Ôm Chặt Đùi Thiếu Soái

Chương 12

Edit + beta: Hạ Lam.

Cố Mính xuống xe ở giao lộ gần trường, cô đi bộ đến cổng, xa xa nhìn thấy chiếc Chrysler đỗ trước cổng, bên cạnh xe có đôi nam nữ đang lôi lôi kéo kéo, có không ít nữ sinh đứng vây xem nhỏ giọng bàn tán.

Nam nhân khuôn mặt tô son trát phấn cầm mọt bó hoa hồng một hai phải đem nữ sinh ôm vào lòng, nữ sinh ra sức đẩy hắn, nam nhân bực mình mắng to lên, "Đúng là không biết xấu hổ! Thật sự nghĩ chính mình là danh viện[1]?"

[1]Danh trong danh phận, viện hay còn gọi là vọng trong hào môn vọng tộc. Hiểu đại khái trong câu này là người có xuất thân trong nhà giàu/có quyền.

Nữ sinh lửa giận công tâm, khóe mắt đã có nước mắt, "Họ Chu, anh muốn làm cái gì?"

Những người vây xem đều không lên tiếng, im lặng xem náo nhiệt.

Cố Mính nhìn nữ sinh có chút quen mắt, lại nghe giọng nói của cô ấy nên nhanh chóng nhận ra, "Mỹ Quân..."

Quản Mỹ Quân quay đầu nhìn sau đó như gặp được cứu tinh mà gọi, "A Mính."

Cố Mính chen qua đám đông, đem Quản Mỹ Quân kéo ra sau lưng mình, biểu tình nghiêm túc, "Vị tiên sinh này, ngài ngang nhiên ở cổng trường quấy rầy nữ sinh người ta, như thế cũng không phải là tốt đâu."

Chiếc Chrysler dừng ở ngay cổng, mỗi học sinh đi ngang đều phải đi vòng qua ô tô tạo thành một đám chen chúc lẫn nhau, lại nói trường này là trường nữ sinh, bọn họ phần lớn là được nuông chiều lớn lên. Nam nhân kiêu ngạo nghe Cố Mính nói vậy cũng không biết xấu hổ, không ngại bị vây xem mà còn đắc ý dạt dào, trêu đùa Cố Mính, "Ồ, lại xuất hiện thêm một cô bé xinh đẹp? Nếu hai người không ngại thì bản công tử đều có thể thu hai người làm di thái thái!"

Sáng sớm rời giường Cố Mính đã bị bắt nhận rõ hiện thực trước mắt, lại nghe được tin Ngô Tùng chết, tuy rằng không có tình cảm anh em thật sự với "tiện nghi anh họ" nhưng mà cuối cùng vẫn là một mạng người khiến tâm tình không quá tốt đẹp.

Trùng hợp vậy mà đụng mặt nam nhân tô son trát phấn này, Cố Mính cười tủm tỉm hỏi, "Xem cách ăn mặc của tiên sinh lại đi ô tô chắc cũng được đi học đàng hoàng phải không? Không biết ngài học ở trường nào?"

Nam nhân đắc ý dào dạt, "Đại học Kim Lăng."

"Ra là vậy..." Cố Mính kéo dài làn điệu, "Vậy tiên sinh là học trò của vị giáo thụ nào? Tôi thật sự muốn biết có phải tất cả giáo thụ[2] ở Kim Lăng đều dạy ra một đám mặt người dạ thú như tiên sinh hay không hay là chỉ có ngài khác người."

[2]Giáo thụ: trong trường đại học mình thường gọi là giảng viên ý.

Đại học Kim Lăng đi đầu trong việc sáng lập trường đại học, tốt nghiệp được ở đây thì đồng nghĩa có tư cách trực tiếp tiến vào đại học nghiên cứu sinh ở Mỹ, tới nay đã bồi dưỡng ra rất nhiều nhân tài, rất nổi tiếng trong và ngoài nước.

Không nói học sinh tốt nghiệp đều ưu tú, giáo thụ cũng là học giả nổi danh, nghiệp giới sở kiều[3], cực kỳ yêu quý thanh danh.

[3] nằm ăn vạ chờ đại thần đi ngang qua chỉ câu này.

Nữ sinh vây xem ồ lên, khí sắc nam nhân lập tức biến thành màu gan heo[4], bàn tay nắm chặt như muốn động thủ, "Nha đầu không biết sống chết!"

[4]Màu gan heo: có màu nâu đất hơi pha với đỏ.

Cố Mính bộ dáng không sợ hắn tức giận, "Phương pháp làm việc của tiện sinh có vẻ cũng không đem nữ nhân để vào mắt, có lẽ tôi trách nhầm giáo thụ ở Lim Lăng, suy cho cùng chắc phải đi một chuyến hỏi lệnh tôn[5] có phải nề nếp gia đình xưa nay đã vậy."

[5]Lệnh tôn: người lớn trong nhà, thường là nói người lớn tuổi nhất là ông hoặc bà.

Lúc này là lúc Tây học phát triển.

Quan niệm mới, trào lưu tư tưởng mới, không ít người trẻ tuổi đều coi thời đại cũ là nỗi nhục, hận không thể đem dấu vết ở thời đại cũ trên người mình xoát không còn một mảng, để cho thấy mình cũng là người tiến bộ.

Nam nhân họ Chu đột nhên biến sắc, "Ngươi dám?!"

Cố Mính cười tủm tỉm nói, "Nếu tiên sinh tiếp tục dây dưa thì ngài liền biết tôi có dám hay không. Dù sao mạng của tôi cũng không đáng tiền, tiên sinh xuất thân cao quý, bắn chết một người thấp kém như tôi thì cũng có sao!"

"Cô chờ đó cho tôi!" Nam nhân họ Chu hung hăng trừng Cố Mính, nhanh như chớp chui vào ô tô rời đi.

Mỗi ngày ở nhà Quản Mỹ Quân đều xem tuồng, chỉ biết thủ đoạn tranh sủng của di thái thái, lần đầu bị nam nhân công khai đùa bỡn vừa thẹn vừa giận không biết làm sao, may mắn có Cố Mính giải vây.

Quản Mỹ Quân nước mắt giàn giụa, cảm kích, "A Mính, tớ..."

Cố Mính lấy khăn lau nước mắt cho cô ấy, an ủi, "Đừng sợ đừng sợ, tớ ở đây." Kéo tay Quản Mỹ Quân đi vào cổng trường, nhỏ giọng hỏi, "Tại sao vương bát đản đó lại xuất hiện ở đây?"

Trong nhà Quản Mỹ Quân tuy giàu có nhưng sinh hoạt lại cực kỳ đơn giản, không giống như Doãn Chân Châu tụ tập với những người nổi tiếng ở Dung thành, nhận thức được muôn hình muôn vẻ nam nhân, những người đó ngại địa vị Doãn gia cũng không dám khinh thường Doãn Chân Châu, đương nhiên là đãi ngộ cực kỳ cung kính.

Dựa địa vị Quản gia cùng Cố gia trong xã hội, nếu đi ra ngoài dự yến tiệc cùng cha mẹ ước chừng bị người ta nghĩ là quân cờ tung ra để đi nịnh bợ người quyền quý.

Tuy rằng Quản Bình Bá một thân tật xấu nhưng mà có một chỗ hơn Cố Bảo Bân nhiều, đó chính là hắn thương tiếc hài tử, không cần phân biệt nam hay nữ.

Hắn nạp di thái thái, sủng con hát, mang di thái thái tham gia các loại tiệc nhưng mà từ trước đến nay cũng không muốn đem khuê nữ ra ngoài nhận thức quý nhân gì đó.

Quản Mỹ Quân oán hận nói, "Còn không phải là vì anh hai tớ nói hôm qua là cuối tuần nên muốn mang mấy chị em trong nhà ra ngoài ăn cơm, ở tiệm ăn thì gặp được Chu Tư Huy, hắn là vương bát đản lúc nãy! Anh tớ nói hắn là bạn của mình, giới thiệu cho chúng tớ nhận thức, nguyên một bữa ăn hỗn trướng đó dều luôn nhìn chằm chằm tớ. Mà anh hai tớ lại còn giễu cợt nói Chu công tử bị tớ mê hoặc..." Quản Mỹ Quân nói tới đây liền rớt nước mắt, bắt đầu mắng, "Lúc tớ về nhà nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, mặc dù tớ không phải là em gái ruột của hắn nhưng mà hắn lại đem tớ như đồ vật để nịnh bợ người khác."

"... Họ Chu sáng nay có thể biết chỗ tớ đang học chắc chắn là do Quản Bằng Cử này phun tin tức ra!"

Cô ấy cẩn thận suy nghĩ lại, hận không thể trốn học để trở về tính sổ với Quản Bằng Cử.

Quản Bằng Cử đi làm ở một công ty mậu dịch[6], cảm thấy mình ở công ty đó không được trọng dụng nên muốn tìm cách bò lên trên.

[6]Mậu dịch: buôn bán.

So với Quản Mỹ Quân kích động, Cố Mính lại bình tĩnh rất nhiều, "Mỹ Quân, cậu khoan kích động. Theo tớ thấy chuyện này không kết thúc dễ dàng như vậy đâu. Nếu cậu đi tìm Quản Bằng Cử chắc chắn khó tránh bị hắn cắn ngược một cái, nói cậu với Chu Tư Huy tự do yêu đương. Đến lúc đó dù cậu cả người mọc đầy miệng cũng không thể phản bác lại."

Từ tự do yêu đương là một từ mới mẻ, nam nhân có thể dựa vào cái này để đùa bỡn nữ hài tử, nếu nữ nhân nào bị dán mác như vậy, cùng một nam nhân khác cột vào nhau thì gia đình kiểu cũ cũng không chứa nỗi cô ấy, hơn nữa gia đình kiểu mới chưa chắc đã chân chính được khai sáng, một lòng tiếp nhận cô ấy.

"Làm sao lại như vậy được? Tớ mới vừa gặp hắn hồi hôm qua thôi."

"Chu Tư Huy có thể nói các cậu là nhất kiến chùng tình."

"Tớ chán ghét hắn còn không kịp, sẽ không cùng hắn tự do yêu đường gì đó, hắn nói như vậy thì hắn được cái gì tốt đâu?"

Cố Mính cười lạnh, "Cậu nhất định chưa từng trải qua sự tình xấu xa như này, một nam nhân vô lại coi trong nữ hài tử, biết rõ đối phương nhất định không khuất phục mình, vì thế trước tiên là bôi đen thanh danh con gái người ta, làm người khác nghĩ rằng cô ấy đang yêu đương với hắn, đến cuối cùng thì cũng không có giả thích được, người nhà còn muốn trách tội, nghĩ cách làm hai người thành đôi. Dù cho người nhà không bức cô gái đó thì dư luận cung quanh cũng sẽ bức bách hai người ở chung."

Trước kia Cố Mính có đọc một tin, một nam nhân trẻ tuổi dây dưa với nữ hài tử không có kết quả, cuối cùng thì cưỡng ép nữ hài tử, làm cho người ta mang thai. Lúc nữ hài tử báo nguy, người nhà không chỉ không chỉ trích nữ hài tử tự hủy thanh danh, còn bức cô ấy gả cho nam nhân kia, lý do là: vì đứa nhỏ.

Sau khi dư luận bằng hữu ép buộc được cô ấy, Cố Mính ngồi trên ghế nghiêm túc đọc một bài báo khen ngợi nữ hài tử khoan dung độ lượng.

...Khoan dung độ lượng cái quỷ ấy!

Cố Mính xem qua bài báo kia, không thể nào nhìn thẳng mặt đồng nghiệp đã viết bài báo đó.

Sau nhiều lần Cố Mính suy sụp triệt để hiểu ra, rốt cuộc buông bỏ nhiệt tình lúc trước, buông bỏ chấp niệm, nhưng chỉ một câu chuyện đó vẫn còn giữ lại trong ký ức sâu thẳm.

Quản Mỹ Quân nghe đến trợn mắt há hốc mồm, "Sao trên đời này có người vô sỉ như vậy?"

Cố Mính cười cười, "Có một số nam nhân nhân mô cẩu dạng[7] ngậm miệng mở  miệng đều nói những lời tanh tưởi, tẩy cỡ nào cũng không sạch nổi."

[7]Nhân mô cẩu dạng: hình người dạng chó.

Hai người thương nghị một phen, sau khi tan học Cố Mính đi đến ngân hàng, gửi tiền nhuận bút mới nhận vào tài khoản tiết kiệm, còn Quản Mỹ Quân đi về tìm Quản Bình Bá.

Quản Bình Bá nghe kể lại ngay lập tức sắc mặt biến ảo, gọi điện công ty mậu dịch, quả nhiên cách nói của Quản Bằng Cử giống y như Cố Mính nói, "... Bác hai, Mỹ Quân với Chu công tử hai người ấy là  tự do yêu đương, cháu làm anh thì tại sao lại đi ngắn cản được? Lại nói Chu gia gia thế hiển hách, anh cả của Chu công tử mới vừa đi du học nước ngoài về, cùng là đồng học với vị Doãn tiểu thư kia. Nghe nói năm sau nhà hắn đứa Chu nhị công tử đi du học, nếu Mỹ Quân có thể kết hôn với hắn thì cũng có thể đi theo xuất ngoại, chuyện này có gì không tốt?"

Quản Bình Bá cúp điện thoại, quay sang cẩn thận hỏi con gái, "Anh con nói có phải sự thật không?"

Nếu Quản Mỹ Quân không được nghe Cố Mính phân tích suy đoán ước chừng giờ đã bị Quản Bình Bá đánh đòn đến hôn mê, đến lúc đó vừa xấu hổ vừa giận, cũng không biết biện giải cho chính mình.

Nhưng bây giờ có Cố Mính nhắc nhở, lý trí vẫn còn, hai mắt tức khắc lăn xuống giọt lệ, "Cha không tin con gái nói? Nếu con thật sự muốn yêu đương thì nhất định sẽ chọn một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, thật tâm chăm sóc con. Họ Chu chạy đến trường học dây dưa với con, còn nói muốn nạp con làm di thái thái, bộ dáng đó làm sao mà nói là yêu đương được?"

Quản Bình Bá giận dữ, "Tiểu tử Quản Bằng Cử này thế mà dám qua mắt cha?" Lại an ủi con gái, "Con đừng lo lắng, chuyện này cha thay con giả quyết gọn!"

Tác giả có lời muốn nói:... Viết viết liền chậm, so với tối hôm qua hai điểm... Hôm nay xem như sớm một chút đi?

Cầu tha thứ, ngày mai ta lại đi phía trước điều thời gian.

Này chương cũng có bao lì xì rơi xuống, vượt qua sáu cái tự có bao lì xì. Cuối cùng cầu cái làm thu đi, chuyên mục cầu bao dưỡng

Các bảo bảo ngủ ngon.

Mặt khác, nhập V sẽ nhiều càng, đừng có gấp lạp moah moah.

Editor: Dạo này edit thẳng trên truyenwiki1.com cứ sợ sợ, bị lỗi mãi, có khi không lưu được... Tui chỉ edit trên laptop thôi nên nhiều khi bị lỗi còn không vào được đường link, thế là thời gian edit bị kéo dài ra...