Ở Trong Lòng Anh

Chương 16

***

Ở thành phố H, tam trung rất có tiếng, không vào học được cũng là chuyện bình thường, nhưng nhà có người học là một chuyện vô cùng tốt.

Rất nhiều cha ông liều mạng mà lôi kéo con mình vào tam trung, vừa mở rộng được quan hệ, vừa mở rộng được kiến thức.

Ở đây có cả bể bơi, rất là bình thường, tam trung còn có sân bowling, sân golf hay một loạt các sự kiện khác. Trong thành phố H, trường tam trung này là độc nhất vô nhị, ngay cả tập huấn quân sự cũng có một sân tập bắn riêng.

Nỗi phiền muộn này chất đống đã lâu, ai ai cũng nghĩ tới, cuối cùng các bạn học vẫn phải ủ rũ cụp đuôi xếp hàng luyện xạ kích.

Sân bắn ở hướng bắc trường học, mỗi hướng đều có huấn luyện viên và một đội các bạn học nam nữ xếp hai hàng, theo trình tự mà từ từ ra sân.

Ban mười bốn cũng lần lượt tới, nhưng ở vị trí cuối cùng.

Vóc dáng Chúc Vãn thấp, cho nên được xếp đứng ở hàng đầu, đứng bên cạnh là bạn học cũng không cao mấy - Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài và Chúc Vãn là đồng hương, từ nhỏ đã quen nhau, nhưng Thẩm Hoài trời sinh tính tình quái gở lại khó gần, dù cho từ nhỏ lớn lên trong cùng một thôn, nhưng hiếm khi Chúc Vãn nói chuyện với cậu ta.

Chúc Vãn vốn ngại ngùng nên cũng không nói nhiều, mà đây cũng lần đầu cô cũng tự chủ động nói chuyện với nam sinh khác, thật sự rất hiếm thấy.

Chúc Vãn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Thẩm Hoài, cậu theo bản năng mà dời mắt, dù cô có chủ động chào hỏi cũng không được đáp lại, thậm chí có vài lần bị sắc mặt tối tăm của cậu mà bị dọa đến nỗi không dám nói tiếp. Lúc sau cô mới nhắc nhở chính mình, có lẽ cậu không thích bị người khác quấy rầy, nên hạn chế tiếp xúc.

Chỉ là hoàn cảnh lại không giống nhau, vào một thành phố mới học trường mới, rồi lại bị phân vào cùng lớp, bây giờ lại đứng cạnh nhau, không chào hỏi có lẽ không thích hợp lắm thì phải.

Nhìn trộm người bên cạnh vài lần, Chúc Vãn suy tư một lúc, nhưng vẫn quyết định mở miệng:

“Thẩm Hoài, năm nay chúng ta lại cùng lớp, thật trùng hợp.”

“Ừm.” Thiếu niên đứng bên cạnh thấp bé, sắc mặt hơi trắng bệch, nghe thấy Chúc Vãn nói chuyện với mình bèn gật đầu, rồi lập tức xoay người, giọng nói đáp lại nhỏ đến mức có thể mơ hồ nghe, như là phát ra từ chỗ sâu nhất trong xoang mũi, môi gắt gao mím chặt lại, đôi tay cũng nắm chặt.

Chúc Vãn thấy sắc mặt cậu không được tốt, tưởng là tập huấn quá vất vả, bèn thừa dịp huấn luyện viên đang thúc giục bạn học khác, cô gái nhỏ lặng lẽ ngửa đầu hỏi tiếp:

“Thẩm Hoài, cậu không thoải mái à? Nếu khó chịu thì nói với huấn luyện viên một tiếng….”

Thẩm Hoài cũng không có quay đầu lại, thậm chí còn không trả lời, cả người cậu cúi thấp xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm giày mình, như không nghe thấy lời Chúc Vãn nói.

Chúc Vãn ngượng ngùng quay đầu lại, có chút xấu hổ, nhưng từ trước đến nay Thẩm Hoài đều vậy, cô cũng không để ý cho lắm.

Thời Lạc đi theo phía sau cô gái nhỏ, lúc nãy vừa nhìn thấy Đường Kỳ Thâm uống nước cho nên Thời Lạc vẫn luôn trong trạng thái phấn khởi, nội tâm cô nàng không ngừng nhảy múa, hai chữ “vui sướng” hiện ngay ở trên mặt.

Tâm tình tốt, cho nên tinh thần lên rất nhiều, chốc chốc cô nàng lại quay ra nói chuyện với tiểu nha đầu Chúc Vãn, giới thiệu về những lời đồn xưa trong trường học.

Vì vóc dáng Chu Ngộ Thần quá cao, như là người cao nhất lớp, cho nên bị đứng ở hàng cuối cùng, bọn họ nghênh ngang mà đội sổ, nói chuyện phiếm không kiêng nể ai.

Chỉ là dọc đường đi, Chu Ngộ Thần luôn thất thần, Phạm Vũ Triết có nói như nào cũng không thèm đáp, một hai câu không đáp còn tốt, nhưng khi cậu đánh bạo trêu chọc anh, anh cũng không nhấc chân đá người.

Phạm Vũ Triết kết luận: Thần ca không bình thường.

Dùng đầu ngón chân suy nghĩ, cậu cũng thừa biết là do Chúc Vãn.

Cậu lập tức nghiêng người mà nhìn người bên cạnh vài lần, vẻ mặt hóng chuyện náo nhiệt mà vỗ vỗ vai Chu Ngộ Thần, chẹp chẹp miệng:

“Tiểu nha đầu với bạn học nam thấp kia có chuyện gì à?”

“Tên kia là ai ấy nhở? Em không hề có chút ấn tượng nào, lớp chúng ta có người này à?”. Phạm Vũ Triết duỗi tay cào cào tóc, suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nhớ ra được.

“Niên Đoạn nhiều người như thế, tao chỉ nhớ rõ mấy người, không quen biết, thì không nhớ cũng là chuyện bình thường.” Tiếu Hoắc tiếp lời, thừa dịp huấn luyện viên không chú ý mà trộm giấu di động ở trong túi quần, bên trong là bức ảnh chụp thân mật với một đàn chị hôm qua.

Sắc mặt Chu Ngộ Thần không được tốt cho lắm, con ngươi đen nhánh không nhìn được điểm cuối, ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm về hai người đứng ở phía trước. Theo bản năng mà cắn chặt răng, gương mặt có chút hung dữ, không còn bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày, mà nhìn thấy khuôn mặt Chu Ngộ Thần như vậy, Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoắc đều rất quen thuộc.

Anh đang tức giận.

Hai người cảm nhận rõ ràng thiếu niên bên cạnh đang tức giận, từ sôi nổi mà chuyển thành lặng im.

Ước chừng trôi qua nửa phút, bốn phía xung quanh vẫn ồn ào như cũ, Phạm Vũ Triết trộm ngắm Chu Ngộ Thần vài lần, gương mặt anh sắc bén, ánh mắt khinh miệt mà nhìn nam sinh phía trước, rất nguy hiểm.

“Thần ca, cái kia….” Phạm Vũ Triết vừa định nói để dời đi sự chú ý của anh, thì Tiếu Hoặc giữ chặt cánh tay cậu ta, giơ giơ di động, ý bảo đừng nói chuyện, còn cậu đã nhắn cho Thời Lạc, để cô nàng lôi kéo Chúc Vãn đi.

Nhưng không kịp nữa rồi, vốn dĩ tính tình Chu Ngộ Thần cũng không được tốt, hai ngày qua nhìn thấy sự ôn nhu của anh, thiếu chút nữa là cậu quên danh hào lão đại của anh như thế nào rồi. Nhưng Chu Ngộ Thần là Chu Ngộ Thần, anh vẫn có thể kiềm chế tính tình của mình, cũng biết chọn thời điểm thích hợp để khiêu khích.

Tất nhiên, lúc này anh không muốn.

Tiếu Hoặc ngăn cản Phạm Vũ Triết, Phạm Vũ Triết lại không ngăn cản được Chu Ngộ Thần, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi đến hàng ngũ phía trước.

Dọc đường đi đến phía trước, có rất nhiều người nhìn thấy sắc mặt Chu Ngộ Thần, lập tức hít hà một hơi, tự động mà nhường đường cho lão đại.

Khoảng cách cũng không quá dài, Chu Ngộ Thần đi một lát rồi đứng phía sau Chúc Vãn. Thời Lạc thấy anh xuất hiện, lập tức hoảng sợ, nhưng cũng chỉ mất một giây đồng hồ, trên mặt cô nàng lại khôi phục sự bình tĩnh, theo bản năng mà nghiêng người nhường vị trí cho anh, rồi quay đầu nhìn huấn luyện viên. Cũng may huấn luyện viên đi đến thảo luận với huấn luyện viên khác, tạm thời sẽ không quản bọn họ.

Xung quanh con đường trồng rất nhiều cây thấp, thậm chí còn có nhánh cây rủ xuống dưới mặt đất, nếu đi không chú ý sẽ bị va chạm vào người.

Chúc Vãn đang muốn cúi đầu đi qua, nhưng không còn kịp nữa rồi, trên đỉnh đầu cô gái nhỏ có một cánh tay duỗi qua, đè xuống nhánh cây bên trên. Chúc Vãn thuận lợi đi qua, ngẩng đầu mới phát hiện người đứng bên cạnh là Chu Ngộ Thần.

“Sao cậu lại lên đây?”. Cô gái nhỏ nhẹ giọng dò hỏi, vì sợ quấy rầy huấn luyện viên cũng như chọc phiền Chu Ngộ Thần. Hai mắt cô gái tròn xoe tỏ vẻ sự vô tội, trong lòng Chu Ngộ Thần liền ngứa ngáy, nhưng tưởng tượng đến lúc nãy cô cũng dùng ánh mắt đó nhìn nam sinh kia, trong lòng bèn bực bội.

Sự tức giận vẫn không bị ánh mắt của cô gái nhỏ dập tắt, mặt anh vẫn đen lại, mím môi không nói lời nào.

“Cậu làm sao thế?”. Ý thức được vẻ mặt anh không thích hợp cho lắm, hình như anh nhìn cô cho nên sắc mặt mới kém hơn rất nhiều. Cô gái nhỏ bèn lặng lẽ duỗi tay nắm nắm vạt áo anh, đè thấp giọng hỏi.

Chu Ngộ Thần nhìn bộ dáng cẩn thận của cô gái nhỏ, trong lòng tự mắng mình không có tiền đồ, một chút biện pháp cũng không có. Anh liếc mắt nhìn bốn phía, khẽ thở dài rồi cúi đầu nói bằng giọng khàn khàn:

“Dây giày cậu lỏng kìa.”

“Không có mà?”. Chúc Vãn theo bản năng mà cúi đầu xuống nhìn dây giày mình, nơ hình con bướm nhẹ nhàng bay trong gió nhưng rất chắc, không hề có dấu hiệu lỏng.

“Lỏng.” Chu Ngộ Thần kiên trì nói, trong chớp mắt, anh nhanh chóng ngồi xổm xuống, duỗi tay kéo giày cô gái nhỏ đến trước mặt, nơ con bướm cứ như vậy mà bị tháo ra trong tay lão đại.

“.....” Chúc Vãn bất đắc dĩ mà cúi đầu nhìn dây giày mình rời ra, rồi lại bất đắc dĩ nhìn anh tỏ vẻ không hiểu nổi.

Thấy cô gái nhỏ không có phản ứng gì, giây tiếp theo đã được anh buộc lại cho.

Động tĩnh có hai người rất lớn, huấn luyện viên lập tức xoay người hô to:

“Đằng sau! Làm gì thế!”

“Báo cáo đi.” Chu Ngộ Thần thấp giọng phân phó.

Chúc Vãn thành thật nghe lời, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, có chút nói lắp:

“Báo, báo cáo, dây giày lỏng….”

Thấy tình huống ngoài ý muốn như vậy, huấn luyện viên cũng không truy cứu gì thêm: “Lần sau tuột dây giày thì đứng im buộc, không được ảnh hưởng đến trật tự đội ngũ.”

Chúc Vãn: “.....”

Khóe miệng Chu Ngộ Thần hơi nhếch lên, mang theo ý cười.

Nhưng một lát sau, lại quay về bản mặt hung dữ.

“Cậu làm sao thế, đột nhiên lại…..” Chúc Vãn nhìn chằm chằm thiếu niên quỳ gối xuống đất, vụng về mà buộc dây giày.

Chu Ngộ Thần không nói chuyện, rất chuyên tâm mà buộc dây giày.

“Không thì để tôi tự mình….”

“Được rồi.” Anh đứng dậy, kéo Chúc Vãn về lại đội ngũ.

“Thế nào, tôi buộc đẹp không?”

Lúc này dây giày lỏng lẻo không ra hình dạng, nhưng anh cũng không phát hiện ra mà đợi Chúc Vãn trả lời, nhưng lại cướp lời nói trước:

“Nếu nói khó coi, tôi sẽ thân mật với cậu trước bạn học.”

“.... Đẹp.”

Anh khẽ cười một tiếng, rồi tự khinh bỉ chính mình.

Trầm mặc một lát, không nhịn được mà hỏi.

Giọng nói anh rất lạnh lùng: “Vừa rồi cậu với cậu ta nói gì thế.”

“Ai?”

“Tên khốn đứng cạnh cậu.”

“.....” Chúc Vãn bật cười, không nhịn được mà nói:

“Cậu ấy là Thẩm Hoài, cậu biết mà.”

“Tôi không quan tâm cậu ta gọi là gì.” Giờ phút này, Chu tiểu bá vương rất ngạo kiều, trong lòng không thích miệng của cô gái nhỏ nói tên của người khác.

“Không được gọi thân mật như vậy, phải gọi là tên khốn.”

Chúc Vãn cũng không để ý đến anh, tiếp tục trả lời vấn đề:

“Tôi vừa hỏi thăm sức khỏe của cậu ấy.”

Chu Ngộ Thần nhìn tên khốn đứng ở phía trước, giọng điệu không vui mà hỏi:

“Cậu ta nói với cậu cái gì?”

“Không có mà.”

“Không có?”

Chúc Vãn lặp lại một lần nữa: “Cậu ấy không trả lời tôi, thật mà.”

Chu Ngộ Thần nhướng mày: “Thật sự không có?”

“Không có nha.”

Không có? Sao anh lại cảm thấy hai người thân thiết nói chuyện như nửa thế kỷ thế?!

Chúc Vãn giải thích: “Thẩm Hoài không thích nói chuyện.”

“A.” Chu Ngộ Thần hừ lạnh một tiếng.

“Tôi quan tâm cậu thế, sao cậu không hỏi thăm sức khỏe tôi?”

Trong không khí, mùi chua nồng đậm nhẹ nhàng vây quanh.

Chúc Vãn ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trời chiếu vào bên sườn mặt cô gái nhỏ, cô cũng chẳng sợ anh tức giận, vẻ mặt cô thật khiến người khác phải động tâm, nói: “Bởi vì cậu luôn ở bên cạnh tôi mà.”

Trong nháy mắt, Chu Ngộ Thần như vừa trải qua toàn bộ thế kỷ, trái tim không nhịn được mà đập thình thịch, thậm chí còn suýt quên hô hấp. Anh nỗ lực mà chống đỡ cơn nóng hừng hực đang lan tỏa trong cơ thể, nhỏ giọng mà chửi bậy một câu:

“Mẹ nó, muốn mệnh à.”