Gió đêm thổi, đèn lồng loạng choạng dưới mái hiên. Gió cuối xuân không
có cảm giác mát mẻ mà ấm áp khiến người ta thoải mái. Ninh Nghị mở cửa
sổ phòng để cho không khí thổi vào phòng, sau đó múc thêm một bát canh
cho thê tử uống.
Chuyện lúc trước mới xảy ra trong chốc lát,
trong bóng đêm, các căn phòng của Tô gia đều bị chấn động. Nhưng nàng
cũng không vì chuyện này mà tra hỏi Ninh Nghị mà chỉ cúi đầu uống canh
hoặc là dùng ánh mắt như sắp khóc để nhìn Ninh Nghị. Nhưng lúc đó hắn
cũng không hiểu là rốt cuộc trong lòng nàng đang nghĩ gì.
-
Vị Nhiếp cô nương kia đã quen biết từ rất lâu trước kia, lúc đó cô ấy xe bán bánh trên một chiếc xe với lão Tần ở trong thành. Khang phò mã cũng biết cô ấy, sau đó thì mở tiệm, cũng là do ta đưa ra chủ ý...
- Ừ
Hai vợ chồng đại để chỉ nói chuyện đến đây, chuyện này dù sao cũng càng giải thích càng phiền phức. Một lát sau Tiểu Thiền đưa đứa trẻ đang ôm
đến để Đàn Nhi cho bú sữa, cũng nhìn Ninh Nghị với ánh mắt phức tạp. Đứa bé bú được một nửa, có lẽ cảm nhận được tâm trạng của người lớn ở trong phòng liền khóc oe oe. Tiếng khóc này làm bầu không khí hòa hoãn lại,
ba người thay nhau bế đứa bé dỗ dành, nó mới dần thôi khóc, đặt ở trên
giường khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nó hiện dưới ánh đèn, lặng lẽ và
yên tĩnh chìm vào trong giấc ngủ.
Đối với Ninh Nghị mà nói,
chuyện này phát sinh làm hắn không kịp trở tay, nhưng tất cả cũng không
phải không ý nghĩa. Lên Kinh thành cũng được mà ở lại Giang Ninh cũng
được, trước sau gì cũng có một đám “Người trong nhà” đã không có năng
lực dồng thời thất bại có đủ “đâm dao sau lưng”, đều là hành vi mà hắn
khó có thể chịu được. Đương nhiên, muốn nói hắn thật sự trở mặt trực
tiếp quyết một phen sống mái với Tô gia, đương nhiên cũng là rất khó.
Nhưng sớm hay muộn cũng phải có một lần cảnh cáo như vậy, nếu lại có
chuyện như thế xảy ra, hắn mới thực sự xuống tay được, mà sau lần cảnh
cáo này, những chuyện tương tự đúng là vẫn khó có khả năng giảm bớt thậm chí ngăn chặn được. Dù sao nếu hắn thật sự tham dự vào tầng cao của đấu tranh chính trị mà lại có một đám ngu xuẩn phía sau như vậy, vậy căn
bản là lấy tính mạng cả nhà ra đùa giỡn rồi.
Mà ở trong
chuyện này, lấy được lợi ích nhiều hơn, sợ rằng chính là Tô Dũ cùng với
toàn bộ Tô gia. Nếu như biến Tô gia thành một xí nghiệp, đến lúc này, rõ ràng là đã là thời kỳ chuyển đổi hình thức rồi. Lúc trước vì tuyển
người nối nghiệp mà để cho ba phòng làm theo ý mình, làm ra công trạng,
nhưng tới lúc này, quyền lực của ba phòng lại phân tán, rất bất lợi cho
Tô Đàn Nhi. Trong thời gian này ông cụ muốn đánh cho mấy thế lực không
phục Đàn Nhi một trận, nhưng dù sao vẫn là trị ngọn mà không trị được
gốc.
Trong chuyện này Tô Dũ chưa chắc đã hài lòng hoặc nói là tin tưởng Ninh Nghị vô điều kiện nhưng lúc đó ông lại thấy được cơ hội
tốt. Câu nói “có những người không có tính lo chuyện, thì đừng có miễn
cưỡng họ” vừa ra, chính là muốn hoàn toàn thu quyền lực của phòng hai
phòng ba về tay Tô Đàn Nhi, lúc đó ông cụ quả thực rất quả quyết trực
tiếp ra quyết định, nói nhẹ nhàng mấy câu bâng quơ, nhưng đều là mượn
sóng của Ninh Nghị để chủ động ra nói đề tài của mình, dùng rượu tước
binh quyền, khiến cho Tô gia dao động, thực ra còn nghiêm trọng hơn
nhiều so với đòn cảnh cáo này của Ninh Nghị. Ngay cả hắn cũng không nhịn được mà muốn vào để ủng hộ.
Đây là ông cụ đã quản lý Tô gia
nhiều năm, tích lũy được nhiều kiến thức chính trị, mỗi gia đình nếu
không có một người như vậy thì chỉ e sẽ chẳng duy trì được bao lâu, chứ
đừng nói gì đến chuyện ra vẻ ta đây. Có Tô Dũ ở đó, Ninh Nghị cũng có
chút yên tâm, sau khi hắn lên Kinh thành cũng không đến mức có người đâm dao sau lưng hắn. Bởi vậy ông cụ nhất định sẽ ngăn chặn tình thế nguy
hiểm này cho cả nhà. Đương nhiên, cuối cùng ông vẫn nói với Ninh Nghị
một câu, rõ ràng vẫn còn tỏ ra bất mãn với hắn nữa.
Xin Nhiếp cô nương về nhà, giáp mặt xin lỗi. Sau khi hắn thừa nhận thân phận của
Nhiếp cô nương rất khó để từ chối. Nếu Ninh Nghị và Vân Trúc thực sự có
mỗi quan hệ thì chuyện này lớn hóa nhỏ, thì Tô ra sẽ không có một chút
chuyện nào. Vẫn còn nhiều mối quan hệ với bạn bè. Nếu Ninh Nghị và Vân
Trúc cấu kết, sau khi xin lỗi cả nhà, Vân Trúc còn muốn vào Tô gia, tình huống này còn phức tạp hơn rất nhiều. Phòng hai, phòng ba của Tô gia
cũng không thể làm được chuyện này, ông cụ chỉ nhẹ nhàng bâng quơ một
câu, rồi hát hí khúc Liên Hoa Lạc tướng quân trước mặt Ninh Nghị. Đương
nhiên Tô Dũ cũng không thể ngờ được một chuyện là, ít nhất là tạm thời
Ninh Nghị đã chính thức cân nhắc vẫn chưa cho Vân Trúc vào nhà.
- Bây giờ ta lấy Vân Trúc thì thế nào đây?
Sáng sớm hôm sau chạy qua tiểu lâu đã bị Nguyên Cẩm Nhi chất vấn, hắn cũng đã nói ra chuyện này:
- Chưa chắc Đàn Nhi đã bắt nạt nàng, nhưng ở Tô gia nhất định sẽ bị
khinh bỉ, vào cửa sau, lại không có chỗ nào đi lại, muốn giải sầu hoặc
nhắm mắt làm ngơ những người đó cũng không được...
- Nhưng, nhưng...
- Ở chỗ này ít ra cũng có cô chăm sóc nàng ấy.
- Như vậy thì.
Lúc này Vân Trúc đã về phòng lấy đồ, Cẩm Nhi hếch cằm lên:
- Nhưng theo như người nói, lão gia gia trong nhà kia ghê gớm như vậy,
lúc Vân Trúc tỷ bước vào cửa có bị sỉ nhục hay không, nếu không thì thôi không đi nữa, muốn xin lỗi thì để bọn họ chạy đến...
- Nếu....vị lão gia gia kia để cho muội qua đó, mai muội sẽ đi.
Cẩm Nhi nói còn chưa xong, Vân Trúc đã từ trong phòng đi ra, ngồi ở bậc thang giữa hai người. Váy của nàng thướt tha, dung sắc nhìn có hơi tiều tụy nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều. Tuy xế chiều hôm qua phải chịu
một phen biến cố nhưng trong lòng Vân Trúc vẫn biết mình đuối lý. Ninh
Nghị có thể thay nàng ra mặt như vậy, trong lòng nàng cũng khó mà hình
dung được rốt cuộc là có cảm nhận như thế nào. Có khiếp sợ, có ấm áp,
nói thẳng ra là trong lòng nàng vẫn cảm thấy mãn nguyện.
Nàng chưa nói với Cẩm Nhi, nhưng cả buổi tối cứ lờ mờ nghĩ đến chuyện này,
nghĩ đến các chuyện có liên quan đến Ninh Nghị, nàng ôm chăn cả đêm
không chợp mắt được, trở mình luôn tục. Cẩm Nhi còn tường trong lòng
nàng còn có điều uẩn khúc cũng không biết nên an ủi thế nào, vì thế mà
thương cảm cả đêm.
Với sự ung dung của Vân Trúc, lúc này Ninh Nghị cũng có chút không ngờ được, một lúc sau mới nói:
- Ta còn nghĩ đã.
Cẩm Nhi chống cằm lên đầu gối, sau đó nhìn ra xa:
- Có người theo dõi chúng ta không?
Quan hệ của bọn họ lúc này đã bại lộ, cũng không biết là có phải mỗi
sáng sớm ba người đều chạm trán hay không? Sương sớm mênh mông mưa rơi
lất phất, ba người ngồi trên bậc thang giống như trong một thế giới nhỏ
vậy.
Từ biệt Vân Trúc và Cẩm Nhi, trên đường về hắn gặp Văn
Nhân Bất Nhị, lúc này đã cài tai mắt do phủ Phò mã an bài trong Tô gia,
đối phương nhìn lướt một cái rồi giơ ngón tay cái lên:
- Ta nghe nói chuyện tối hôm qua, lợi hại, thoáng cái mà
ngươi đã xử lý xong đám người nhà rồi, tên Tô Văn Hưng kia bị ngươi đánh không chết chứ?
- Đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
- Vẫn còn thuận thì giải quyết đi sau này có thể sẽ phiền toái đấy…
Văn Nhân Bất Nhị chậc chậc khen ngợi:
- Tuy thoạt nhìn chuyện cũng không có gì, ngươi nắm tình hình trong nhà rất thấu đáo, người như ngươi thích hợp đến Mật Trinh Ti chúng ta làm
thám thính tình báo đấy.
Hai người tản bộ trên bờ sông Tần Hoài, Ninh Nghị quay đầu dò hỏi:
- Có chuyện này có thể giúp ta điều tra chút được không?
- Điều tra cái gì?
- Chuyện này rốt cuộc là người nào làm. Sau lưng Ô gia vẫn là Tiết gia. Các ngươi bên kia có tin gì không?
- Không phải là ngươi biết hết đấy chứ?
Văn Nhân Bất Nhị ngạc nhiên hỏi.
Ninh Nghị thở dài giang hai tay ra:
- Sao ta có thể biết được, chuyện đến gấp như vậy, ta cũng không phải
thần tiên. Nếu không phải là Tô Văn Hưng nhảy ra, ta cũng không biết ai
có phần trong đó. Bắt tên gia đinh kia cho ngươi thẩm vấn rồi lại thả
ra, lúc đó ta đâu nghĩ được nhiều chuyện như vậy...
Văn Nhân Bất Nhị sửng sốt một lúc lâu sau:
- Ngươi không biết gì cả, hơn nữa bị người ta bắt được nhược điểm, đuối lý... Ngươi mắng bọn họ một trận, lại bị cắn lại, còn ngươi thành cái
ra như vậy... Là thế này sao.
Ninh Nghị nhìn y, giống như
đang nói vấn đề ấu trĩ như thế mà ngươi cũng hỏi không ngờ ngươi vẫn làm được công tác tình báo, nhưng rốt cuộc vẫn phải vẫy tay:
- Còn
có thể thế nào được nữa? Nếu không phải thực sự trong lòng họ có chuyện
thì ta sao có thể áp đảo bọn họ được, lúc đó chỉ có thể là như vậy thôi. Sau khi chiếm được điểm cao cũng chỉ nói bạo lực được thôi.
- Ta cho rằng ngươi vẫn luôn tức giận.
- Ta tưc giận, vì vô cùng tức giận, cho nên nhất định ta phải đánh gãy
chân Tô Văn Hưng hoặc là đánh chết y. Tức giận là động cơ, nhưng lúc làm việc đương nhiên phải tỉnh táo. Tình hình lúc đó, nếu ta thật sự bị
những người đó mắng chửi cho u mê đầu óc, thì hôm nay đừng mong mà đứng
lên được, ta còn có thể giết đám Tô gia kia cho máu chảy thành sông nữa
cơ?
Ninh Nghị cười vỗ vai y:
- Dù thế nào đi nữa, hãy giúp ta điều tra một lần.
- Ta thực sự thấy sợ ngươi...
Văn Nhân Bất Nhị thì thầm một câu:
- Chẳng qua hiện tại Mật Trinh Ti chưa có nhân thủ nhiều, chuyện này
của những người các ngươi có thể nghe được là tốt rồi, còn muốn điều
tra, chưa chắc đã có kết quả, ngươi cứ chuẩn bị tâm lý đi.
- Ừ, biết rồi, chỉ để trong lòng thôi.
Đối với chuyện này, bản thân Ninh Nghị cũng không có cách tự mình đi
thăm dò, bên Văn Nhân Bất Nhị dù có điều tra được hay không thì hắn cũng không sao cả. Hai người tán gẫu một lúc rồi hắn chạm rãi đi về Tô phủ.
Cũng lúc này, một có mấy người đang ngồi trên tầng một quán trà cạnh Tô
gia, người đi đường thưa dần, sương mù mịt mờ, có người từ dưới lầu đi
lên.
- Lâm đại ca bọn họ quyết định rồi, vẫn là đêm ngày mai
ra tay, lúc đó người nhiều nhất, trong thành càng dễ loạn để chúng ta
bên này chuẩn bị cũng tốt.
- Ừ.
Tịch Quân Dục gật đầu, nhìn mấy huynh vệ trong lầu:
- Chúng ta cũng là tối ngày mai, sau khi hoàn thành, gây náo loạn giết rồi ra khỏi thành.
- Các vị ca ca cũng hỗ trợ những người khác một chút...
Gã đứng lên, đi đến bên cạnh lan can nhìn ra xa mông lung, sau đó chỉ:
- Chính là nhà này.