Thời gian vào đêm vẫn chưa lâu lắm, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, trong
sân vẫn còn loe lóe ánh đèn. Ninh Nghị dựa vào một đầu giường, vừa mát
xa chân cho thê tử, vừa cùng trò chuyện những sự tình gần đây với thê tử đã xa cách nửa tháng.
Đương nhiên, bất luận có tâm tình như
thế nào, trước mặt nương tử nhà mình nói một một người con gái khác đáng yêu, hiển nhiên đều không coi là chuyện có tình điệu gì. Tô Đàn Nhi
cười một trận rồi thấp giọng nói:
- Tướng công cảm thấy đáng yêu, không phải là muốn thu phòng vị Lục cô nương kia đấy chứ.
- Nàng áp chế được cô ấy không?
Tô Đàn Nhi mấp máy miệng, nhìn Ninh Nghị:
- Vị Lưu cô nương kia thiếp đâu có áp chế được.
Những thứ này đương nhiên xem như nói vui, nhưng nói lý ra buôn chuyện
của người khác, đến mức độ này cũng là đủ rồi. Tô Đàn Nhi co một chân
lại, có chút hạnh phúc nhìn phu quân đang mát xa cho mình:
- Trong khoảng thời gian này, tâm tình của Hạnh Nhi, kỳ thật cũng không tốt gì.
- Làm sao vậy?
- Lúc trước những người giả mạo cha mẹ của cô ấy đó... Cô ấy vốn cho là thật, dù sao cũng có chút cảm tình.
- Người mặc dù đã đuổi đi rồi, nhưng tình huống chỉ sợ cũng sẽ không
quá tốt... Nàng cố gắng an ủi cô ấy thêm nhé, bảo Thiền nhi Quyên nhi đi an ủi cô ấy.
- Vâng.
- Bằng không thì tìm phu gia cho cô ấy?
- Cô bé tâm khí cao, trong nhà không có ai vừa ý.
- Không có ai vừa ý hay cô ấy không vừa ý ai…
- Đương nhiên là không ưa người ta rồi, bằng không thì đứa cháu tên là
Hạ Vũ của Tam Phòng Quản Sự, hay là con trai của Cổ Trướng phòng, con
trai thứ của Thôi Trướng phòng, đều đã qua đây nói muốn cầu hôn, còn
có...
Tô Đàn Nhi bấm đầu ngón tay đếm.
- Ồ, rất có nhân khí đó nhỉ.
- Đương nhiên, ba nha hoàn trong chi lớn nhà chúng ta, Hạnh nhi Thiền
nhi Quyên nhi, ai thấy không đỏ mắt. Thiền nhi thì theo tướng công chàng rồi, Hạnh nhi Quyên nhi còn có phần sao…
Kế tiếp cũng là
những chuyện nhà vụn vặt. Đối với Tô Đàn Nhi mà nói, tình huống trong
nhà luôn luôn có thể an bài chăm sóc một cách gọn gàng ngăn nắp. Cũng
không cần ý kiến của Ninh Nghị làm tham khảo, nhưng nếu Ninh Nghị có ý
kiến gì, nàng cũng sẽ gật đầu đáp ứng, đây là cảm giác của một gia đình. Qua một lúc lâu, Hạnh nhi tới chiếu cố Tô Đàn Nhi, Ninh Nghị cũng thuận miệng hỏi cuộc sống gần đây của các nàng ở Hồ Châu. Hạnh nhi cũng không có ý định tố khổ, chớp mắt gật đầu nói sống rất tốt rất tốt rất tốt...
Làm nha hoàn tự có năng lực điều tiết cảm xúc của mình, không làm cho
vấn đề của mình quấy rầy chủ nhà, đây đại khái là tu dưỡng cái tôi của
một nha hoàn tốt. Ninh Nghị nói chuyện với cô một lúc, nhưng không có cơ hội để an ủi, cũng chỉ đành tôn trọng lựa chọn của đối phương.
Hàng Châu đã hoàn thành công việc, lập tức chuyển vào Trấn Giang, kế
tiếp quay về Giang Ninh, cũng không phải nói là không có chuyện gì có
thể làm, cùng thê tử tán gẫu về Lục Hồng Đề cũng là một khâu của chuyện
này. Ban đầu khi ở Hàng Châu nhờ đối phương giúp đỡ từng nói qua muốn
thay nàng làm một thứ thuộc loại kế hoạch năm năm, về sau mấy tháng gián đoạn, kỳ thật kế hoạch nên làm cũng đã làm được tàm tạm rồi. Bây giờ
nếu đại đa số sự tình đều đã có quy túc, tiếp tục kéo dài nữa cũng không hay. Trong mấy ngày kế tiếp, có thể chuyên tâm làm hoàn thiện kế hoạch
sơn trại buôn lậu đó của cô ấy.
Cứ nghĩ như vậy, khi xuyên
qua hai cửa hiên, đi đến sân phía bên Lục Hồng Đề, thì thấy nàng đang
đứng bên cạnh giếng múc nước, một tay chậm rãi quay ròng rọc, đứng đó
cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, nhưng Ninh Nghị đi tới thì nàng cũng có phản ứng, nhìn về phía bên này. Ninh Nghị đi qua múc nước thay
cho nàng.
- Để ta.
Thời đại này đại khái không có
phong độ thân sĩ gì, nhưng mà Lục Hồng Đề cũng không nói gì thêm. Cô lui bước sang một bên, nhìn Ninh Nghị kéo thùng nước lên, vừa kéo, Ninh
Nghị còn thò đầu xuống dưới nhìn.
- Khu viện này vốn không
phải của chúng ta, có một lão nhân tên là Thang Tu Huyền cho chúng ta
mượn ở, cũng không biết có sạch sẽ hay không... Kể ra thì ta có một thời gian khi đi ngang qua miệng giếng rất thích thò đầu vào nhìn.
- Vì sao vậy?
Lục Hồng Đề nghiêng đầu hỏi.
- Nghe nói người nhà giàu muốn giết nha hoàn, tiểu thiếp, để hủy thi
diệt tích, đều đẩy xác xuống giếng, cho nên ta thường xuyên cảm thấy bên trong giếng sẽ có thi thể.
Lời này làm cho Lục Hồng Đề bật
cười, nhưng sau đó nàng cầm thìa gỗ múc nước lên uống luôn vài ngụm, làm cho Ninh Nghị không nói được gì nữa, theo sau cũng nếm một ngụm. Nước
giếng rất ngọt, nghĩ ra thì cũng không đến mức là có ngâm những thứ linh tinh rác rưởi gì đó. Khi Ninh Nghị hỏi có phải nước suối trong núi uống ngọt hơn hay không, Lục Hồng Đề ngược lại cảm thấy không khác biệt lắm.
- Bất kể thế nào, thời gian gần đây cảm ơn cô rất nhiều, nếu như không
phải có cô, thì ta e là đã không có cách nào có thể sống sót trở về từ
Hàng Châu.
Lúc này chính thức nói lời cảm ơn, sau đó Ninh
Nghị cùng Lục Hồng Đề nói chi tiết về tình hình của Lã Lương. Thời gian
mấy tháng, kỳ thật những gì nên nói đều đã nói qua rồi, ý kiến và cách
nhìn mà Ninh Nghị muốn cung cấp hắn cũng đã viết thành một cuốn sổ dày.
Lục Hồng Đề ở trại trên núi Lã Lương, vẫn tận lực dùng một căn cứ buôn
lậu không ai quản làm bản đồ để phác thảo.
Ninh Nghị về việc
làm như thế nào để kinh doanh một sơn trại, như thế nào để tung hoành
ngang dọc cùng người ta đàm phán ăn ý có lẽ chỉ có thể dựa vào mô hình
của Bá Đao doanh để làm mấy ý tưởng, nhưng đối với vấn đề trên mặt kinh
tế lại tinh thông vô cùng. Hàng hóa ra sao, có thể đi như thế nào, làm
sao để khống chế ngầm, làm sao để dùng lợi ích lợi dụ người khác; trong
một hoàn cảnh nhìn như công bằng, làm sao để quan sát giá cả lên xuống
của các loại hàng hóa, làm sao để khống chế khiến cho lợi ích ra sức
khuynh hướng về phía mình mà không làm người khác phát giác thì hắn lại
có một số án lệ và thủ đoạn nhỏ. Tất cả những thứ này hắn đã viết hết
vào trong sổ, đương nhiên về phần sử dụng nó ra sao, vẫn phải dựa vào
phán đoán của bản thân Lục Hồng Đề.
Thường ngày khi nói đùa,
Ninh Nghị có thể làm người khác thoải mái, làm người khác chửi bậy, làm
người khác ha ha cười sảng khoái, nhưng một khi nói về chuyện chính, lại cực kỳ nghiêm túc, đủ để cảm nhiễm người khác. Cứ thế nói chuyện một
hồi, Ninh Nghị trở về một bên sân, vùi đầu vào viết lách. Hơn một canh
giờ sau, Lục Hồng Đề nhớ tới một số chuyện, đi tới cùng Ninh Nghị thương nghị, Ninh Nghị liền một bên viết một bên đem nội dung thảo luận cùng
Lục Hồng Đề.
Cứ như thế nói chuyện cho tới đêm khuya, đề tài cũng kết thúc từ chuyện sơn trại và buôn lậu. Ninh Nghị biết Lục Hồng Đề chỉ sợ mấy ngày nữa sẽ phải rời khỏi, nên rất nhiều ý tưởng chưa từng định hình, cũng lôi ra
nói với cô ấy.
- ... Kỳ thật gần đây ta đang nghĩ một số
chuyện, liên quan đến mấy trận chiến ở phương bắc. Cô cũng biết, ta
không biết Binh, nhưng có một số việc, có thể hiểu từ nhân tính, kết quả đều không sai biệt lắm, cho nên gần đây ta đang suy nghĩ, rốt cuộc tại
sao lại bại trận.
Lục Hồng Đề không biết hắn muốn nói cái gì, cái hiểu cái không gật đầu:
- Vâng.
- Lý do trong cách nói của mỗi người có đủ loại, từ phương hướng bất
đồng sẽ có kết quả bất đồng. Chỗ này của ta có mấy phong thư, được gửi
đến từ bên Biện Kinh, đương nhiên chưa chắc là gửi cho ta... Lần này
trong đại chiến phương bắc, ngay từ đầu Vương Bẩm, Dương Khả Thế do dự.
Đến thời điểm bọn họ muốn đánh, tầng trung hạ rất nhiều người làm khó dễ từ giữa, có thể nói là ý đã cung phụng Đồng Quán, hoặc là ý mấy đại gia tộc qua lại buôn bán cùng nước Liêu. Các loại đấu đá ích lợi, nói ra
đều là đúng, nhưng về sau lại mất đi lòng can đảm, từ đó về sau mấy trận đánh lớn, cứ gặp địch thì bại, mọi người cố chạy trốn, thất bại thảm
hại. Nhưng ngược lại mấy xung đột nhỏ trên dưới một trăm người, thì lại
có thể đánh thắng, giữa người với người, dù sao cũng không có chênh lệch quá lớn…
Ninh Nghị phất phất tay:
- Nói thực ra,
những việc này cũng nhìn đủ lâu rồi, cảm thấy đều rất bình thường, tìm
lý do cũng thích tìm từ trong phức tạp. Nhưng nếu như bắt tay vào từ góc độ nhân tính, chúng ta có thể làm ra một mô hình đơn giản, tiếp xúc quy mô nhỏ vì sao có thể thắng, bởi vì năng lực giữa người với người, dù
sao cũng chênh lệch không lớn. Quy mô lớn vì sao nhất định thua, kỳ thật cũng vô cùng đơn giản. Giả thiết chúng ta bây giờ ở trong một đội ngũ
mười vạn người, ta là một người trong số đó, như vậy là đủ rồi. Nguyên
nhân dù có phức tạp, ý tưởng cũng chỉ có một.
Hắn nói những
thứ này, thật ra ngay từ đầu Lục Hồng Đề có chút mê muội, không rõ hắn
muốn nói cái gì, nhưng chỉ đành nghe hắn nói. Ninh Nghị cười cười:
- Xét đến cùng chính là, ta không tin đồng bạn chung quanh, ta dù có
lợi hại hơn, cũng đánh không lại mấy vạn người. Vừa bắt đầu khai chiến
trong lòng ta liền nghĩ, chúng ta khẳng định đánh không lại, vì sao. Bởi vì bọn họ, các người chờ chút nữa nhất định sẽ xoay người bỏ chạy, cho
nên ta cũng phải chạy. Khi trong lòng mấy vạn người đều nghĩ như vậy,
mặc kệ kẻ lĩnh quân có lợi hại ra sao, bọn họ đều đánh không lại người
khác. Mà ở trên chiến trường sau nhiều lần bị bại, loại tâm lý này sẽ
càng thâm căn cố đế. Kỳ thật mọi người nghĩ không phải chúng ta sẽ đánh
không thắng người Liêu, mà là... người chung quanh nhất định sẽ chạy,
đây chính là mấu chốt.
Lục Hồng Đề nghĩ, gật gật đầu:
- Đương nhiên là như vậy rồi, nhưng mà... cái này thì có biện pháp nào đâu…
- Ta muốn làm lại một số chuyện, một số thứ mà trước kia cho là không
có hữu dụng, bây giờ nhìn lại, kỳ thật vẫn là rất có tác dụng.
Ninh Nghị suy nghĩ, sau đó cười rồi khoa tay múa chân đứng lên:
- Hai thứ tín nhiệm và quy củ. Có rất nhiều chuyện vặt cần hoàn thành,
mấy trò chơi nhỏ có liên quan đến tín nhiệm, thí dụ như để cho một người đứng trên một cái bàn hai thước, giang hai tay ra rồi ngả người về phía sau, rồi để cho đồng bạn của hắn ở phía sau đỡ lấy hắn. Mỗi người, mỗi
ngày làm một lần, nếu đồng bạn không đỡ được hắn, hắn có thể bị ngã đến
đầu rơi máu chảy, sau đó... Đứng quân tư, đi phương trận, nghiêm khắc
thực hiện quân lệnh quân quy... Ha ha, một lúc có lẽ yêu cầu quá nhiều,
nhưng việc này không cần làm mỗi ngày, nhưng mỗi ngày đều có thể làm một lát, ta đã viết vào trong sổ rồi ...
Ninh Nghị cười, giống như đã nghĩ thông suốt một số chuyện. Là một người tới từ một ngàn năm sau, kỳ thật cũng có thể bị rất nhiều thứ này nọ mê hoăc. Thí dụ như bạn ở trong xã hội của ngàn năm sau nói giải phóng
quân rất lợi hại, người ta sẽ cười, chẳng lẽ đứng quân tư xếp phương
trận gấp chăn là lợi hại sao? Sau đó cảm giác mang đến cho người ta,
giống như những thứ này chính là hình thức yêu cầu thuần túy nổi ở mặt
ngoài, nhưng trên thực tế, trong đó bao hàm quản lý học nhân tính sâu
đậm.
Mười vạn người chống lại một vạn người, chẳng lẽ thật sự quy kết cho người Hán tất cả đều là lợn? Chẳng lẽ đơn thuần quy kết cho đấu tranh nội bộ? Trên thực tế, mười vạn người cho dù đứng bất động, để cho một vạn người tới chém lung tung, một vạn người chỉ sợ cũng khó có
khả năng đánh thắng được, tại sao phải thua? Không phải bởi vì mỗi người mười trong vạn người quá yếu, mà là vì tuyệt đại bộ phân người trong
tiềm thức đều có một ý niệm: "Bọn họ nhất định sẽ chạy." Mà không phải
đơn thuần là "Ta không bằng Liêu người".
Chiến đấu Quy mô nhỏ sẽ có cơ hội thắng, bởi vì nhận thức lẫn nhau, chỉ cần trong lòng có
suy nghĩ "Chúng ta có thể thắng" "Mọi người không chạy trốn", quân đội
sẽ tiếp ứng, nhưng khi tạo thành trận hình mười vạn người thì suy nghĩ
mọi người vẫn là "Mọi người nhất định sẽ chạy trốn." Đặc biệt là khi có
rất nhiều bại tích làm tiền lệ thì một người sợ, cả đám người sẽ cùng
nhau quay đầu.
Làm một chuyện như nhau, bước một bước chân
như nhau, bản thân từ trên bàn nhảy xuống, mỗi một lần đồng bạn đều có
thể đỡ được, cũng nhất định đỡ được, như thế sau khi đem quân quy rót
vào xương cốt mỗi người từ các loại sự việc nhỏ nhặt, mặc dù là trong
phương trận mười vạn người, hắn từ đầu này cũng biết bất kỳ người không
quen biết nào ở đầu kia đều không chạy trốn. Thậm chí chỉ cần làm cho
người ta cảm thấy "Quân lệnh như núi, mọi người sẽ không dám chạy", mười vạn người dưới bất kỳ tình huống nào, đều khó có khả năng bại bởi một
vạn người.
Giống như Bá Đao doanh, bọn họ ở một mức độ nào đó đã làm đủ sự tín nhiệm lẫn nhau, nhưng đó là sự gắn bó của các loại cảm tình, một khi Bá Đao doanh muốn mở rộng, loại này tín nhiệm sẽ loãng.
Mà trong lịch sử từ xưa đến nay của Trung Quốc, chỉ cần quân đội có thể
làm được "Quân lệnh như núi", thường thường có thể tạo nên thanh danh.
Mà sau khi làm được những thứ này, quyết định thắng bại mới là tiếp tế
hậu cần, bày mưu nghĩ kế, bởi vì chỉ có được trình độ này, quân đội mới
được xưng tụng.
Trước kia Ninh Nghị cũng có một vài phương
pháp huấn luyện quân đội nhìn như bình thường này. Cũng không phải cảm
thấy vô dụng, mà là cho rằng cổ đại có tình huống của cổ đại, đối với Bá Đao doanh, hắn cũng không có ý tưởng và yêu cầu ở phương diện này.
Nhưng lúc này lại có thể suy nghĩ rất rõ ràng, mấy thứ này, trong quân
đội các loại trò chơi liên quan đến tín nhiệm, đối với sự nghiêm khắc về dàn trận, đi bộ, đều đang không ngừng tích lũy ám thị tâm lý: "Người
bên cạnh ta, ta biết bọn họ là như thế nào" cùng với "Quân lệnh như núi, chạy trốn nhất định sẽ bị xử phạt, nhất định sẽ chết".
Hắn đem những thứ này viết vào trong sổ cho Lục Hồng Đề.
- Không cần phải luyện cả ngày, nhưng mỗi ngày đều có thể thao luyện
một lát, những trò chơi nhỏ liên quan đến nâng cao sự tín nhiệm lẫn
nhau, mỗi ngày đều có thể làm, cần yêu cầu cái gì cô có thể tự mình lấy
hay bỏ. Chưa chắc như vậy là có thể cả ngày luyện được tinh binh, nhưng
nhất định sẽ có hiệu quả...
Hắn giải thích mấy thứ này một
cách chi tiết, nhưng rất nhiều thuật ngữ hiển nhiên đều vẫn còn là hiện
đại. Lục Hồng Đề cũng không biết có thích ứng được loại phong cách này
của hắn hay không, cúi thấp đầu cũng không biết suy nghĩ cái gì, chỉ là
trôi qua một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái:
- Lập Hằng muốn biến sơn trại của ta thành bộ dạng gì vậy?
- Chậc…
Ninh Nghị ngẩn người, theo sau cũng hiểu được Lục Hồng Đề muốn chỉ cái
gì. Một sơn trại tập trung rất nhiều sơn phỉ của cô, từ nay về sau tính
làm buôn lậu quy mô lớn, quy củ nhất định sẽ khá là tản mạn, nhưng cũng
không khỏi cười rộ lên:
- Ha ha ha, nếu muốn luyện, thì phải nâng yêu cầu cao lên một chút mà. Làm cái gì cũng tốt, vũ lực đều là trọng
yếu nhất, kiếm tiền không khó, sau khi có tiền, chuyển hóa thành sức
chiến đấu mới trọng yếu. Có thể biến thành thế nào đều tốt, đi một bước
xem một bước thôi.
- Lập Hằng biết nếu thật có tinh binh như vậy, Lã Lương sẽ biến thành như thế nào không?
Ninh Nghị nghĩ nghĩ:
- Chẳng lẽ là giết Điền Hổ, chống giặc Liêu, tự lập xưng đế làm Nữ vương... Có thể như vậy thật cũng không tệ.
Điều này đương nhiên là nói giỡn, đối với những phương pháp này Ninh
Nghị có kỳ vọng nhất định, nhưng kỳ vọng hiển nhiên sẽ không lớn như
vậy, chỉ cần hiểu những mục đích huấn luyện này, khi làm được rồi, bao
nhiêu quân đội có thể trở thành một nhánh hợp chuẩn. Mà chỉ cần có thể
có một nhánh quân đội đủ tư cách, ít nhất ở bên núi Lã Lương, có lẽ sẽ
không bị người khi dễ. Về phần những thứ khác, hiện tại hắn cũng không
nghĩ nhiều.
Cứ như thế nói chuyện một lúc, thời gian đã gần
đêm khuya, đợi cho đề tài sắp hết thì Lục Hồng Đề mới hỏi ra một vấn đề
đã suy nghĩ rất lâu:
- Ninh Lập Hằng, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
- Sao?
Lục Hồng Đề nhìn hắn:
- Ngươi giúp Bá Đao doanh, lại giúp Võ triều, có đôi khi thoạt nhìn
giống một Thánh nhân, có đôi khi thoạt nhìn lại máu lạnh hơn cả ai khác. Nhiều khi ngươi đều có cái nhìn đại cục hơn so với ai khác, nhưng nhiều khi ta lại cảm giác được căn bản không rõ đại cục của ngươi là cái gì.
Trước đây trông ngươi hoàn toàn không để ý tới triều đình như thế nào, ở Giang Ninh ta đã nói qua với ngươi những chuyện vì vạn thế khai thái
bình gì gì đó, ngươi cũng chỉ cười nhạt rồi. Nay ngươi lại muốn vào
kinh, ngươi rốt cuộc đứng ở một bên nào, muốn làm gì?
- Không phải đã nói rồi sao, triều Võ đã rất nguy hiểm rồi, hơn nữa ta hiện
tại cũng không rõ ràng mình lắm... A, ta biết cô muốn hỏi cái gì.
Ninh Nghị nói hai câu, ngay sau đó thì cười rộ lên, lắc lắc đầu, thu dọn đồ trên bàn:
- Ta không phải có ý tưởng tính làm chút chuyện vì người trong thiên
hạ, vì vạn thế khai thái bình, một chút ý nghĩa đều không có. Nhưng...
nói thí dụ đi, lúc trước một nhánh đội ngũ của chúng ta thoát khỏi Hàng
Châu, trên đường có một cô bé, cha mẹ đại khái đều chết hết rồi, cô bé
đi theo bà nội, trên đường không có cái gì ăn, rất đói bụng, ta cho nó
một cái bánh bao, nó cắn từng miếng lớn để ăn. Ta có thể cảm thấy tiểu
cô nương này thực đáng yêu, nếu có thể, vì cái loại cảm giác kia, ta có
thể giết sạch quân đội Phương Tịch của toàn bộ Hàng Châu ở phía sau... Ý Ta muốn nói là nếu ta lúc ấy có năng lực làm như vậy.
-
Nhưng đem loại cảm giác này mở rộng đến người trong thiên hạ, là một
chuyện ngu xuẩn, con người đều làm việc vì tình huống trong phạm vi mà
mình có thể nhìn thấy. Nếu có người nói với ta phương bắc có một trăm
vạn cô gái nhỏ như vậy đang chịu khổ, ta chỉ có thể cảm thấy, đâu có
chuyện gì liên quan tới ta. Cái gọi là người trong thiên hạ, đa số như
lợn như gà, không có thuốc chữa, con người trước tiên hẳn là tự cứu
mình, sau đó đi chủ động giữ gìn nhưng thứ mà mình cảm thấy là tốt, như
vậy cũng đã rất đủ rồi.
- Nói thực ra, thời điểm đào vong,
hoặc là sau khi thành Hàng Châu bị phá, nhìn thấy một số người nằm trong hoàn cảnh rất thảm, nếu có thể, ta sẽ hy vọng những chuyện như vậy bên
cạnh sẽ thật ít, ý tưởng này rất đơn giản, ta một chút cũng không vĩ
đại, cũng chưa từng nghĩ tới việc đi tìm chết vì chuyện này.
Hắn cứ như thế nói:
- Chính là có một người họ Tần từng cùng ta đánh cờ, ông ta muốn cứu
thiên hạ, ta cảm thấy cách nghĩ này rất đáng được kính nể, tuy nhiên ta
không nghĩ... Còn có thể nhìn thấy loại người như Tiền Hi Văn trong
thành Hàng Châu…
Hắn nói đến những thứ này, Lục Hồng Đề cứ
thế nhìn hắn, nghiêm túc nghe, nhưng không biết vì sao khi nói đến cái
này, sắc mặt của đối phương dường như đột nhiên đỏ lên.
- ... Cho nên, chẳng qua là cảm thấy nếu như mình có thể làm chút gì đó, có
thể giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu, cuối cùng mặc kệ kết quả thế nào, đều tốt hơn so với việc đứng ở một bên nói mát. Hài, ta không phải là vì giúp triều đình gì gì đó, giúp Bá Đao doanh này, giúp Tần Tự
Nguyên này, giúp ngươi làm những thứ này này, đều là hứng thú cá nhân,
thứ nhằm vào cũng không phải là người trong thiên hạ gì cả...
Không biết vì sao, sắc mặt Lục Hồng Đề lại trở nên tinh tế một cách cổ quái.
- Nói thực ra, trong đội ngũ đào vong lần đó, cũng chỉ có tiểu cô nương đó có dáng vẻ khá là dễ thương mà thôi, người còn lại, thực là lộn xộn
loại gì cũng có. Kẻ cướp đồ của người khác, kẻ giết người trả thù, kẻ
cõng một số thứ rách nát của nhà mình dù chết cũng không chịu vứt đi,
còn có kẻ muốn đem người khác làm mồi nhử, đến cuối cùng đều chỉ sẽ hại
chết người của mình. Người trong thiên hạ với đức tính này, muốn nói vì
người trong thiên hạ mà làm cái gì đó, ta thật không có cao thượng như
vậy... Chậc, cô làm sao vậy?
- Không, không có gì...
Lục Hồng Đề trả lời, thần sắc dường như tạm thời khôi phục lại như lúc ban đầu, cười nhẹ một tiếng:
- Không có gì, ta về phòng trước.
- Ờ, ngủ ngon.
Ninh Nghị nhìn bóng lưng nàng rời đi, có vài phần nghi hoặc. Hắn ngẩng
đầu suy nghĩ một hồi lâu, nhưng vẫn có đôi phần phiền não.
- Chậc... Ta nói sai cái gì à...
Đại khái là mình nói quá ích kỷ, không đủ cao thượng, bị xem thường ...
Cuối cùng cũng chỉ có thể làm ra đáp án như vậy.