã nhìn vừa mắt vợ nhà
nào, sẽ trói đi một cách công khai. Những người mà gã nhìn vừa mắt trong đám thuộc hạ cũng được ba bốn người, đương nhiên là thuận đường bắt đi…
Trần Phàm nói tới đây, dừng một chút, định tiếp tục nói, mở miệng rồi
nhưng lại không lên lời. Y vốn dĩ là người tâm tính nóng nảy, nắm chặt
tay, muốn dời cảm xúc đi, chỉ vào trong bát nói:
- Dùng cái này quá hèn rồi, không thành cao thủ được… Không phải ngươi suốt ngày nói mình là Huyết thủ nhân đồ sao?…..
- Lập miếu thờ đương nhiên cần làm kĩ nữ, làm gì có người nào muốn lập miếu thờ mà không làm kĩ nữ, thật là…
Ninh Nghị vẫy tay cười:
- Huống chi mối thù của ta và Lệ Thiên Hữu còn chưa xong. Bây giờ Lệ
Thiên Hữu quay lại rồi, ta phải cẩn thận một chút. Phải mang theo bên
người hai túi vôi… Đúng rồi, ngươi là cao thủ, nếu như ta đánh theo
ngươi, đánh thế nào là tốt nhất?
- A… a… Ha ha…
Trần Phàm ngẩn người, sau đó không nhịn nổi cười, lắc đầu:
- Đánh chính diện sợ không được, ta có thể né tránh, chiêu sáng sớm hôm nay rất tốt. Trời tối, mọi người không nhận ra ngươi, ngươi kêu xem
đao, chỉ e người bình thường đều trúng chiêu, vôi nếu bắn vào mắt, ngươi lại bên cạnh, chết chắc rồi. Nhưng nếu như tình huống bình thường, phát ám khí cũng cần có mấy bí quyết, ta tuy rằng chưa luyện qua, nhưng từng nghe sư phụ nói, đầu tiên… Buổi chiều nếu ngươi rảnh rỗi, ta luyện tập
cùng ngươi…
Trần Phàm vốn cũng là người không câu nệ tiểu
tiết, hai người nói một hồi xung quanh việc rắc vôi thế nào, sau đó
trong đình viện yên tĩnh một lát, Trần Phàm ngồi ở đó, nhìn những chiếc
lá vàng khô rơi xuống. Trên thực tế, chuyện của Cổ Đồng Quan, cuối cùng
là khiến lòng người run sợ, nhưng chuyện liên lụy Bao Đạo Ất, cho dù là
Trần Phàm, cũng không có cách nào nói bản thân có thể thế nào.
Ninh Nghị cũng không phải là người ngây thơ gì, chuyện đã xảy ra trong
Cổ Đồng Quán, cũng không phải là chuyện xấu nhất xảy ra ở Hàng Châu mấy
tháng nay. Chuyện xấu hơn nữa còn có rất nhiều, hắn chỉ là không tận mắt chứng kiến, không thể cho là không có. Trong thời gian thành bị phá,
những người bị chết đói, bị thiêu chết, chịu ô nhục mà chết không đếm
xuể, một khi không còn trật tự trói buộc, sự tàn bạo của con người có
thể tưởng tượng một cách thoải mái. Còn cho dù là khi thành chưa vỡ,
những xó xỉnh hắc ám vẫn không ngừng xảy ra. Lúc này, hắn chỉ có thể cố
gắng hết mình bình tâm, trầm lặng mà sửa sang lại chỗ vôi sống này mà
thôi.