Ôm Một Cái Nha!

Chương 17: Canh ba

Hai người gần gũi, đây vẫn là ở trong trường học, bọn họ lại đang ở vị trí bốn phương thông suốt. Bốn phía đều có sinh viên đi qua bên này.

Trì Bối cảm thụ được toàn bộ hơi thở Tần Việt dừng ở trên mặt mình, thần kinh căng chặt.

Cô cũng không phải một người hỏi mà không dám đối mặt, tuy rằng vừa rồi là nóng não mới hỏi ra nghi vấn dưới đáy lòng, nhưng không đại biểu cô không dám đối mặt trực tiếp với vấn đề này, chỉ là tâm lý cá nhân làm cho cô muốn trốn một chút, ít nhất phải chải vuốt cho tốt tâm tình của mình.

Theo như lời nhóm bạn cùng phòng, đầu tiên cô phải biết rằng chính là tâm tư của mình, sau khi nghĩ tốt mới tiếp tục.

Trì Bối yên lặng lui một bước, Tần Việt tới gần, cô càng tiếp tục lui, Tần Việt còn vẫn còn đang ép. Cho đến lúc cô dựa vào một cái cây đại thụ, không còn đường thối lui, hai người mới dừng lại.

Trong nháy mắt không khí cũng trở lên ái muội, lông mi Trì Bối run rẩy, há miệng thở dốc muốn nói chuyện, lời còn chưa nói ra, sinh viên từ bên khác đến không thấy rõ trạng thái của hai người, trực tiếp hô lên: "Tỷ tỷ, tờ trả lời của chúng em……"

Trong nháy mắt tiếp theo, Trì Bối đẩy Tần Việt ra, sắc mặt ửng hồng nhìn về phía hai người kia: "Xong rồi sao?"

Hai nữ sinh kia sửng sốt, ngơ ngác gật đầu: "Xong…… Xong rồi."

Trì Bối mỉm cười một chút, tránh Tần Việt đi về hướng các cô: "Để chị xem, hôm nay đã phiền toái đến các em, đã đến thời gian cơm trưa, đi ăn cơm trước đi."

"Được." Hai người tuy rằng khá tò mò với mối quan hệ giữa hai người, nhưng vậy cũng không dám hỏi nhiều.

Chỉ là…… Hai người kia đi về phía trước, còn không quên quay đầu lại nhìn Trì Bối với Tần Việt một cái, xong ghé đầu vào cùng nhau nhỏ giọng thảo luận, nhìn người ta rời đi, Trì Bối mới nhẹ nhàng thở ra.

Cô thật đúng là lo lắng…… Vì vừa mới làm ra hành động khác người.

Cô cúi đầu sửa sang bảng câu hỏi cho tốt, người đã đi lại về bên cạnh mình.

Tần Việt không nhắc lại việc vừa rồi, rũ mắt nhìn cô: "Đi ăn cơm trước."

"Anh…… không phải muốn ăn cơn cùng giáo lãnh đạo sao?"

Cô thì đi làm cái gì.

"Không muốn đi?"

Trì Bối tự hỏi hai giây, lắc đầu: "Không có."

Cô đi theo Tần Việt về phía cổng trường học, trong lúc này hai người một câu cũng không nói.

Nơi lãnh đạo trường học định ăn cơm kỳ thật cũng không xa, là một khách sạn gần trường học, nhìn qua rất cao lớn, đây hẳn là nơi thường dùng để tiếp đãi.

Khi hai người bọn họ đến, Tống Văn Hạo đã chờ ở cửa.

Khi Tống Văn Hạo nhìn thấy Trì Bối, trong ánh mắt rõ ràng có ý cười, sung sướng mà lên tiếng tiếp đón: "Chỉ chờ hai người."

Trì Bối hơi xấu hổ sờ sờ chóp mũi: "Xin lỗi, làm chậm trễ thời gian rồi."

Tống Văn Hạo xua tay: "Không có việc gì, Tần tổng đến muộn không sao."

Trì Bối: "……"

Ba người cùng nhau đi vào, ngồi bên trong tất cả đều là lãnh đạo trường học, ánh mắt nhìn về phía Tần Việt đừng nói có bao nhiêu thân thiết, vài người vào chỗ, vị trí của Trì Bối thật không may, vừa lúc ở bên cạnh Tần Việt. Bên kia Tần Việt…… là phó hiệu trưởng của đại học S.

Cô có chút đói bụng, uống nước trái cây đặt ở trước mặt mình xong thì vùi đầu ăn cái gì đó, kệ mấy người này nói chuyện với nhau, cũng ảnh hưởng không đến cô.

Trì Bối rất thích ăn xương sườn, hương vị xương sườn của khách sạn này cũng không tồi, cô ăn ngon lành, nhưng cũng không quá độ. Lúc bắt đầu vẫn còn luôn nghiêm túc ăn, cho đến…… cô phát hiện có điều không thích hợp, mỗi lần chờ cô gặm xong xương sườn, hoặc là xương sườn chuyển đến trước mặt cô đều sẽ dừng lại trong chốc lát.

Một lần có thể nói là trùng hợp, hai lần có thể nói là ngoài ý muốn, số lần nhiều thì lại kỳ lạ.

Cô cúi đầu, lặng lẽ liếc mắt nhìn bên cạnh, vừa lúc nhìn thấy Tần Việt thu tay đang đè ở bàn quay.

Trong lúc nhất thời, Trì Bối không biết nên biểu đạt cảm xúc nội tâm của mình như thế nào.

Trước kia ——

Người sẽ chú ý tới cô ăn cơm, chỉ có cha mẹ.

Cô chớp chớp mắt, thu hồi tầm nhìn.

……

Tuy rằng Tần Việt nói chuyện với phó hiệu trưởng, nhưng cũng thời thời khắc khắc chú ý hành động của người bên cạnh mình, nhìn thấy Trì Bối uống ly nước trái cây thứ ba, anh thấp giọng nói: "Uống chút nước ấm."

Trì Bối hậm hực thu tay lại, ừ một tiếng.

Lãnh đạo một bên nhìn, nhịn không được cười: "Tần tổng còn quản nhân viên cái này?"

Tần Việt cười nhạt, cũng không nửa điểm che lấp, giải thích: "Mặc kệ những người khác."

Trì Bối nghe, tim đập nhanh hơn vài phần.

Cô cảm giác Tần Việt có chút bất chấp tất cả, anh hẳn là biết mình biết được tâm tư của anh, cho nên cũng không che che dấu dấu, cái gì cũng biểu đạt rất trực tiếp, không hề hàm súc.

Mà trên thực tế, Tần Việt đúng thật là nghĩ như thế.

Lúc trước là lo sẽ dọa đến cô, nhưng hiện tại mà nhìn, lá gan Trì Bối lớn hơn so với trong tưởng tượng của anh. Vấn đề này, Tần Việt xem thường cô.

Anh vẫn luôn cho rằng, mình quá nhanh, biểu hiện quá mức rõ ràng sẽ dọa người ta mất, kết quả…… ngoài dự đoán.

Lãnh đạo trường học ngẩn ra, hai mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Trì Bối, cười cười nói: "Đã hiểu đã hiểu."

Tần Việt không giải thích nhiều.

Ăn cơm trưa xong, đã là hơn một giờ sau.

Bữa cơm này làm Trì Bối no căng.

Cô đi theo Tần Việt với lãnh đạo cùng nhau trở về trường học, ánh nắng buổi chiều ấm áp, lãnh đạo hàn huyên vài câu sau đó từng người giải tán, mà bọn họ còn cần phải ở đây đến buổi chiều mới rời đi được, dù sao còn có không ít đơn còn chưa có hoàn toàn xong.

Tống Văn Hạo đã tìm cớ rời đi từ khi hai người đến đây, bây giờ chỉ còn Trì Bối với Tần Việt đơn độc ở chung.

Cô không nhìn người bên cạnh, lập tức đi về vị trí ban đầu của mình, an an tĩnh tĩnh ngồi ở chỗ kia, bắt đầu sửa lại tư liệu chưa sửa tốt.

Không tốn nhiều thời gian, Trì Bối đã phân loại xong, cô nhìn chung quanh một vòng, vườn trường không nhiều người lắm, đại đa số sinh viên đã về ký túc xá nghỉ trưa, cô nghĩ nghĩ rồi móc ra bảng câu hỏi chưa điền của mình từ trong túi, lắp lại những câu trả lời của sinh viên điền vào, cũng không ai chú ý.

Khi Trì Bối đang hết sức chuyên chú điền, đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười.

"……"

Cô nhìn về phía Tần Việt đứng trước mặt, thoải mái hào phóng mà tùy ý cho anh xem tờ đơn của mình: "Tần tổng, ngài nếu không có việc gì để nói có thể đi ra một bên nghỉ ngơi."

Tần Việt nhướng mày, thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, chỉ là…… Trì Bối lại dịch ra xa, tránh cho đụng phải cánh tay người bên cạnh.

Ngồi xuống, Tần Việt bắt đầu tháo cà vạt, ngón tay thon dài cầm nút thắt kéo một phát xuống, cái cà vạt nghiêm cẩn lại cấm dục ban đầu treo lỏng lẻo trên cổ anh, đây còn chưa tính…… tháo cà vạt xong, Tần Việt còn bắt đầu cởi cúc áo áo sơmi, bắt đầu từ cúc cao nhất, ước chừng cởi hai cúc áo mới thôi.

Trì Bối không muốn nhìn, nhưng luôn không khống chế được chính tầm mắt mình.

Cô nhìn chằm chằm, ngay cả đơn cũng quên điền.

Làm xong hết thảy, Tần Việt lại gần bên cạnh cô, nhẹ mỉm cười: "Đẹp?"

Mặt Trì Bối đỏ lên, quay mặt đi nói thầm: "Tôi làm sao mà biết đẹp hay không đẹp."

Tần Việt nhẹ nhàng mà gõ mặt bàn, xem xét mang tai cô đỏ lên, thêm lời bình: "Ừ, khẩu thị tâm phi."

Trì Bối: "……"

Cô tức giận a.

Nghĩ nghĩ, Trì Bối đơn giản cũng bất chấp tất cả, trực tiếp hỏi: "Tần tổng, anh rốt cuộc muốn làm gì?"

"Nhìn không ra?"

"A?"

Anh không nhanh không chậm mà lấy một tờ bảng câu hỏi chưa điền, nói: "Tôi đang theo đuổi em."

Trì Bối: "……"

Nếu cô có thể nhìn ra thì thật thần kỳ. Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy Tần Việt nói rất đúng, làm cũng rất rõ ràng.

Cõng mình, mang mình đi chơi, khi mình đưa ra muốn cùng anh một tổ, cũng tất cả đều thỏa mãn cô. Trì Bối không biết người khác theo đuổi người ta là thế nào, nhưng Tần Việt…… Nếu không phải cô đột nhiên ý thức được, khả năng cho dù anh lại làm nhiều việc, cô cũng sẽ không nghĩ Tần Việt đang theo đuổi mình.

Trầm mặc một lát, Trì Bối nhìn anh viết, cũng thật lãnh đạm nga một tiếng: "Nhìn không ra."

Cô trực tiếp dỗi trở lại.

Tần Việt: "……"

Anh đột nhiên liền cười, liễm mắt nhìn chằm chằm cô một lát, thấp giọng hỏi: "Không còn gì muốn nói?"

Trì Bối ngây ngốc, lắc đầu: "Muốn nói gì?"

Tần Việt hơi cong khóe miệng, thần sắc nghiêm túc, nghiêng nghiêng đầu vào bên tai cô thấp giọng hỏi: "Có cho theo đuổi hay không."

Cho đến lúc trở lại khách sạn, trong đầu Trì Bối vẫn là những lời này.

Có cho theo đuổi hay không.

Lúc ấy cô túng quá, không dám trả lời liền thừa dịp có sinh viên lại đây dò hỏi trực tiếp lưu lại, chờ cô nói xong với sinh viên này, cũng không thấy Tần Việt đâu.

Đến lúc bọn họ rời trường học đi, người nọ cũng không trở về.

Buổi tối từ trường học rời đi, là Trì Bối với Tống Văn Hạo cùng nhau trở về, theo như lời nói của Tống Văn Hạo, tạm thời Tần Việt có chút việc cần xử lý, đã rời đi.

Trì Bối không để ý ừ một tiếng, ở dưới lầu tùy tiện ăn chút gì sau đó thì trở về phòng.

Nghĩ lại lúc biểu tình hỏi chuyện của Tần Việt, gương mặt còn có chút nóng lên.

Lúc ấy Tần Việt dường như không giống lắm với Tần Việt mà cô biết, cũng có loại nhu hòa nói không nên lời. Giống như người này chỉ có ở trước mặt mình mới có một mặt như thế. Trì Bối nằm ở trên giường nghĩ, cho tới khi Trì Bảo gọi điện thoại đến, suy nghĩ này của cô mới bị đánh gãy.

"Chị."

Trì Bảo ân hừ một tiếng, nhìn em gái khoanh chân ngồi ở trên giường: "Hôm nay cảm giác thế nào? Có mệt hay không?"

"Không mệt." Trì Bối nói: "Chúng em chính là đi dạo qua trường học một vòng, Tần Việt còn làm diễn thuyết ở trường học."

Trì Bảo a thanh, "Cái này chị biết."

Cô không hỏi việc của hai người, chỉ quan tâm trạng thái Trì Bối. Hai chị em tán gẫu, hàn huyên xong, Trì Bối đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: "Chị, em hỏi chị một vấn đề."

Trì Bảo: "……"

Cô cũng không phải rất muốn Trì Bối hỏi cô vấn đề kia, diễn thuyết buổi sáng kia, Trì Bảo nhìn, nếu là ngay cả bóng dáng của em gái mình cũng không nhận ra thì cũng không cần làm chị ruột. Nhưng càng là bởi vì như thế, cô liền càng không muốn đi đối mặt với chuyện này.

Ngàn phòng vạn phòng, dường như không thể phòng được.

"Muốn hỏi cái gì?"

Trì Bối hồ nghi mà nhìn cô, hơi mang nghi hoặc hỏi: "Vì sao chị lại khẩn trương như thế?"

Trì Bảo ngạnh hạ, trừng mắt nhìn cô: "Chỗ nào của chị khẩn trương?"

Trì Bối: "Chỗ nào cũng khẩn trương, chị có phải biết em muốn hỏi cái gì hay không?"

"Có quan hệ với Tần Việt?"

"Ừm."

Trì Bảo nghĩ nghĩ, cũng cho không được cô quá nhiều kiến nghị, chỉ nông cạn nói: "Tần Việt làm thương nhân mọi việc đều thuận lợi, còn mặt khác, chị không rõ ràng lắm, nhân phẩm sẽ không quá kém, nếu em thật sự thích chị sẽ không ngăn, nhưng là……"

"Cái gì?"

Trì Bảo cười gằn: "Nếu muốn cùng ở bên nhau với em, ít nhất anh ta phải vượt qua yêu cầu của chị."

Trì Bối: "…… Nga."

"Em lại có phản ứng này?"

Trì Bối chớp chớp mắt: "Bằng không còn muốn em có phản ứng gì." Cô làm nũng với Trì Bảo, rầm rì mà: "Chị, nếu là em làm cái gì, chị cũng sẽ không trách em đúng không."

"Em muốn làm cái gì?"

Trì Bối trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói: "Còn chưa có nghĩ ra đâu."

Trì Bảo: "……"

Cô không nên có bất cứ chờ mong gì với em gái mình.

Hai chị em nói chuyện tào lao hơn phân nửa tiếng đồng hồ mới tắt video.

Tạm thời Tần Việt có việc đi triển lãm khoa học kỹ thuật bên kia giúp chuyện, vừa lúc đều là người quen, liền lưu lại mở một hội nghị ngắn gọn.

Còn gặp nhiều thêm mấy người, đều là giữa bạn bè giới thiệu cho nhau.

Chờ sau khi kết thúc trở lại khách sạn đã là 8 giờ tối. Anh mới từ bên ngoài trở về thì đã gặp hai nhân viên khác của công ty.

Hai người hô lên: "Tần tổng."

Tần Việt hơi hơi gật đầu, thần sắc lãnh đạm: "Mới vừa ăn cơm?"

"Vâng, chúng tôi vừa mới từ bên ngoài trở về." Đại Trần nhìn về phía anh, cười cười nói: "Tần tổng vừa làm việc xong?"

Tần Việt ừ một tiếng, đột nhiên hỏi: "Trì Bối có ở cùng các cậu không?"

"Không." Tiểu Trần cũng không biết quan hệ giữa hai người bọn họ, nói câu: "Chúng tôi hỏi cô ấy, cô ấy nói không quá đói."

Nghe vậy, Tần Việt như có điều suy nghĩ trầm mặc xuống. Ra khỏi thang máy, anh lời ít mà ý nhiều nói: "Hôm nay vất vả, nghỉ ngơi sớm một chút."

"Vâng."

Tần Việt nhìn thang máy chậm rãi đi lên, gọi điện thoại cho Tống Văn Hạo, nói hai câu rồi trực tiếp cúp máy.

Tiếng chuông cửa vang lên, Trì Bối mới vừa tắm xong đi ra, tóc vẫn còn ướt. Cô nghĩ đến đối thoại buổi sáng, dán ở phía sau cửa hỏi một tiếng: "Ai nha."

"Là tôi." Tiếng nói trầm thấp của Tần Việt truyền đến.

Trì Bối dừng một chút, nghĩ nghĩ mở cửa nhô một cái đầu ra ngoài: "Tần tổng, đã trễ thế này còn tìm tôi có chuyện gì?"

Tần Việt nheo mắt, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn cô, đánh giá từ trên xuống, "Tắm?"

Thanh âm đột nhiên liền câm.

Trì Bối há miệng thở dốc, cảm thấy thân thể của mình mới vừa tắm xong còn nóng hơn. Cô yếu ớt nói: "Anh biết rõ còn cố hỏi."

Tần Việt cười, nhìn thân thể cô che ở cửa, thấp giọng hỏi: "Không muốn để tôi vào?"

"Không muốn." Trì Bối lời lẽ chính đáng cự tuyệt: "Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, không an toàn nha."

Tần Việt bị cô cười nhạo, duỗi tay vỗ vỗ khăn trên đầu cô, ánh mắt nhu hòa hỏi: "Đêm nay không ăn cơm?"

"Ừm, không ăn uống."

"Bởi vì tôi?"

"Ai bởi vì anh, anh đừng tự luyến a." Trì Bối cũng không biết sao lại thế này, từ cuộc đối thoại vào buổi chiều, cô đối với Tần Việt giống như càng ngày càng làm càn, cũng càng ngày càng có thể thả buông chính mình. Nói chuyện với Tần Việt cũng trở nên trực tiếp, cũng càng ngày càng có loại cảm giác cậy sủng mà kiêu.

Loại cảm xúc này, trước kia chỉ có ở trước mặt Trì Bảo. Bởi vì Trì Bối biết chị sẽ sủng mình, cũng yêu làm nũng với Trì Bảo mới có thể như thế.

Nhưng hiện tại…… cô không thể nói rõ cảm xúc trong lòng. Có lẽ là bởi vì Tần Việt đối với cô quá tốt, để cô có loại cảm giác Tần Việt cũng sẽ giống như Trì Bảo, vô điều kiện dung túng mình.

Tần Việt ý vị thâm trường liếc nhìn cô, "Xác định không tức giận?"

Trì Bối vô ngữ: "Tôi là người nhỏ mọn như vậy sao."

Cô là thật sự không tức giận, chỉ là khẩu vị không tốt lắm.

Tần Việt lười biếng đáp câu: "Em keo kiệt còn tốt hơn."

"Có ý tứ gì."

Tần Việt cười, đôi tay cắm túi dựa ở cửa phòng cô, ghé mắt nhìn cô nói: "Như vậy mới có cớ lại đây dỗ em."

Tim cô bang bang cuồng loạn, ngây ngẩn cả người.