Ôm Một Cái Nha!

Chương 3: Chạm tay

Bên trong nhà hàng, Trì Bảo cùng Trì Bối tới lúc còn sớm, chọn vị trí tốt gần bên cửa sổ, từ vị trí này có thể vừa lúc nhìn thấy khách ra vào nhà hàng. Nhà hàng được bao bọc bởi một cái sân, trên tường vây còn lan tràn một ít loại hoa Trì Bối không biết, nhìn rất đẹp.

Cô nhìn chằm chằm, đôi mắt sáng lấp lánh cùng Trì Bảo thảo luận: "Em cảm thấy cái bông hoa kia đẹp, ban công nhà chúng ta cũng làm một ít đi."

"Được."

"Còn có cái kia cũng không tồi, em thích."

Trì Bảo đáp ứng, vẻ mặt sủng nịch mà nhìn cô: "Đều nghe em."

"Được nha."

Hai người đang nói, có người quen đi đến. Trì Bảo nhướng mày, có chút kinh ngạc mà nhìn qua đi, Quý Bạch đạm đạm cười, chủ động đi tới chào hỏi: "Trì tổng."

Trì Bảo đứng dậy, nhìn mặt hai nam nhân phía trước, hơi hơi mỉm cười: "Quý tổng, Tần tổng."

Quý Bạch nhướng mày cười, nhìn về phía tiểu cô nương ngồi bên cạnh cố ý hỏi: "Đây là Trì Bối đi?"

"Đúng vậy." Cô nhìn về phía Trì Bối, ôn nhu nói: "Em chào hỏi đi."

"Xin chào Quý tổng, Tần tổng." Thanh âm Trì Bối so với Trì Bảo mềm mại hơn rất nhiều, vừa nghe chính là một tiểu cô nương.

Quý Bạch cười, quay đầu lại mắt nhìn Tần Việt, cười cười hỏi: "Trì tổng có để ý khi ngồi đây không?"

"Ngồi."

Cứ như vậy, Trì Bối cùng chị mình "thế giới hai người" biến thành thế giới bốn người, mà ngồi đối diện cô lại là Đại lão bản tương lai của cô.

Cô ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc mắt một cái, lại còn có thể cùng ánh mắt lão bản tương lai mắt đối mắt.

__________

Hương vị cơm chiều thật tốt, món ăn tinh xảo ngon miệng, không chỉ là nhìn cho đẹp mắt. Có thể làm nhà hàng ở đây thì hoặc là có bối cảnh hoặc là có thực lực, bằng không thì cũng không lập được.

Trì Bối không yên lòng ăn cơm, cô cảm thấy hương vị rất tốt nhưng cô cũng lại có chút thói quen hư khi ăn cơm, thích vừa ăn cơm vừa uống đồ chua chua ngọt ngọt. Nước chanh cùng nước mơ chua với các loại nước trái cây lung tung khác, uống hoài mà không chán.

Lần thứ ba ngẩng đầu đi xem, vẫn là không có người phục vụ đưa đồ lên. Nhưng đối diện chính là hai nam nhân không quá quen thuộc, chị cô còn đang cùng Quý tổng nói công việc, Tần tổng ngẫu nhiên cũng sẽ nói thêm hai câu, cho nên cô ngượng ngùng không dám đánh gãy, chỉ có thể tiếp tục chờ.

Đến lần thứ tư, Tần Việt nhấp ngụm nước bên cạnh, giơ tay lên. Lập tức liền có người phục vụ đi lên.

"Xin chào, ngài có cái gì phân phó sao?"

Ngón tay thon dài của Tần Việt gõ gõ trên mặt bàn, thanh âm trầm thấp hữu lực: "Bàn này còn chưa có mang đồ uống lên."

Người phục vụ sửng sốt, đỏ mặt xấu hổ, vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi lập tức đi hỏi một chút."

Tiếng nói vừa dứt, Trì Bảo lúc này mới phản ứng lại, nhíu mày nói: "Tôi nhìn bảo sao lại thiếu thiếu thứ gì đó." Ghé mắt nhìn về phía Trì Bối: "Ăn không vô?"

Trì Bối ở trước mặt chị mình vẫn luôn ngoan ngoãn, gật gật đầu ừ một tiếng: "Có chút."

Cô không thích uống nước lọc, cảm giác không có hương vị.

Trì Bảo bất đắc dĩ cười, ngẩng đầu mắt nhìn Tần Việt, ngữ điệu thanh lãnh: "Không nghĩ tới Tần tổng ăn cơm cũng thích uống đồ uống."

Tần Việt câu khóe miệng, không nói chuyện.

Quý Bạch ở một bên dàn xếp, ho một tiếng: "Nước trái cây chua chua ngọt ngọt, hương vị không tồi."

Đang thảo luận, người phục vụ đầy mặt tươi cười bưng đồ uống đi tới, đặt ở trên bàn bọn họ, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, có hơi chậm một chút."

Người vừa đi, Trì Bối duỗi tay liền muốn lấy, có một bàn tay cũng vươn tới giống cô…… Là tay của nam nhân.

Tay Trì Bối mới vừa chạm vào đồ uống, đối diện liền có một đôi tay bao phủ lên, vừa lúc đè nặng hai phần ba tay của cô, lòng bàn tay lạnh lạnh của nam nhân xẹt qua mu bàn tay của cô kéo đến từng trận tê dại.

Trong nháy mắt, Trì Bối chưa bao giờ cùng nam nhân tiếp xúc chân tay, vành tai lập tức đỏ lên.

Cô sửng sốt, khẩn trương thu hồi tay mình lại, nhìn về phía Tần Việt: "Cái đó…… Thật xin lỗi."

Tần Việt dừng lại, hơi rũ mí mắt nhìn ly nước còn đầy bọt nước chanh, vẫn không nói chuyện. Nhưng lại cầm ly nước, đặt ở bên cạnh Trì Bối.

"Uống đi."

Trì Bối hoảng hốt, giương mắt nhìn về phía nam nhân trước mắt, khuôn mặt rõ ràng, thần sắc hờ hững, phảng phất giống như vừa rồi cái gì cũng chưa phát sinh, không có đột ngột, cũng không có bất luận ái muội nào. Thậm chí còn anh còn thật đứng đắn mà mặt khác anh còn đem phân phát từng ly một.

Trì Bối giật giật khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn Tần tổng."

Quý Bạch liếc mắt, dưới đáy lòng xùy nhẹ, thầm mắng.

Đến nỗi Trì Bảo ở một bên, thật là trong nháy mắt phản ứng không kịp, chờ lúc phản ứng lại, cô nhìn chằm chằm ly nước chanh kia nghiến răng nghiến lợi mà mỉm cười: "Đa tạ Tần tổng, bất quá về sau vẫn là không cần anh phiền toái, em gái tôi chính tôi sẽ chiếu cố."

Tần Việt nghe, nhẹ mỉm cười, đuôi mắt chớp chớp, không nói chuyện.

Sau bữa ăn, bóng đêm đã bao trùm toàn bộ.

Xe đều dừng ở bãi đỗ xe bên ngoài, đoàn người cùng nhau đi qua. Đến bãi đỗ xe, Trì Bảo nhìn về phía hai người đối diện cười cười nói: "Bữa cơm này trước thiếu, sau có cơ hội sẽ bù lại."

Quý Bạch đạm đạm cười: "Được."

Trì Bảo gật đầu, nhìn Tần Việt: "Đi trước."

Trì Bối đi theo nói câu: "Hẹn gặp lại."

Tần Việt hiếm hoi nói một câu, đè nặng âm điệu, câu chữ rõ ràng nói: "Hẹn gặp lại."

Nhìn chiếc xe đỏ biến mất ở trước mắt, Quý Bạch xem xét người bên cạnh, hỏi: "Cảm giác như thế nào?"

Gió ban đêm đã có một chút lạnh lẽo, quần áo mùa thu càng ngày càng dày, lá khô rụng đổ rào rào, có tiếng vang sàn sạt.

Tần Việt liếc nhìn con mắt tò mò của Quý Bạch, mở cửa xe ngồi lên: "Muốn biết cái gì?"

Quý Bạch đi theo lên xe, cho xe rời đi, hỏi: "Tôi tò mò cậu rốt cuộc là có ý gì?" Nói xong, anh bổ sung thêm câu: "Đúng rồi, cậu như thế nào biết Trì Bối học đại học năm bốn đang thực tập?"

Nghe vậy, Tần Việt trầm mặc, không trả lời.

Một hồi sau, khi Quý Bạch cho rằng người này sẽ không trả lời, anh đột nhiên nói: "Cô ấy đã đến công ty chúng tôi nộp hồ sơ."

"Ai?" Đột nhiên Quý Bạch dừng xe lại, kinh ngạc nhìn anh: "Trì Bảo đồng ý?"

Ở bọn họ cái vòng luẩn quẩn này lâu rồi. Mọi người đều biết Trì Bảo có em gái, hơn nữa lại là muội khống, anh có thể đắc tội Trì Bảo, nhưng ai cũng không thể nói Trì Bối nửa câu không đúng.

Trong trí nhớ của Quý Bạch còn nhớ một chuyện rất rõ, khắc rất sâu, lúc ấy ở trong một tiệc rượu, công ty Trì Bảo cần đầu tư, Trì Bảo tham gia là vì kéo đầu tư. Nữ nhân muốn được đầu tư, trừ bỏ yêu cầu thực lực ở ngoài, ngẫu nhiên còn cần ra sức phối hợp. Không đề cập đến những thứ không thể nhìn thấy, ít nhất bồi uống rượu là nhất định phải làm.

Trì Bảo lúc ấy vì làm người đầu tư vừa ý, uống lên không biết bao nhiêu, thẳng đến lúc nhà đầu tư kia đáp ứng, người nọ đột nhiên nhắc tới Trì Bối, muốn Trì Bảo để em gái cùng uống. Chỉ cần em gái tới, việc này ngay lập tức thành.

Vậy sẽ có nhiều người, nhà đầu tư cũng không dám làm cái gì, chỉ là nói giỡn bảo em gái cùng tới.

Một câu này, Trì Bảo lúc ấy cái gì cũng chưa nói, mặt không đổi sắc cầm chén rượu trong tay, đứng lên, đem rượu rót từ trên đỉnh đầu nhà đầu tư đi xuống.

Rót xong, đối với nhà đầu tư tức giận, Trì Bảo trực tiếp đem ly hướng trên bàn ném một cái, cười lạnh nói: "Con mẹ nó các người cũng không nằm trong nước tiểu để nhìn xem chính mình trông như thế nào, đã lùn rồi lại nghèo. Thế mà dám kêu em gái tôi lại đây uống rượu?" Cô chỉ vào người nọ, từ đầu tới đuôi mắng một phen, đến cuối cùng còn không quên thả lời tàn nhẫn: "Trong lĩnh vực kinh doanh, khi dễ tôi, trêu chọc tôi như thế nào cũng không sao, nhưng em gái tôi không phải để đám cóc ghẻ như các người có thể phán đoán, các người thậm chí đều không xứng với em ấy."

___________

Sau đó, vẫn là Tần Việt cùng Quý Bạch ra mặt, giải quyết việc này.

Tưởng tượng đến đây, Quý Bạch liền nhịn không được cười: "Là người cuồng em gái, xác định có thể cho phép Trì Bối đi công ty cậu làm?"

Tần Việt gật đầu, duỗi tay xoa xoa ấn đường, lời ít mà nhiều ý nói: "Mai đi làm."

"Cậu phỏng vấn?"

Tần Việt ngó mắt anh ta, ừ một tiếng: "Cô ấy không cần cửa sau."

Ngụ ý thực rõ ràng, mặc dù là anh phỏng vấn, Trì Bối cũng không cần mình mở cửa sau cho cô.

Quý Bạch nghe ngữ khí này, như thế nào liền cảm thấy khó chịu.

"Lời này của cậu như thế nào có loại cảm giác giống như niềm tự hào của ông bố già?"

Tần Việt dừng lại, lạnh lùng liếc mắt anh ta: "Quá rảnh rỗi?"

Quý Bạch cười, trêu chọc nói: "Còn có một năm nữa mới tốt nghiệp, người nào đó thật đúng là…… khổ."

*****

Về đến nhà, Trì Bảo cùng Trì Bối đều mệt mỏi.

Trì Bối nhìn về phía chị gái tê liệt ngã xuống ở trên sô pha, hỏi: "Chị, chị muốn uống nước không?"

"Được."

Trì Bối đi phòng bếp lấy nước, trong nhà chỉ có hai người bọn cô ở, người làm ngẫu nhiên sẽ qua tới thu dọn, nhưng số lần rất ít. Hơn nữa chỉ cần là Trì Bối ở nhà,  cơm sáng chưa tối Trì Bảo có thể giải quyết, không cần người làm lại đây hỗ trợ.

Cha mẹ Trì Bối ở thời điểm sơ trung đã qua đời, chỉ còn lại các cô hai người sống nương tựa lẫn nhau.

Đưa nước cho Trì Bảo, Trì Bối nhìn cô uống xong, mới dính lại ngồi ở bên cạnh Trì Bảo, cọ cô làm nũng: "Chị, chị lần này đi công tác đi đã lâu, có phải công ty có chuyện phiền toái?"

Trì Bảo liếc nhìn cô, lấy ra di động xem tin tức: "Không có việc gì, một cái hạng mục mới muốn đầu tư."

"Cái gì vậy?"

"Một vòng đeo tay trí năng khá đặc thù." Cô không muốn nhiều lời, vỗ vỗ đầu Trì Bối nói: "Đừng lo lắng việc công ty, em làm tốt việc thực tập của em là tốt."

Ánh mắt Trì Bối sáng ngời, từ trên đùi bò lên, nhìn cô nói: "Chị yên tâm, Thần Việt dám đoạt hạng mục của công ty, em khẳng định báo thù cho chị."

Trì Bảo nhướng mày, buồn cười mà nhìn cô: "Báo thù như thế nào? Đi Thần Việt làm nằm vùng à."

"Đúng vậy." Trì Bối chớp chớp mắt: "Em thực tập xong liền về công ty, đi Thần Việt học tinh hoa của bọn họ, học được liền đi."

"Dạy hết cho đệ tử thầy chết đói có đúng không?" Trì Bảo cười, tưởng tượng đến này có thể làm nam nhân tràn đầy tự tin nào đó mệt liền cảm thấy tuyệt vời: "Tốt, chị chờ tin tức tốt của em."

"Vâng!"

••••••••••

Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau Trì Bối liền phải đi làm.

Nhà cô cách nơi làm việc không xa. Đầu tiên, hai chị em cũng không phải là ở nơi này. Sau này trong nhà xảy ra chuyện, công ty cũng có khó khăn, hai chị em liền đem biệt thự bán đi, mua một căn nhà ba phòng chính hai phòng ngủ gần công ty để ở, đủ cho hai người sống.

Trì Bối yêu ngủ nướng, nhưng nghĩ đến ngày đầu tiên đi làm không thể đến trễ, vẫn là cố gắng lấy tinh thần bò dậy, ăn sáng xong liền ra cửa.

Trì Bảo so với cô rời nhà đi sớm hơn, công ty của chị cùng Thần Việt lại ngược hướng, đầu tiên tính toán là đưa Trì Bối đi trước, nhưng bị Trì Bối cự tuyệt. Lão bản biết cô là em gái Trì Bảo đã là đủ rồi, cô không nghĩ ngày đầu tiên đi làm đã bị đồng nghiệp cũng biết cô là em gái của công ty đối thủ.

Buổi sáng gió thổi rất thoải mái, hôm nay vừa lúc trời đầy mây, Trì Bối cảm thấy hết thảy đều thật hoàn mỹ.

Cửa nhà có trạm tàu điện ngầm, từ nhà đi qua bảy tám trạm tàu điện ngầm, thật nhanh liền đến.

Thời điểm Trì Bối đến cửa Thần Việt, khoảng cách thời gian đi làm còn hai mươi phút, nhưng lúc này cửa đã có nhân viên ra ra vào vào làm việc, cô đem tư liệu giao cho bảo an, theo dòng người cùng đi vào.

Hôm nay có mười đồng nghiệp báo cáo đi làm, bộ nghiên cứu có năm người, ba nam sinh hai nữ sinh. Đến lúc ba tháng thực tập kết thúc có thể giữ lại chỉ có ba người.

Các đồng nghiệp từ bộ phận nghiên cứu đã đến đón họ đưa vào văn phòng và sắp xếp chỗ ngồi cho họ. Trì Bối ngồi ở gần cửa sổ, ngồi bên cạnh cô là học tỷ nghiên cứu sinh ở trong trường, cùng một chỗ tiến vào, tên là Tôn Hân Nhiên.

Sau khi giới thiệu với nhau, họ liền bắt đầu làm việc.

Trì Bối mới vừa ngồi xuống, cửa liền truyền đến xôn xao. Cô ngẩng đầu nhìn qua, đập vào mắt chính là nam nhân quen thuộc hôm trước mới cùng nhau ăn cơm xong.

"Tần tổng."

"Tần tổng như thế nào lại xuống dưới đây."

Tần Việt gật đầu, đối với đôi mắt nhìn mình mê mang, bất động thanh sắc, thấp giọng nói: "Lại đây nhìn chút."

Trợ lý Tống Văn Hạo bên cạnh, nhìn về phía các đồng nghiệp hỏi: "Nhân viên mới đều tới rồi?"

"Tới rồi." Có đồng nghiệp chỉ vào vài người bọn họ nói: "Đây là Tần tổng của chúng ta."

Vài người chào hỏi, Tần Việt đứng đấy, hai tay đút túi, nhìn về phía mọi người, tầm mắt dừng lại ở trên người Trì Bối chớp mắt một cái, chuyển sang chỗ khác.

Có đồng nghiệp đề nghị: "Tần tổng có muốn đối với nhân viên mới nói vài câu không, một đám này còn có hai nữ sinh."

Đuôi lông mày Tần Việt hơi chau lên, cùng quản lý nói hai câu liền phải rời khỏi. Đột nhiên, bước chân anh dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía Trì Bối bên này, giọng khàn khàn nói: "Trì……"

Nghe được một chữ quen tai, tâm Trì Bối tâm nháy mắt bị nhắc lên…… Này không phải là muốn kêu cô đi.

Ngàn vạn đừng nha.

Không nói là cô, ngay cả nhân viên bộ phận nghiên cứu khác đều ngây ngẩn cả người, theo bản năng nhìn về phía Trì Bối bên này.

Tần Việt nhìn phản ứng của thỏ con, khóe môi hơi cong, không chút để ý mà bổ sung: "Đi làm không được đến trễ."