Ôm Khối Băng Về Làm Vợ

Chương 16: Nụ hôn chúc ngủ ngon (Chương bổ sung)

Edit: Tiểu Quy

1.

"Mặt dày vô sỉ?" Trác Khuynh sửng sốt, nói: "Anh khẳng định? Anh họ tôi cả ngày đều là bộ dáng nhu nhược, tính tình rất tốt, người cũng ôn hòa. Thực ra là nhát gan sợ phiền phức, là đồ bỏ đi, việc trong nhà cũng mặc kệ, một lòng một dạ chui vào sách y học, bác tôi vì thế mà luôn đau đầu."

Hill cẩn thận nghe xong, lãnh đạm nói: "Hóa ra là như vậy."

"Đúng vậy, nếu đổi thành gia đình bình thường, anh họ tôi còn có thể miễn cưỡng xem như nhân tài, nhưng ở Trác gia hắn chính là nhân tác ngu ngốc." Trác Khuynh không chút lưu tình nói: "Cho nên đối với hắn không cần thiết lãng phí thời gian nhiều như vậy."

Trong thư phòng thực an tĩnh, hơn nữa Trác Viêm cách Hill rất gần, cho nên hắn có thể nghe âm thanh microphone một chữ cũng không lầm. Hill lại nhìn hắn một cái, Trác Viêm vẫn là bộ dáng tùy ý, thấy anh nhìn lại đây mắt lập tức sáng lên, đôi mắt thâm thúy càng thêm say lòng người.

"Cẩn thận vẫn tốt hơn." Hill đặt tay lên bàn, ngón tay thon dài chạm trên mặt bàn: "Người Trung Quốc các cậu không có một câu ngạn ngữ là "tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền"* sao, cẩn thận một chút luôn tốt."

( "tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền" : xuất phát từ câu nói "Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền" (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Trong đây có thể hiểu là đối với mọi chuyện thì phải suy xét tỉ mỉ mới có thể duy trì bền vững đến mai sau.)

"Được rồi." Trác Khuynh đối với tác phong cẩn thận của anh có chút khinh thường, nhưng vẫn bất đắc dĩ gật đầu, cuối cùng còn không quên thêm một câu: "Cuối cùng nhắc nhở Riley tiên sinh một chút, chúng tôi có thể đợi anh chậm rãi xem xét, nhưng ngày sinh của bác tôi là không đợi người."

"Điều này tôi biết." Hill lãnh đạm nói, lại cùng gã hàn huyên vài câu rồi cắt đứt điện thoại. Anh ngẩng đầu nhìn người trước mặt... Ở quán bar nguy hiểm nhạy bén, ở trường học sinh ngoan ngoãn, ở nhà mềm yếu vô dụng còn ở trước mặt anh biểu hiện gian trá vô sỉ, người này rốt cuộc có mấy mặt? Rốt cuộc mặt nào mới là mặt thật của hắn?

Hill cho rằng mình nhìn người rất chuẩn, nhưng anh chưa từng gặp người như Trác Viêm. Người này tựa như đám sương mù, càng muốn thấy rõ càng cảm thấy mê hoặc, thế nên đến cuối cùng cho dù nhìn thấy cái gì đều không thể tin.

Trác Viêm thấy bà xã nhà mình im lặng đánh giá mình, mặt đầy vui mừng hỏi: "Như thế nào, yêu tôi?"

"Không." Hill lạnh lùng phủ nhận, hờ hững nói: "Tôi chỉ tự hỏi đến cuối cùng đặt cược ở ai sẽ có tỉ lệ thắng lớn hơn." Đây cũng là vấn đề mà anh đăm chiêu hỏi cả ngày hôm nay. Nếu lựa chọn hợp tác cùng Trác Viêm nguy hiểm mà anh gặp phải giảm đi rất nhiều, chỉ tiếc Trác Viêm người nay có thể ngoan ngoãn đem kỹ thuật cho anh? Trừ cái này ra thì còn có một chút làm anh để ý....

Trác Viêm sửng sốt, cười tủm tỉm hỏi: "Kết quả thế nào?"

"Anh." Hill chắc chắn nói, hoàn toàn không có chút nào do dự, tựa hồ đáp án này sớm đã lặp đi lặp lại dưới đáy lòng anh vô số lần, thế nên thời điểm nói ra cứ như thế thuận theo tự nhiên.

Trác Viêm cười tủm tỉm tiếp tục hỏi: "Vậy vì cái gì mà em không đánh cuộc với tôi?"

Lần này Hill chỉ liếc hắn một cái, không nói gì. Anh lại tự hỏi rốt cuộc báo thù hay lợi ích quan trọng hơn, rốt cuộc anh biết nếu lựa chọn cùng nam nhân này hợp tác thì chính phải phải chờ đợi lo lắng xử lý cái gì.

Trác Viêm đương nhiên biết trong lòng anh suy nghĩ gì, hắn lại cúi người xuống, đến khi hô hấp đều giằng co lẫn nhau mới dừng lại. Hắn thẳng thắn nhìn Hill, đôi mắt như bầu trời đêm thâm thúy xa xôi, dụ hoặc người không tự chủ được hãm sâu trong đó.

Hill bất động thanh sắc nhìn hắn, đáy mắt không có gợn sóng nào, không có chút nào cảm tình.

Trác Viêm trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười. Nụ cười này làm cho khuôn mặt anh tuấn của hắn càng thêm mê người, hắn nhìn bà xã mình, thấp giọng nói: "Tiểu bất nhẫn, tắc loạn đại mưu*. Những lời này đã nghe qua chưa?"

(*Tiểu bất nhẫn, tắc loạn đại mưu: một câu nói của Khổng Tử, nghĩa là "Không nhịn được điều nhỏ nhặt, sẽ làm hư chuyện đại sự" )

Vẻ mặt Hill ngừng lại, lạnh nhạt nói: "Nghe qua."

"Cho nên hiện tại em vì lợi ích thật lớn trước mắt, vì thị trường tương lại của Riley gia chỉ có thể nhịn." Trác Viêm nói xong kéo một bàn tay của Hill lên miệng hôn, mỉm cười nói: "Cho dù em phi thường, phi thường muốn làm thịt tôi."

Trác Viêm nói như vậy chính là nguyện ý chia sẻ kỹ thuật, Hill nhanh chóng rút tay mình về, nhìn hắn một lúc lâu sau, giống như suy xét lợi và hại trong đó. Trầm mặc một hồi rốt cuộc cũng hờ hững nói: "Anh thắng."

Trác Viêm ngồi dậy, cười tủm tỉm vươn tay: "Hợp tác vui vẻ."

Hill bắt tay hắn, lạnh nhạt nói câu "Hợp tác vui vẻ" liền nhanh chóng rút tay về.

"Tôi về sau muốn gọi em là bà xã." Quả nhiên sau khi mối quan hệ thay đổi, Trác Viêm liền khôi phục bộ dáng vô sỉ.

"Không được." Hill không chút nghĩ ngợi liền từ chối: "Đừng quên chúng ta bây giờ còn có mối quan hệ lao động."

Ánh mắt Trác Viêm sáng ngời: "Nghĩa là nếu giải trừ mối quan hệ lao động tôi có thể gọi em là bà xã?"

"Cũng không được."

"Vì sao?" Trác Viêm mặt đầy bi thương nhìn anh.

"Tôi không thích."

"Ồ." Trác Viêm gật gật đầu, hiểu rõ nói: "Vậy gọi là vợ* đi."

(Nguyên văn từ "con dâu" là "tức phụ" nhưng để trong trường hợp này mình thấy không hợp lý lắm.)

"Không được."

"Thê tử?" Trác Viêm nhướng mày.

"....."

Trác Viêm thấy anh không nói gì, hoang mang hỏi: "Cái này cũng không được sao? Vậy còn "nương tử", em cảm thấy thế nào? Hmm...... Trung Quốc cổ đại thật ra có cái gì mà tao khang chi thê* , xưng hô tiện nội** , em sẽ không thích những cái này đi?"

(*tao khang chi thê (vợ tao khang) ám chỉ người vợ (cũng là vợ cả) cưới khi chồng còn nghèo; tiếng Việt còn gọi là người vợ tấm cám (hay tấm mẳn).

**tiện nội: Từ chỉ vợ mình một cách khiêm tốn khi nói với người khác.)

Hill đột nhiên nắm quyền, hít một hơi mới chậm rãi thở ra, lạnh giọng nói: "Tôi nói không thích không phải chỉ xưng hô."

Trác Viêm biết rõ còn cố hỏi: "Vậy là chỉ cái gì?"

Hill mặt lạnh nhìn hắn, gằn từng chữ một nói: "Tôi không thích anh."

Trác Viêm chớp chớp mắt, vô tội hỏi: "Cái này liên quan gì đến việc tôi gọi em là bà xã?"

"....." Hill bỗng nhiên nhớ lại không thể theo cùng chủ đề với người đàn ông này, vì vậy hắn luôn có biện pháp kéo quỹ đạo chủ đề bình thường ngày càng xa hơn.

Trác Viêm cười tủm tỉm nhìn bà xã nhà mình trầm mặc, không sợ chết lại nói thêm một câu: "Nếu không nói lời nào nghĩa là không trả lời được, vậy quyết định về sau tôi sẽ gọi em là bà xã hoặc vợ* , em không thể......"

(*QT là tức phụ. Mình thấy thường được dùng với nghĩa là con dâu nhưng ở đây không hợp văn cảnh nên thay bằng vợ)

"Hill."

Trác Viêm vừa muốn nói hai từ "phản kháng" đã bị Hill đánh gãy, sửng sốt một giây đồng hồ mới phản ứng lại, trái tim đột nhiên nhảy dựng lên, hỏi: "Cái gì?"

"Về sau gọi tôi là Hill." Hill khó khăn lặp lại một lần, lãnh đạm nói: "Cái khác không được."

Trác Viêm đột nhiên cảm thấy chính mình đã tiến lên một bước lớn, tuy nhiên..... Tuy nhiên tên này cũng có những người gọi, nhưng lại có thể làm bà xã mình chủ động điều chỉnh, nghĩ như vậy hắn cảm thấy trong người như lửa đốt, khẩn cấp tìm một cái gì đó phát tiết.

Hill cảm thấy không khí trước mặt bỗng nóng lên, anh ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Ánh mắt Trác Viên vẫn như cũ thâm thúy, chỉ là trong đó có một tia cảm xúc khác. Cảm xúc này làm vẻ mặt hắn vốn vô hại giờ phút này nhìn qua trông rất quỷ dị, cho người ta loại cảm giác nguy hiểm khó tả.

"Nếu không có gì mời đi ra người." Loại nguy hiểm này làm Hill mơ hồ có chút không khỏe.

"Được." Trác Viêm tới gần anh, thấp giọng: "Em còn nợ anh một thứ."

Hill nhích lại về phía sau, hỏi: "Cái gì?"

"Nụ hôn chúc ngủ ngon."

Hill còn chưa kịp phản ứng lại đã bị một cỗ lực lớn kéo qua. Giống như đêm đầu tiên gặp nhau, đôi môi đó truyền đến một luồng hơi ấm, điểm khác biệt là lực đạo lần này không hề dã man thô lỗ, mà là thái độ đối đãi ôn nhu. Người đàn ông trước mặt thân thể căng cứng, đôi tay khẽ run, Hill biết hắn hết sức kiềm chế cái gì, mà đến tột cùng là cái gì trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng.

Trác Viêm cố gắng khống chế du͙ƈ vọиɠ của chính mình, mu bàn tay vì kiềm chế mà mạch màu đều lộ ra rồi. Hắn ôn nhu dán lên môi Hill, đầu lưỡi nhanh chóng nhẹ nhàng đưa vào trong quấn lấy lưỡi anh, sau đó liếm môi một chút rồi mới tách ra, thấp giọng nói: "Chúc ngủ ngon."

Động tác của hắn giống như đang đối xử với trân bảo, rất cẩn thận, tuy thời gian ngắn ngủi nhưng lại ẩn chứa vô số ý tứ hàm xúc triền miên, giống như hắn dù đã rời khỏi nhưng trong miệng vẫn có thể cảm giác được sự mê luyến mạnh mẽ, mê luyến đến gần như biến thành thành kính.

Cho nên làm người khác khó có thể sinh ra...... cảm giác chán ghét.

2.

Trác Viêm ngồi dậy cười tủm tỉm nhìn Hill, trong mắt chân tình còn chưa biến mất, nhưng không còn ý vị nguy hiểm như vừa rồi. Hắn nhìn bà xã nhà mình, thấy sắc mặt Hill bình tĩnh, ánh mắt vẫn không hề có một gợn sóng liền biết anh không nổi giận, lúc này mới cười nói: "Vậy chúc ngủ ngon."

Bà xã. Hắn dưới đáy lòng chậm rãi bổ sung.

Hill không đáp lời, chỉ cầm lấy văn kiện trước bàn tiếp tục xem, động tác cùng vẻ mặt giống lúc Trác Viêm bước vào cửa giống nhau như đúc, rõ ràng âm thầm bảo Trác Viêm hắn có thể đi rồi.

Trác Viêm sờ sờ cái mũi, tự nghĩ quyết định rời đi vẫn là thức thời nhất, chỉ là người này luôn luôn không hiểu cái gì gọi là thu liễm, ra đến cửa còn không quên cười tủm tỉm nói một câu: "Nhưng hiện tại tôi vẫn là bác sĩ tư nhân của em, cần thiết biết tình trạng thân thể của em, cho nên đừng quên sắp tới dành một chút thời gian làm bài kiểm tra toàn thân."

Hill nắm chặt văn kiện một chút, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt Trác Viêm phi thường vô tội nghiêm túc, nhưng lại cho người ta một loại hương vị khiêu khích rất xấu.

Giống như là cố tình, ngả ngớn, chắc chắn khiêu chiến điểm mấu chốt của anh.

Hill trầm mặc nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên buông văn kiện đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Hiện tại luôn đi." Anh không phải là muốn nhìn tôi lõa thể sao, được, tôi cho anh xem, thật muốn nhìn xem người hối hận cuối cùng chính là ai.

Trác Viêm đột nhiên chấn động, kinh ngạc mà nhìn anh, hắn vốn dĩ cho rằng Hill sẽ giống lần trước lạnh nhạt thoái thác, ai biết lần này thế mà lại đồng ý, Trác Viêm hơi hơi hé miệng, sau một lúc lâu mới mở miệng: "...... Hiện tại?"

"Đúng vậy." Hill chậm rãi đi về phía hắn, lãnh đạm nói: "Anh chuẩn bị tới phòng ngủ tìm tôi."

Trác Viêm chậm rãi thu hồi sự khiếp sợ của mình, nhìn Hill sau đó không quay đầu lại mà đi thẳng ra hành lang hướng đến phòng ngủ. Lúc này thân thể mới giật giật, sau đó kịch động chạy về thu dọn đồ đạc.

Trác Viêm đi vào phòng ngủ của Hill lúc anh vừa mới tắm xong, trên người tùy ý khoác bộ áo tắm, cổ áo mở rộng ra, lộ ra đường cong xương quai xanh duyên dáng, làn da nơi ngực nhẵn mịn, tóc của anh còn chưa lau khô, bọt nước theo cổ chậm rãi chảy xuống dưới, chảy xuống xương quai xanh rồi đến ngực, lưu lại một đưòng vết nước dài. Hết thảy đều vô cùng mê người.

Ánh mắt Trác Viêm nhìn cảnh đẹp trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy có chút khó để dời đi đôi mắt, bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút tự chuốc lấy cực khổ.

Hill nhìn hắn tiến vào, nói: "Bắt đầu đi." Anh nói xong kéo đai lưng áo tắm, ngay lập tức áo rơi xuống chân, giống như âm thầm mời gọi.

Trác Viêm đầu tiên là nhìn quần áo trên mặt đất, rồi mới từ từ nâng mắt lên nhìn dọc theo cặp đùi trắng nõn của anh, sau đó gần như lập tức nuốt một ngụm nước miếng. Đôi mắt hắn hơi trầm xuống, ngơ ngác nhìn anh, đi về phía anh từng bước, từng bước rất cẩn thận.

Hill mặt vô biểu tình nhìn người trước mặt, lạnh lùng nói: "Trác tiên sinh, anh phải thực hiện đúng y đức mà một bác sĩ có, tôi không hi vọng mình mất trắng tiền, giống như vừa rồi anh nói một câu "Tiểu bất nhẫn, tắc loạn đại mưu", tôi cảm thấy lời này rất đúng, anh nói phải không?"

"Đương nhiên." Giọng nói đã có chút khàn, Trác Viêm cười khổ một tiếng, mình rõ ràng là tự vác đá đập chân mình, nhưng có thể nhìn cảnh đẹp trước mắt vẫn thực đáng giá.

"Vậy là tốt rồi." Hill yên lặng đứng một chỗ, giống như chính mình toàn thân trần trụi chẳng hề để ý.

Trác Viêm thuần thục bắt đầu công việc, giống như làm kiểm tra thân thể, nội khoa: Huyết áp, nhịp tim, phổi, gan, lá lách, thận, đau bụng, ruột, hệ thần kinh; dư lại chỉ còn tai, mũi, họng, thanh quản, răng hàm mặt, điện tâm đồ* , siêu âm B, nội soi phổi, xét nghiệm...... Cần một số dụng cụ, không thể làm ở chỗ này, mà ngoại khoa...... Ngoại khoa......

(*điện tâm đồ: viết tắt là ECG, là phương pháp theo dõi hoạt động, tốc độ cũng như nhịp điệu của tim. Khi tim hoạt động, tim co bóp sẽ phát ra các biến thiên của dòng điện, lúc này điện tâm đồ là một đường cong có chức năng ghi lại các biến thiên đó. Thông qua đọc điện tim, ta có thể biết được khả năng tống máu của tim, biết được nhịp điệu và tốc độ của tim )

Chiều cao, cân nặng, cột sống, làn da, hạch bạch huyết, tứ chi khớp xương, tuyến vú, tuyến giáp, trực tràng, tuyến tiền liệt, tiết niệu, háng......

Trác Viêm đứng ở trước mặt Hill, từ từ chạm vào anh qua đôi găng tay cao su mỏng.

Hill người này cho người ta cảm giác rất lạnh, giống như máy móc không có tình cảm, giống như bất luận bộ phận nào trên cơ thể anh đều không hề tức giận mà lạnh băng hờ hững. Anh chỉ đứng yên một chỗ không nhúc nhích, làn da dưới ánh đèn càng trắng nõn trong suốt, mơ hồ thở ra một tầng lạnh băng, giống như một tác phẩm điêu khắc băng tinh xảo.

Ánh mắt Trác Viêm từ từ lướt dọc theo những đường nét tuyệt đẹp trên lưng anh, đôi mặt lại trầm xuống. Có một vết bớt bên trái thắt lưng của Hill. Hắn biết một số vết bớt đặc biệt có thể được di truyền từ gia tộc, mà trước mắt chính là ví dụ. Vết bớt này có hình dạng hoa tử đằng, hoa văn rất phức tạp, cứ như vậy mà lan tràn trên eo, rất quyến rũ, rất mê người.....

Hill cảm giác được phía sau không khí bỗng nhiên nóng lên, và cả không khí xung quanh cũng trở nên chật cứng, tựa hồ như đang cực lực áp chế cái gì, đầy sự khẩn trương cùng cảm giác nguy hiểm muốn bùng nổ. Anh híp đôi mắt lại một chút, vẫn như cũ không động đậy, anh chắc chắn nam nhân sẽ không làm gì.

Trác Viêm hít một hơi thật sâu, tay tiếp tục làm việc, chỉ là đồng tử hắn càng thêm thâm trầm, hô hấp cũng càng thêm dồn dập, mà mỗi lần thở ra hơi thở đều mang theo nhiệt độ nóng rực, giống như có thể lập tức đốt cháy không khí.

Thật muốn ném găng tay chạm trực tiếp vào anh, cũng thật muốn dùng môi thay thế tay chính mình.....

Trác Viêm chậm rãi vòng qua trước mặt anh, một bàn tay hắn cầm đèn pin, một bàn tay nâng cằm anh lên, hít một hơi thật sâu ổn định cảm xúc sắp bùng nổ của mình, nói: "Há miệng."

Hill nghe lời mở miệng ra, đôi mắt trầm ổn bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào, đối với nguy cơ trước mặt hoàn toàn làm lơ.

Thật là khiến người khác căm ghét sự lạnh nhạt này......

Trác Viêm bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, bực bội ném đèn pin xuống, một phen kéo anh hung hăng hôn xuống. Động tác của hắn vô cùng vội vàng và thôi bạo, mang theo ý vị xé rách rõ ràng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lập tức đem người lồng ngực ấn ngã xuống đất ăn không còn một chút dư thừa.

Trác Viêm vội vàng hôn anh, đôi mắt thẳng tắp nhìn anh, ánh mắt Hill vẫn không có nửa điểm cảm xúc. Trác Viêm hung hăng ở trên môi anh cắn một ngụm đến khi nếm mùi máu tươi mới buông ra, thở hổn hển hỏi: "Em chắc chắn anh sẽ không làm gì em có phải không?!"

Hill lạnh lùng nhìn hắn: "Anh có thể thử một lần."

Trác Viêm đột nhiên nắm chặt quyền, gân xanh trên mu bàn tay bỗng nhiên nổi lên. Thử một lần? Được, hắn thật sự muốn làm như vậy, chính là hắn không thể, thử một lần này lần tiếp theo hắn sẽ không còn cơ hội, hơn nữa mặc dù hiện tại hắn là "bá vương ngạnh thượng cung"* cũng không thực hiện được, trước mặt người này nếu không phải chính mình tự nguyện thì dù cường ngạnh thế nào cũng vô dụng, huống chi những người Riley gia không ăn chay.

(*bá vương ngạnh thượng cung: "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ" )

Hắn muốn chính là lâu dài, không phải nhất thời.

Lúc này đây bọn họ thật sự không có giở trò gì, điều này Hill biết, cũng hiểu rõ Trác Viêm, cho nên anh yên tâm, cho nên anh có thể không kiêng nể gì, bởi vì anh chắc chắn Trác Viêm là người thông minh, anh chắc chắn Trác Viêm sẽ không xằng bậy.

Sự thật chính là giống câu nói kia, "Tiểu bất nhẫn, tắc loạn đại mưu".

Trác Viêm lui về phía sau một bước, xoay người lại hai lần như con ngáo ộp, hít một hơi thật sâu giảm bớt du͙ƈ vọиɠ sắp bùng nổ của chính mình, sau đó mới từ từ làm công việc của mình xong.

"Được rồi, còn có mấy việc hiện tại không thể làm, hôm khác lại làm sau." Trác Viêm khàn giọng nói, sau đó dưới đáy lòng thề về sau kiểm tra loại chuyện này nhất định phải chờ hắn câu bà xã tới tay rồi là, bằng không trực tiếp có thể nghẹn chết hắn!

Hill hơi hơi gật đầu một cái, cầm lấy áo ngủ bên cạnh thong thả ung dung mặc vào: "Anh có thể đi rồi."

Trác Viêm lưu luyến nhìn thân thể hoàn mĩ rồi mới cắn răng mang theo một thân nội thương không cam lòng rời đi.

Cửa phòng ngủ truyền đến một tiếng "phịch", tựa hồ muốn nói người kia rời đi có bao nhiêu bực bội. Hill liếc qua đó rồi trầm mặc hướng đến đệm giường xa hoa chuẩn bị ngủ.

Thứ ánh sáng do lần quét mắt đó vẫn mang theo vẻ lạnh nhạt như ngày xưa, nhưng điểm khác biệt lần này là nó được xen lẫn với những tình cảm khác, mang theo chắc chắn, suиɠ sướиɠ, ý tứ thắng lợi, phi thường như là trả thù được thực hiện khi...... Vui sướng khi người gặp họa.

Chỉ là ánh mắt này Trác Viêm không nhìn được.

Tác giả có lời muốn nói: Tới tới tới, ngượng ngùng đối thủ, làm một cái vô lương tiểu kịch trường ——

Hill vui sướng khi người gặp họa cười gian, trần trụi thân thể lóe sáng những ngôi sao nhỏ, vênh váo tự đắc, không ai bì nổi nhìn Trác Viêm, kiêu ngạo nói: "Anh tới đi, anh nếu không sợ tôi kêu người Riley gia tới đá chết anh thì tới đi, nếu về sau đều nghĩ tới việc không bò lên giường tôi đều không muốn cùng tôi bên nhau, anh chính là bá vương ngạnh thượng cung, tới a ~"

Trác Viêm nuốt nuốt nước miếng, run run rẩy rẩy chỉ vào anh: "Em em em, không cần câu dẫn tôi!!"

Tôi câu dẫn anh?!" Hill vươn ngón tay chỉ vào mũi hắn: "Rõ ràng, là cái gì phải cho tôi kiểm tra thân thể, là anh khiêu khích tôi trước, còn tưởng tôi không biết anh đánh chủ ý gì? Thế nào, tôi đã cởi sạch, anh tới a ~"

"Tôi tôi sai rồi còn không được, lần sau không dám nữa không được sao?!" 1

Hill hừ một tiếng, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn tránh ra, chỉ để lại Trác Viêm rơi nước mắt, yên lặng mà ở góc tường cào cào, cào đến kẽo kẹt và tóe lửa khắp nơi.

@@

Hết chương 16.