Ôm Một Cái Nha!

Chương 47

Nghĩ đến đây, Trì Bối luộc mình trước rồi.

Mặt của cô đỏ lên, nhìn qua người đàn ông cách đó không xa, đáy mắt tỏa sáng, giống như trong mắt chỉ chứa được một người đàn ông là Tần Việt.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lý Tình Mỹ ở bên cạnh nhìn, không nhịn được cười ra tiếng.

Cô ấy nhỏ giọng nói: “Trước kia khi chưa phát hiện ra hai người yêu nhau, không cảm thấy gì, nhưng lúc này… cảm thấy đâu đâu cũng là cơm chó.”

Ánh mắt hai người va vào nhau, còn có thỉnh thoảng nhìn nhau, tầm mắt của Tần Việt lúc nào cũng rơi trên người Trì Bối, khiến cho người ta có chút hâm mộ.

Trì Bối cười, cong cong môi: “Rõ ràng như vậy sao?”

“Người ngoài để ý thì cũng sẽ thấy thôi.”

Trì Bối nghe, gật gật đầu: “Hình như là vậy.”

Một khi có một loại suy nghĩ đó, bạn sẽ cảm thấy mỗi một hành động của hai người này đều vô cùng ngọt ngào, tràn đầy cảm giác mờ ám. Người bên ngoài nếu cẩn thận một chút quả thật có thể nhìn ra được.

Hai người đang trò chuyện, xung quanh vẫn có người đang líu ríu tán gẫu.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Cho dù không thể cởi nút áo sơ mi của anh ấy, tôi cũng muốn cài lại cho anh ấy, luôn cảm thấy kiểu đàn ông này… cảm giác hormone nam tính tràn đầy.”

“Trời ạ, cô nói chuyện như vậy… tôi đột nhiên cũng có loại cảm giác này.”

“Đúng không, thật là muốn yêu đương với Tần Việt.”

“Ha ha ha, đừng nghĩ nữa… không có hy vọng.”

Nghe đoạn đối thoại bên cạnh, Lý Tình Mỹ nhìn vẻ mặt của Trì Bối: “Không ghen chứ?”

Trì Bối cười, bình chân như vại, sau khi cười một lát cô mới đến gần bên cạnh Lý Tình Mỹ nhỏ giọng nói: “Áo sơ mi của anh ấy là em cài.”

Cho nên ghen gì đó dường như không cần thiết. Bởi vì một thân Tần Việt đang mặc, đều là cô lựa chọn và chuẩn bị cho anh, cà vạt là Tần Việt dạy thắt, nút áo sơ mi là cô đỏ mặt cài cho anh, tính ra… mình đã rất lời rồi, cũng không cần phải ăn loại giấm chua hoàn toàn vô nghĩa này.

Mặc dù nghe thấy trong lòng vẫn sẽ có chút không vui, nhưng chuyện này cũng đủ để chứng minh ánh mắt Trì Bối tốt.

Lý Tình Mỹ: “…”

Cô ấy không phải đến để ăn cơm chó đâu nhé.

Hai người ở một bên trò chuyện, đến lúc Tần Việt chính thức giới thiệu sản phẩm thì mới ngừng.

Giọng nói Tần Việt êm tai, trầm thấp có sức hấp dẫn, cho dù là cầm micro nói chuyện cũng làm cho người nghe có chút rung động.

Trì Bối ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trên sân khấu, chỉ cảm thấy mỗi một chữ, mỗi một câu trong miệng Tần Việt nói ra đều vô cùng động lòng. Đó là một người đàn ông rất ưu tú, là bạn trai của Trì Bối cô.

Nghĩ đến đây, Trì Bối cong cong mặt mày, vô cùng vui vẻ.

Tần Việt đảo mắt nhìn một vòng, sau khi chạm tới ánh mắt của bạn gái mình, cong môi cười cười.

Nụ cười này ngược lại khiến những cô gái khác dưới sân khấu hét lên.

Anh nói xong ý tưởng của người máy tình yêu, sau khi giới thiệu qua sản phẩm, công việc sau đó giao cho nhân viên khác giải quyết, bản thân Tần Việt chỉ lộ mặt, hấp dẫn sự chú ý của mọi người đối với người máy tình yêu mà thôi.

Anh vừa đi xuống từ trên sân khấu, định đi tìm bạn gái bỗng bị người quen cản lại.

“Giám đốc Tần.”

Tần Việt cười nhạt một tiếng, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông phía trước: “Giám đốc Úy, sao ông lại có thời gian rảnh tới đây?”

Giám đốc Úy nhìn qua người trẻ tuổi trước mắt cười cười, gật đầu nói: “Nghe nói người máy của Thần Việt không tệ, tôi tới xem một chút.” Ông ta bình luận: “Vừa mới xem một vòng, quả thực rất tốt, lần này lại tiến bộ rồi.”

Trải qua chuyện lần trước, mặc dù giám đốc Úy tức giận Tần Việt, thế nhưng biết có một số việc không gấp được, cần tiến hành dần dần, từ từ làm.

Ông ta đưa tay chỉ Úy Tử Thiến bên cạnh, mỉm cười nói: “Thiến Thiến nhà chúng tôi vừa rồi cũng nghe, cực kỳ tò mò đối với ý tưởng thiết kế người máy này của giám đốc Tần cậu, muốn hiểu rõ nhiều hơn, giám đốc Tần có thời gian giải thích một chút không?”

Ông ấy cũng nói như vậy rồi, Tần Việt cho dù muốn đi tìm Trì Bối cũng phải giải thích.

Anh có thể không cho Úy Tử Thiến mặt mũi, nhưng mặt mũi của giám đốc Úy dù sao vẫn phải giữ lại, huống chi lần này xung quanh còn có không ít người trong giới kinh doanh, ai cũng đang nhìn, đều là người trong ngành, không cần phải làm đến mức cả đời không qua lại với nhau.

Tần Việt gật đầu: “Đương nhiên.”

Anh dừng lại một lát, cười nói: “Có điều thiết kế cũng không phải do một mình tôi hoàn thành, nếu như cô Úy muốn hiểu rõ hơn, đồng nghiệp ở bộ phận nghiên cứu của chúng tôi có thể tới giải thích cho cô.”

Vẻ mặt Úy Tử Thiến cứng đờ, ngước mắt nhìn về phía Tần Việt, trầm mặc giây lát nói: “Không cần, giám đốc Tần tùy tiện nói một chút là được.”

Cô ta khẽ cười nhẹ nhàng: “Tôi vẫn rất thích nghe giám đốc Tần nói, đây là sản phẩm của công ty anh, hẳn là không có ai hiểu rõ hơn giám đốc Tần đâu.”

Đâm lao phải theo lao.

Tần Việt gật gật đầu: “Được, tôi nói một chút với giám đốc Úy và cô Úy đây.” Anh đảo mắt nhìn một vòng: “Chờ một chút, tôi gọi bạn gái của tôi đến, cùng nhau giảng giải cho giám đốc Úy và cô Úy, cô ấy là lập trình viên cho thiết kế người máy tình yêu lần này, có nhiều thứ tôi không hiểu rõ bằng cô ấy.”

Giám đốc Úy: “…”

Úy Tử Thiến: “…”

Sắc mặt hai người rất khó coi, hoàn toàn không nghĩ tới Tần Việt sẽ dùng chiêu như vậy.

Nhưng lúc này, nếu hai người từ chối thì càng khiến cho tình hình khó xử.

Giám đốc Úy không hổ là người trải qua sóng to gió lớn, vẻ mặt chỉ thay đổi một giây liền trở về như cũ, gật gật đầu, vui tươi hớn hở nói: “Được, gọi cô bé đến đi, tôi cũng không biết em gái của giám đốc Trì, cô gái này nghe nói trông không giống giám đốc Trì lắm.”

Thật ra sao lại chưa từng thấy chứ, từ lần trước Tần Việt làm ông ta mất mặt ở buổi tiệc sinh nhật, giám đốc Úy đã cho người đi điều tra Trì Bối ngay trong đêm luôn rồi.

Lần này nói chưa thấy đơn giản là giả vờ giả vịt thôi.

Tần Việt không để ý những chuyện này, cũng làm vẻ như vậy, cười nhạt một tiếng nói: “Được.”

Trì Bối nhìn Tần Việt bị người ta ngăn lại, cô không gấp, chậm rãi tìm một chỗ ở bên cạnh ngồi xuống, vặn nước uống.

Người cách đó không xa cô biết, tiệc sinh nhật lần trước qua đi, Trì Bối đã nói với cô thân phận của hai người kia, thậm chí còn tìm ảnh chụp ra cho cô xem, vì phòng ngừa tương lai một ngày nào đó gặp mà không nhận ra, trong lòng không hiểu rõ. Cho nên vừa rồi lúc nhìn thấy, cô không có phản ứng quá lớn, trong đầu chỉ hiện ra một suy nghĩ.

… Vẫn chưa hết hy vọng nhỉ.

Cô biết Tần Việt ưu tú, người nhớ thương đến cũng nhiều, chỉ có điều nhớ thương công khai như vậy… lại còn là người cô biết, luôn cảm thấy có chút không thoải mái. Còn không thoải mái hơn mấy lời thảo luận vừa rồi nghe được của những người kia.

Cô thỉnh thoảng liếc nhìn Tần Việt bên kia một cái, cảm xúc thay đổi không lớn.

Tôn Hân Nhiên cũng tới rồi, lúc này đang đứng bên cạnh Trì Bối, cùng cô nhìn về phía Tần Việt bên kia. Cô ta quan sát vẻ mặt của Trì Bối, nhìn không ra bất kỳ thứ gì.

Trầm mặc một lúc, Tôn Hân Nhiên đột nhiên cười nói: “Trì Bối, em biết người cách đó không xa ngăn đón giám đốc Tần là ai không?”

Trì Bối xốc mí mắt lên, cực kỳ lạnh nhạt liếc nhìn cô ta một cái: “Không biết.”

Tôn Hân Nhiên nhướng mày, hơi có vẻ đắc ý: “Đó là giám đốc Úy, cũng biết chứ?” Cô ta mỉm cười nói: “Chính là giám đốc Úy mà lần trước lúc sinh nhật Tống Cao chúng ta thảo luận, ông ấy vừa ý giám đốc Tần làm con rể, lần này lại gặp mặt, nói không chừng bọn họ bí mật ở bên nhau rồi.”

Nghe vậy, Trì Bối có chút lãnh đạm nói: “A, vậy thì lại liên quan gì đến tôi?”

Tôn Hân Nhiên: “…”

Mặt cô ta cứng đờ, trừng mắt nhìn Trì Bối: “Cô…”

Trì Bối lạnh lùng nhìn cô ta một cái, nhíu nhíu mày nói: “Lo tốt công việc của mình trước đi rồi hẵng đi nhiều chuyện người khác, huống chi chuyện của giám đốc Tần cũng không phải chuyện tôi và cô có thể nói huyên thuyên.”

Nói xong, cô cũng không để ý sắc mặt Tôn Hân Nhiên khó coi cỡ nào, xoay người rời đi.

“Trì Bối.” Tần Việt kêu lên, vẫy vẫy tay: “Tới đây.”

Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, thoáng cái ánh mắt mọi người đều rơi lên trên người Trì Bối.

Trì Bối mím mím môi, đi về phía anh bên kia.

Tôn Hân Nhiên nhìn, cắn cắn môi dưới, dáng vẻ muốn lột da Trì Bối, tức giận đến nghiến răng.

Tần Việt đứng trước mặt Trì Bối, nhướng nhướng mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Trì Bối lắc đầu: “Không sao, em có thể giải quyết được.”

Nghe cô nói như vậy, Tần Việt trầm thấp cười một tiếng, hơi cong khóe miệng: “Không giải quyết được thì tìm anh.”

“Được.” Trì Bối cười: “Tìm em làm gì?”

“Cùng anh tới bên này một chút.” Anh đưa tay chỉ hai người bên kia.

Gần như trong nháy mắt, Trì Bối đã biết anh muốn làm gì.

“Thù lao của việc giải thích này rất cao đấy nhé.”

Tần Việt gật đầu, bóp tay cô: “Cao bao nhiêu anh cũng trả được.”

Trì Bối: “…”

Cô cười đi theo Tần Việt, có Tần Việt ở đây, tự tin của cô vô cùng dồi dào. Cô đúng lúc cũng muốn xem xem, cô gái một mực nhớ thương bạn trai mình đến cùng như thế nào.

Úy Tử Thiến thật ra rất đẹp, mặt mũi rất dịu dàng, là kiểu mặt tiêu chuẩn mối tình đầu quốc dân, vừa nhìn đã khiến người ta mềm lòng, có loại cảm giác con gái cưng, ít nhất ấn tượng đầu tiên của Trì Bối là người này và người trong hình không quá khác nhau.

Cô nhìn Úy Tử Thiến, Úy Tử Thiến cũng đang quan sát cô.

Mặc dù trước đó đã nhìn qua ảnh chụp, cũng đã được nghe nói sự tích của Trì Bối, nhưng đây là lần đầu gặp mặt, Úy Tử Thiến muốn xem xem người phụ nữ bắt được Tần Việt rốt cuộc dáng dấp ra sao. Cô ta nhíu mày, khẽ bĩu môi, hình như cũng không khuynh quốc khuynh thành bao nhiêu.

Hai người mặt đối mặt đứng đó, Tần Việt không biết tư tưởng của phụ nữ, anh nắm tay Trì Bối đứng trước mặt hai người, mỉm cười giới thiệu: “Trì Bối, đây là giám đốc Úy, đây là cô Úy,  con gái của giám đốc Úy, làm quen một chút.”

Anh chỉ chỉ: “Đây là bạn gái tôi, Trì Bối.”

Giám đốc Úy gật đầu cười: “Thật là xinh đẹp.”

Sau khi bắt chuyện, Tần Việt nói ra nguyên nhân mang theo Trì Bối, để cô giảng giải với hai người giám đốc Úy bọn họ một chút.

Trì Bối đáp lời: “Được. Giám đốc Úy có chỗ nào cần hiểu rõ cứ việc nói.”

Giám đốc Úy cười ha ha: “Được.”

Không bao lâu sau, giám đốc Úy thật đúng là hỏi không ít vấn đề, nhìn như là đang hỏi, nhưng trên thực tế lại đang làm khó Trì Bối, cũng may Trì Bối thật sự hiểu rõ ràng, bất kể là hỏi cái gì cũng có thể trả lời mạch lạc, ngược lại khiến giám đốc Úy có chút thay đổi cách nhìn.

Ông ta đánh giá Trì Bối một lúc, cười nói với Tần Việt: “Tôi không ngờ Trì Bối hiểu biết nhiều như vậy.”

“Hậu sinh khả úy.”

Trì Bối cười nhạt một tiếng, không trả lời.

Ánh mắt giám đốc Úy nhìn về phía Tần Việt cũng có chút thay đổi, ông ta quen thuộc vỗ vỗ vai Tần Việt nói: “Thế giới của dòng chảy khoa học công nghệ sau này không phải là Thần Việt thì không ai có thể hơn được.”

Tần Việt khách sáo: “Giám đốc Úy khách sáo rồi.”

Không bao lâu sau, giám đốc Úy kiếm cớ mang theo Úy Tử Thiến đi nơi khác, Tần Việt và Trì Bối cũng tạm thời thả lỏng.

“Cảm thấy thế nào?”

“Cảm thấy gì?” Trì Bối trừng anh một cái, tay ở phía dưới véo cánh tay Tần Việt một cái, nói thầm: “Nhìn việc xấu mà anh trêu hoa ghẹo nguyệt dẫn về.”

Tần Việt cười, cầm tay của cô: “Ghen rồi à?”

Trì Bối “hừ” một tiếng: “Không ghen, chỉ là cảm thấy rất khó chịu!”

Ghen thì chưa tới, cô biết tâm tư của Tần Việt. Nếu thật sự có gì đó với người ta, tuyệt đối sẽ không tìm mình đến, cũng không thể để cho người ta xuất hiện trước mặt mình.

Tần Việt cười, nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, muốn hôn cô một cái, nhưng hoàn cảnh không thích hợp lắm.

Anh nhéo nhéo lòng bàn tay Trì Bối: “Đi nghỉ ngơi một lúc, anh chào hỏi người phụ trách rồi dẫn em đi.”

“Được.”

“Vậy em trực tiếp đến bãi đậu xe bên kia.”

“Không cần, chờ anh ở cửa là được, anh lái xe tới sẽ nhắn tin cho em.”

“Được.”

Mười phút sau, Trì Bối ngồi lên xe của Tần Việt cùng nhau rời khỏi buổi triển lãm khoa học kỹ thuật.

Buổi triển lãm hôm nay thành công, thu hút nhiều người, hơn nữa người máy tình yêu vừa mới công bố nhận được không ít lời khen ngợi, đối với Thần Việt mà nói, mục tiêu ban đầu đã thực hiện được. Việc phải làm sau đó chính là làm xong tất cả các chi tiết, bảo đảm vào lễ tình nhân có thể đưa ra thị trường.

Trì Bối vừa lên xe bỗng có chút buồn ngủ.

Tần Việt liếc mắt nhìn cô một cái, nhướn mày: “Buồn ngủ rồi sao?”

“Có một chút.” Cô nói: “Có điều tối nay anh đưa em về nhà một chuyến.”

“Hửm?”

Trì Bối suy nghĩ một chút, cảm thấy cần giải thích một chút: “Chắc là sẽ có người đưa quà đến.”

Nghe vậy, tay cầm vô lăng của Tần Việt hơi dừng lại, có chút nghi ngờ nhìn cô chằm chằm: “Là thế nào?”

Trì Bối gãi đầu một cái, nghĩ ngợi nói: “Cũng không biết là ai, lễ Giáng sinh hàng năm đều sẽ tặng quà cho em, tặng nhiều năm rồi, nhưng em không biết người đó rốt cuộc là ai.”

Thật ra Trì Bối có hỏi Trì Bảo, lúc mới bắt đầu cảm thấy rất lo lắng rất sợ hãi, nhưng mà hết lần này đến lần khác đồ mà người thần bí kia tặng đều là thứ cô cần, không quá quý giá, chỉ là mấy thứ như găng tay, là đồ cần thiết vào mùa đông mỗi năm. Không quý giá, nhưng phong phú đủ loại, mỗi lần đều là cả một va li.

Năm đầu tiên nhận được là cấp 3.

Lần đó cô nhận được còn tưởng rằng là bạn học tặng, cũng không hỏi nhiều. Đến lúc sau nói chuyện với Trì Bảo, Trì Bảo nói cho cô ấy xem xem, Trì Bối đồng ý.

Lại đến năm thứ hai, cô vẫn đúng giờ nhận được vào lễ Giáng sinh. Những món quà kia có chút giống như của ông già Noel, tựa như đột nhiên rơi từ ống khói xuống.

Năm thứ hai lúc nhận được Trì Bối nghĩ tới phải báo cảnh sát, cảm thấy quà tặng không hiểu sao lại xuất hiện này quá kỳ dị, sau đó Trì Bảo nói không cần báo, hẳn là người quen tặng, hơn nữa ngoại trừ lễ Giáng sinh hàng năm và lúc sinh nhật mình sẽ có quà tặng thần bí thì thời gian khác cũng không có.

Dần dà, Trì Bối cũng đã quen với món quà mà người thần bí kia tặng.

Trì Bảo cũng xác nhận nói có thể là người trước kia qua lại thân thiết với bố mẹ tặng, sở dĩ không để lộ bản thân, đoán chừng là vì cảm thấy ngại ngùng. Dù sao thì năm đó Trì gia xảy ra chuyện, không có một người quen nào giúp đỡ.

Tần Việt nghe, trầm mặc một lúc hỏi: “Không lo lắng là trò đùa ác ý sao?”

“Có chứ.” Trì Bối cười: “Em còn để bảo vệ kiểm tra đấy, nhưng chính là một anh trai chuyển phát nhanh đưa tới, hỏi từ đâu tới thì không biết.”

Cô cười nói: “Lúc đầu em nhận được còn không dám dùng, thật sự lo lắng người kia hạ độc trên khăn quàng cổ, để em vừa đeo là trúng độc bỏ mình.”

Không thể trách là cô xem TV nhiều, chỉ là loại chuyện này là có thật.

Tần Việt nghe, bất đắc dĩ giật giật môi.

Trì Bối nửa vùi trên ghế cảm khái: “Sau này chị em nói là người quen tặng.”

Mặc dù vẫn khó hiểu, nhưng cô cũng quả thực không hỏi nhiều nữa.

Cứ lạnh lùng khó hiểu như vậy thì chấp nhận.

Tần Việt hiểu ra gật gật đầu: “Vậy ăn cơm xong rồi đưa em về nhà.”

“Được.”

Sau khi hai người ăn cơm trưa xong cũng không lập tức về nhà, Trì Bối không có tin nhắn tới, nghĩ đến đoán chừng chắc là buổi tối.

Cô và Tần Việt ở bên ngoài đi dạo, bởi vì là lễ Giáng sinh, rất nhiều người trên phố, các cửa hàng lớn cũng vô cùng náo nhiệt.

Hai người đi rồi đi, rồi dạo đến một cửa hàng nào đó.

Tần Việt nắm ngón tay của cô xoay xoay, mới hỏi: “Dẫn em đi mua đồ nhé?”

“Hả?” Trì Bối kinh ngạc nhìn anh: “Mua gì?”

Tần Việt bật cười: “Mua cái gì cũng được.”

Trì Bối: “…”

Cô bật cười, cong cong môi: “Được.”

Hai người thật đúng là đi mua sắm, có không ít cửa hiệu Trì Bối quen thuộc, cô cũng không khách sáo với Tần Việt, kéo anh đi vào cửa hàng xa xỉ.

Có một nhãn hiệu có túi kiểu mới đưa ra thị trường, trước đó cô vẫn muốn mua nhưng không có thời gian.

Trì Bối không thiếu tiền, công ty trong nhà mặc dù là Trì Bảo đang quản lý, nhưng cổ phần là của hai chị em, hơn nữa Trì Bảo tốt với em gái, tiền hàng năm gửi vào trong thẻ của Trì Bối cũng đủ cho cô sống hết nửa đời sau rồi.

“Mua túi xách.”

Tần Việt nhướn nhướn mày, rất tình nguyện tính tiền cho bạn gái.

Sau khi từ cửa hàng đi ra ngoài, hai người thật vừa đúng lúc đi ngang qua cửa hàng nội y nào đó.

Trì Bối quay đầu nhìn một cái, mặt không hiểu sao mặt đỏ lên. Tần Việt nhướn mày, đương nhiên biết rõ phản ứng của bạn gái.

Anh đè nén cười, ở bên tai Trì Bối hỏi: “Vào xem thử nhé?”

Trì Bối: “…”

Mặc dù thẹn thùng, nhưng vẫn đi vào.

Không thể không nói, một vài món đồ trong cửa hàng này đẹp ngoài dự đoán của Trì Bối, cô và Tần Việt vừa mới đi vào, nhân viên cửa hàng đã nhiệt tình tiến lên chào đón.

Trì Bối bị nhân viên cửa hàng hỏi đến có chút ngượng ngùng, Tần Việt ngược lại là vẻ mặt lạnh nhạt, không có cảm xúc quá lớn.

Một lát sau, Trì Bối từ chối đề cử của nhân viên cửa hàng: “Tôi tùy ý nhìn một chút trước.”

Cô xấu hổ giống như muốn rỉ máu, kéo áo Tần Việt: “Anh có muốn ra ngoài chờ em không?”

Tần Việt dừng lại một chút, đột nhiên ghé vào bên tai cô nói: “Ngại ngùng như thế sao?”

Trì Bối: “…”

Anh cười, âm thanh trầm thấp vang lên bên tai cô, tê dại không thôi.

“Không cần ngại, mua nhiều một chút, mặc cho anh xem? Hửm?”

Trì Bối “…”