Oan Gia Về Chung Một Nhà

Chương 7

Đặng Linh liên tục nhìn gương chiếu hậu khiến Lộ Khiết cũng bắt đầu lo lắng theo, cô vỗ vỗ người Đặng Linh “Sao thế mày?”

“Cứ có ai đi theo mình ấy”

“Có thật đi theo mình không hay người ta đi giống mình thì sao?”

Đặng Linh nheo mắt nhìn càng cảm thấy khả nghi, hai người đằng sau bịt kín từ đầu đến chân, toàn thân đều màu đen, nhưng Đặng Linh không chắc chắn lắm, trời nắng thế này thì mấy người đó bịt kín cũng không phải vấn đề nhưng linh cảm của Đặng Linh cảm thấy không ổn lắm.

“Mày giữ túi cho cẩn thận vào, ôm tao chặt vào tao thử phóng nhan xem có phải không?” Đặng Linh nhanh chóng lên ga một cách đầy mạnh mẽ, xe đi đến 60 km/h khiến Lộ Khiết không ngừng thót tim không ngờ hôm nay con bạn mình lại liều đến như vậy.

Và đúng như Đặng Linh dự đoán hai người đằng sau nhanh chóng đuổi theo, một màn rượt đuổi trên đường lớn diễn ra hết sức nguy hiểm, Đặng Linh có vẻ càng cảm thấy sợ hãi và đi nhanh hơn nhưng không may lúc rẽ ngang do không phanh kịp hai người đã bị ngã ra đấy.

Không đến mức bất tỉnh nhân sự nhưng lại rất đau, Lộ Khiết liếc nhìn hai người kia thì thấy chúng đã quay ngược xe và chạy đi mất.

Rốt cuộc là ai vậy?

Ba mẹ của Đặng Linh và Lộ Khiết khi nghe được tin hai con bị tai nạn được đưa đến bệnh viện A họ lập tức bỏ hết công việc để chạy đến bệnh viện A.

Cả hai gia đình đều cưng con gái hết mực nhưng may hai gia đình này quen nhau lên không xảy ra xích mích lớn chỉ là mẹ của Lộ Khiết có nhắc nhở gia đình Đặng Linh một chút.

“Tôi nghĩ anh chị về sau lên chú ý hơn khi cho cháu nó đi xe”

“Tôi biết rồi tôi sẽ chú ý hơn”

Mẹ Lộ Khiết nhìn thấy cô trên giường bệnh liền khóc nức nở một trận, Lộ Khiết cảm thấy có hơi quá rồi, cô cũng chẳng ảnh hưởng đến dây thần kinh nào chỉ là trầy xước bên ngoài da một tí mẹ có cần làm quá thế không.

Cô tự mình ngồi dậy nói “Mẹ xem này con đâu có sao”

Mẹ cô vừa thấy vậy lập tức ấn con gái xuống lại trách cứ “Con lừa mẹ đúng không? Sao con bảo đi học hả? Con lớn rồi lên không cần ông bà già này nữa đúng không?” Bố của cô ở bên cạnh an ủi bà ra hiệu cho cô mau xin lỗi bà nhanh lên.

Lộ Khiết tự cảm thấy mình sai đã khiến cho cha mẹ tự nhiên phải lo lắng mình đến mất ăn mất ngủ, cảm thấy thật sự có lỗi, gương mặt cô đầy hối lỗi nhìn mẹ và ba “Con xin lỗi đã làm hai người thất vọng nhưng con không sao thật mà”

Nói không sao thì cũng là không đúng hẳn, thực ra chân cố có hơi đau, tay phải thì cũng đau nữa nhưng tóm lại hoạt động nhẹ nhàng vẫn được.

Bác sĩ nói sau này sẽ dần hồi phục lại rất nhanh nhưng ba mẹ cô lại khá lo lắng tại vì cô sắp vào lớp 10 mà tay phải lại đau thì viết kiểu gì được.

Sau ba ngày mòn mỏi ở trong viện mặc dù chẳng có chuyện gì quá nguy cấp cả cô cuối cùng được về với ngôi nhà thân yêu, vừa về cô lập tức nhớ ra chị Xuân không biết bố mẹ có làm gì chị ấy không, cô chạy quanh nhà với cái chân khập khiễng khiến bố mẹ nhìn đã thấy ngứa mắt.

“Con rốt cuộc muốn tìm cái gì?”

“Chị Xuân đâu ạ?”

“Vì nói dối để thành toàn cho con lên mẹ cho nghỉ việc rồi” Mẹ cô nói ra một cách thản nhiên khiến cô rất sốc, mặc dù chỉ mới quen chị ấy nhưng cô thấy chị ấy là người tốt, sống rất tình cảm nhưng cô hết lần này lại đến lần khác làm hại chị ấy, từ việc quán net đến việc này.

Lộ Khiết chạy lại gần mẹ mình bắt đầu nỉ non “Mẹ ơi sao lại đuổi chị ấy, là con sai mà, là con bắt chị ấy nói dối”

“Không lí lẽ gì hết mẹ đuổi rồi” Nói rồi mẹ cô bước về phòng mà không để cô nói thêm lời nào, định chạy lại với ba thì ba cô cũng bỏ cô đi theo mẹ luôn.

Cảm thấy rất có lỗi nhưng cô lại không biết chị ấy ở đâu mà đi tìm, với tình trạng này đi tìm thì cũng không ổn.

Cô thử gọi điện thoại cho chị ấy nhưng tất cả đều bằng không.

“Ting” Lộ Khiết mở điện thoại ra xem mong là chị Xuân đã có hồi âm nhưng không phải…

“Bị thương nặng không?”

“Sao anh biết?” Cô nhắn lại trong lòng ngập tràn sự cảnh giác, anh ta từ trong đầu cô chui ra hả?

“Vô tình, có đau không?”

“Không, cảm ơn!” Cô tắt điện thoại đi trong lòng cảm thấy anh trai này không được bình thường nhưng với cái đầu óc bé tí tẹo của cô thì nghĩ mãi không biết sử lí thế nào được.

Nghĩ đến người bạn cùng chung số phận với mình, cô lấy điện thoại gọi cho bạn mình “Mày có sao không?”

“Có…đau lắm”

“Thôi ráng chịu tao cũng đau”

Đặng Linh oán trách “Tất cả tại hai tên áo đen đằng sau, để tao mà biết được tao sẽ bảo bố mẹ đánh cho chúng 1 trận”

[…]

“A! Em…xin lỗi” Hai người bên dưới cầu xin, liên tục chắp tay nước mắt nước mũi trộn lẫn vào nhau ngẩn đầu nhìn người đàn ông trước mặt cầu xin tha thứ.

“Tao bảo bọn mày tìm hiểu không bảo bọn mày gây tai nạn cho người ta”

“Tụi em không cô ý mà”

Dạ Hiên nhìn người vệ sĩ bên cạnh lành lùng nói “Đánh nó một trận rồi đem lên đồn cản sát khai báo”

“Vâng” Người vệ sĩ toàn thân màu đen cung kính gật đầu..