Ơ xuyên không rồi à?

Chương 4: Hoàng Hậu Yang Hy

"Hoàng Thượng, ta nghe nói con mới vừa chiêu mộ được một nữ nhân tài vào hoàng cung?"

Hoàng Thái Hậu vừa ngồi dùng thiện, vừa nói chuyện với vị Vua trước mặt cùng lời lẽ bâng quơ như gió, không nặng cũng chẳng nhẹ.

Hoàng Thượng đưa tay gắp một miếng rau lên miệng, không trả lời luôn mà vô cùng ung dung, thoải mải, không chút gò bó câu nệ nào.

- Đúng vậy. Nhi thần thật không ngờ một nữ nhân sống chui lủi ngoài kia lại có trong mình kho tri thức rộng lớn như thế. Bây giờ nhi thần mới thực sự được mở mang tầm mắt!

"Là người được lọt vào tầm nhìn của con là ta yên tâm rồi. Ta nuôi con từ khi còn tấm bé, được nhìn con trưởng thành đến bây giờ ta thấy thật hạnh phúc."

- Người quá lời rồi. Vì được sống trong một hoàng cung yên bình như vậy nhi thần mới có thể làm được nhiều hơn là những chuyện chính trị. Nhìn vào sử sách, biết bao triều đại sụp đổ vì tranh chấp quyền lực, đấu đá lẫn nhau... Đây chẳng phải là sự hi sinh thầm lặng mà to lớn của Người hay sao?

Hoàng Thái Hậu cười giòn giã, gắp miếng thịt ngon nhất vào bát Hoàng Thượng:

"Thằng bé này giờ đã biết khéo miệng khen ta nữa rồi cơ à!"

"À Jeonjong, em trai con và những người bằng hữu khác..."

Hoàng Thượng vừa đưa miếng thịt vào miệng, nghe thấy vậy cảm thấy miếng thịt này sao mà đắng vô cùng.

"Ta biết con rất buồn, con yên tâm, ta vẫn đang tìm cách minh oan cho chúng. Nếu như thực sự chúng có ý đồ phản loạn... thì chúng ta cứ nhắm mắt mà bỏ qua vậy!"

Hoàng Thượng chậm rãi gói miếng thịt trong miệng vào tấm vải bên cạnh ra bộ không ngon, lại dùng tấm vải khác chấm miệng:

- Xin người đừng làm vậy. Xem như là vì nhi thần đi, người hãy cứ trừng phạt họ theo đúng những tội lỗi mà họ gây ra.

"Aigo đứa con của ta, hẳn là con đã phải đau lòng lắm." - Hoàng Thái Hậu lại gần, ôm Hoàng Thượng thật chặt, đôi tay khẽ vỗ về từng nhịp nhẹ nhàng lên bờ lưng rộng lớn kia.

---

"Hoàng Hậu Nương Nương xin được diện kiến."

"Cho nàng ta vào!" - Hoàng Thái Hậu vừa cùng Hoàng Thượng dùng thiện, giờ đang thư giãn với chút hoa quả tươi.

- Hoàng Thái Hậu!

Sau khi hành lễ xong, Hoàng Hậu Yang Hy vội vã ngồi xuống.

- Thần thiếp vừa hay tin Hoàng Thượng đưa một nữ nhi thấp hèn vào hoàng cung để cùng bàn bạc chuyện quốc sự, có thật vậy không ạ?

"Đúng vậy! Vừa rồi, ta cũng đã nghe Người nói về nữ nhi đó."

- Người không lo lắng gì sao ạ? Tại sao đột nhiên Hoàng Thượng muốn tìm thêm người tài, lại còn là một nữ nhân?

"Ta đã cho người điều tra về con bé đó, từ cái tên Lee Choon Hee thì không điều tra ra gia cảnh, cũng không biết con người ra sao. Nhưng trước mắt Hoàng Thượng để ý đến nó bởi trí thông minh hơn người. Điều này là có thật, đích thân các cung nữ có mặt hôm ấy đã nói ta nghe nên nếu ngươi lo Hoàng Thượng có âm mưu chuyện chính trị thì ngươi lo xa rồi."

- Nhưng mà... thần thiếp vẫn cảm thấy rất kì lạ.

"Là ngươi đang lo chuyện quyền lực hay là không còn tự tin về tình cảm của Hoàng Thượng giành cho ngươi?" - Hoàng Thái Hậu nhướng mày.

- Thần... thần thiếp là lo cho cả gia tộc của chúng ta.

"Việc gia tộc không đến lượt ngươi lo, cứ làm theo những điều ta nói là đã có thể thâu tóm hoàn toàn Hoàng Thượng. Quyền lực của Người chính là quyền lực của chúng ta mà thôi."

-Dạ...

"Còn việc giữ được tình cảm của Hoàng Thượng, thì còn phải xem ngươi bản lĩnh đến đâu."

- Thần thiếp đã rõ, thần thiếp xin lui trước.

Hoàng Hậu Yang Hy lui vội ra ngoài vì không khí trong đó ngột ngạt đến mức phát điên. Hoàng Thái Hậu nói như bà ta hoàn toàn vô can vậy. Không phải vì bà ta bức ép, gia đình mới phải đưa cô lên làm Hoàng Hậu hay sao. Chốn hoàng cung vô thường này, cô không ham hố gì. Gia đình cô vốn là một quan gia tốt bụng, không hám quyền hám danh. Không biết xấu số thế nào lại lọt trúng vào mắt xanh của Hoàng Thái Hậu, nếu không đưa cô lên ư? Cũng được, bà ta sẽ làm cho nhà cô không thể sống được ở Joseon này nữa thì thôi.

Lên làm Hoàng Hậu đã là một điều ngoài ý muốn của cô, trúng tiếng sét ái tình với Hoàng Thượng lại là một điều ngoài ý muốn tai hại hơn. Một bên từ từ bòn rút mọi thứ Người có, một bên thì chỉ hận không thể yêu Người bằng tất cả những gì bản thân có. Nhưng vì gia đình, vì bản thân có thể sống sót thật tốt, cô đã dần dần đi vào tha hóa, độc ác, tàn nhẫn, mưu mô, không từ thủ đoạn từ lúc nào không hay bởi ngoài quyền lực, cô còn luôn phải để tâm tới việc giữ người mà cô yêu thương.

- Hoàng Thượng! - Hoàng Hậu Yang Hy vội chạy lại phía Người - Người đi đâu mà vội vã vậy? Liệu thần thiếp có thể...

Chưa kịp để Yang Hy hết lời, Hoàng Thượng đã hớt ha hớt hải:

- Ta đang đi gặp Choon Hee! Ta đi trước nhé!

Hoàng Thượng đi nhanh đến độ, Yang Hy định mở miệng ra gọi với lại cũng không kịp nữa rồi.

- Hoàng Thượng! Tiểu nữ ở đây! - Choon Hee vẫy vẫy tay.

Hoàng Thượng tiến lại gần cái chòi nhỏ bên cạnh hồ nước trong vườn ngự uyển, nơi cô đang ngồi đó.

- Ngươi đúng là vui thật đấy! Mỗi hôm đều tìm một địa điểm học mới như vậy! - Hoàng Thượng cảm thán, mắt nhìn cô, rồi cong lên thành vầng trăng nhỏ.

- Tiểu nữ thấy phong cảnh tác động rất lớn đến việc học, nên tiểu nữ muốn giúp Người có hứng thú học hơn thôi. Hôm nay Người muốn học gì nào? - Cô chuyển tư thế, nhấc tùng váy xòe vướng víu lên, ngồi xếp bằng khoanh tròn chân lại.

- Hãy nói ta nghe cái lúc trước... cái Pi... go... Thôi được rồi, là cái để tính cạnh dài của tam giác đó.

Cô "à" lên một tiếng, rồi trải giấy mực ra, Hoàng Thượng ngồi cạnh đích thân mài mực cho cô, cô thì chỉ cần chuyên tâm vẽ sao cho thật thẳng.

- Nè Người nhìn nhé, cạnh dài mà Người vừa nói, nó cũng có tên riêng của nó. Chúng ta gọi nó là "cạnh huyền"!

- Cạnh huyền. - Hoàng Thượng nhắc lại rồi ghi chép vào cuốn sổ đem theo.

- Tiếp theo... khi chúng ta đều biết được 2 cạnh bên rồi thì sẽ dựa vào công thức Pytago để tìm ra cạnh huyền. Người đưa tiểu nữ bút đi để tiểu nữ viết ra đây cho Người dễ nhìn.

- Cái mái nhà phía trên con số này là gì vậy? - Hoàng Thượng chỉ tay vào kí hiệu của "căn bậc hai"

Cô đang cắm cúi viết, nghe thấy thế ngước lên nhìn Hoàng Thượng, nhìn rất lâu, vẻ mặt Người càng tỏ ra hoang mang và có vài điều "ngu ngốc", thôi không nhịn được nữa rồi, cô phì cười, quen tay vỗ đôm đốp vào đùi người bên cạnh hay còn chính là Hoàng Thượng.

Đại tổng quản toan lao vào ngăn lại thì bị Hoàng Thượng hất tay ra bộ cứ kệ ta rồi dùng đôi mắt và khuôn mặt rất hiền nhìn cô mỉm cười, tay lân la xoa xoa phần đùi vừa bị vỗ hiện đang rất rát.

Hoàng Hậu từ xa chứng kiến tất cả, tay nắm chặt tùng váy lộng lẫy mà nổi cáu.

__Note __ Tất cả nhân vật, sự kiện lịch sử trong truyện đều là hư cấu.