Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai

Chương 46: Nhầm balo

Một tuần tiếp theo, vì không cần làm thêm, Giang Tri Hỏa lại không thể tránh được tiết tự học buổi tối. Sau khi tan học thì cùng mấy người trong nhóm tiếp sức cùng chạy vòng, huấn luyện sự phối hợp.

Nhan Mộ giống như thường lui tới không cho người khác đụng tới hắn, học thần mà, cao lãnh là thói quen, nếu thật sự ngày nào đó trợ nên nhiệt tình khẳng định là đầu óc ra vấn đề, những người khác không đi để ý, dù sao không tiếp xúc chân tay lại không ảnh hưởng huấn luyện.

Giang Tri Hỏa xem như không thấy, không biết.

Nhan Mộ không muốn nói, anh không nên cố ý nhắc tới, hai người vẫn ở chung như thường.

Sự thật chứng minh, người vẫn là nên  vận động nhiều hơn.

Từ ban đầu chạy hai vòng là có thể muốn mạng người, qua một tuần, thể lực tốt hơn không ít, chạy xong hai vòng còn có thể tiếp tục chạy, tuy rằng vẫn là sẽ suyễn, nhưng không đến mức giống phía trước như vậy tay mềm chân mềm, muốn chết muốn sống.

Đêm trước đại hội thể thao, sân thể dục như cũ náo nhiệt, tới không ít người mặc áo đồng phục trường khác.

Sân thể dục Nhất Trung đủ lớn, ngoài đường băng còn có một cái sân bóng rổ, vài cái sân liền ở bên nhau, bên ngoài bị một vòng lưới màu xanh lục ngăn cách. Sân bóng bị phân cách thành ba khu vực lớn, phân biệt làm đại bản doanh của mỗi trường.

Đại bản doanh của Nhất Trung được hội học sinh phụ trách trang, mười mấy người tốn cả đêm thổi vô số bong bóng, dùng KT rào xung quanh, mang lên đạo cụ, trang trí khắp khu vực như ngôi nhà bay với nhiều bóng bay rực rỡ đầy màu sắc.

Trong sân căn cứ sẽ chuẩn bị nước, đồ uống vận động và các đồ dùng khẩn cấp.

Các thành viên hội học sinh thậm chí còn đang thảo luận có nên mặc đồ hầu gái, danh nghĩa rằng cho tăng động lực cho vận động viên, cuối cùng đề xuất này bị hội trưởng nghiêm túc bác bỏ.

Cái đề xuất quỷ quái! Lại không phải quán cà phê mặc đồ hầu gái làm gì!

Đại bản doanh của trường trung học Hoàng Luận Kiều và trung học Khải Tinh còn đang bố trí, lục tục tới không ít người, tạm thời nhìn không ra là phong cách gì.

“Ngày mai đã là đại hội thể thao!”

Chạy xong hai vòng, lại theo kế hoạch huấn luyện vài lần trao gậy, nhóm tiếp sức ngồi vây quanh ở trên mặt cỏ, tuy rằng khi báo danh tuyển chọn không tình nguyện, nhưng đại hội thể thao thật sự đã đến, tất cả mọi người là vô cùng kích động.

Ít nhất là có kỳ nghỉ ba ngày mà!

“ mọi người thi đấu cố lên a!” Nam sinh A vươn tay.

Nam sinh B đem tay đặt ở trên mu bàn tay cậu ta, cười nói: “Cố lên! Đừng thua quá khó coi!”

“Nói cái gì thế!” Giang Tri Hỏa giận cười nói, “Có các Nhan ca và Hỏa ca của các cậu ở, sao mà thua được?”

“Ha ha ha ha ha!” Nam sinh C, “Sẽ không sẽ không! Tới tới tới! Hô một tiếng cho khí thế nào!”

Nam sinh nữ sinh lòng bàn tay mu bàn tay đan lên nhau, Giang Tri Hỏa không khỏi phải nắm lên tay Nhan Mộ, lòng bàn tay bao vây lấy mu bàn tay hắn, ngăn cách với tay người khác.

Nhan Mộ hơi kinh ngạc, nhiệt độ  như thiêu đốt của lòng bàn tay thiếu bao lấy hắn, cùng những nam sinh cùng nữ sinh khác chồng tay, giơ lên thật cao, lại thả thật mạnh.

“Cố lên! Tiếp sức là số 1! Nhất Trung là number one”

Đại hội thể thao từ sáng sớm đã bắt đầu náo nhiệt vô cùng, muôn người đều đổ xô ra sân, trên sân thể dục chen đầy,  đội ngũ diễu hành ngay từ đầu đã ở trên đường băng lập đội hình, chờ đợi đến lượt, trên đài chủ tịch, lãnh đạo các trường đang thay phiên tiến hành phát biểu trước khi lễ khai mạc chính thức bắt đầu.

Máy bay không người lái bay trên đỉnh đầu, trên khán đài sớm đã không có chỗ ngồi, không ít người đều là tự dọn ghế ngồi ở bên ngoài.

Người chen người, dải lụa rực rỡ còn thường thường từ đỉnh đầu bay xuống dưới, Giang Tri Hỏa không muốn chen lấn chung vui tìm náo nhiệt, thoải mái dễ chịu ngồi ở chỗ vận động viên.

Ngôi nhà bay của Nhất Trung nghiễm nhiên thành chỗ nhất định phải ghé qua của đại hội thể thao, không ít nữ sinh lôi kéo bạn bè lại đây chụp ảnh.

Mấy ngày nay không cần mặc đồng phục, các nữ sinh cuối cùng cũng được mặc váy cất xó tủ, ngay cả ủy viên thể Tôn Lập Vũ đều như tắc kè hoa mặc vào áo khoác Oversize, chỉ vì khó được mặc đồ tự do, còn đem balo giống của Giang Tri Hỏa mang đi.

Giang Tri Hỏa thấy balo kia, nhướng mày: “Rốt cuộc chịu mang balo lì mi tịt mang?”

“Đúng vậy.” Tôn Lập Vũ gạt chóp mũi, ăn mặc đẹp, người cũng tự tin hẳn, “Ngày thường nhưng luyến tiếc mang, rốt cuộc đồng phục không hợp với khí chất của balo này…… Ai dà, Hỏa ca cậu hôm nay cũng mang nó sao?”

Giang Tri Hỏa gật đầu: “Đúng vậy.”

Tôn Lập Vũ mang lên balo: “mau mau mau, mau chụp một tấm!”

Giữa nam sinh với nhau không để ý nhầm của nhau không, cũng không chú ý nhiều như vậy, Tôn Lập Vũ còn giục Giang Tri Hỏa mang lên chụp ảnh chung một tấm với cậu ta, chụp xong không bao lâu, sân thể dục gần xong phần diễu hành, vận động viên cần tập hợp, hai người đem balo đặt ở đại bản doanh, cùng đi về vị trí tập hợp.

Trận đầu thi đấu là ném tạ, sắp xếp vào hai giờ chiều, Giang Tri Hỏa sẽ thi trận thứ hai ngày thứ ba, liền bị hội trưởng Hội Học Sinh giữ lại làm hậu cần, cũng không làm gì nặng nhọc, chỉ nhờ dọn khối gạch, cần dọn đâu thì dọn.

Mấy vận động viên thi ném tạ muốn trong lúc nghỉ trưa lại luyện tập một chút, ăn xong cơm liền cùng nhau đi tới.

Khí hậu Lâm Thành thiên về miền Nam, tuy là cuối mùa thu ánh mặt trời giữa trưa như rất chói, cũng rất nóng, đại đa số người đều thích trốn trong phòng học, học sinh trường khác phần lớn tập trung ở lễ đường, kia có khu nghỉ ngơi chuyên môn mở, giờ phút này trên sân thể dục không nhiều người lắm, chỉ một đám đang mân mê máy bay không người lái, đại bản doanh cũng chỉ còn hội trưởng hội học sinh đang vừa ăn cơm chọn từ căng tin vừa nhìn đám người kia.

“Hội trưởng!” Trong đó một người nói, “Có thể lấy hai quả tạ tới không, mấy người chúng tôi muốn mấy cái để luyện tập.”

“ ok.” Hội trưởng nuốt xuống trong miệng cơm, nhìn về phía Giang Tri Hoả cũng đang ngồi xổm hóng hớt máy bay không người lái kia đám người, “Hỏa ca, có thể giúp tôi đi phòng thể dục lấy mấy cái quả tạ không?”

Giang Tri Hỏa chỉ nghe được tiếng hội trưởng đang gọi anh, nội dung cụ thể không nghe rõ, ngẩng đầu hỏi: “Cái gì?”

Hội trưởng chỉ hướng mấy vận động viên, nói: “Quả tạ ——”

Vận động viên cũng vẫy vẫy tay với anh: “ làm phiền!”

Giang Tri Hỏa hiểu rõ, so cái “👌": “ có ngay!”

Anh nhìn thời gian.

Ức chế tề có tác dụng hai mươi giờ, mỗi ngày phải tiêm sớm hơn 4 tiếng, bây giờ có chút sắp đến thời gian phải tiêm ức chế tề, ở tại sân thể dục cũng là vì chút nữa có thể tìm một chỗ không ai biết tiêm vào, hội trưởng vừa vặn cho anh một cơ hội.

Balo từ sau khi buổi sáng bỏ xuống chỗ kia liền không nhúc nhích qua, còn ở trên cái bàn bên trong kia, Giang Tri Hỏa xách balo liền đi hướng kho thiết bị phòng thể dục.

“ ủy viên thể! Balo khá xịn xò nhỉ!”

Đại hội thể thao không cần lo giải đề, cũng không đi học, không có áp lực tâm lý, thời gian nghỉ trưa ai ai cũng tinh thần phấn chấn, không chỉ có không buồn ngủ, còn có thể xuống tầng chạy ba vòng.

Trong phòng học không ai nghỉ ngơi, đều vây một nhóm nói chuyện phiếm.

Thật sự là hôm nay Tôn Lập Vũ ăn mặc quá nổi bật, còn tạo kiểu tóc, khác hoàn toàn bộ dạng lúc mặc đồng phục, các nam sinh cứ thích đem đề tài hướng về cậu ta.

“Đúng không!” Tôn Lập Vũ khá vừa ý cái balo này, thiết kế vô cùng phù hợp mắt cậu, vừa nhìn đã chấm, lúc đó đã ở ngồi xổm cướp hàng, khi lên kệ khi không cướp được, xếp hàng vài ngày ở cửa hàng thật mới mua được.

Tôn Lập Vũ dạo qua một vòng, 360 độ triển lãm ba lô, nói: “Cũng chỉ hôm nay mới bỏ được mang đi. Ài, đúng rồi, tôi còn mang theo chút đồ, mau lại đây, mau lại đây!”

“Thứ gì?”

“Chẳng lẽ là……”

“Thật sự là cái kia a?”

“he he he!”

“Mau mau mau mau lấy ra tới! Tôi muốn thấy nó quá!”

Tôn Lập Vũ vừa mò mò vừa cười nham hiểm, tung ra ánh mắt thần bí: “ chắc chắn là thứ các cậu thích nhất rồi, đều lại đây lại đây.”

Mọi người xung quanh đều sáng mắt lên, xúm thành một vòng nhỏ.

Tôn Lập Vũ ra vẻ chậm chạp mở ra balo, động tác cực chậm, từng răng một từng cởi bỏ khóa kéo.

Các nam sinh càng dựa càng gần, duỗi cổ nhìn chằm chằm vào trong balo.

Ở trong tốc độ rùa bò, khóa kéo rốt cuộc toàn bộ kéo ra, Tôn Lập Vũ tùy tiện mở rộng balo: “Ha ha ha ten ten ten ten!!”

Mọi người: “?”

Ten ten ten ten?

Trong balo cũng không có gì, chỉ là hai chai nước khoáng, còn có một ống…… ức chế tề đặc hiệu?

Tôn Lập Vũ: “?”

Khó thiết bị.

Giang Tri Hỏa ngây ngốc nhìn chằm chằm trong balo 《 49 bộ đề mới biên tập của Tiết Kim Tinh 》, 《 mười năm thi đại học chín năm bắt chước 》, 《 kho đề mới nhất khoa lý 》: “……”

???

Ức chế tề của tui đâu???

Giang Tri Hỏa hít thật sâu.

Tình huống rất rõ ràng a!!

Hội trưởng vẫn luôn ở trong đại bản doanh, không có khả năng có người đi trộm balo, vậy chỉ có thể là tên khờ Tôn Lập Vũ lấy nhầm rồi a!!!

Đcm!!!

Không nghĩ tới loại tình huống này, nên cả đoạn đường Giang Tri Hỏa đều đi chậm rì rì, bây giờ chỉ còn ba phút nữa là ức chế tề hết hiệu lực.

Ba phút, có đủ để anh tìm được Tôn Lập Vũ rồi hỏi balo cậu ta để đâu rồi đi tìm balo còn từ bên trong lấy ra ức chế tề tiêm cho bản thân??

Hoàn toàn không đủ!

Căn bản không kịp!

Bây giờ vừa đi ra khẳng định trực tiếp ngã vào trên sân thể dục, hiện tại trong trường học còn có học sinh trường khác, ai biết lúc này có thể có Alpha đi ngang qua không!

Giang Tri Hỏa trước nhắn tin cho Tôn Lập Vũ.

Người này không biết đang làm gì, không trả lời.

Xuất phát từ ức chế tề có khả năng sẽ bị nhìn đến, không biết giải thích thế nào, Giang Tri Hỏa không chấp nhất phải tìm Tôn Lập Vũ, dù sao tìm được cậu ta cũng không thể đi lấy, ngược lại bắt đầu gọi điện cho Nhan Mộ.

Sau đó liên tục gọi vài cuộc, tất cả đều là tụt tụt, vẫn luôn không ai nghe!

Gửi tin nhắn cũng không trả lời!

A đệt!

Thời gian không đủ, Giang Tri Hỏa đơn giản trực tiếp gọi cho Tạ Cừu, người này khẳng định biết đến Nhan Mộ ở đâu.

Rốt cuộc có người nghe máy!

Tạ Cừu nhìn đến là Giang Tri Hỏa gọi, thầm nghĩ Giang giáo bá vì sao muốn tìm cậu? Hai người bọn họ từ hồi lớp 10 kết bạn đến giờ chưa nói qua một câu, run run rẩy rẩy nhấn trả lời: “Hỏa ca, làm sao vậy?”

Giọng nói bên ống nghe kia đặc biệt vội: “Nhan Mộ đâu!”

Nguyên lai là tìm Nhan ca, Tạ Cừu nói: “Nhan ca bị chủ nhiệm lớp kêu đi rồi, hình như là nói chuyện thi đua.”

Giang Tri Hỏa: “ đệt!”

Tạ Cừu: “ cậu có chuyện gì, tôi……”

“Giúp truyền lời” ba chữ này còn chưa nói ra tới, đã cúp máy, Tạ Cừu không hiểu ra sao nhìn mấy chữ to cuộc trò chuyện đã kết thúc trên màn hình: “?”

Giang Tri Hỏa ném xuống điện thoại, ba phút thật sự quá ngắn, chỉ đủ nhắn tin mấy cái, gọi mấy cuộc không ai nhận, có thì lại chỉ nói được mấy chữ mà thôi.

Sau cổ giống như bị lửa đốt cháy kịch liệt, tin tức tố lại một lần không thể khống chế từ tuyến thể trào ra, phảng phất bị bóp chặt yết hầu, cơ hồ không thể hô hấp.

Giang Tri Hỏa thậm chí chưa kịp tìm một chỗ ngồi xuống, cửa kho thiết bị bị kéo ra “Kẽo kẹt” một tiếng.

Hai nữ sinh vừa nói vừa cười đi vào tới.

Các cô vốn là muốn đến lấy hai cái vợt cầu lông, không nghĩ tới đẩy cửa, liền thấy Giang Tri Hỏa vẻ mặt trắng bệch đứng ở trước giá để đồ.

“ bạn Tri Hỏa?”

Giang Tri Hỏa nhẹ nhàng thở ra.

Hai nữ sinh này anh biết, cũng là khối 12, là Beta, không ngửi đến tin tức tố của anh.

Nhưng mà chưa kịp nhẹ nhàng thở ra, Giang Tri Hỏa lại lập tức bị nghẹn lại.

Cái, đậu, má a a a a a!

Phía sau như bị dính vào nước, bỗng nhiên ướt một mảnh.

Giang Tri Hỏa sắc mặt tối sầm.

Nữ sinh bên trái: “ cậu không sao chứ?”

“Không sao.” Giang Tri Hỏa mạnh mẽ gượng biểu cảm, cố gắng không cho người khác nhìn ra quá nhiều khác thường, nói, “Có thể thuận tiện giúp tôi lấy hai quả tạ cho hội trưởng sao? Thầy vừa bảo tôi phải sắp xếp lại giá để đồ phía sau.”

“ được.” Nữ sinh gật gật đầu đồng ý.

Kho thiết bị chia làm các khu vực khác nhau, vợt cầu lông và quả tạ thì ở bên trong, Giang Tri Hỏa căng chặt thần kinh, dùng giá để đồ ngăn trở chính mình, thẳng đến nữ sinh lấy xong đi ra.

Cửa sắt xanh lá vừa đóng lại, đầu gối Giang Tri Hỏa liền mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, đôi tay dùng sức kéo xuống cổ áo, liều mạng giãy giụa, quyền khống chế chân tay phảng phất bị cướp đoạt, chỉ có dùng hết sức lực toàn thân mới có thể hô hấp đến một ngụm không khí.

Ăn xong cơm trưa, Nhan Mộ cùng mấy bạn học khác bị kêu đi phòng học mở họp. Chủ yếu giảng chính là về các cuộc thi đua trong học kỳ này, chuyện này liên quan đến chuyện cử đi học lúc sau, hắn liền không phân tâm, toàn bộ không chạm qua di động.

Mới từ phòng học ra tới, liền nhìn đến Giang Tri Hỏa mười mấy cuộc gọi nhỡ, còn có mấy tin nhắn.

Mười phút trước.

Giang Tri Hỏa: Tôn Lập Vũ lấy nhầm balo a a a trời ạ!!!

Giang Tri Hỏa: Tới không có ức chế tề!!

Giang Tri Hỏa: Tôi ở kho thiết bị!!

Nhan Mộ không chút suy nghĩ, lập tức chạy về lớp 1, Tạ Cừu liền đứng ở cửa lớp 4, nhìn đến Nhan Mộ, gọi lại hắn: “Nhan ca, lúc nãy Hỏa ca tìm……”

“ tôi biết.” Nhan Mộ ngắt lời, tiếp tục đi về phía trước, cũng không quay đầu lại.

Tạ Cừu: “?”

Hôm nay một người hai người vì sao đều kỳ lạ vậy?

Tôn Lập Vũ đang ở trong phòng học, cùng một đám nam sinh đang vây quanh cậu ta, mấy mặt nhìn nhau.

“ cậu nghiêm túc sao, ủy viên thể?”

“ cậu cho chúng tôi xem ức chế tề làm gì?”

“ cậu muốn khoe khoang cậu có bạn gái là Omega vẫn là cậu muốn nói thật ra cậu là Beta giả dạng làm Omega?”

“Quá mức nhá ủy viên thể, làm tôi cứ tưởng rằng đây là bộ đề Tiết Kim Tinh mới ra, cậu cô phụ tín nhiệm của chúng tôi!”

Tôn Lập Vũ: “……”

Không phải, cậu ta muốn đưa ra tới xem chính là bộ đề Tiết Kim Tinh mới ra a!

Balo này là của Hỏa ca! Balo hai người đặt một chỗ, lúc nãy cả đầu óc đều chỉ nghĩ cơm khô, không chú ý lấy nhầm rồi!

Nhưng là Hỏa ca vì sao sẽ tùy thân mang ức chế tề?!

Đúng lúc này, cửa trước hờ khép bị người đẩy ra, Nhan Mộ một thân hờ hững khí thế, đẩy ra đám người, trực tiếp cầm balo trong lòng ngực Tôn Lập Vũ, không nói một lời lại bước nhanh đi ra phòng học.

Mọi người: “?”

Nhan Mộ căn bản không rảnh cùng bọn họ giải thích cái gì, mặt trầm xuống, căn bản cũng không ai dám hỏi.

Hắn một mặt chạy đi kho thiết bị, một mặt không ngừng gọi điện thoại.

Không nhận, cuộc nào cũng chưa thấy người tiếp!

Nhan Mộ nhanh hơn bước chân.

May mắn giờ này gần đây không có quá nhiều người, còn chưa tới kho thiết bị, hắn liền nghe đến gần như nùng liệt tin tức tố từ kẹt cửa chen ra.

Nhan Mộ giơ tay đẩy cửa.

Đẩy không được, cửa khóa trái bên trong!

“Giang Tri Hỏa!” Nhan Mộ cẩn thận phóng thích tin tức tố, vội vàng nói, “Là tôi, mở cửa!”

Người sau cửa tựa hồ còn có một chút ý thức, then cửa “Kẽo kẹt” vang lên vài tiếng, cửa mở lên một kẽ hở, Nhan Mộ vội vàng chen vào, một bàn tay lại so với hắn càng mau, bắt lấy vai hắn, đem hắn gắt gao để ở phía sau cửa.

Cửa sắt “ bùm” một tiếng, thật mạnh đóng lại.

Trong môn cùng ngoài cửa hoàn toàn hai cái thế giới, tin tức tố càng thêm nồng đậm hơn so với bên ngoài, mùi rượu tinh khiết và thơm ngọt gần như bá đạo ập vào trước mặt, Nhan Mộ căn bản chưa kịp lấy ra ức chế tề, liền bị Giang Tri Hoả mất đi lý trí  lấp kín đôi môi.

Trên người anh như cũ giữ lại đánh dấu của Nhan Mộ, tuy rằng đã nhạt dần nhạt dần, nhưng sau khi ngửi được mùi nước mưa, Giang Tri Hỏa trong phút chốc thả lỏng thần kinh.

Trong đầu chỉ có một ý niệm.

—— hắn rốt cuộc tới.

Dấu răng sau cổ đã chỉ còn lại có một chút dấu vết cực mờ, chỉ là đụng vào đã không thể ức chế bệnh trạng động nhiệt.

Thật sự quá thống khổ!

Lý trí đứng trước bản năng thân thể hoàn toàn không có tác dụng!

Động nhiệt đã tước đoạt năng lực tư duy của Giang Tri Hỏa, may mắn trước mặt là Nhan Mộ, anh có thể đem thân thể cùng tư duy giao cho bản năng, đụng vào Alpha trước mặt, như dã thú bắt mồi, hô hấp lộn xộn cùng mút cắn.

Nhan Mộ hô hấp dần trở nên dồn dập, trước mặt, tin tức tố của Giang Tri Hỏa đang cuồn cuộn không ngừng ăn mòn ý chí hắn.

“Bình tĩnh một chút.” Nhan Mộ hơi hơi lùi về phía sau, đôi môi chia lìa, “ tôi đem ức chế tề mang đến.”

Hắn muốn duỗi tay đi lấy ức chế tề trong balo, nhưng Giang Tri Hỏa lại sáp lại gần hắn, ngẩng đầu lên, nâng lên đôi mắt đã ngậm mãn hơi nước nhìn về phía hắn, nhẹ nhàng mút giữ môi hắn.

1

Rõ ràng chỉ là động tác rất nhẹ, rất nhẹ, không khí lại tựa bỗng nhiên yên lặng.

Vô số loại ý tưởng đồng thời tràn ngập trong lòng.

Hắn là Alpha, trước mắt là Vân Chu mà hắn tìm rất nhiều năm, hắn đang cố chữa trị quan hệ hai người, hắn đang theo đuổi Giang Tri Hỏa.

Sợi dây căng chặt trong lòng, bị cái mút nhẹ nhàng như vậy đứt trong phút chốc.

Năm ngón tay buông lỏng.

Balo rớt xuống, nện ở trên mặt đất.

Nhan Mộ giữ lấy sau cổ Giang Tri Hỏa, lòng bàn tay nắm chặt bả vai, vặn lại anh, cả người để ở trên tường.

Động tác giữ chặt người của hắn rất bá đạo, rồi lại ôn nhu, Giang Tri Hỏa cũng không cảm thấy đau, đầu ngón tay nóng ấm vuốt ve sau cổ, anh quay đầu đi đòi hôn, lúc bị hôn rất thoải mái, nhưng Nhan Mộ không có hôn môi anh, mà là mổ cổ anh.

Cổ thiếu niên tinh tế trắng nõn, đầu tiên hắn chạm vào xương cột sống phía dưới.

Ngứa quá, Giang Tri Hỏa không khỏi banh thẳng phía sau lưng.

Sau đó từ từ, chậm rãi tới gần tuyến thể.

—— nơi đó đang ở không kiêng nể gì mà dâng lên tin tức tố thuần hậu.

Hắn cơ hồ là đỏ mắt muốn đánh dấu nơi này, muốn một lần nữa làm dấu răng cùng hương vị thuộc về chính mình in lại nơi này.

Sự chiếm hữu ác liệt thuộc về Alpha vào giờ phút này từng chút từng chút, chiếm cứ trong óc.

Chỉ cần cắn xuống là được.

Từ đó, đánh dấu sẽ không lại biến mất, bọn họ từ đây sẽ bị trói ở bên nhau, hắn không cần lo lắng không theo đuổi được người này, bởi vì đây là Omega thuộc về hắn.

2

Răng nanh đã để ở trên tuyến thể.

Chỗ yếu ớt nhất bị đụng vào, cả người Giang Tri Hỏa run lên, anh híp mắt, dùng giọng nói nghẹn ngào nhẹ kêu: “Nhan ca.”

Trộn lẫn hô hấp không đều đều, âm cuối mông lung.

Mềm đến cả người đều muốn rơi vào đi.

Thiếu niên gọi hắn đang ngoan ngoãn chờ hắn, không có chút muốn phản kháng, nhón chân mong chờ.

Nhan Mộ lại vào giờ phút này đột nhiên tỉnh táo lại.

Nhưng mà lý trí Giang Tri Hỏa đã bị động cướp đoạt kìm nén không được, duỗi tay muốn đè hắn tiếp tục xuống.

Nhan Mộ đột nhiên mở mắt ra.

Không được, không được, không được!

Hắn không nên làm như vậy, cũng không thể nghĩ như vậy.

Ở dưới trạng thái không thanh tỉnh trạng thái đánh dấu đều không phải là ý của hai người!

Bản năng không thể ức chế được, nhưng đau đớn có thể.

Ở khoảnh khắc răng nanh sắp xé rách tuyến thể kia, Nhan Mộ cố ép chính mình tách ra, một ngụm cắn vào tay trên lưng anh.

Vệt đỏ trên tay vì đụng vào người khác còn chưa hoàn toàn biến mất, hắn vì cưỡng bách chính mình khôi phục lý trí cắn mạnh xuống, cực kỳ dùng sức, phảng phất này không phải tay hắn, mà là cao su, hoặc là bất cứ thứ gì sẽ không thể bị cắn hư.

Làn da căn bản không ngăn cản được lực mạnh thế, răng nanh đâm vào trong da thịt, máu theo mu bàn tay nhỏ giọt.

Mùi máu tươi nhàn nhạt trà trộn vào trong hai mùi tin tức tố đang giao triền, Nhan Mộ liền dùng tư thế này chống đỡ Giang Tri Hỏa, một tay từ trong balo lấy ra ức chế tề, ngón cái khảy ra cái nắp, nhắm ngay tuyến thể đâm vào.

Theo ức chế tề đẩy vào, tin tức tố tùy ý trào ra cũng từ từ bình tĩnh trở lại, thiếu niên trong lòng ngực cũng không hề cơ bắp căng chặt, chậm rãi thả lỏng, một lát sau, đôi mắt nổi lên một tầng sương cuối cùng khôi phục rõ ràng.

Giang Tri Hỏa: “!”

Anh ngửi được một cổ mùi máu tươi.

Lại vừa mở mắt, anh liền nhìn đến trên tay Nhan Mộ có miệng vết thương rất lớn và còn đang chảy ra máu.

Ký ức lúc không thanh tỉnh phút chốc lao ra, từng màn một như chiếu phim hiện lên trước mắt anh, Giang Tri Hỏa nhìn chỗ vết thương bị chính Nhan Mộ cắn rách miệng, trái tim giật giật đau đớn.

Tình cảm nào đó mà anh không nghĩ ra, không bắt được, vẫn luôn không muốn suy nghĩ vào giờ phút này, tại đây hoàn cảnh cũng không lãng mạn cũng hoàn toàn không thích hợp miêu tả rõ ràng.

“Nhan ca……”

Tác giả có lời muốn nói: ten ten ten ten! Hôn hôn dính dính! Áu áu áu!