Ôm Một Cái Nha!

Chương 39

Gần như là trong nháy mắt Trì Bối đã biết Trì Bảo muốn làm gì.

Cô nhìn hai người đột nhiên xuất hiện, có chút kinh ngạc.

Mặc dù lần trước cô đào được một chút bí mật từ trong miệng Tần Việt, biết được một vài chuyện của giám đốc Cố này, ví dụ như thân phận các thứ. Nhưng đương nhiên những thứ đó đều không phải là điều mà Trì Bối muốn biết, điều mà cô quan tâm chỉ là người này có thể là anh rể tương lai của mình, nhưng Trì Bảo không nghiêm túc giới thiệu cho hai người làm quen nên Trì Bối cũng làm như không biết.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lần này, hai người xuất hiện ở đây là định nói cho mình biết sao?

Cô mông lung nhìn hai người, há miệng, hồi lâu nói không nên lời được nửa chữ.

Vẫn là tiếng hô của đồng nghiệp ở một bên cạnh kéo Trì Bối lại.

“Mẹ ơi, đây đều là đến tìm Trì Bối sao?”

“Trì Bối, vậy đó có phải là bạn trai của cô không, đó chẳng phải là giám đốc Cố của tập đoàn Cố thị sao?”

“Trì Bối, cô giấu giếm thật là lợi hại, sao cô còn quen biết giám đốc Trì?”

Ngay cả Lý Tình Mỹ bên cạnh cũng kéo quần áo lại, để cô hoàn hồn: “Trì Bối, đừng ngây ra nữa, nên tỉnh táo rồi.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Trì Bối: “…”

Cô nhìn hai người kia, dở khóc dở cười. Ở trước mặt mọi người gọi: “Chị. Sao chị lại tới đây?”

Trì Bảo “hừ” một tiếng, đưa tay ôm vai Trì Bối nhìn về phía đám người tò mò xung quanh, còn rất trùng hợp nhìn thấy người mình từng hợp tác, là quản lý bộ phận nghiên cứu.

Quản lý bộ phận nghiên cứu nhìn Trì Bảo và Cố Ngôn Lễ, không khỏi kinh ngạc.

“Giám đốc Trì, giám đốc Cố, sao hai người lại ở đây? Giám đốc Tần hai ngày nay không ở công ty.”

Cố Ngôn Lễ gật đầu, lời ít mà ý nhiều: “Tới đón người.”

Quản lý: “…”

Trì Bảo chỉ vào Trì Bối giới thiệu với quản lý: “Quản lý Từ, đã lâu không gặp.”

Quản lý Tù: “Đúng là đã lâu không gặp. Giám đốc Trì đây là…”

Trì Bảo ngoài cười nhưng trong không cười: “Tới đón em gái tôi tan làm, chúng tôi đã hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm.”

Cô ấy cười nhạt một tiếng, đảo mắt nhìn một vòng nói: “Lúc chiều tôi còn nghe được không ít lời đồn, nói em gái tôi được xe sang trọng đưa đi làm bị người ta hiểu lầm, nên tôi cũng muốn ra mặt chứng thực một chút, người đưa con bé đi làm là tôi, người lái xe sang trọng cũng là tôi.” Cô ấy nhìn về phía quản lý trước mặt nói: “Quản lý Từ cảm thấy tôi đưa em gái đi làm là làm trái với quy định của công ty sao?”

Quản lý Từ nghẹn lời, cười cười: “Đương nhiên là không.”

Lúc này anh ta mới xem như là tỉnh ngộ, trước kia đã cảm thấy tên của Trì Bối giống Trì Bảo, nhưng bởi vì tướng mạo hai người không giống lắm, cũng không ai dám nghĩ đến. Hơn nữa nếu như là em gái nhà Trì Bảo thì cũng không cần phải đến Thần Việt chịu khổ, cho nên mọi người đều tự nhiên không suy nghĩ theo hướng  này.

Cho tới bây giờ mới tạo thành sự kiện Ô Long*.

(*: Chuyện nhầm lẫn, hiểu lầm.)

Sau khi mấy người hàn huyên, Trì Bảo dắt theo Trì Bối rời đi, còn có Cố Ngôn Lễ đi cùng.

“Má ơi, Trì Bối là em gái của Trì Bảo.”

“Còn có quan hệ không tệ với giám đốc Cố, cái này… quá lợi hại.”

“Cảm thấy Trì Bối mới là quý tộc nhỉ, buổi sáng có ai còn nói cô ấy trèo lên cái gì đó, nhà người ta vốn dĩ là có tiền đó, trời ạ.”

“Đúng đúng đúng.”

Mấy người thảo luận, cũng không thấy được sắc mặt của Tôn Hân Nhiên và Minh Tâm khó coi cỡ nào. Hai người bọn họ khó mà tin được nhìn hai chiếc xe kia lái đi, một trước một sau, đủ để chứng minh tới làm gì.

Tôn Hân Nhiên cắ.n môi dưới, hung tợn trừng mắt.

Minh Tâm liếc nhìn cô ta một cái, lung lay tay của cô ta, thấp giọng gọi một tiếng: “Hân Nhiên, không sao chứ.”

Tôn Hân Nhiên quay đầu liếc nhìn chị ta một cái, híp híp mắt lại: “Chị nói xem.”

Minh Tâm bị cô ta oán giận, không lên tiếng.

Tôn Hân Nhiên nhìn đuôi xe kia biến mất không nhìn thấy gì nữa, hỏi một tiếng: “Trì Bối thực sự là em gái của Trì Bảo?”

Cô ta biết Trì Bảo, công ty làm khoa học kỹ thuật vốn không nhiều, công ty nhà Trì Bối tên là công ty khoa học kỹ thuật CIC, là một công ty tên tiếng Anh rất có tên tuổi, ít nhất là tất cả bọn họ đều biết. Có điều bởi vì nhiều nguyên nhân, vấn đề của công ty khoa học kỹ thuật này đại khái là lịch sử xa xưa, thành lập rất lâu năm rồi, nhiều tư tưởng vẫn còn khá là cũ kỹ, không sáng tạo mới mẻ bằng Tần Việt cho nên nhiều người chọn Thần Việt hơn.

Nhưng không tìm Thần Việt thì đại đa số cũng sẽ đến chỗ CIC.

CIC và Thần Việt vẫn luôn đối đầu, cho nên không ai nghĩ tới em gái của bà chủ CIC sẽ làm việc ở Thần Việt, còn chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ.

Minh Tâm: “Tới đón như vậy rồi chắc là đúng đó.”

Tôn Hân Nhiên “hừ” lạnh một tiếng, cũng không muốn nghe những lời tán dương và hâm mộ xung quanh nữa, quay người bỏ đi. Để lại Minh Tâm đứng tại chỗ.

Minh Tâm mắt lạnh liếc nhìn nhưng vẫn đi theo.

“Hân Nhiên, chờ chị một chút.”

Sau khi lên xe, Trì Bối nghĩ đến hình ảnh vừa rồi mới nhịn không được bật cười.

Cô nhìn chiếc xe đi theo phía sau, đưa tay chọt chọt cánh tay Trì Bảo hỏi: “Đó là anh rể tương lai của em?”

Trì Bảo liếc cô một cái: “Không phải.”

Trì Bối: “A, vậy sao lại tới chống lưng cho em?”

Trì Bảo nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó là Tần Việt gọi tới.”

Trì Bối: “…”

“Vậy sao em không biết?”

Trì Bảo chọt chọt mặt cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Em thì biết cái gì, đồ ngốc.”

Thật ra Cố Ngôn Lễ thật sự là do Tần Việt gọi tới, mặc dù Trì Bảo không biết quan hệ của hai người đàn ông này sao lại tốt thế. Điểm ấy cô ấy không quá tò mò, dù sao cũng là người làm ăn, không có kẻ địch vĩnh cửu cũng không có đồng mình vĩnh hằng, đại đa số đều là như vậy. Ngoại trừ bản thân thì những người còn lại đều là bạn bè.

Tần Việt buổi chiều mới nhận được tin tức ở công ty, anh vừa mới tỉnh ngủ, tin tức có liên quan đến Trì Bối nên Tống Văn Hạo báo lên rất nhanh, ngay sau đó Tần Việt lập tức muốn trở về công ty một chuyến, nhưng chỗ bà ngoại hiện tại quả thật không yên lòng.

Huống chi, lúc anh ở cùng Trì Bối, Trì Bối vẫn luôn muốn công khai muộn một chút, hiện tại tạm thời chưa thể công khai.

Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, anh gọi điện thoại cho Quý Bạch, thật đúng lúc, Quý Bạch đang nói chuyện hợp tác với Cố Ngôn Lễ, chuyện đón người này bỗng rơi lên vai Cố Ngôn Lễ. Còn Cố Ngôn Lễ vì sao lại đến, đó đương nhiên là bị bạn gái của mình vứt bỏ nên mới tới.

Bạn gái anh ta muốn đón em gái tan làm ăn cơm, vậy anh ta cũng đi đón em gái tan làm… còn có thể cùng nhau ăn cơm hay không thì tạm thời vẫn chưa biết được.

Việc này là lúc Trì Bảo nhìn thấy Cố Ngôn Lễ dừng xe ở cổng công ty hỏi được.

Lúc Trì Bối nghe những lời nghiến răng nghiến lợi này của cô ấy, nhịn không được nở nụ cười.

“Chị, em thấy anh rể rất đẹp trai.”

Trì Bảo: “Có đẹp trai bằng Tần Việt không?”

Trì Bối có chút phân vân, nhíu nhíu mày nói: “Không phải cùng một kiểu, Tần Việt có chút ngang tàng, còn anh rể là kiểu đàn ông kiêu ngạo, giơ tay nhấc chân đều tao nhã, là kiểu quân tử ấy, chị không cảm thấy à?”

Tần Việt … thoạt nhìn nhìn cũng không giống một chính nhân quân tử.

Nghe vậy, Trì Bảo tranh thủ liếc một cái, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô: “Em đó, vẫn còn trẻ tuổi.”

Cố Ngôn Lễ là quân tử? Ha, vậy chắc anh ta là quân tử xấu xa, quân tử nhiều quỷ kế nhất nhất thế giới rồi.

Trì Bối: “…”

“Vậy đợi chút nữa rồi cùng nhau ăn cơm đi.” Trì Bối chớp mắt: “Chị giới thiệu cho em làm quen một chút?”

Trì Bảo không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.

Đến cửa ra vào cũng không đuổi người đi nghĩa là đồng ý muốn giới thiệu làm quen.

“Muốn ăn gì?”

“Lẩu đi.” Ánh mắt Trì Bối sáng lên: “Anh rể ăn lẩu không, chúng ta về nhà nấu được không, bên ngoài quá lạnh, em muốn quay về mái nhà ấm áp!”

Trì Bảo không trả lời, gọi một cuộc điện thoại đi, vừa kết nối liền gọn gàng dứt khoát hỏi: “Em gái em hỏi anh có ăn lẩu không?”

Cố Ngôn Lễ không hề nghĩ ngợi đáp: “Ăn.”

Ba người thẳng tiến về nhà, nửa đường còn đi siêu thị một chuyến.

Vì thân phận đặc biệt của mình, Cố Ngôn Lễ bị Trì Bảo áp chế không cho xuống xe, chỉ cho ngồi trong xe chờ.

Trì Bối vừa mới đi vào siêu thị, Tần Việt đã gọi điện thoại đến cho cô: “Về đến nhà chưa?”

“Chưa đâu.” Trì Bối nhỏ giọng nói: “Em và chị em đang ở siêu thị mua thức ăn, định về nhà nấu cơm.”

Tần Việt ừm một tiếng, xoa xoa mi tâm: “Chuyện của công ty sao cũng không nói với anh một tiếng?” Anh đè ép giọng hỏi: “Trì Tiểu Bối, không chịu uất ức chứ?”

Trì Bối cười: “Có, anh về đền bù cho em đi.”

“Được.” Tần Việt nhẹ giọng đồng ý: “Buổi tối ăn cái gì?”

“Buổi tối anh còn bận không, có muốn tới nhà em không?” Trì Bối che điện thoại, giọng nói ngọt ngào mềm mại, có chút mong đợi: “Em đề nghị ăn lẩu, sau đó… giám đốc Cố kia cũng cùng đi, cho nên ba người tụi em ở nhà ăn lẩu, anh muốn tới không?”

Lúc Trì Bối chưa công khai quan hệ của hai người bọn họ, tiếng anh rể này Trì Bối sẽ không nói với người khác, chỉ dùng để trêu chọc chị gái mình thôi.

Tần Việt nghe giọng nói của cô, trái tim ấm áp, cũng có chút rung động.

Bạn gái mình yêu kiều mềm mại mời mình đến nhà cô ấy ăn lẩu, thậm chí còn mang theo một chút cảm giác thần bí, anh sao có thể không đi được chứ.

“Được, bây giờ anh tới.”

“Hả?”  Trì Bối sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi: “Thật sao, anh có thời gian tới?”

Cô còn tưởng rằng Tần Việt không rảnh tới đây chứ.

Tần Việt trầm thấp cười một tiếng, giọng nói tê tê dại dại rót vào tai: “Bạn gái cũng mời rồi, lý nào lại từ chối chứ.”

Thật ra là anh nghe được khát vọng trong lời nói của Trì Bối, cô thoải mái ở trước mặt chị mình, nhưng có thêm một Cố Ngôn Lễ, Trì Bối có thể sẽ dè dặt. Lúc cô dè dặt thì sẽ theo bản năng tìm kiếm một lá chắn, lá chắn này có thể là Trì Bảo, cũng có thể là Tần Việt.

Hôm nay, Trì Bảo chắc chắn phải săn sóc bạn trai của chị ấy, nên Trì Bối cũng hy vọng Tần Việt có thể đi để săn sóc mình một chút.

Một chút tâm tư nhỏ nhặt đó cô ngại nói ra, nhưng Tần Việt hiểu.

“Nếu không có thời gian, thật ra cũng có thể từ chối em.”

“Có thời gian.” Tần Việt kiên nhẫn dỗ dành cô: “Bây giờ anh tới, nếu mọi người nấu xong rồi thì ăn trước đi.”

“Không nhanh như vậy đâu, anh tới đi, chú ý an toàn.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Tần Việt đi tìm bác sĩ, tranh thủ rời đi mấy tiếng, không có vấn đề quá lớn.

Thật ra bác sĩ đã sớm bảo anh về nghỉ ngơi, chỉ có điều Tần Việt không an tâm mà thôi, kiên trì ở lại trông coi.

Trong siêu thị, Trì Bảo ở sau lưng cô ló đầu ra: “Tần Việt cũng tới à?”

“Ừm ừm.” Mắt Trì Bối lóe sáng ánh sao nhìn cô ấy: “Được không?”

Trì Bảo cười: “Đương nhiên là được, vậy thì cùng đi đi, nhiều người càng vui.”

“Ừm ừm.”

Trì Bối chọn đồ ăn: “Vậy mua nhiều thức ăn một chút đi.”

Trì Bảo nhìn chằm chằm cô hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Tiểu Bối Bối.”

“Hửm?”

“Có thể không quen lắm, em có ngại không? Có cần chị tìm thêm mấy người bạn thân thiết tới không? Ví dụ như hai người nhà giám đốc Quý cả bạn cùng phòng của em nữa, cùng đến nhà ăn bữa cơm đi.”

Trì Bối do dự hai giây, suy nghĩ một chút lắc đầu: “Vẫn là thôi đi, lần sau lại mời bọn họ đến nhà ăn cơm.” Trì Bối nhỏ giọng nói: “Trọng điểm hôm nay không phải là anh rể à… mời nhiều người không được đâu.”

Trì Bảo: “…”

“Vậy tùy em.”

“Ừm ừm.”

Có điều, Cố Ngôn Lễ dễ nói chuyện hơn Trì Bối nghĩ nhiều, hơn nữa không hổ là thương nhân, cái gì cũng có thể nói được, chủ đề vô cùng rộng, tóm lại là khá đa tài, càng trò chuyện càng khiến Trì Bối cảm thấy bội phục sâu sắc.

Mấy người mua đồ xong, Trì Bảo không biết nấu ăn, nhưng trợ giúp và gọi thức ăn ngoài lại là sở trường của cô ấy, Trì Bối chỉ phụ trách đồ ăn của lẩu, còn số còn lại đều là Trì Bảo gọi thức ăn ngoài đưa tới.

Về phần Cố Ngôn Lễ, vừa vào nhà đã đi nhận điện thoại, đến phòng làm việc của chị cô.

Lúc tiếng chuông cửa vang lên, Trì Bối chạy chậm ra mở cửa, nhìn người đàn ông hai ngày không gặp, nụ cười trên mặt cô rõ ràng rực rỡ hẳn.

Tần Việt hơi cụp mắt xuống nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười: “Trì Tiểu Bối.”

“Hả?” Trì Bối cười, đưa tay ôm lấy anh: “Giám đốc Tần không đến trễ nhỉ.”

Tần Việt cong cong môi, đưa tay xoa xoa tóc cô, còn tiện cúi xuống hôn một cái: “Anh tới rồi.”