Oan Gia Về Chung Một Nhà

Chương 42

Đi đến khu trung tâm thương mại, hai anh chàng kia mới thở phào nhẹ nhõm, chắc phải trụ ở đây khá lâu vì không biết khi nào mới có điện, bây giờ mà về nhà có khác gì tự nướng chính mình không.

Dạ Hiên đi dạo xung quanh, Lộ Khiết thì lẽo đẽo phía sau anh nhìn như một đứa trẻ đi sau ba của nó vậy.

Mặc dù hai người chỉ cách nhau 5 tuổi nhưng dáng vẻ của Dạ Hiên lại trưởng thành hơn so với độ tuổi 21 của anh còn Lộ Khiết thì lại như một đứa trẻ.

Dạ Hiên đúng là một người bạn trai không biết quan tâm bạn gái là gì hết, cứ để mặc Lộ Khiết lẽo đẽo theo sau anh còn anh thì thảnh thơi ngắm này ngắm kia.

Một lúc sau Dạ Hiên mới nhớ tới Lộ Khiết mà quay lại hỏi cô có muốn uống trà sữa không, nhưng vừa quay lại thì không hề thấy bóng dáng con nhóc loi choi kia đâu nữa.

Dạ Hiên được một phe hốt hoảng vội vàng nhìn ngó xung quanh gọi lớn “Lộ Khiết!”

Còn cái con nhóc kia thì vừa nãy nó đói quá mà nhìn Dạ Hiên vô tâm cứ đi phía trước, thành ra không thèm quan tâm tới anh mà chạy vào quán gà rán gần đó để “làm chút” Lâu lắm rồi cô không được ăn gà rán tại ba mẹ cô không cho cô ăn những thứ dầu mỡ thế này, nhiều khi Lộ Khiết muốn mình được sinh ra trong một gia đình bình thường thôi để muốn làm gì thì làm cái đó.

Nhưng đâu ai được quyền chọn ba mẹ đâu chứ, vẫn nên hài lòng với những gì mình đang có.

Lộ Khiết ngồi ăn ngon lành lại nghe thấy có người gọi tên mình, cô quay ra ngoài để nhìn thử xem, đúng như cô nghĩ là Dạ Hiên đang đi tìm cô nhưng con bé nào đó dường như không biết điều, cô quyết định lần này cứ mặc kệ anh đi, cô sẽ tự chơi thoả thích.

Cô mắt trước mắt sau luồn ra ngoài để trốn anh đi chơi một chút, chạy vòng quanh cái trung tâm thương mại thật thích.

Va vào mắt Lộ Khiết là một khu vui chơi, thời của cô tới rồi, không ngần ngại Lộ Khiết lập tức chạy vào mua vé, với cái chiều cao cùng khuôn mặt non nớt của cô chắc không ai biết cô đã 16 tuổi đâu nhỉ?

Phi vào khu vui chơi cô lập tức xà vào đống đồ chơi yêu thích, mải mê ở trong thế giới của mình khi nhìn đồng hồ đã thấy khá muộn, cô vội vàng chạy ra.

Vừa phi ra khỏi khu vui chơi cô lập tức va vào bờ ngực rắn chắc của ai đó…

“Đi chơi vui nhỉ?”

Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt u ám của anh, cô như đứa trẻ bị phạt lập tức hai tay cần vào nhau, mặt cúi gằm xuống.

Mấy nhân viên của khu vui chơi thấy cảnh này thì mắt chữ A mồm chữ O.

“Còn trẻ thế mà đã có con lớn thế này cơ à?” Đúng vậy, họ đang nhầm lận cô là con gái của anh.

Lửa giận trong anh càng lớn hơn, mắt mũi họ để đi đâu mà có thể nhìn ra anh có đứa con gái lớn thế này cơ chứ???

Anh lườm bọn họ sau đó cầm tay cô nói hơi lớn tiếng cho họ nghe “Nhóc có biết anh phải đến phòng bảo vệ và phải nhờ họ cho xem camera để TÌM TRẺ LẠC không hả?”

Lộ Khiết biết lỗi, tay ôm vào cánh tay của anh nịnh bọt “Tại tôi thấy hay quá lên mới vào mà”

“Biết anh tìm nhóc mệt thế nào không?”

Lộ Khiết nở nụ cười công nghiệp “Biết biết”

Dạ Hiên muốn tức giận cũng không thể giận được cái con nhóc đáng yêu này, hạ hỏa xong Dạ Hiên kéo Lộ Khiết về để tập trung chỗ Đặng Linh.

“Cái con này mày đi đâu vậy? Làm tao tưởng mày bị bắt cóc bán đi cơ”

Lộ Khiết liền chạy đến đánh một cái vào người con bé chuyên gia nói mấy cái điều tào lao “Cái mồm mày chỉ để nói mấy cái thứ này à, tao đánh chết mày giờ”

Dạ Hiên liền nhìn đồng hồ rồi nhìn con nhóc kia, dù rất muốn đi chơi thêm với nó nhưng không kịp trả nó về nơi sản xuất thì chỉ có toi.

Đành kết thúc chuyến đi ở đây để khi nào đó hẹn nhóc đó đi “riêng” vậy.

Lời nói này cực kì trong sáng mong không ai nghĩ rằng anh lừa trẻ chưa “18” làm chuyện “người lớn”

[…]

“Anh nhấc tôi đi để tôi công nhảy lên”

“Nhóc hôn anh cái đi” Anh cúi xuống hất mặt ý bảo con bé kia nhanh nhanh chút.

Lộ Khiết thấy thế méo xệch mặt, từ khi nào thằng cha này ngày càng tuỳ tiện vậy, lúc nào cũng bắt cô hôn hôn.

“Còn lâu”

“Thế thì anh hôn nhóc” Nói rồi anh cúi xuống hôn thoáng một cái vào môi cô.

Con nhóc nào đó lần đầu được trải nghiệm qua mặt thoáng chốc đã đỏ hơn cả trái ớt, nhìn như sắp nổ tung.

Dạ Hiên thấy biểu tình của cô thì đắc ý “Anh biết nhóc thích thế này nhưng cũng đừng lộ liễu như vậy chứ, anh ngại lắm”

Cô liếc nhìn Dạ Hiên, hoá ra thằng cha này còn biết ngại cơ à.

Cô chỉ muốn đánh vào cái bản mặt kia nhưng khổ nỗi chiều dài cơ thể của cô không cho phép.

“Nhanh lên bố mẹ tôi mà về là chết”

“Nhóc vội gì chứ” Nói rồi anh một phát nhấc bổng cô lên tường.

Ở trong xe Đặng Linh chẹp miệng cảm thám “Nhìn hai người này cứ như là ăn trộm chuyên nghiệp ấy”.