Mặt trời chiều phát ra ánh hào quang phía chân trời, gió thu thổi qua
làm lá khô còn sót lại trên cành cây rụng xuống, giữa phố chợ người đi đường qua lại, xe ngựa xuyên qua.
Khi thành viên Bá Đao
Doanh cưỡi ngựa đuổi đến xe ngựa phía trước, Ninh Nghị đang ở trong xe ngựa thương nghị mấy hành động chi tiết hôm nay với đám người Lưu Tây Qua, Lưu Thiên Nam, Trần Phàm thương thế chưa khỏi hẳn cũng tham gia
giúp vui trong đó.
Mục tiêu động thủ hôm nay chủ yếu là Bạch Lộc Quan của Bao Đạo Ất. Mấy ngày tới nay, người bên ngoài đều nghĩ
loại người cấp cao như Bao Đạo Ất, Lưu Tây Qua sẽ còn giữ vững lý tính, không xuất hiện xung đột quy mô lớn, nhưng Lưu Tây Qua là người hiểu tính cách của Bao Đạo Ất là thù tất báo tính cách, trận xung đột trước mắt này sẽ không chờ đến tối, mà là muốn trước lúc trời tối phá hang ổ của Bao Đạo Ất, dưới sự vây xem của mọi người, sẽ cứu ra rất nhiều cô gái bị giữ trong đó.
Đánh giặc, đối ngoại phải có danh phận, nếu Bá Đao doanh đã muốn chiếm điểm cao, kế tiếp đương nhiên phải phát triển ra.
Tương đối mà nói, bên Cổ Đồng Quan là những cô gái mà Bao Đạo Ất hoặc là chơi chán hoặc là đám thủ hạ tự ý bắt về, chỉ có bên Bạch Lộc Quan này mới thật sự là hậu cung của Bao Đạo Ất, một khi đụng vào, tương đương với việc lóc một miếng thịt trong người lão. Chuyện này một khi làm, Bá Đao Doanh đã hoàn toàn tuyên chiến toàn diện với Bao Đạo Ất
rồi, người bên ngoài cũng cũng không cần lo lắng lại đây điều đình,
chỉ có thể đứng về bên nào thôi.
Hạ quyết định động thủ,
đương nhiên không thể chỉ tấn công vào mỗi một nơi, lấy Bạch Lộc Quan
làm mục tiêu chủ yếu, còn lại rất nhiều cứ điểm của Bao Đạo Ất cũng
đều phái ra nhân thủ đi châm chích. Bất luận thế nào, chạng vạng này
cũng sẽ là lần cuồng hoan náo nhiệt nhất, đối với Ninh Nghị mà nói,
cho bên phía Văn Nhân Bất Nhị định ra kế hoạch, ngày sau thế cục của
Hàng Châu, khi quân đội của triều đình đánh tới có thể phát huy tác
dụng mấy bố trí mấu chốt kia, đều là phải khởi động từ chạng vạng hôm
nay. Cũng bởi vì điều này, khi người đưa tin từ phía sau đuổi tới,
theo sau là bóng dáng Quyên nhi thì Ninh Nghị thật sự có chút kinh
ngạc.
Trong thành Hàng Châu không yên ổn, Quyên nhi cải nam trang, trên người lại vô cùng nhếch nhác, nàng lo lắng nói cho Ninh
Nghị biết về tình huống tiểu viện không lâu trước đó bị vây công, Lục
Hồng Đề bảo nàng ra ngoài báo tin, vẻ mặt lo lắng. Trên thực tế, có
Lục Hồng Đề ở đó, chưa chắc đã không thể che chở cho Tô Đàn Nhi rời đi hoặc là phản giết phá vây hơn chục người đang vây khốn tiểu viện,
nhưng muốn đồng thời lại hai điểm, thậm chí bảo toàn tất cả mọi người, vậy thì khó khăn rồi.
Lùi một bước mà nói, cho dù cô có
thể làm được, với tình cảnh lúc này của đoàn người Tô Đàn Nhi, sau khi giết ra mấy chục người, việc ra khỏi thành sẽ trở thành bọt nước.
Dưới tình huống như thế, Tô Đàn Nhi phải làm phiền Lục Hồng Đề đi ra
báo tin, nhưng Lục Hồng Đề lại kiên trì ở lại bên người Tô Đàn Nhi,
chỉ đưa Quyên Nhi ra ngoài, để quyền lựa chọn sự việc giao cho Ninh
Nghị.
- Người của Lâu gia?
Nghe vậy, Ninh Nghị sững sờ chốc lát.
- Tỳ tử đã được gặp Nhị thiếu gia của Lâu gia rồi, hình như Đại thiếu gia cũng ở đó...Cô gia, ngài có biết Lâu Thư Hằng kia vẫn có hy vọng với tiểu thư mà, có thể là vì vậy...
- Haiz, đây mới thật là...
Thật sự có chút tìm được không được tâm trạng ứng đối thích hợp, Ninh Nghị ngẩng đầu há miệng thở dốc, không ngờ lúc này lại xen vào một
chuyện như vậy, nhưng bất kể là vớ vẩn thế nào, sự việc dù sao cũng đã xảy ra, hít một hơi, hắn vỗ vỗ bả vai Quyên nhi:
- Ta đã biết, Quyên nhi, em theo Tiểu Thiền quay về đường Tế Liễu, buổi tối chờ ta
cùng tiểu thư của em trở về, không có việc gì đâu.
Nói xong, Ninh Nghị quay lại xe ngựa đang có mọi người chờ ở đó. Quyên Nhi thấy Ninh Nghị quyết định nhanh như vậy, cũng an tâm nhưng cũng vẫn lo
lắng, nói với Tiểu Thiền.
- Vậy...tối nay đi phải làm sao bây giờ...
Tiểu Thiền lắc lắc đầu, lôi kéo nàng:
- Chúng ta đi về trước đi.
Nàng sợ đám người Lưu Tây Qua ở trong xe ngựa sẽ nhìn ra manh mối.
Trên thực tế, mọi người bên kia sớm đã ngửi thấy mùi vị khác biệt
rồi, không biết một cô gái cải nam trang bỗng nhiên tới có quan hệ gì
với Ninh Nghị, bộ dạng của Lưu Tây Qua như là đang suy nghĩ gì đó,
Ninh Nghị đi tới, dưới trời chiều, người đi qua đi lại đầu đường, thư
sinh mặc trường bào này nói mấy câu, vẻ mặt của mọi người đều phấn
khích, qua một lúc lâu, Lưu Tây Qua đã mở miệng:
- Hai trăm người có đủ hay không?
- Có năm mươi người là được rồi, trên đường ta tìm Duệ Phong Doanh, các ngươi đi trước đi.
- Cho ngươi một trăm, a Thường đi cùng ngươi.
Đây là màn đối thoại đơn giản mà rất nhanh, đối với tình thế chợt như đến lại nhanh chóng làm ra quyết định này, chỉ là sau khi nói xong
những lời này, Phương Thư Thường nhảy xuống xe, Ninh Nghị xoay người
định đi, Lưu Tây Qua nhô đầu ra, trên mặt mang nụ cười.
- Buổi tối thiết yến, ta tẩy trần đón gió cho tẩu tử.
- Biết rồi.
Ninh Nghị có chút tức giận nhận một câu, xe ngựa bên kia di chuyển
chạy nhanh, rèm hất lên, lại một bóng người nhảy xuống, là Trần Phàm
vẫn còn quấn băng vải trên người, cười cười vỗ bả vai Ninh Nghị:
- Ta cũng muốn gặp đệ muội.
Lúc này, mấy trăm tinh nhuệ của Bá Đao doanh đang từ các phương hướng khác nhau lặng yên phân tán về các địa khu chủ yếu trong thành thị.
Xe ngựa của Lưu Tây Qua đi về hướng Bạch Lộc Quan, đám người Ninh
Nghị, Phương Thư Thường cùng với Trần Phàm chạy về hướng ngược lại,
chạy về hướng Lâu phủ, vài tên lính liên lạc bắt đầu tản ra để gần
trăm người bên này tập trung đến, đồng thời một gã lính liên lạc cũng
đi về hướng Duệ Phong Doanh, đây là quân đội có khuynh hướng nghiêng
về Bá Đao Doanh, trong đó trưởng tử của đầu mục cũng chính là nòng cốt Thanh niên Đoàn Vĩnh Lạc học trò của Ninh Nghị, sau khi nhận được tin tức, hơn trăm người cùng nhổ trại.
Cùng lúc đó Lâu phủ đang chuẩn bị ăn cơm chiều.
Trời còn chưa tối, từng chiếc đèn lồng to đã bắt đầu được điểm lên,
gia nghiệp Lâu gia lớn, gần đây lại kiếm được không ít tiền, trong sảnh chính tổng cộng có đặt năm ban, trong đó ba bàn là bổn gia, thân
thuộc của Lâu gia, hai bàn là phụ ta hoặc là khách khanh ngồi.
Lúc ngồi vào vị trí, Lâu Thư Hằng còn mang theo chút hưng phấn, bị
Lâu Cận Lâm tức giận nhìn thoáng qua. Lâu Thư Vọng thì gọi quản gia
tới, bảo ông ta tăng mạnh phòng thủ bên ngoài phủ, tránh có người gây
náo loạn, y là người cẩn thận, biết Ninh Nghị ở Bá Đao Doanh hoặc ít
hoặc nhiều cũng có chút quanheje, nếu bí quá hóa liều, dù sao cũng
phải có chút ứng đối.
Nay Lâu gia đã khác xưa, muốn phát
triển an toàn, lực lượng bản thân không thể bỏ qua, tuyển nhận phụ tá
khách khanh cũng không kéo dài chậm trễ, mỗi ngày mọi người ngồi chung một chỗ ăn cơm, đúng là thời điểm củng cố quan hệ thật tốt. Lâu Thư
Hằng vừa mới đem đám người Tô Đàn Nhi bị bắt vào trong phủ, nhưng lúc
ăn cơm, gã lại không dám vắng mặt, chỉ là trong khoảng thời gian này
hơn phân nửa là gã có chút không yên lòng, hôm nay thì rõ ràng là sinh động rất nhiên, tìm người nói chuyện phiếm, trong lúc nhất thời đã
gây chú ý cho mọi người.
Giống như nhị ca, gần đây cảm xúc
của Lâu Thư Uyển có chút phức tạp, thấy gã như vậy, trong lòng cô có
chút nghi hoặc, nhưng chút nghi hoặc này sau đó cũng trở thành suy
đoán, trôi qua một lát, cô đại khái hiểu dặn dò của đại ca với quản
gia, đi qua hỏi:
- Đại ca, huynh và nhị ca làm gì vậy?
Lâu Thư Vọng đang dùng cơm, ngừng lại:
- Cái gì cái gì?
- Các huynh...đã động thủ với Ninh Nghị rồi?
- Không có.
Lâu Thư Vọng lắc đầu phủ nhận.
- Nhưng mà sớm hay muộn cũng sẽ làm, muội không cần quản đến.
- Các huynh...
Lâu Thư Uyển mở to hai mắt nhìn, đang định nói, Lâm Cận Lâm ngồi ở vị trí chủ bên cạnh nhíu mày:
- Thư Uyển, lúc ăn cơm, không được nhắc đến chuyện này.
Ông mơ hồ nghe được con gái mình nhắc đến cái tên “Ninh Nghị”, trong lòng không vui. Đối với người cha này, Lâu Thư Uyển vô cùng kính sợ,
im lặng, Lâu Cận Lâm quay sang hỏi Lâu Thư Vọng.
- Thư Vọng, bên phía Đường Bính Chương như nào rồi?
- Vẫn chưa hoàn toàn theo...
- Ngày mai để phụ thân gặp nói chuyện với hắn một lần, để quyết định việc.
Lâu Cận Lâm nói đến đây, một gã khách khanh bên cạnh hai mắt sáng rực:
- Đông ông muốn thu phục Đường Bính Chương, điều này không dễ...
Người và thế lực mà Lâu gia muốn mời chào, ít nhất trong nội bộ, tất cả mọi người đều hiểu được điều này có ý nghĩa như nào, đây cũng không phải là một địa vị thương nhân, mà là một đại gia tộc, phát triển vị trí đại quân phiệt. Mọi người vì thế cũng liên tục nói tới, gần đây
bên ngoài có ấn tượng đối mới với Lâu gia, không có bao nhiêu người
dám trêu chọc tới vân vân...cảm xúc sôi trào. Lâu Cận Lâm nói với Lâu
Thư Uyển, Lâu Thư Hằng.
- Sau này phải kiềm chế cảm xúc,
quan tâm việc trong nhà một chút, chúng ta không còn là Lâu gia như
trước kia nữa, cách cục phải lớn.
Khi bọn họ đang trò
chuyện về việc này, thì ở cách không xa đại trạch Lâu gia, trăm thành
viên Bá Đao Doanh đang trên đường tới đây, thấy Ninh Nghị đi tới, hỏi:
- Ninh tiên sinh, nghe nói đệ muội bị bắt?
Bọn họ có tốp năm tốp ba, một toán có hơn mười người, cũng chưa tụ
tập xong trận hình, bởi vì dựa theo kế hoạch lúc trước, bọn họ ngụy
trang thành người đi đường để tập kích bất ngờ, lúc này phía trước phía
sau, tin tức đã truyền tới mọi người, cũng có tiếng xì xào bàn tán.
- Nghe nói nương tử của Ninh tiên sinh bị bắt rồi...
- Trước đây chưa từng gặp...
- Mẹ nó là ai làm vậy...
- Không biết trời cao đất rộng...
- Các ngươi còn chậm quá làm gì? Mau a...
- Mẹ nó, lột da bọn hắn ra...
Ninh Nghị ở trong Bá Đao doanh không coi là hán tử hào phóng thô lỗ ăn
thịt to uống rượu chén lớn, hắn lại ăn bận như thư sinh văn nhân, tuy
rằng mọi người không hiểu hết về hắn, nhưng trước mắt cũng biết Ninh
Nghị có bản lĩnh, phối hợp với Lưu Thiên Nam làm việc trong Bá Đao Doanh gọn gàng ngăn nắp. Đối với đám người này mà nói, cái tát này, chẳng
khác nào là rơi trên mặt mình.
Một đám người cầm đao đằng đằng sát khí lao đi...
Qua giờ Thân, trời bắt đầu tối, đèn lồng đỏ treo cao.
Trong không khí yến tịch, càng lúc càng sôi nổi, không biết bao lâu,
một bên sân xuất hiện một cột khói, xem ra là bên kia thành thị bị cháy, mọi người đều nhìn sang bên đó.
- Chỗ nào vậy?
- Đầu thành Đông.
- Hình như là Bạch Lộc Quan.
- Không thể nào, không giống a...
Đang khi nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh hỗn loạn,
loáng thoáng, mọi người còn đang suy nghĩ có phải thật hay không, một gã hộ viện từ cửa lớn đại viện lao tới.
- Báo...Bẩm bẩm bẩm, bẩm báo... Bên ngoài có quân đội, quân đội...
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lâu Cận Lâm nhíu nhíu mày.
- Qua đường ?
- Không không không... Không phải...
Người nọ xưa nay cũng không lắp bắp, nhưng lúc này lời còn chưa dứt,
cửa chính của sân bên kia đột nhiên có người đá văng ra, bóng người xông tới, bên này đương nhiên là có hộ viện, vốn là muốn tiến lên ngăn trở,
nhưng lập tức ngừng lại, không ai dám tiến lên. Bởi vì lúc này ở trên
tường vây chung quanh, cũng xuất hiện một tốp cung tiễn thủ. Bên kia
đường phố ngã tư đường gần chủ trạch, mơ hồ có tiếng truyền đến:
- Xông vào!
Loại mệnh lệnh ngắn gọn này, không có quá nhiều tiếng hò hét, nhưng
trong khoảng thời gian ngắn, tất cả các phương hướng đều có động tĩnh
truyền đến, sau đó không biết có tiếng hét thảm của người nào đó từ
trong sân truyền đến, hẳn là đã chết.
Tiền đình hậu viện
nhanh chóng đã bị khống chế, trong viện có người muốn đi qua can thiệp,
bị một đao lật ngay tại đất. Người tiến vào gẩy vài phân, nhưng tất cả
đều không nói lời nào, chỉ dùng đao kiếm nhuốm máu hoặc chưa nhuốm máu
nhìn thẳng vào mọi người trong hậu viện, trong phòng. Một bộ phận người
đang ngồi ở bốn năm bàn trong chính sảnh đứng lên, có một bộ phận ngồi
im không dám động đậy, Lâu Cận Lâm cũng đang ngồi, đối với tình thế chợt đến này, lão nhân vẫn duy trì tỉnh táo, chỉ trầm giọng hỏi:
- Người nào?
Lâu Thư Vọng đứng ở bên cạnh, đang suy nghĩ cái gì, nhìn hết thảy lắc lắc đầu:
- Không có khả năng.
- Cái gì?
- Khả năng... Có thể là Ninh Nghị... Nhưng làm sao có thể...
- Hả?
Lâu Cận Lâm ngẩng đầu nhìn con trai trưởng bên cạnh, Lâu Thư Vọng nói:
- Một canh giờ trước tiểu đệ bắt được Tô Đàn Nhi, hiện đang ở trong nhà.
Lâu Cận Lâm mím môi nghĩ nghĩ, ánh mắt lợi hại:
- Cho dù Phật Soái cũng không thể dễ dàng đụng đến Lâu gia ta.
Ông lắc lắc đầu.
- Không thể nào là tên Ninh Nghị kia, chỉ là trùng hợp thôi...Đợi xem người đến muốn cái gì.
Nhưng mà sau một lát, bóng dáng đám người Ninh Nghị, Phương Thư Thường, Trần Phàm xuất hiện ở cửa viện, hắn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ vươn
tay cuốn cuốn ống tay áo thư sinh dài vào, lập tức đi tới bên này, Lâu
Cận Lâm hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn một màn này, Lâu Thư Vọng chỉ cau
mày, khẽ lắc đầu nói:
- Sao có thể...điều này sao có thể....
Nhưng lập tức, y đi ra cửa, làm tư thái nghênh đón, chỉ là ở trong lòng không ngừng nghĩ tình trạng vớ vẩn này là xảy ra chuyện gì, người ở rể
này mới chỉ đầu nhập vào trong quân Phương Lạp một chút thời gian sao có thể làm được như này.
Tất cả mọi người đang nhìn, bọn họ cơ
bản đều là không biết Ninh Nghị, nhưng nhìn tình huống này, cũng biết là người đến là chủ sự. Khi Ninh Nghị hơi cau mày bước lên bậc thang thì
Lâu Thư Vọng cũng chắp tay:
- Ninh huynh đệ, chuyện hôm nay...
Ninh Nghị có chút lạnh lùng nhưng nhiều hơn là ánh mắt không thú vị
dừng lại trên người y một cái chớp mắt, sau đó vẫn chuyển trên người Lâu Cận Lâm, vừa đi, hắn vừa nhận cung nỏ trong tay một người bên cạnh,
ngay sau đó, nhắm cung nỏ vào ngay yết hầu Lâu Thư Vọng, buông tay.
- Phập...
- A...
Có người thét chói tai, cả sảnh đường chấn động, Ninh Nghị bước vào
chính sảnh, thân thể Lâu Thư Vọng đổ ra ngoài hai thước, tên nỏ kia đâm
xuyên qua cổ họng muốn vươn tay ra, nhưng máu tươi từ yết hầu và từ
trong miệng đã trào ra, y nhìn lên trần nhà, trong đầu chỉ có một ý
nghĩ, không hiểu là chuyện gì xảy ra, kia là Ninh Nghị, vì sao, vì sao
vì sao...Y rõ ràng là còn rất nhiều chuyện phải làm, người kia là Ninh
Nghị, lần đầu tiên gặp chẳng qua chỉ là vị hôn phu ở rể mà thôi, rõ ràng là còn rất nhiều chuyện còn phải làm hơn nữa, ngày mai còn phải an bài
chuyện nên làm là cái gì, y chẳng qua chỉ là bắt cóc một Tô Đàn Nhi
không quan trọng mà thôi, rõ ràng là không quan trọng gì, cũng không tùy tùy tiện tiện giết người, cũng không ai bị sao cả...
Lâu Thư Uyển thét chói tai lao tới bên huynh trưởng, nhưng yết hầu y đã bị tên
nỏ xuyên thủng, đã là bất lực. Một màn này trong nháy mắt đánh sâu vào
Lâu Cận Lâm đang ngồi ở vị trí đầu não, lão nhân ngồi đằng kia, cả người căng lên, cắn chặt hàm răng, nhìn trưởng tử bỗng nhiên ngã xuống, lại
trừng trừng nhìn Ninh Nghị, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người nghĩ
người tới lại ra tay như thế với Lâu Thư Vọng, có người đi tới:
- Các ngươi làm gì.
Người này chính là một trong thân tộc của Lâu gia, có lẽ chính là theo
bản năng đón chào, Phương Thư Thường rút đao, thu đao, thi thể kia mang
theo máu tươi phụt ra, máu ngâm đầy đất, bị người đến đẩy ra, ngã sấp
xuống, tiếng kinh hô, lại là mảnh hỗn loạn, nhưng sau một màn này, một
số người bên trong phòng khách gần như lặng ngắt như tờ. Cước bộ của
Ninh Nghị từ đầu đến cuối đều không dừng lại, hắn tùy tiện ném cung nỏ,
xuyên qua hai bàn tròn dựa vào cửa, lập tức đi đến cái bàn trong cùng
nơi chủ gia ngồi.
Một gã người nhà Lâu gia ngồi đối diện với
Lâu Cận Lâm đứng lên, theo bản năng nghĩ muốn tránh đi, lại bị ghế dựa
vướng chân một chút, kêu lên thất tha thất thểu bước vội đi. Trong lúc
nhất thời, gần như người chung quanh đều hỗn loạn tản ra như thế, Ninh
Nghị vượt qua khe hở của hai ghế giữa, bắt lấy mép bàn tròn thuận tay
hất ra ngoài.
Tiếng ầm ầm thật lớn vang lên, bàn tròn lớn
tính cả đồ ăn trên bàn đều lật sang phòng bên cạnh, bàn bên cạnh đang
ngồi vốn là một đám khách khanh được Lâu gia mời chào, đều là nhân sĩ võ lâm, cũng không thiếu cao thủ, nhưng lúc này lại đang chật vật tránh
thoát đi, có người bị canh thức ăn đổ vào người, vẫn không dám nói lời
nào. Trên thực tế, trong nhóm người này người có võ nghệ cao nhất trước
đó đã bị Trần Phàm đánh rồi, lúc này đang run rẩy đứng bên Trần Phàm,
hai tay run lên.
Bàn tròn bay ra, cái giá chống đỡ ở dưới
cũng bị hất lên đập vào bên cạnh. Vốn bàn tiệc này cũng chỉ có một mình
Lâu Cận Lâm ngồi ở đó, vị lão nhân này có khí thế chân chính, lúc này
toàn thân ông đang run lên nhè nhẹ, giống như con sư tử nhỏ đang nhìn
chằm chằm vào Ninh Ngị, bình thường nếu tướng lĩnh trung tầng trong quân hệ Phương Lạp nếu đến nhà dò xét gặp phải ánh mắt này, chỉ sợ đều đã có chút hoảng sợ. Ninh Nghị nắm lấy ghế dựa, lập tức đặt tới trước mặt Lâu Cận Lâm, sau đó, hắn ngồi xuống trước mặt vị lão nhân này, hai nắm tay
đặt ở trên đầu gối, ngồi ngay ngắn như tùng, có chút lãnh đạm nhìn vào
ánh mắt lão nhân.
Hai giây nhìn nhau như thế, vẻ mặt hắn lãnh đạm mở miệng nói, ngữ điệu không cao, cũng không có nhịp điệu gì, chỉ
là đơn giản trần thuật:
- Ta đến đây đón người, hôm nay có người nói một chữ không, ta giết cả nhà kẻ đó.
Lâu Cận Lâm nhìn hắn, môi hơi run lên, cuối cùng cũng không nói gì. Qua vài giây đồng hồ, Ninh Nghị vươn tay thong thả vỗ lên lưng lão nhân hai cái, đứng dậy tránh ra, lười nhìn lại ông ta.
Trường hợp đã được khống chế, người đi tìm đã đi vào, hắn đi đến mái hiên, cùng đợi đoàn người thê tử đi ra.