Ơ xuyên không rồi à?

Chương 10: Hai chúng ta là một, cô phải giúp tôi.

Sáng hôm nay, thượng cung Mok của Hoàng Hậu Yang Hy tới tận Sĩ Nhân Cung gọi cô tới điện Jymmeonsson. Lí do thì theo cô được biết là Hoàng Hậu muốn học thêm về toán học.

Cô cũng cắn răng cắn lợi đem theo giấy mực rồi tới đó. Hoàng Hậu Yang Hy quả là con nhà quyền quý được học hành tử tế, kiến thức vô cùng phong phú, nhiều lần Người cố đưa ra những vấn đề hóc búa để bóc mẽ cô nhưng tri thức của con người đi trước 200 năm tất nhiên không gặp khó khăn với những thứ đó rồi. Dù sao cũng phải công nhận rằng Hoàng Hậu vô cùng thông thái, cô mà không phải người đến từ tương lai thì đã chết dí ngay từ những bài toán đầu tiên mà Người đặt ra rồi.

Hoàng Hậu Yang Hy không làm khó được cô chỉ bày ra chút khó chịu, sau đó khuôn mặt vẫn vô cùng tươi tắn, mặc kệ cô quỳ ở đó, bản thân đi vòng vòng trong Điện, tự cảm thán:

- Điện Jymmeonsson đúng là cao quý! - Sau đó hất mặt về phía Choon Hee - Nhà ngươi nói có đúng không?

Cô đảo mắt một vòng đầy chán nản, ngẫm nghĩ: Đúng là đồ thần kinh!

- Dạ đúng thưa Hoàng Hậu Nương Nương.

Yang Hy xoa xoa lòng bàn tay, sau đó đích thân bê một rương gỗ ra phía cô.

- Ngươi nhìn xem Choon Hee, những thứ trang sức này, có phải rất đẹp không?

Cô miệng thì cứ vâng dạ để xuôi theo chiều gió, não thì vận dụng hết nội công để dè chừng, chỉ sợ là sẽ dính phải chiêu trò gì của Hoàng Hậu.

- Ngươi thích chiếc ngọc bội nào nhất? Ta sẽ tặng ngươi.

Cô thực sự căng thẳng đến muốn nôn ra đến nơi rồi đây. Chuyện gì nữa vậy trời? Thôi, có đề phòng vẫn là tốt hơn.

- Tiểu nữ không cần đâu thưa Hoàng Hậu, phận tiểu nữ nào có cơ hội đeo những miếng ngọc bội này!

- Không, ta hỏi ngươi thích chiếc nào thì ngươi cứ trả lời đi.

Cô thầm thở dài, tay chỉ bừa một chiếc ngọc bội đơn giản nhất.

- Ngươi thật có mắt nhìn! Nhưng tiếc là chiếc ngọc bội này là do Hoàng Thượng tặng ta, ta không thể tặng lại cho ngươi rồi.

- Không sao đâu, tiểu nữ đã nói là tiểu nữ không cần...

Hoàng Hậu Yang Hy để chiếc rương ở đó, coi như không hề tồn tại một tảng Choon Hee đang ngồi đờ đẫn, đi ra ngoài một lát rất lâu. Cô ngó ngang ngó dọc không thấy ai, liền cầm chiếc ngọc bội kia lên, bĩu môi lầm bầm:

- Hoàng Thượng đúng là không có mắt nhìn, sao lại có thể tặng cho Hoàng Hậu chiếc ngọc bội phèn như vậy được chứ?

Cô đặt chiếc ngọc bội xuống.

Rồi lại cầm chiếc ngọc bội lên.

- Nhưng mà mình thích nó quá!

Cô lại đặt xuống.

Rồi lại nhấc lên.

Đặt xuống.

Nhấc lên.

- Hôm sinh nhật anh Jeonjung cũng mua cho mình rất nhiều, mình không thèm khoe thì thôi. Mỗi tí này cũng bỏ ra lấy le với mình làm gì không biết nữa! - Cô đặt miếng ngọc bội xuống rất mạnh bạo như thể đang hờn dỗi với nó vậy.

" Sao ngươi dám động lung tung vào đồ của Hoàng Hậu Nương Nương vậy chứ? " - Thượng cung Mok thình lình xuất hiện ngay phía sau lưng cô.

Cô toát mồ hôi hột, tay lén lau lau vào tà váy, môi cắn chặt không dám mở miệng.

Thượng cung Mok liếc cô một cái rất khó chịu và séo sắc: " Hoàng Thượng cho kiệu đến rước Hoàng Hậu tới đại triều rồi, ngươi về đi. "

Cô thu gom đồ đạc vào bọc nhung hồng phai, cúi chào thượng cung Mok rồi ba chân bốn cẳng lao về Sĩ Nhân Cung thật nhanh, càng nhanh càng tốt.

Về được đến buồng cô mới dám xác định chắc chắn rằng mình vẫn đang sống. Xem phim cung đấu thì cũng hay đấy, nhưng thực sự phải sống trong cái cuộc sống như vậy, cô tức đến chết mất thôi!

Cô lại nhìn vào gương, bắt đầu trách cứ "bản thân":

- Này, tao đã cho mày đổi đời đến mức này rồi mà vẫn chưa hài lòng hả? Tao phải mắc kẹt ở đây đến bao giờ, làm đến mức nào mày mới mãn nguyện rồi cho tao về đây?

Xong cô lại chắp tay vái chính bản thân mình, một hành động có lẽ là vô cùng ngu ngốc:

" Hai chúng ta là một, cô phải giúp tôi. "

Cô giật bắn mình, ánh mắt run rẩy ngước lên nhìn vào chiếc gương, cô trong đó đang mở miệng nói chuyện với chính cô. Choon Hee run bần bật đến độ miệng khô khốc không nói nổi một lời.

" Có quá nhiều chuyện về tôi cô còn chưa khám phá ra hết. "

Cô cố nén nỗi sợ hãi ngược vào trong bụng, dù gì chuyện cô xuyên không đến đây cũng đã là vô cùng kì lạ và khó tin, mấy thứ này có là gì đâu cơ chứ.

- Tôi nói cô nghe, đúng, chúng ta là một, nhưng là người ở hai thời đại khác nhau, mỗi chúng ta đều có cuộc sống riêng, cô không thể bắt tôi về đây như vậy được. Như vậy là phạm pháp đó!

" Tôi không biết thứ phạm pháp cô nói là gì, nhưng tôi có thể biết cô đã dùng một loại bùa chú nào đó để dò xét cuộc đời của tôi. Và những thứ cô nhìn được, chỉ là bề nổi của câu chuyện mà thôi! "

- Đó là bài tarot, không phải bùa chú! - Choon Hee có chút cáu gắt, nhưng cố ghìm âm thanh nhỏ nhất có thể.

Cô gái trong gương vẫn chỉ nhìn cô chằm chằm, cô miễn cưỡng tiếp tục:

- Thôi được rồi, cô cần tôi biết những gì?

" Cô phải tự mình tìm ra những điều còn ẩn giấu. Xin lỗi vì quá nhu nhược nên phải tìm đến cô, tôi chỉ mong cô biết rằng, cô và tôi, chúng ta có đủ khả năng và quyền lực để sống tốt trong hoàng cung này! "

Nói rồi, mọi sự chuyển động trong chiếc gương đều biến mất, cô vẫn là cô, không có ai khác.

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn ra phía ngoài khung cửa cành cây xào xạc gió bay, không tự chủ được khẽ rùng mình một cái. Cô cũng không chắc những điều bản thân vừa nghe được là thật hay giả. Khả năng và quyền lực ư? Khả năng và quyền lực của một tiểu nữ vốn dĩ còn không biết mặt chữ? Khả năng và quyền lực của một tiểu nữ vốn dĩ phải gả cho một ông chồng vu phũ, suốt ngày chỉ biết chịu đựng sự lăng mạ và đánh đập?

Đang mải chìm đắm trong một mớ suy nghĩ rối rắm, bên ngoài bắt đầu xôn xao bàn tán và có vẻ vô cùng hỗn loạn. Cửa buồng cô bỗng dưng bị mở ra, một đám cung nữ do thượng cung Mok dẫn tới, bắt đầu lao vào lục tung phòng cô lên như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó. Sự trơ trẽn này cô thật sự không thể chấp nhận được.

- Các người đang làm cái gì vậy? - Cô bước đến trước mặt thượng cung Mok, cố không tỏ ra tức giận.

Thượng cung Mok không trả lời, chỉ khinh khỉnh quay đi nơi khác.

Cô trợn tròn mắt, được thôi, cô đã nhún một bước mà còn không nhường, thì đừng trách cô đanh đá chua ngoa, Choon Hee cô đã không chửi thì thôi, một khi đã chửi là dường như khó mà dứt được.

- Đám cung nữ các người, cùng bà nữa đấy thượng cung Mok, nên đến Sĩ Nhân Cung học vài khóa cách cư xử sao cho giống con người đi. Mau bỏ tay ra khỏi đồ của ta.

Lúc này thượng cung Mok mới đủng đỉnh lên tiếng:

" Đây là chỉ định của Hoàng Hậu, Người vừa bị mất chiếc ngọc bội, vừa hay lại là chiếc ngọc bội Hoàng Thượng tặng mà ta thấy người có vẻ vô cùng thích thú, không chỉ thích ngắm, mà còn thích cầm nó lên tay, có lẽ ngươi sẽ thích đến độ đem luôn về làm đồ của mình. "

Choon Hee cố há thật rộng miệng hít thở để không lao vào đánh tay đôi với bà ta. Sự vô lí đùng đùng này cô thật sự là quá coi thường Hoàng Hậu rồi.

Dù sao cô cũng không phải là người lấy chiếc ngọc bội nó nên cô chẳng có lí do gì phải lo lắng hết, đứng ở đây chỉ tổ bốc hỏa, cô hất tay tùy ý rồi đi ra ngoài, không quên liếc thượng cung Mok một cái vô cùng sắc bén.

Vừa ra tới cửa, một đám sĩ tử và cung nữ thân thiết đã xúm lại, hỏi cô chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ thở dài rồi lắc đầu một cái ngán ngẩm, tất cả đều hiểu ý, liền tản ra đi làm việc của mình còn dang dở.

Cô còn chưa đi được quá xa, đã kịp nghe được âm thanh the thé của một cung nữ nào đó từ trong buồng cô phát ra:

" Thượng cung Mok, tìm thấy chiếc ngọc bội rồi! "

__Note__ Tất cả nhân vật, sự kiện lịch sử trong truyện đều là hư cấu.