Ở Trong Lòng Anh

Chương 41

^^ nào nàoooo =)) hiểu lầm tí thoi

***

Ở đầu dây bên kia Chu Ngộ Thần trầm mặc một hồi lâu, Chúc Vãn không thấy anh nói gì nên nghĩ rằng anh đang cười nhạo mình, mà cô lại nhớ tới vừa nãy mình nói “nhớ” nên giờ phút này, Chúc Vãn cảm thấy mặt mình như đang bị thiêu lên.

Da mặt cô gái nhỏ rất mỏng, rất hay xấu hổ, Chu Ngộ Thần không biết vì anh trầm mặc nên trong lòng cô nghĩ nhiều, bỗng dưng ở đầu dây bên kia thấy cô gái nhỏ ngọt ngào nói lảng sang chuyện khác.

“Lúc nãy Lạc Lạc nói với tôi, điểm lần này của tôi khá tốt đó.”

“Vậy ai dạy nhỉ, phải tin tôi sớm chứ, tin Thần ca thì không phải lo gì hết.”

Anh biết mà, anh cũng vừa tra điểm xong, Chúc Vãn lại để ý tranh đua thành tích như vậy nên biết chắc chắn cô gái nhỏ sẽ vui vẻ. Anh định là người đầu tiên nói cho cô biết, ai ngờ Thời Lạc lại nói trước.

“Sao không gọi điện thoại cho ông đây trước?”

Chúc Vãn cười hì hì, bên ống nghe có truyền nhịp thở của Chu Ngộ Thần, cô nghe cũng cảm thấy vui vẻ.

“Tôi có gọi cậu trước mà…”

Nhưng sau lại treo máy, cô cũng cảm thấy lúng túng, không còn cách nào nhất.

“Ông có nhắc đến tôi không? Có muốn tôi trở về uống rượu với ông không? Không thì tôi đi đến một chuyến.”

Cô không biết nhưng nghe thấy tiếng cười truyền qua đường dây điện thoại, Chu Ngộ Thần hận không thể lập tức bay đến bên cạnh cô.

Trong lòng Chúc Vãn kinh ngạc một chút, hóa ra ông nói muốn anh uống với mình hai ly là thật, nhưng kì nghỉ này cùng lắm chỉ kéo dài bốn đến năm ngày, ở lại cũng không được bao lâu.

“Ông nói là hồi trước nhà mình có một thằng nhóc tính khí rất xấu, nếu tới sẽ mắng đó.”

Chu Ngộ Thần dừng một chút, thật ra là anh đang cười. Chúc Vãn luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời mà lại nói giỡn với mình, hiếm thấy quá. Anh nghe được tiếng cười đáng yêu ấy qua điện thoại thì trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, cô nói gì cũng nghe, cũng chẳng sợ nếu anh về thật, thì cô vẫn chào đón.

“Mắng thì mắng, chuyện sớm hay muộn thôi.”

Lời nói của anh có ẩn ý, Chúc Vãn không phản ứng kịp, không thể hiểu nổi ý tứ trong lời nói của anh, chỉ có thể đoán ở trên mặt chữ.

Chúc Vãn vội vàng nói:

“Không có đâu, ông chưa nói sẽ mắng cậu, ông không mắng đâu.”

Thấy cô gái nhỏ nghiêm túc nói thật làm Chu Ngộ Thần không cầm lòng được.

“Tôi biết mà, ông ấy không mắng tôi đâu, ông đau lòng cho cháu gái bé nhỏ của mình như vật. Nếu mắng thật thì Vãn Vãn cũng sẽ che chở cho tôi mà.”

“...”

Chúc Vãn không thèm trả lời anh, nhưng trong bóng đêm, ánh trăng sáng dịu dàng chiếu vào gương mặt cô gái nhỏ, cô gái nhỏ lại nhẹ nhàng gật đầu, cô sẽ che chở cho anh.

Bởi vì cô rất thích anh. Chúc Vãn thích Chu Ngộ Thần.

Tựa như ngày khai giảng hôm đó, anh lại gần cô, viết những hàng chữ lung tung trên vở, anh viết Chúc Vãn thích Chu Ngộ Thần.

Hai người nói chuyện một hồi lâu, tôi một câu, cậu một câu, không có chủ đề nhất định cũng như không có logic, nhưng không ai muốn cúp điện thoại cả, bàn tay nhỏ của Chúc Vãn cũng hơi hơi nóng lên, Chúc Vãn dựa vào cửa sổ, cười ngọt ngào.

Cô tùy ý nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy trên con đường nhỏ phía trước như đang có người tới gần. Đến khi người nọ đi đến, Chúc Vãn mới nhìn rõ, hóa ra là Thẩm Vi. Chúc Vãn hơi kinh ngạc, sao cô ấy lại đến tận nhà tìm cô nhỉ? Hai tháng ở thành phố H, Thẩm Vi vẫn luôn hờ hững với mình, nhưng nhớ đến việc quan hệ của hai người hồi cấp 2 rất tốt, Chúc Vãn cũng không nghĩ nhiều.

Trong lúc suy tư, Thẩm Vi đã đi vào đến cửa. Phòng ngủ của Chúc Vãn ở tầng hai, mà giờ cô vẫn còn đang dựa vào cửa sổ nghe điện thoại. Thẩm Vi lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm, Chúc Vãn không tự chủ được mà có cảm giác giật mình, vội vàng nói tạm biệt với thiếu niên qua chiếc điện thoại. Mới cúp máy chưa đến bao lâu, ai kia đã gõ cửa phòng Chúc Vãn.

Thật ra quan hệ giữa Thẩm Vi và Chúc Vãn không tệ lắm, ông bà ngoại của Chúc Vãn cũng đều quen biết cô ta, nghe nói cô ta đến tìm cháu gái mình nên để cô ta tự lên tầng tìm.

“Cậu vừa gọi điện với Chu Ngộ Thần à?”

Vừa mới vào cửa, Thẩm Vi đã hỏi thẳng chủ đề. Khi ở dưới lầu, cô ta đã thấy gương mặt Chúc Vãn đỏ ửng, người dựa vào cửa sổ, khóe miệng cong cong, cười rất ngọt ngào. Tâm tư của Thẩm Vi lại nhiều, liếc mặt một cái là có thể đoán ra Chúc Vãn đang gọi điện với ai. Trong lòng cô ta trầm xuống, sự ghen ghét lại nổi lên ở trong lòng.

Cô ta thích Chu Ngộ Thần, cô ta cũng biết Chu Ngộ Thần thích Chúc Vãn. Cô ta nghĩ rằng, nếu lúc trước cô ta và cha mẹ kiên trì một chút thì giờ phút này, người mà thiếu niên cười ngọt ngào nấu cháo điện thoại cùng là cô ta, việc đồn đãi ở trường hay được ngồi cùng bàn với lão đại cũng là mình.

Thậm chí Thẩm Vi còn tỏ ra là một người bạn học tốt, trong lớp, cô ta muốn mọi người hỏi bài cô ta, muốn người Chu Ngộ Thần thích là mình. Tính tình Chúc Vãn y như hũ nút vậy, mới đầu không có tiếng tăm gì trong lớp, mà lại hay giúp đỡ các bạn học khác trực nhật.

Nhưng mọi người lại chú ý Chúc Vãn, Chúc Vãn không xinh đẹp cũng không ưu tú, tất cả là do Chúc Vãn cướp từ cô ta, Thẩm Vi luôn nghĩ như vậy.

Mà Chúc Vãn mới tới, lúc trước khi khảo sát còn cắt đi mái tóc dài đến eo, tóc ngắn lại hợp với gương mặt, không còn là cây nấm nhỏ lúc mới vào học, tóc Chúc Vãn mềm mại hơn, nhìn có hơi hơi xù lên một chút.

Cô ta không thích người khác học theo mái tóc của cô ta, che đi cái trán, nhưng cô ta cũng vừa mới cắt tóc mái, tỏ ra không phục. Nếu nhìn qua, Chúc Vãn cũng có thể thấy vết thương đằng sau những sợi tóc mái ấy.

Trong lòng Chúc Vãn nghi ngờ, nhưng nhìn thấy Thẩm Vi không muốn nhắc đến nên cũng không dám hỏi.

Chúc Vãn nhớ tới câu hỏi lúc nãy cô ta hỏi mình, sự khẩn trương cũng bộc lộ ra vẻ bề ngoài. Ở trường thì thoáng hơn, nhưng ở quê Chúc Vãn thì không thế.

Ở thôn nhỏ này vẫn còn giữ lại những quan niệm cổ hủ, người ta cho rằng tuổi còn nhỏ thì nên học tập thật tốt, nghe lời thầy cô giáo, nghe lời người lớn. Dù ông bà ngoại chưa bao giờ nói với cô là không thể yêu sớm nhưng trong lòng Chúc Vãn, cô cảm thấy khó mở miệng với yêu sớm, phải che giấu chứ, chứ đừng nói yêu đương với ác bá kia.

Có lẽ ông ngoại biệt rồi nên mới nói giỡn với Chu Ngộ Thần, mắng cô một chút rồi lại mắng anh.

Ánh mắt Chúc Vãn nhìn Thẩm Vi có chút chột dạ, dù quan hệ giữa cô và Chu Ngộ Thần không phải là yêu đương nhưng cô biết, cô thích Chu Ngộ Thần. Dù Chu Ngộ Thần không cần cô làm bạn gái anh thì cô cũng đã thích thầm anh một năm rồi.

Ánh mắt Chúc Vãn mang theo chút hoảng loạn, sợ Thẩm Vi nói to quá bị ông bà ngoại ở dưới lầu nghe thấy. Chúc Vãn bèn bảo Thẩm Vi bước vào phòng, nhẹ nhàng khóa cửa lại, y hệt như đang đi ăn trộm.

Sắc mặt Thẩm Vi không có biểu cảm gì, khi cô ta thấy Chúc Vãn chột dạ thì hô hấp hơi dừng một chút, càng nhìn càng chán ghét. Nếu Chu Ngộ Thần chỉ đơn phương thích Chúc Vãn thì bất kể anh làm gì cũng vô dụng mà thôi. Chúc Vãn á, từ nhỏ cô ta đã lớn lên với Chúc Vãn, biết cô có nguyên tắc như nào, dù nhát gan, nhìn mềm mại không có chút lực công kích nào thế thôi nhưng một khi cô đã hiểu rõ sự việc, rất khó thay đổi với người khác.

Cô ta sợ Chúc Vãn cũng động tâm, nhưng điều làm Thẩm Vi lo lắng hơn chính là, Chúc Vãn không chỉ thích Chu Ngộ Thần mà còn đoán được những điều cô ta định làm.

Hai con người ấy thích nhau, nước chảy thành sông, không ai có thể phá hư được. Đây không phải là kết quả mà cô ta muốn, cô ta không cam lòng.

Cũng may cô ta biết, người này lớn lên cùng với mình, có đạo đức cũng mạnh mẽ. Cô ta hít sâu một hơi, ngồi xuống ghế mà cô gái nhỏ đưa.

“Là cậu ấy đúng không?”

Chúc Vãn ngẩn người, không biết vì sao hôm nay Thẩm Vi lại trở nên dọa người hơn trước, sắc mặt không hề có độ ấm, giọng điệu nói chuyện y như chất vẫn.

Chúc Vãn nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói dối mà thừa nhận. Dù sao nhìn bộ dáng của Thẩm Vi lúc này, cô có nói gì thì cũng không tin tưởng.

“Làm sao thế…” Chúc Vãn cẩn thận dò hỏi.

“Hai người đang yêu đương à?”

Thẩm Vi không thuận theo cũng không buông tha, mấy chữ yêu đương này quả thật là Chu Ngộ Thần không để vào trong mắt vì đây là việc rất nhỏ. Ở trường, đi vài bước cũng có thể thấy được vài đôi yêu đương ôm ấp nhau dưới đèn đường. Nhưng đây lại là chuyện lớn đối với Chúc Vãn, bàn tay đang cầm cốc rót nước bỗng dừng lại một chút, cô gái nhỏ giả vờ bình tĩnh đưa cốc nước cho Thẩm Vi, thấy cô ta không nhận lấy thì có chút xấu hổ mà để trên bàn sách.

“Không phải.”

Chúc Vãn phủ nhận.

Thật là không có á, cô cũng không nói dối mà. Chúc Vãn thừa nhận việc mình thích Chu Ngộ Thần, cũng vừa gọi điện thoại với anh, nhưng hai người quen lâu như vậy, từ trước đến nay mối quan hệ giữa Chu Ngộ Thần với Chúc Vãn không phải là yêu đương.

Lông mi Chúc Vãn hơi run rẩy, sự hoảng loạn ấy mang theo một chút mềm mại đáng yêu.

Thẩm Vi nhìn thấy như này, tỏ ra vô tội cái gì chứ? Trộm đồ của người khác cũng chẳng phải người tốt gì.

Thẩm Vi cười nhạo một tiếng, trong lòng cũng tự động nhẹ nhàng thở ra, cô ta lấy điện thoại ra cho Chúc Vãn xem ảnh.

“Ngày đó, có một người con gái đến tìm Chu Ngộ Thần, mỗi ngày đều có nhiều em gái chiếm lấy cửa sổ ngắm cậu ấy nhưng Chu Ngộ Thần vẫn thờ ơ. Mà khi người con gái này đến tìm, Chu Ngộ Thần đã đi ra ngoài luôn, vừa nói vừa cười ở hành lang, không coi ai ra gì, tôi không tin cậu không nhìn thấy.”

Chúc Vãn nhìn sắc mặt Thẩm Vi rồi chậm rãi duỗi tay cầm điện thoại.

Bố mẹ Thẩm Vi bởi vì không muốn cô ta bị bạn học coi thường nên đã mua cho cô ta loại tốt nhất.

Ảnh chụp rất rõ ràng, chụp từ góc độ từ cửa lớp ra, rất chân thực. Mà cô gái ấy rất xinh đẹp, khí chất xuất chúng, đặc biệt là khóe miệng cười rất hoàn mĩ.

Là một cô gái xinh đẹp.

Mà bên cạnh lại là thiếu niên mình quen thuộc nhất, trên mặt anh không có vẻ xa cách như đối với người lạ.

Chúc Vãn không lên tiếng, nhưng Thẩm Vi thì vừa thấy đã biết, cô ta biết đây là ai.

Thấy Chúc Vãn coi trọng, Thẩm Vi cất điện thoại đi, lại mở diễn đàn trên trường thảo luận Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc, cô ta cho Chúc Vãn xem một góc.

“Xinh đẹp không? Đó là vợ mà người trong nhà tìm cho Chu Ngộ Thần đó,”

Khi Thẩm Vi nói ra những lời này, mặt cô ta không hề thay đổi. Còn Chúc Vãn thì kinh ngạc, kinh ngạc tới mức trợn to hai mắt, không nói gì nhưng Thẩm Vi biết trong lòng cô gái nhỏ không chịu nổi.

“Cảm thấy buồn cười không? Tôi cảm thấy, chắc là chúng ta chưa hiểu sự đời đấy. Nhưng bọn họ lại người ở thành phố H, thành phố H là nơi nào chứ, có quá nhiều thứ mới mẻ mà chúng ta chưa thấy qua, cậu nhìn cái này đi.”

Cô ta đưa diễn đàn trường hóng chuyện đến trước mặt Chúc Vãn.

“Nói bọn Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc đi, bọn họ nghịch cả ngày với nhau, không thèm học nhưng thầy cô giáo cũng không thèm quản. Bởi vì trong nhà họ có tiền có quyền, thầy cô giáo không quản được mà cũng không cần quản, tương lai bọn họ có kế hoạch sẵn, không giống với người thường, ngay cả hôn nhân cũng vậy.”

Bao gồm cả hôn nhân.

Trong đầu Chúc Vãn chỉ có bốn chữ cuối ấy, cô gái nhỏ không thể tin được mà đọc mấy câu trêu chọc trên diễn đàn trường.

“Gia nghiệp lớn như thế, đương nhiên sẽ cưới vợ môn đăng hộ đối rồi. Chả lẽ cậu nghĩ còn có chuyện xưa cô bé lọ lem à?”

“Nhưng không sao nhỉ? Nếu tôi mà là mẹ hào môn, tôi cũng không cho con trai cưới nha đầu ở nông thôn đâu mà phải tìm tiểu công chúa môn đăng hộ đối, địa vị hai nhà có thể giúp nhau một tay, đổi ai cũng không vui.”

“Ha ha ha ha, nào có kéo trước kéo sau chứ, vô nghĩa hết, phải đều giàu có, mới là vương đạo.”

“Tôi còn biết trong nhà Tiếu Hoặc định cho cậu ta một cô vợ cơ, ở ngay cách vách, lớn lên xinh xắn, trong nhà có tiền.”

Tiếu Hoặc sao? Cậu ta có bạn gái rồi mà, cũng ở trường…..

(ừm theo tui thì là Vãn Vãn nghĩ kiểu Tiếu Hoặc có bạn gái ở trường rồi mà trong nhà vẫn định sẵn cho một cô vợ, thì anh Chu cũng z á)