Ơ xuyên không rồi à?

Chương 6: Đóng dấu!

- Hoàng Thượng, tiểu nữ nghĩ ra rồi, tiểu nữ muốn đến một nơi! - Sau khi chạy được một đoạn tương đối xa, cô mới chậm rãi bước đi, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng.

- Nơi nào?

- Nhà lao!

Hoàng Thượng vội quay qua nhìn cô, ánh mắt thoáng qua vài tia nghĩ suy.

- Chỉ là... hôm đó tiểu nữ đi vội quá, chưa kịp chào mọi người, tiểu nữ muốn đến để báo cho Vương Tử biết tiểu nữ giờ đã ổn rồi.

- Vương Tử? Ngươi quen Jeonjung rồi sao?

- Dạ! Tiểu nữ đã cùng Vương Tử tâm sự đôi điều nên cũng có thể gọi là quen.

Hoàng Thượng thật sự lấy làm lạ đó. Người và em trai, chính là hai phiên bản đối lập nhau. Người ôn hòa bao nhiêu, em trai người lại lạnh lùng khó gần bấy nhiêu. Ấy vậy mà còn có thể cùng tiểu nữ này "tâm sự đôi điều", tiểu nữ này đúng là... không đùa được đâu!

Hoàng Thượng vừa nghĩ, vừa ngầm đồng ý, hướng nhà lao mà thẳng tiến.

Khi vừa tới nơi, Choon Hee đã vội nâng tùng váy, chạy nhanh về phía buồng giam bên trái, Hoàng Thượng chỉ đứng từ xa, không đi tiếp cùng cô nữa.

- Anh! Tôi trở lại rồi đây! - Cô lao tới, hí hửng lên tiếng.

Jeonjung nhìn cô một lượt, vẫn là không nói gì.

Cô cũng quen với điệu bộ này của anh rồi, ngồi xổm xuống, vẫy tay kêu anh lại gần:

- Hôm nay tôi đến đây cùng Hoàng Thượng. Tôi đã tạo cơ hội tốt như vậy rồi, anh mau nắm lấy nhé!

- Cơ hội gì cơ?

- Trời ạ còn cơ hội gì nữa? Cơ hội giải thích đó! Mau kể hết mọi chuyện ra cho Hoàng Thượng, các anh sẽ được vô tội và không phải ở nơi này nữa.

Vương Tử nhìn sâu vào mắt cô thật lâu, như xoáy vào tận tâm can cô khiến cô có chút nhột lòng.

- Anh... anh nói gì đi chứ, đừng cứ nhìn như vậy.

- Nghe nói từ khi ra khỏi đây, cô và Hoàng Thượng trở nên vô cùng thân thiết. Ấy vậy mà cô vẫn không hiểu Người chút nào. Với Người, Hoàng Thái Hậu lương thiện hơn bất cứ người nào trên cuộc đời này, niềm tin của Hoàng Thượng đối với Hoàng Thái Hậu thực sự không gì có thể phá vỡ được, kể cả ta.

- Tại sao lại vậy?

- Hoàng Thái Hậu cưu mang Hoàng Thượng từ khi Hoàng Thượng còn chưa đến tuổi tập đi, rồi lại một tay Hoàng Thái Hậu đưa Người lên ngôi Hoàng Đế. Mọi âm mưu xấu xa bẩn thỉu bà ta mảy may không nhúng tay vào mà luôn dùng quyền lực để bắt ép người khác làm chúng thay cho mình... Thôi, việc của cô cũng chỉ là dạy chữ, những chuyện này cô biết cũng không có tác dụng. Cô đi về đi, từ sau đừng cố làm những chuyện vô ích này nữa.

Cô thở hắt một hơi dài, ca này khó nha, niềm tin một khi đã được xây dựng trên một nền móng vững chắc thì khó mà phá vỡ được, huống hồ cô chỉ là một tiểu nữ không có gì trong tay, những thứ liên quan đến chính trị triều đình này, lời cô nói ra có hiệu lực gì chứ?

- Anh! À không, Vương Tử Jeonjung, tiểu nữ nhất định sẽ đưa Người ra khỏi chỗ này. Người hãy tin tiểu nữ!

Vương Tử không hiểu sao, bản thân lại bật cười dịu dàng đến vậy, anh cũng không hiểu sao, bản thân lại đưa tay qua song gỗ, đặt lên đầu cô vỗ nhẹ vài cái rồi gật đầu chắc chắn.

Cô vẫy tay với Jeonjung, xong lại vội chạy về phía Hoàng Thượng, hai người nhanh chóng rời khỏi.

Trên đường hồi cung, Hoàng Thượng nhìn cô rất nhiều lần, nhưng có vẻ cô không để ý. Hoàng Thượng thấy cô vô định nhìn về phía trước, chân bước đi theo cảm giác, tay đưa lên bóc lớp da môi rất lâu, đến độ bật máu cũng không hay biết. Người vội nắm lấy cổ tay cô, kéo ra:

- Ngươi sao vậy? Môi ngươi...

A tanh quá! Lúc này cô mới ý thức được việc làm của mình, vội mím chặt môi không cho máu chảy nữa.

- Từ lúc gặp Jeonjung đến giờ, ngươi rất lạ.

- À tiểu nữ có vài chuyện cần suy nghĩ.

- Chuyện gì vậy? Nói ta nghe được không? Biết đâu ta có thể giúp ngươi?

Mắt cô sáng lóe lên, vội quay sang đối mặt với Người, nhưng nhìn vào đôi mắt không vướng chút âu lo ấy, cô lại nhụt chí, không biết có nên nói không nữa, cô sợ nhìn thấy Người buồn.

- Thôi đi, Người không giúp được tiểu nữ đâu!

Nói rồi cô bỏ đi trước. Hoàng Thượng vội vàng đuổi theo phía sau:

- Ô hô, đường đường là Vua của Joseon này, có chuyện gì mà ta không thể giải quyết chứ?

Cô đứng khựng lại, làm Hoàng Thượng mất đà bước quá về phía trước vài bước.

- Hoàng Thượng, Người tin tiểu nữ chứ?

- Đương nhiên rồi!

- Bất cứ lời nào tiểu nữ nói, Người hãy tin tưởng và cân nhắc nó thật kĩ nhé!

- Được, ta đảm bảo với ngươi.

Cô giơ ngón út lên giữa hai người:

- Ngoắc tay nào!

- Hả? - Hoàng Thượng nheo mày.

- Nếu Người hứa sẽ tin tiểu nữ, Người hãy ngoắc ngón tay út của Người vào ngón út của tiểu nữ đi ạ.

Cô kiên định nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thượng, Người dường như bị thôi miên mất rồi, tay không chần chừ đưa lên làm theo lời cô nói.

- Đóng dấu! - Cô rướn ngón cái về phía trước.

Hoàng Thượng cũng làm theo, hai ngón cái chạm nhau, thời khắc ấy cô cảm tưởng như không gì có thể phá vỡ được sự liên kết giữa cô và Người, cô thực sự cảm thấy Hoàng Thượng đã trở thành một phần của cô mà cô cũng là một phần của Người, hai người có nhau, cùng song hành, mọi sự không gì có thể tách rời.

- Hoàng Thái Hậu đã đe dọa Vương Tử Jeonjung bằng ngôi vị của Người. Vì bảo vệ Người mà Vương Tử phải làm theo lời bà ta thực hiện hành vi phản loạn. Và rồi lại bị chính bà ta giăng bẫy đưa họ vào đó. Bà ta là đang cố phá vỡ nội bộ của Người. Cứ như vậy rồi sẽ đến lúc không còn ai bên Người để bảo vệ Người nữa thưa Hoàng Thượng!

- Ngươi biết mình đang nói gì không? - Hoàng Thượng đanh sắc mặt.

- Tiểu nữ biết và rất chắc chắn những lời mình đang nói là sự thật. Vương Tử và những người còn lại hoàn toàn vô tội. Người đã quá tin tưởng vào Hoàng Thái Hậu rồi thưa Người. Vương Tử Jeonjung biết rõ không thể thay đổi niềm tin của Người vào Hoàng Thái Hậu nên Vương Tử lựa chọn im lặng, nhưng tiểu nữ thực sự không thể làm ngơ. Hoàng Thượng, Người phải tỉnh táo lên. Chốn hoàng cung không đơn giản đến mức không một gia tộc nào không giữ trong mình tâm cơ đâu.

Cô dùng một hơi dài để liến thoắng nói, thật may mắn là không bị cắn vào lưỡi, cũng như không bị nói vấp câu nào.

- Ngươi nói hết chưa?

Cô dường như không còn hơi để trả lời nữa, mắt vẫn đối mắt thăm dò Hoàng Thượng, đầu gật gật.

- Nói xong rồi thì ta hồi cung trước. Từ nay ta và ngươi có lẽ cũng không cần gặp nhau nữa đâu.

Nói hết lời, Người bỏ đi, giữa nhiều bá tánh như vậy, cô cũng không thể hét lên hai tiếng "Hoàng Thượng", chỉ biết đứng sững sờ ở đó. Vậy mà Hoàng Thượng dám nói Người tin cô cơ đấy, còn dám ngoắc tay với cô nữa cơ đấy. Đúng là lời hứa của đàn ông cũng chỉ là tờ giấy xì mũi xong liền có thể vất đi mà thôi. Hoàng Thượng không muốn gặp cô nữa chứ gì? Choon Hee cô đây cũng cóc muốn gặp lại Người nữa!

__Note __ Tất cả nhân vật, sự kiện lịch sử trong truyện đều là hư cấu.