Ăn cơm, cái không khí lúc trưa cũng dịu xuống hẳn, cái bản mặt hắn cũng đỡ đỡ hơn. Nó cũng có thể ngồi ăn bình thường được rồi.Thế nhưng, Minh Khang hôm nay lại rất trầm tư, có vẻ như anh có chuyện gì đó không vui. Càng ngày, nó càng lo lắng cho nét mặt của Minh Khang.Nó cắn một miếng thịt, rồi buông đũa, chống cằm hỏi:- Minh Khang, hôm nay anh lạ lắm. Từ chiều đến giờ rồi. Hạo Thiên nhồm nhoàm hùa theo:- Ờ, nhóc con nói tao mới để ý, bộ mày có chuyện gì à!?- Có chuyện gì thì nói cho anh em biết. - Hắn trầm tĩnh nói.Minh Khang thở dài thườn thượt, chép miệng một cái đau lòng, não nề trả lời:- Thật là, chuyện gì cũng không giấu được em...- Có chuyện gì sao? - Nó lo lắng - Ừm...chuyện là...sáng ngày mai, anh phải lên đường trở về Mĩ rồi.Có tiếng đổ vỡ vang lên:- CÁI GÌ? - Đồng thanh - Chiều nay mẹ anh đã gọi điện, nói rằng công ty đang có một dự án trang sức lớn, nên bắt anh về mới chịu.Nó bất bình:- Sao...sao...Hạo Thiên ngạc nhiên:- Dự án quan trọng thế cơ à?- Ừm. Liên quan đến công ty Hải Yến! Minh Khang từ tốn nói. Nghe đến hai từ “ Hải Yến ”, trong lòng ba người con trai tự dưng thắt lên.- Lại là Hải Yến à? - Hắn bình tĩnh hỏi- Ừ. Họ muốn giành cổ đông với Nhật Minh (công ty nhà Minh Khang). - Khang hơi giận, mặt mũi đỏ bừng.Hạo Thiên đập bàn:- Từ bao giờ nhà họ lại thành ra như vậy cơ chứ?Nó nãy giờ ngồi nghe mà chẳng hiểu chuyện gì, cứ giỏng tai lên nghe, chốc chốc lại gật gật ra vẻ hiểu biết. Chứ thật ra, đến Nhật Minh nó còn không biết là công ty của Minh Khang chứ đừng nói đến Hải Yến.- Nhật Minh, Hải Yến là cái gì thế? - Nó hỏiHạo Thiên trả lời:- Nhật Minh hay còn gọi là Victory Sun. Là công ty trang sức nổi tiếng, thuộc gia đình của Minh Khang. Còn Hải Yến...Hắn ngắt lời:- Thôi không cần giải thích nữa. Dù gì cũng phải về thôi.Nó cảm thấy rất khó hiểu, tại sao khi nghe thấy hai từ “Hải Yến”, hắn lại tái mặt như vậy? Liệu...Hải Yến có liên quan gì đến cô gái mang tên Hoàng Yến kia không? Phòng khách, tình hình đang căng như dây đàn...- Mày đi bao lâu? - Hắn đặt ly vodka lên bàn, nhìn vào mắt Minh Khang. Anh não lòng:- Chắc tầm...trước Tết tao mới về được!Nó giật mình, nhảy chồm chồm lên như con ếch giở hơi:- Sao? Vậy là...3 tháng nữa anh mới...- Sớm nhất là như vậy. - Anh thở dài.Không khí trong phòng không dễ thở chút nào. Trong lòng mỗi người đuổi theo một suy nghĩ riêng. Việc Minh Khang ra đi lần này không đơn thuần chỉ là vì công việc, mà còn vì...nó. Anh không thể tập trung vào bất kỳ một thứ gì nếu cứ để tình cảm này giày vò. Rõ ràng là yêu đơn phương, cảm giác sao lại khó chịu đến vậy. Anh đi lần này là muốn quên đi phần nào hình bóng của nó. Nhưng, thời gian ba tháng là quá dài, liệu, anh có vì quá nhớ nó mà đột ngột bay qua nửa vòng Trái đất để quay về không? - Vy Khánh! - Khang bất ngờ gọi nó- Dạ? - Nó buồn rầu đáp- Bây giờ đi ra đây với anh. Anh có chuyện muốn nói với em!Hắn và Hạo Thiên giật mình, đồng thanh hỏi:- Đi đâu?- Một chỗ. Vy Khánh, em đi một mình thôi, hai thằng mày ở nhà ngủ sớm đi!Một lát sau, nó đã cùng ngồi trên moto của Minh Khang, lướt như bay trên con đường cao tốc. Gió cuối thu đầu đông mát lạnh, phả vào mặt nó. Lúc đó, nó cảm nhận được hơi ấm từ con tim người ấy...