Trong trí nhớ sau này của Chu Quân Võ, mùa xuân Vũ triều năm Cảnh Hàn thứ mười thực sự chưa có gì suông sẻ, nhiệt huyết học hành nghiên cứu
vừa mới hừng hực dâng lên đã bị giáng một đòn vào đầu, việc nghiên cứu
thuốc súng chưa có gì tiến triển, còn bị phát nổ ngoài ý muốn, vì chuyện này phụ thân cậu đã cấm túc cậu trong Vương phủ không cho ra ngoài nửa
bước, một nhóm thầy giáo cả ngày lải nhải phê phán môn học nghiên cứu
này chỉ là một thợ thủ công hèn mọn, không có học vấn. Lần này Phò mã
gia gia cũng không đứng về phía cậu, còn về phần vị tỷ tỷ cả ngày ngập
trong phiền não lập gia đình trong lòng lại chất chứa những huyễn tưởng
không thực tế, càng không thể nào trở thành đồng minh với cậu.
Tiểu vương gia năm mười ba tuổi lần đầu tiên trong đời mới tìm được
phương hướng để phấn đấu, nhưng không nhận được sự ủng hộ của những
người xung quanh, điều này tạo nên đả kích khá lớn với cậu.
Thật sự quá mệt mỏi, cảm giác không còn hứng thú nữa...
Đương nhiên, vị thiếu niên trẻ tuổi này cũng không phiền lòng quá lâu,
không khí mùa xuân tươi mới này đã ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc đời sau
này của cậu. Cuối mùa xuân, sư phụ từ Hàng Châu trở về, cậu vì bị cấm
túc mà không thể ra ngoài thăm hỏi, nhưng không lâu sau khoảng giữa
tháng ba, sư phụ cậu lại đến Vương phủ thăm viếng. Dù chưa được sự đồng ý của phụ vương, nhưng bởi vì quan hệ với phò mã gia gia nên ông đã để
cậu tạm thời được xuất môn, bãi bỏ lệnh cấm túc.
Thời đại
này, cách xưng hô đối với thầy giáo trưởng bối thật ra khá được chú ý
nhiều. Trong vương phủ những thầy dạy cho Chu Quân Võ toàn là những Đại
Nho trong vùng Giang Ninh, nhưng với Chu Quân Võ, họ chỉ xứng đáng với
tiếng thầy giáo. Còn đối với Ninh Nghị, bởi yêu thích nghiên cứu mà cậu
xưng hô là sư phụ, điều này khác nhau quá nhiều, mặc dù trong khoảng
thời gian dài Ninh Nghị không ở Giang Ninh nhưng cách xưng hô đã quen
miệng rồi, cách gọi này chỉ là chi tiết nhỏ không cần thiết chú ý, chỉ
chú ý biểu hiện ra ngoài.
Những vị khách đến vương phủ
đều là những người có thân phận địa vị, khuất phục dưới trướng Khang
Hiền cũng không có gì để nói. Khang Hiền với thân phận là phò mã, hơn
nữa bản thân cũng có học vấn cao thâm, chỉ là chưa có công danh mà thôi. Nhưng Ninh Nghị là thanh niên hai mươi tuổi, là người có tư duy nhanh
nhẹn thiên phú trời cho, được xem là tài tử đệ nhất của Ninh Giang kia
cũng chỉ là giỏi trong thi từ mà thôi, còn muốn nói đến học vấn, không
ai nghĩ mình không bằng Ninh Nghị.
Vì chuyện này, đầu năm năm ngoái, hai gã khách khanh trong Vương phủ là Trương Thụy, Lý Đồng đã
từng đến tìm Ninh Nghị, lần gặp đó là đúng lúc thích khách ám sát Tần Tự Nguyên, thủ đoạn độc ác của Ninh Nghị đã làm hai người họ hoảng sợ, từ
đó bọn họ không còn ý nghĩ muốn so tài với Ninh Nghị nữa. Sau khi Ninh
Nghị rời Giang Ninh, tiểu vương gia ngày càng thích những môn học kia.
Hầu hết những thầy giáo đến dạy ở Vương phủ mỗi ngày đều khuyên bảo tiểu Vương gia nên dừng cương trước bờ vực, phải đọc sách thánh hiền nhưng
Chu Quân Võ nào chịu nghe.
Đương nhiên, tính tình của
Tiểu vương gia cũng rất ôn hòa ngoan ngoãn, trước mặt khúm núm gật đầu,
thầy vừa quay lưng đi cậu cứ làm những chuyện mình thích. Cậu tôn trọng
vị lão sư nhưng đó không phải việc làm bản thân hắn thích. Nhóm lão sư
đó cũng từng hướng Khang Vương can ngăn nhưng Chu Ung là một vương gia
cả đời phú quý, an nhàn, lại biết con trai mình học hành như Khang Hiền
cũng không có ý nghĩa gì, nếu học vấn thật sự cao, cậu muốn làm điều gì
lớn lao để phục vụ đất nước điều này lão cũng không quản. Nếu không có
chuyện dùng hỏa dược xảy ra, lão ta sẽ mừng rỡ khi con mình khôn lớn dù
có chút thấp kém nhưng vẫn có niềm say mê, dù gì thì vẫn còn có chí lớn
hơn con gái.
Lần này Ninh Nghị trở về, Chu Bội, Quân Võ làm
một vài hành động kỳ lạ, ngay cả nhóm khách khanh trong vương phủ cũng
nghe được phong thanh, bàn bạc đợi khi Ninh Nghị tới cửa sẽ tỷ thí với
hắn về học vấn, để Vương gia cùng tiểu Vương gia đều thấy rõ người trẻ
tuổi kia không đáng tin. Đương nhiên chuyện cho tới lúc này mọi người
không thể thực sự xem nhẹ Ninh Nghị, mặc dù Ninh Nghị là người có võ
nghệ, lúc trước trên đường phố từng giết được thích khách, nhưng từ lúc
từ Hàng Châu cửu tử nhất sinh trở về, cá nhân vũ dũng trong mắt người
đọc sách vẫn như cũ theo một đường mòn mà thôi. Một nhóm lão sư trung
niên học cứu (chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu
Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho) tự tin ở thi
văn, muốn thắng Ninh Nghị không phải vấn đề lớn.
Họ đã chuẩn bị xong, Chu Quân Võ
lúc nghe nói cũng có chút chờ mong, nhưng sau khi Ninh Nghị tiếp nhận sự ủy thác của Chu Bội, thông qua Khang Hiền để giúp Quân Võ khỏi bị cấm
túc, thì nhóm khách khanh này ngay chút cơ hội cũng không có. Vài ngày
sau đó, thầy trò ở Giang Ninh đi dạo vài vòng, Chu Bội cũng nhân cơ hội
này đi theo, nàng muốn Ninh Nghị thuyết phục Quân Võ không nên làm những chuyện nguy hiểm, nhưng Ninh Nghị đã dẫn Quân Võ rời đi, lại đi qua mấy bến cảng, các xưởng.. đủ nơi, đã giảng cho cậu về sự chuyển động của
bánh xe nước, nhấn mạnh sự phát triển của máy dệt, vô số các loại máy
móc có đường nét tinh xảo, v.v...không phải ít mà còn nhiều nữa....Trước đây Ninh Nghị cũng từng nói cho Quân Võ về những chuyện này, nhưng nay
càng nói chi tiết hơn.
Cứ như vậy đi dạo ba ngày, chạng
vạng tối đưa tỷ đệ này trở về, sau khi vào Vương phủ, Chu Bội lại lén
chạy ra kéo Ninh Nghị đến hẻm bên Vương phủ, giận dỗi nói:
-
Tiên sinh đã đồng ý với ta là để cho Quân Võ rời xa những chuyện nguy
hiểm, nhưng sự tình trước mặt lại dường như hăng hái hơn, sao lại nói
với đệ ấy những chuyện như vậy.....
Ninh Nghị cười rộ lên:
- Đương nhiên có dụng ý của ta.
- Nhưng là.... Tiên sinh như vậy chỉ làm cho Quân Võ càng thêm niềm đam mê thích học về thuốc nổ thôi, nói không chừng mấy ngày sau hắn lại bắt đầu làm hỏa dược, tiên sinh sao lại vậy chứ, Quân Võ nếu....
Thiếu nữ vừa lo lắng vừa sốt ruột, mặt nhăn nhó cau mày nói chuyện với
hắn. Tính khí nàng xưa này tuy rằng tao nhã ung dung nhưng lúc này thoạt nhìn dường như đã lớn, cằm đầy, thân hình mảnh mai, nói chuyện như một
cô gà mái tơ đang liều mạng vậy. Ninh Nghị quay đầu nhìn nàng một hồi,
hắn chỉ trên trán nàng, nàng mở to mắt sửng sốt không nói được lời nào.
- Ta có biện pháp của mình, quận chúa không cần biết, không nên nghi ngờ tính chuyên nghiệp của nhân sĩ.
Ninh Nghị phất phất tay quay người đi ra khỏi hẻm, trên thực tế khác
với sự nghe lời của Quân Võ, ngày thường thái độ của Chu Bội đối với
Ninh Nghị không phải tuyệt đốii tin phục, đương nhiên đây chẳng qua là
biểu tượng, tiểu Quận chúa là người cực kỳ có chủ kiến của riêng mình,
mặc dù trong lòng muốn công nhận bản lĩnh của Ninh Nghị, như ngày bình
thường điều gì nàng nghi ngờ liền nói ra, Ninh Nghị đánh giá cao chuyện
này, chuyện gì không thuyết phục nàng sẽ hỏi, phương diện này tiểu quận
chúa được đánh giá cao hơn Quân Võ.
Đương nhiên, ngày
trước nếu Chu Bội thường xuyên quấy rối, Ninh Nghị cũng sẽ không khách
khí mà vỗ đầu nàng. Nhưng lúc này Chu Bội như là đã trưởng thành, một
năm không gặp đã biến thành thiếu nữ, động tác này có chút mờ ám, Chu
Bội vẫn đứng trong hẻm, mặt ửng hồng, cuối cùng cũng dậm chân một cái
quay về. Một năm nay nàng cũng đã không học hành gì, trong nhà lại gặp
áp lực của hôn nhân, tuy đã dùng nhiều cách trì hoãn nhưng những bài tập trước hôn nhân như một bài tập hàng ngày của nàng, vừa rồi bị gõ vào
đầu, khi trở về phòng không tránh khỏi suy nghĩ miên man.
Ngày hôm sau xuất hiện cơn mưa nhỏ, Ninh Nghị cùng Quân Võ, Chu Bội ngồi bên cửa sổ gần cả buổi sáng, lấy bút và giấy mực, vừa lắng nghe tiếng
mưa, vừa nói để Quân Võ nói ra suy nghĩ và ý tưởng của mình. Nha hoàn
cùng tùy tùng ngồi xuống xung quanh, Chu Bội mang rèm che mặt, bên dưới
khăn che miệng mở rộng để ăn điểm tâm, vừa vén khăn che liếc nhìn động
tĩnh xung quanh, vừa càu nhàu lải nhải, con ngươi đảo tròn lén nhìn động tĩnh pở các nơi khác. Ức Lam Cư bày biện khá giống nhà hàng trà ở hậu
thế, mỗi nơi đều có bình phong, hoa cỏ ngăn cách, mỗi vị trí tầm nhìn
đều không được rộng, nhưng là nơi khá tốt để nhìn trộm, tiếng chuông gió tiếng người dạo chơi trong công viên rộn ràng như nhạc hội, tạo nên cảm giác như đang được dạo chơi trong khu vườn tao nhã, thật sự là một kết
hợp tuyệt vời.
- Kỳ thật, muốn bay lên trời, lối suy nghĩ có
thể cao hơn, hãy tưởng tưởng ra, vật chia làm ba loại: Diều, pháo, đèn
Khổng Minh, chúng ta hãy cùng vẽ ra...
Nội dung Ninh Nghị
cùng tiểu đệ của nàng vẽ tranh là gì, đây là nội dung nàng quan tâm
nhất. Bọn họ ở kia nói chuyện làm thế nào bay lên trời, đối với chuyện
này nàng đúng là hết cách, nàng biết rõ điều Quân Võ mong đợi nhất chính có một ngày được bay lên trời, những tưởng chỉ có tiểu đệ nàng tưởng
tượng đủ rồi, không ngờ hôm nay ngay cả Ninh Nghị cũng thảo luận về
chuyện này với tiểu đệ, trong thâm tâm nàng có chút không thích.
Nhưng tình huống phát triển có chút kỳ lạ, bên ngoài mưa rơi, trong tửu lâu mơ hồ như có tiếng hát, Ninh tiên sinh rõ ràng là ở đằng kia vẽ ra
vài thứ, về nguyên lý cấu tạo tạo nên khả năng bay lên trời... Bay lên
trời? Ai có được khả năng như vậy, đâu phải thần tiên chứ! Ninh Nghị vừa nói vừa vẽ, Chu Bội nhìn vào hình vẽ trong lòng mơ hồ có thể cảm nhận
được nó sẽ bay lên.
Nhiều khả năng nhất, bản chất là đèn lồng Khổng Minh lớn treo một cái giỏ, một cái khác có hai đôi cánh nhìn phức tạp hơn, nguyên lý của nó phát triển từ ý tưởng cánh diều. Chu Bội nghe nhưng không hiểu mấy, nếu tất cả diều lớn nhỏ đều bay lên trời, điều
này...Không phải lúc nào cũng có thể làm được.
Ý nghĩ như vậy thoáng xẹt qua trong lòng, nàng buồn bực khi biết tiểu đệ lại nghe
những lời nói ấy, điều này sợ càng làm cho cậu thêm mê môn hỏa dược kia, muốn trở thành gã thợ thủ công. Tên Ninh Lập Hằng....Ninh tiên
sinh....Không xem trọng chữ tín!
Sau đó, nàng nghe thấy Ninh Nghị bắt đầu kể với Quân Võ về vật gì đó.
- ....Mấy ngày qua, ta đưa cậu đến xem máy dệt, vòng quanh cảng để xem
hoạt động của bánh xe nước, xem in ấn, những đồ vật này luôn luôn được
phát triển, khung cửi máy dệt nay đã có hơn một ngàn sáu trăm linh kiện, hiệu quả hơn trong hai trăm năm trở lại đây, gia tăng gấp năm lần có
thừa, máy dệt vải phát triển còn gấp mấy chục lần so với ngàn năm trước, guồng nước phát triển gấp hai gấp ba lần, còn bền hơn nữa. Còn vấn đề
in ấn, tất nhiên là làm tốt hơn, bền hơn, nhanh hơn, sư phụ cũng còn
ngày càng thuần luyện hơn, hiện nay in chữ còn gặp vấn đề lớn nhưng
đương nhiên nó sẽ càng phát triển, chỉ cần tìm thêm được tài liệu chữ in rời bền hơn là được, lúc nào có thể tìm được, nếu như vậy thì hẳn chỉ
là vấn đề thời gian...
Chu Bội chu miệng thổi phù khăn che mặt ra sau, Quân Võ thì luôn luôn gật đầu, Ninh Nghị cười cười:
- Nhưng....thời gian hai trăm năm, cậu có biết có bao nhiêu người làm việc này không?
Hắn dừng một chút nói tiếp:
- Vùng Giang Nam dựa vào hàng dệt mà mưu sinh, ít nhất vài chục vạn
người, hai trăm năm sau tổng cộng đã trải qua bao nhiêu thế hệ, tất cả
mọi người đều đều dựa vào canh cửi mưu sinh, có thể nhiều hơn một chút,
tiền có thể kiếm nhiều hơn một chút, xưởng nhiều hơn giống như gia đình
của Tô gia vậy ít nhất nuôi vài thợ thủ công để cải tạo máy dệt. Nhiều
người như vậy, hiệu suất gia tăng gấp năm lần, có người cả đời thoáng
cái đã thay đổi chỉ bởi một linh kiện nhỏ...
Quân Võ nhíu mày không hiểu thì Ninh Nghị thở dài:
- Kỳ thật chân chính là nghiên cứu và cải tạo chức năng máy móc, dù là
những người ngu ngốc, hay người thông minh, chỉ cần có chút phương pháp, thì đều có thể đi đọc sách. Dù sao tất cả mọi thứ đều là hạ phẩm, duy
chỉ có đọc sách, có cơ hội học hỏi, toàn nguyện ý trở thành thợ thủ
công, nhưng tham gia vào chuyện này cho dù là người ngu ngốc, chúng ta
giả định có một ngàn người... Quân Võ, cậu cảm thấy mình lợi hại hơn một ngàn người sao?
Quân Võ chần chừ một chút lắc đầu.
- Trước kia cậu nhỏ tuổi, hiện tại đã mười ba rồi, cho dù chưa đến tuổi lập gia đình nhưng phải bắt đầu nuôi ý chí, những chuyện này cậu phải
bắt đầu suy nghĩ.
Ninh Nghị vẽ một khi khí cầu trong mảnh giấy đưa trước mặt Chu Quân Võ:
- Đây là loại đơn giản nhất được thiết lập, một số khía cạnh cậu cần
giải quyết, loại dây, nhiên liệu, làm thế nào kiểm soát được kích thước
ngọn lửa được ổn định, lửa vừa phải nhưng không để cháy quá cao. Hơn nữa phần vải phải trên được sử dụng là loại vải chịu nhiệt tốt, nếu lửa quá cao cũng không gây hỏng, nếu lỡ tay tạo nên một lỗ nhỏ thì mọi người
bên trên đều chết cả. Mấy thứ này bất luận là cái gì cũng đều cần sự phụ trợ của nhiều thứ khác, chỉ riêng làm ra loại vải tốt, cậu đã phải bận
rộn cả đời trong ngành công nghiệp dệt rồi. Còn tác dụng của dây thừng,
cậu cũng biết rồi, chỉ là dây thừng dùng để buộc bánh trên bến tàu là
loại dây bện, đều liên quan đến hiệu suất kéo vành, là rất quan trọng... để khinh khí cầu bay lên có thể thể kiểm soát được phương hướng hay
không, một mình cậu trong thời gian cả đời có thể làm được không?
- Vậy...Vậy, làm sao bây giờ?..
Mặt Quân Võ nhăn lên, bên cạnh Chu Bội cũng sửng sốt một lúc lâu nhìn
Ninh Nghị chớp mắt, lúc này nàng mơ hồ đoán được Ninh Nghị muốn nói điều gì.
Ninh Nghị nghiêng nghiêng đầu, nhìn đứa trẻ trước mặt cười cười:
- Cậu còn nhỏ, ngay từ đầu cậu hứng thú với chuyện này, chẳng qua là
cậu cảm thấy thú vị, nhưng trên đời này không có gì vui vẻ nếu thuận tay làm. Kế tiếp ta muốn nói với cậu, cậu có thể dùng mấy năm suy nghĩ một
chút, vì có khả năng ta sẽ đến kinh thành, không có thời gian dạy những
chuyện này cho cậu.....
Tỷ tỷ cậu vẫn hy vọng tương lai cậu
sẽ thành một nhân vật lớn, vì thiên địa lập tâm mở ra thái bình muôn
đời, không phải cậu không có khả năng, mặc dù cậu nhỏ tuổi, trên thực tế cũng biết điểm này, Khang Vương điện hạ hiểu được cho nên người chưa
bao giờ quản cậu. Nhưng tương lai cậu cố tình theo học để trở thành một
thợ thủ công, điều này không thành vấn đề, tương lai cậu có tiền, có
quyền có thể có những người thông minh theo cậu, cậu có thể cùng họ làm
nhiều chuyện, chỉ cần cậu nắm toàn bộ đại cục, nắm bắt phương hướng để
làm, những chuyện này sẽ rút ngắn được khá nhiều thời gian. Nhưng đầu
tiên cậu phải học để làm một Vương gia thông minh, làm thế nào để có
nhiều người thông mình giống cậu theo hỗ trợ cậu. Cậu là người thông
minh, nếu cậu hứng thú, trong Vương phủ có khá nhiều người có thể dạy
cậu chuyện này....
Lúc Ninh Nghị nói chuẩn bị sắp đi kinh
thành, loại tình huống này như nhiệm vụ ủy thác quan trọng, gần như lúc
ấy tiểu Quân Võ cảm xúc dâng trào đã đưa ra được quyết định của mình. Từ đó về sau mấy tháng, mấy năm, một vài điều gì đó giống như sứ mệnh đã
càng chồng chất trong tâm trí hắn: có một số việc sư phụ không thể làm
được nhưng cậu có thể.
Đấy là nói sau, còn lúc này, tiểu quận chúa Chu Bội ngồi bên cạnh càng thêm khâm phục khả năng miệng lưỡi của
hắn, hôm nay xem như tạm thời có thể giải quyết được chuyện Chu Quân Võ. Buổi chiều trở lại Tô gia, lại nghe Hạnh Nhi nói sáng này có vài tên
nho sinh cùng nhau đến bái kiến, đều là những văn nhân có danh tiếng ở
Giang Ninh, trong đó có một gã khách khanh ở Vương phủ, bọn họ mời Ninh
Nghị tham gia văn hội sau hai ngày nữa. Lễ hội thi văn này khác với thi
hội để những người thanh niên trẻ tuổi có thể bộc lộ tài năng, người
tham dự hội nghị đều là những nho sinh có bản lĩnh, nói về từ, luận văn
chương, tự thời sự. Mấy người đợi Ninh Nghị cả buổi sáng, không thấy hắn đến liền mang thiệp mời để lại.
- Không đi.
Ninh
Nghị liếc nhìn thiệp mời, không hề nhìn thấy dòng chữ "Ngươi nhất định
phải đến, nếu không đến ta giết cả nhà ngươi", ném sang một bên.