Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 191: Để em đợi lâu rồi

Hàn Thiếu Vy khẽ thở dài, cô quá sai lầm rồi.

- Này, dậy đi, hai người nằm dài ở đây có khác gì chó canh nhà không hả?

Cô hắng giọng gọi. Lâm Dương mắt nhắm mắt mở vùng dậy, mặt đang xệ xuống nhìn thấy cô liền cười toe toét như bố đẻ em bé:

- Cuối cùng cũng chịu mở cửa rồi à!!

Hàn Thiếu Nghi không dám nói tiếng nào, chỉ đứng im nhìn khẽ. Cô bật cười, dáng vẻ hối lỗi này của anh thật sự muốn giận cũng không giận nổi.

- Thu lại cái ánh mắt đấy của anh đi, sởn hết cả da gà.

Hàn Thiếu Vy đấm vai anh, cười lớn. Nụ cười như xua đi nỗi sợ hãi của anh. Hàn Thiếu Nghi rạng rỡ cười thầm, mãi sau mới nhớ ra một điều:

- Em đói rồi đúng không? Anh đi nấu gì đó nhé.

Cô gật đầu, cùng Lâm Dương xuống nhà. Ông nội tuy rất nhớ cháu nhưng thường xuyên phải tiếp khách ở công ty, hằng ngày về nhà cũng rất muộn. Cả căn biệt thự này chỉ có cô, Hàn Thiếu Nghi và thỉnh thoảng mới có thêm Lâm Dương ở nên rất vắng vẻ, đến một tiếng ồn cũng không có.

Đang ăn, Hàn Thiếu Vy lại nhớ đến chuyện của Nhật Hàn. Tuy cũng biết hắn chẳng quan tâm gì đến cô nhưng thấy hắn đang trong tình trạng như vậy, Hàn Thiếu Vy cũng muốn giúp một chút...

- Anh, anh xem tin tức chưa? - Hàn Thiếu Vy rụt rè nói khi đang uống canh.

- Sao? Tin gì nào? - Hàn Thiếu Nghi cùng Lâm Dương ngẩng đầu lên nhìn. Chưa bao giờ họ thấy Hàn Thiếu Vy quan tâm đến tin tức thị trường.

- À...thì...Nhật Hàn gì đó ở Việt Nam, cổ phiếu người ta đang tụt dốc ấy...- Càng nói cô càng đỏ lựng hết mặt mũi, sao có thể giả vờ như không quen được chứ aaaaaaaa.

Vừa nghe, Lâm Dương liền giật mình, hướng ánh mắt sang phía Hàn Thiếu Nghi. Anh bình tĩnh cười nhẹ, cúi xuống ăn nốt một miếng thịt:

- Chưa nghe qua. Nhưng mà...em quan tâm họ làm gì?

- Em...thì em thấy...- Hàn Thiếu Vy bối rối. - Thôi, không có gì đâu. Thỉnh thoảng em muốn thể hiện mình là con cháu của ngành thị trường một chút thôi.

Hàn Thiếu Nghi lắc đầu cười. Anh biết động cơ của cô là gì mà.

Sau bữa ăn, Hàn Thiếu Vy đã lên giường đi ngủ, trong phòng khách chỉ còn Lâm Dương và Hàn Thiếu Nghi đang ngồi gõ bàn nhìn nhau.

- Anh, anh không thấy kì quái khi cô ấy hỏi anh như vậy à? - Lâm Dương giãy nảy. Cứ chuyện của Hàn Thiếu Vy dính dáng đến hình bóng của tên Dương Hàn Phong đó là cậu lại không thể nào kiềm chế được.

- Hửm? Không, chả thấy kì quái chút nào. - Hàn Thiếu Nghi cười, tự dưng nổi hứng muốn trêu chọc cậu một chút.

- Ơ!! - Cậu nổi đóa. - Anh không biết sao, Nhật Hàn là chuỗi công ty của Dương Hàn Phong đấy!

- Anh biết chứ.

- Sao anh còn thấy bình thường được!

- Tất nhiên chuyện này không bình thường, nhưng cũng chưa phải kì quái. - Hàn Thiếu Nghi tiện tay cầm một quả táo, ném lên không trung, tóm lấy.

- Anh nói em chả hiểu cái gì cả. Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?

- Yên lặng nào, cậu cứ chăm sóc Tiểu Vy cho tốt vào, còn những chuyện khác không cần bận tâm lắm đâu. - Hàn Thiếu Nghi cười ha hả, liên tục lắc đầu bước lên phòng.

Lâm Dương ngồi trầm ngâm, ánh mắt thập phần lo lắng. Cậu sợ Hàn Thiếu Vy sẽ quay lại nơi đó, nơi có những con người đã từng làm cô tổn thương...

*

Hoomer.

Phạm Bách Hưng trợn trừng mắt, đập bàn giận dữ làm cô gái bên cạnh run lẩy bẩy:

- Fuck! Cô dám nói là cô còn trinh?

Vừa lúc đó, Mạch Hân Chi cầm một đống giấy tờ đột ngột bước vào. Ánh mắt chạm phải cô gái đã bị lột sạch đồ sợ hãi đến tím người, không dám ngước lên nhìn. Cô khinh bỉ, Phạm Bách Hưng, loại người này đúng là cuồng dục đến mất hết nhân tính rồi.

Mạch Hân Chi cũng chẳng yêu thương gì tên Giám đốc họ Phạm kia, chỉ là, muốn anh ta làm gì Nhật Hàn chỉ còn cách thỏa mãn hắn. Đàn ông chính là thứ sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

- Anh yêu, có chuyện gì khiến anh tức giận vậy.

Mạch Hân Chi giả vờ coi như không thấy gì, tưỡn đến hôn anh ta một cách điên cuồng. Cô gái kia kinh ngạc vội vã mặc bừa một chiếc áo sơ mi mỏng đủ để che đi thân thể mình, chạy vù ra ngoài. Phạm Bách Hưng tuy tức giận nhưng vẫn đáp lại nụ hôn của Mạch Hân Chi. Khi chuyện đó sắp xảy ra thì cô ta đẩy hắn ra, vuốt ve lên ngực:

- Khoan đã, có một số chuyện không hay đã xảy ra.

- Bàn sau đi, bây giờ thì cho anh...

- Không! Anh không ngoan gì cả! - Mạch Hân Chi đẩy anh ta ra, chỉnh lại chiếc váy ngắn, bước tới chiếc laptop đã mở sẵn.

Phạm Bách Hưng bực tức phủi áo đứng dậy.

- Có chuyện gì mà em phải gấp?

Vẻ bực bội của anh ta hiện lên mồn một.

Mạch Hân Chi ném đống giấy tờ vừa cầm vào cho anh ta, sau đó quăng theo cả chiếc laptop. Phạm Bách Hưng lườm cô, xem xét một lúc. Lát sau, sắc mặt hắn xuống cấp thấy rõ.

- Hoang đường! - Anh ta vứt hết đống giấy xuống sàn nhà, mỗi tờ một nơi bay lả tả.

- Nó là sự thật, giá cổ phần Nhật Hàn thực sự đã được phục hồi rồi.

- Sao có thể? Dương Hàn Phong không lẽ lại lợi hại đến thế?

- Hắn ta đương nhiên không phải thần thánh, nhưng so với loại người đến công ty chỉ để thỏa mãn thú tính của mình như anh thì hắn hơn là cái chắc.

Phạm Bách Hưng không nói gì, chỉ ngồi yên nhìn cô ta sắc lẹm. Sau đó lấy giọng ngọt ngào, đứng dậy, từ phía sau ôm chầm lấy:

- Nào, bảo bối đừng tức giận. Lần này chúng ta thất bại, nhưng còn nhiều cơ hội khác mà. - Cơ hội nào? Lần này là em có bản dự án kế hoạch, nhưng những lần sau thì sao? Chúng ta không có!

- Thì ta gài nội gián. Em suy nghĩ vấn đề nhẹ nhàng đi có được không?

- Anh nghĩ dễ dàng vậy à? Anh nghĩ ai cũng ngu ngốc và vô dụng như anh chắc?

Mạch Hân Chi bứt tay anh ta ra, gầm lên như quát vào mặt.

Phạm Bách Hưng là người có sĩ diện rất lớn, ngay sau đó hắn đã trợn mắt:

- Em quá đáng rồi đấy!

- Ừ đấy, bây giờ anh mới nhận ra à? Tôi không có yêu thương gì anh cả, thật đấy. Vốn dĩ định lấy anh ra làm quân cờ để trả thù Dương Hàn Phong, nhưng không ngờ anh lại vô lại như thế. Không những hỏng việc mà còn bệnh hoạn, sống như anh sớm muộn cũng...

- Cô nói gì? - Hai mắt Phạm Bách Hưng đã lồi lên như hai cây ốc vít.

- Anh bị điếc à? - Mặt Mạch Hân Chi vẫn rất vênh váo, khi anh ta hết giá trị lợi dụng rồi thì cô đá đi thôi.

Phạm Bách Hưng tóm lấy bóp cổ cô ta, Mạch Hân Chi giãy giụa, mặt đỏ bừng, gân xanh quanh mắt nổi lên cùng những tia máu.

Anh ta thì thào vào tai cô:

- Đừng lươn lẹo, đã ở thuyền tôi thì đừng đục lỗ thân thuyền. Em có biết những việc em làm đáng ngồi tù mấy năm không?

Anh ta thả tay ra, Mạch Hân Chi vừa khóc vừa ho sù sụ, mái tóc rối tung rối mù. Cô hét lên:

- Anh nghĩ anh không phải ngồi tù chắc!

- Được ở tù với em thì cũng không lỗ lắm đâu nhỉ. - Phạm Bách Hưng hà hơi vào mặt cô ta, cười bỉ ổi.

- Quân khốn nạn!

- Bây giờ em mới biết à? - Anh ta cười như một tên thần kinh. - Em còn chưa biết tôi khốn nạn đến thế nào đâu.

Phạm Bách Hưng nắm tóc cô ta, giật lên, chỉ lên trần nhà:

- Em có thấy cái gì nhấp nháy trên kia không?

Mạch Hân Chi nheo mắt, ở trên đó...nếu không lầm thì...

- Con mẹ mày, thằng bệnh hoạn thần kinh, bố mẹ mày đẻ ra mày có thấy nhục không? Ông bà già mày ở cái thời đấy một cái bao cũng không mua nổi để đẻ ra một thằng cặn bã như mày à?

Mạch Hân Chi gào lên, nước mắt giàn giụa. Cô vừa gào vừa khóc, đánh đấm loạn xạ. Không ngờ cô ta lại có ngày nhục nhã như ngày hôm nay.

Phạm Bách Hưng thích thú cười khanh khách, sờ soạng khắp nơi trên người cô ta:

- Đấy, biết sợ thế mới ngoan chứ. Tôi cũng không cố ý gắn camera đâu, nhưng mà...những cảnh như thế với em...tôi thực sự muốn giữ làm kỉ niệm lắm...

Mạch Hân Chi không còn sức lực để làm gì nữa. Cô ta chỉ biết ngồi một chỗ khóc nức lên. Phóng lao phải theo lao, bây giờ cô hoàn toàn phụ thuộc vào Phạm Bách Hưng.

- Nếu em ngoan ngoãn phục tùng tôi thì em sẽ là công chúa nhỏ của tôi. Còn nếu em phản tôi...thì em biết rồi đấy, sẽ rất thảm hại...

Anh ta cười man rợ, nhìn Mạch Hân Chi lần cuối rồi ra khỏi phòng. Mạch Hân Chi khóc lả người đi, lịm dần trên ghế sopha. Mọi sự việc xảy ra đều do cô tự chuốc lấy.

*

Trái ngược với cảnh lâm li bi đát của ai đó, thì ở một nơi khác, có rất nhiều người đang chuẩn bị tụ tập ăn mừng. Dương Hàn Phong coi như đã giải quyết xong vụ này, cười hớn hở. Điều làm hắn vui hơn hết là đột nhiên có một nguồn vốn lạ từ nước ngoài đầu tư vào khiến giá cổ phần nhanh chóng tăng lên. Điều tra kĩ hơn thì phát hiện đó là của Hàn Thị.

- Cảm ơn nhé. - Hắn hất hàm với Hạo Thiên và Minh Khang. Trong vụ này Nhật Minh và Nhật Hạo cũng giúp hắn rất nhiều.

- Chậc, ơn nghĩa gì. Cả trăm năm mới giúp được mày một việc.

Hạo Thiên nhướn mày cười ha hả. Minh Khang bận rót rượu nên chẳng nói gì. Anh quay lại, cười cười, đưa cho mỗi thằng một ly.

- Chúc mừng thành công. Thằng Phong coi như được một bài học kinh nghiệm rồi nhé.

- Có thế thôi mà mày lại phấn khởi thế à? - Hạo Thiên liếc anh, có gì đó lạ lạ ở tên này.

- Hừm...đúng vậy. Tao còn có việc nhờ đây.

- Sao? Việc gì? - Dương Hàn Phong cạn ly, nhẹ nhàng nhấp môi.

- Nếu là con gái...thì chọn tên nào nhỉ?

Dương Hàn Phong tạm thời ngậm rượu trong mồm, còn Hạo Thiên thì đã phun hết cả ra.

- Hả? Tuệ San có thai à? - Hạo Thiên nhốn nháo, Minh Khang nhẹ nhàng gật đầu một phát.

Dương Hàn Phong cười gian xảo:

- Ái chà, chất lượng đấy.

- Rõ ràng. - Minh Khang cười đắc ý.

Hạo Thiên đau khổ tách đàn ngồi thụp ra một góc:

- Một thằng sắp làm bố, một thằng có người để theo đuổi. Còn mỗi mình tôi...

- Chơi bê đê đi em. - Minh Khang cười ha hả.

- Sẵn sàng luôn anh.

- Cút cút, anh có vợ rồi.

- Em làm vợ lẽ cũng được anh.

- Nooo, anh sống chủ nghĩa một cối một chày!

Cứ thế, Minh Khang và Hạo Thiên cứ vờn nhau mãi. Còn Dương Hàn Phong đứng một mình uống rượu. Tay nhanh chóng đặt vé máy bay tới Thượng Hải. Vy Khánh, để em đợi lâu rồi.