Omega Đó Là Một Tiểu Tinh Tinh Vô Song

Chương 6: Kiếm chuyện

Editor: Chentranho

Truyện edit được đăng tại dembuon.vn và truyenwiki1.com chentranho

Phí Chuẩn cảm thấy rất kỳ quái.

Từ sau khi thành tích thi thử phát ra, thái độ của Mạnh Phiên đối với anh có chuyển biến bất ngờ.

Mặc dù trước đây hai người không hề giao tiếp với nhau, nhưng ít nhất Mạnh Phiên vẫn cười hì hì khi cậu bày mưu tính kế với anh, còn bây giờ, thậm chí còn không thèm nhìn anh một cái.

Vị trí đứng đầu quan trọng như vậy sao?

"Má ơi, không sai một câu đạt điểm tuyệt đối! Quả thực không nói đạo lý mà!"

"Đều là nội dung năm nhất cấp 3, xem ra Phí Chuẩn an dưỡng một năm cũng không nhàn rỗi, thực nỗ lực ài!"

"Tớ nhớ khi Mạnh Phiên vào trường trung học cơ sở số 7. Mỗi lần đi thi, cậu ấy đều là người đứng đầu lớp đúng không? Bây giờ Phí Chuẩn ở đây, tớ sợ rằng lịch sử của trường trung học cơ sở số 7 sẽ bị viết lại!"

"Cắt, đối với kiến ​​thức của học sinh năm nhất, Phí Chuẩn có tận hai năm để tiêu hóa một lần nữa. Có gì để khoe khoang chứ, Mạnh Phiên của chúng tôi vẫn là số một!"

"Đúng vậy, mới đầu năm hai thôi. Vẫn chưa biết ai thua ai thắng! Tôi tin chắc rằng Mạnh Phiên sẽ luôn đứng nhất lớp!"

Mạnh Phiên nghe thấy tiếng thảo luận trong lớp, nhưng cậu mặc kệ, nhìn hai môn bị mất điểm trên bảng điểm, lấy giấy kiểm tra ra, cẩn thận nhớ lại những câu có thể bị mất điểm, nghiêm túc làm lại. 

Đứng nhất có quan trọng không?

Tất nhiên là quan trọng, rất quan trọng, cực kỳ quan trọng.

Đứng nhất không chỉ có thể được tiến cử vào các trường nổi tiếng, mỗi khi Thất Trung tổ chức kỳ thi lớn, đứng nhất còn sẽ được tiền thưởng, đối với Mạnh Phiên, đây không chỉ là vinh dự về điểm số.

Sau khi đứng đầu cả năm nhất, chung quy vẫn là thiếu cảnh giác, đã quên nhân ngoại hữu nhân, lơ là bảo trì cảnh giác.

( Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Nghĩa là, trên trời còn có trời, trên người còn có người. Giống như Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Ý nói trong cuộc sống này, có nhiều người giỏi hơn chúng ta. )

Phí Chuẩn không chỉ nắm được bí mật cậu là B giả dạng O mà giờ đây anh ta còn là một mối đe dọa chí mạng đối với cậu. Mạnh Phiên cảm thấy chính mình quả thực cùng anh ta mệnh phạm hướng.

Sau khi rời khỏi lớp tập đọc buổi sáng, Thiệu Trì là người đầu tiên chạy đến nói nhỏ với Mạnh Phiên về vụ trên diễn đàn, đề phòng Tống Dữ Đường đến gây rắc rối.

Mạnh Phiên vốn định học thuộc lòng từ vựng, nhưng khi Thiệu Trì nhắc nhở, cậu mới nhớ ra còn có chuyện này.

Nói trắng ra, đó là một hiểu lầm, tìm Hạ Dương giải thích một chút liền xong thôi.

Buổi sáng nghe La Lập Hào nói Hạ Dương học lớp 3. Mạnh Phiên mở di động, liếc nhìn thành viên trong nhóm, nhớ tới Chu Nhất Khai cũng là lớp 3, nhắn tin riêng một chút cho hắn, hỏi hắn hỗ trợ, xem có thể hay không đem Hạ Dương lén lút hẹn gặp mặt nói chuyện.

Rốt cuộc hiện tại cậu là trà xanh tiểu tam trong mắt công chúng, chính mình đến lớp 3 tìm người, khả năng lời giải thích nói cũng còn chưa kịp, đã bị một đám người vây công.

Hơn nữa, Mạnh Phiên cho rằng tình huống trong nhà vệ sinh lúc đó không thích hợp để mọi người biết, đối với thanh danh của Omega hoàn toàn không tốt.

Chu Nhất Khai rất mau liền trả lời.

【 Chu Nhất Khai: Cậu ấy nói không muốn gặp em......】

Mạnh Phiên nhíu mày, quả nhiên hiểu lầm sâu sắc mà.

[Chu Nhất Khai: Nhưng bây giờ cậu ấy đang đến văn phòng tiếng Anh ở tầng một để lấy tài liệu. Anh thấy cũng không có giáo viên trong văn phòng đâu. Nếu không em xuống đó nói chuyện với cậu ấy? 】

Chỗ kia thật ra cũng không tồi, Mạnh Phiên cảm ơn Chu Nhất Khai, đem điện thoại thả lại cặp sách, quay đầu đang muốn kêu Phí Chuẩn cho cậu đi ra ngoài, lại thấy Phí Chuẩn không biết khi nào đã không còn ở trong phòng học.

Vừa lúc, cậu cũng lười cùng anh ta nói chuyện.

...

Trong phòng làm việc của giáo viên Trường trung học cơ sở số 7, có các vách ngăn, ngăn mỗi giáo viên một buồng làm việc riêng.

Đối diện cửa ở vách bàn đầu tiên, trên bàn có vài tập giáo trình rất dày, tổ giáo viên tiếng Anh cùng nhau soạn, vẫn chưa phân phát đến cho học sinh, Hạ Dương thân là đại biểu tiếng Anh lớp 3, nên phải tự tới đây lấy giáo trình tiếng anh cho lớp.

"Hạ Dương?"

Mạnh Phiên tiến vào, nhẹ giọng dò hỏi, cậu trước kia chưa gặp qua Hạ Dương nên cũng không biết cậu ta trông như thế nào.

Người đang ôm giáo trình chợt chuyển động, quay đầu nhìn qua, sắc mặt không tốt lắm, Mạnh Phiên biết mình đã tìm đúng người.

"Xin lỗi đã làm phiền cậu."

Mạnh Phiên bước vào, cạnh bức tường ở cửa, thỉnh thoảng liếc mắt về phía cửa để tránh có người đột ngột đi vào sẽ nghe thấy.

"Tôi đến đây để giải thích cho cậu một chút về chuyện của La Lập Hào."

"Giải thích gì?"

Hạ Dương nhỏ giọng nói, nghe rất êm tai.

Cậu ấy lớn lên không cao, so Mạnh Phiên còn thấp hơn một chút, nhỏ nhỏ gầy gầy, cụp mi rũ mắt, vừa thấy chính là kiểu Omega dễ nói chuyện, cũng là kiểu dễ dàng bị tra nam lừa gạt.

Vì lý do gia đình, Mạnh Phiên đối Omega có một loại đặc thù ý muốn bảo hộ, đặc biệt không thể chịu đựng được tra A lừa gạt Omega, cho nên mới có việc lúc ấy đem La Lập Hào lừa đi.

"Tôi không thích La Lập Hào. Cùng anh ta không có quan hệ. Có thể cậu đã hiểu lầm điều gì đó rồi."

Hạ Dương nhìn chằm chằm tờ tài liệu trong tay, giống như đột nhiên đã quên đang đếm đến tờ số mấy. Sửng sốt trong chốc lát, một lúc sau, cậu ta đứng thẳng dậy nhìn Mạnh Phiên.

"Không phải cậu cố ý rủ anh ấy ra ngoài uống trà sữa sao? Tối hôm đó anh ấy nói với tôi là cậu muốn theo đuổi anh ấy, ảnh đã chờ đợi cậu lâu lắm rồi, cho nên kêu tôi không cần liên lạc lại với ảnh nữa, làm chậm trễ các cậu."

Mạnh Phiên: ...

Cậu trăm triệu không nghĩ tới còn có loại tra thế này, La Lập Hào bình thường thật sự đều tự tin như vậy à.

Một ly trà sữa, làm sao có thể nói là cậu theo đuổi hắn? Có ghi trên trà sữa sao?

"Sự tình không phải như thế......"

Mạnh Phiên suy nghĩ một chút, cảm thấy hơi lo lắng, cậu lại nhìn ra ngoài, chắc chắn rằng không có ai tới, sau đó nói: "Vào đêm trước kỳ nghỉ hè, hai người ở trong nhà vệ sinh. Tôi vô tình đi ngang qua không cẩn thân nghe được . "

Tay Hạ Dương run lên, chồng giáo trình mới vừa đếm số, lại rơi xuống tán loạn.

"Nghe ... nghe được cái gì?"

Ở trong trường học làm loại chuyện này là trái với nội quy trường học, Mạnh Phiên biết sự nghiêm trọng của việc này nên mới muốn nói chuyện riêng, thấy Hạ Dương căng thẳng như vậy thì không khỏi hạ giọng.

"Đừng căng thẳng, tôi không có nói cho ai biết. Tôi nghe thấy anh ta lừa cậu uống thuốc...."

Mạnh Phiên nói xong, mắt nhìn Hạ Dương.

Hạ Dương cúi đầu, tóc mái trên trán hơi buông xuống che khuất tầm mắt, động tác đếm giấy phát trong tay đột nhiên tăng tốc, cả phòng làm việc yên tĩnh chỉ toàn tiếng xoát giấy loạt xoạt.

"Cậu có biết đó là thuốc gì không?"

Động tác đếm giấy của Hạ Dương không ngừng, nhỏ giọng nói: "Anh ấy nói đó là thuốc bảo vệ ngăn chặn việc đánh dấu thành công."

Mạnh Phiên ánh mắt hơi lạnh, "Nội trong 24 giờ uống thuốc rối loạn đó, liền tính làm được đến bước cuối cùng, hoàn toàn đánh dấu cũng sẽ không có hiệu lực. Nói cách khác, Alpha có thể muốn làm gì thì làm, thoải mái sung sướng, lại có thể đối với Omega không cần phụ trách. Cậu cảm thấy đây mà gọi là bảo vệ à?"

"A... Là như vậy sao?" Hạ Dương biểu tình hoảng hốt.

"Loại thuốc này không những không bảo vệ quyền và lợi ích của Omega, mà còn có tác hại rất lớn đối với thân thể. Cậu ngàn vạn lần đừng để bị lừa nữa."

Mạnh Phiên vốn dĩ cũng không biết, vẫn là sau khi trở về tìm kiếm mới biết được, thuốc rối loạn kia trên thị trường rất khó mua được, La Lập Hào không biết mua được ở chỗ nào, cũng không biết đã lừa gạt bao nhiêu Omega.

"Tôi chỉ là sợ cậu mắc mưu, mới đem La Lập Hào lừa đi. Trà sữa chỉ là ngụy trang, tôi cùng anh ta không có bất luận quan hệ gì, mong cậu đừng hiểu lầm, cũng đừng với loại tra A cặn bã đó nhớ mãi không quên, không đáng đâu."

Hạ Dương tay nắm lấy mép giáo trình, khóe miệng nhăn lại.

Chẳng mấy chốc, cậu buông ra, xếp thành một chồng, ép phẳng trên bàn rồi bước ra ngoài, cầm trên tay tập giáo trình.

"Cảm ơn, tôi đã biết, là tôi hiểu lầm cậu, thật xin lỗi."

Hạ Dương hướng Mạnh Phiên khom lưng xin lỗi, sau đó cúi đầu chạy.

Mạnh Phiên nhìn bóng lưng cậu ta chạy đi, nghĩ những gì cậu vừa nói, tự hỏi có phải cậu nói quá nặng lời không, Omega tâm tư mẫn cảm, mong là đừng bị cậu dọa.

Cậu còn đang sững sờ thì bỗng bên phòng làm việc trong góc ngăn có tiếng chai lọ rơi xuống.

Mạnh Phiên giật mình, đồng tử hơi co lại.

Có người ở đây!

"Lão sư?" Mạnh Phiên nhỏ giọng dò hỏi, bước chân nhẹ nhàng đi qua.

Chuyện này mà bị người có tâm nghe thấy, lại truyền bá ra ngoài, thì thật không ổn.

"Là tôi."

Mạnh Phiên nghe thấy thanh âm mày liền nhíu mi, khi cậu bước tới, thấy Phí Chuẩn đang ngồi trên ghế văn phòng của giáo viên với một ... chai thủy tinh chạm khắc trên tay ...

Nó giống hệt như chai thủy tinh lúc trước, bên trong vẫn có một bông hoa nhung nhỏ, nhưng lần này là màu vàng.

"Nhà của anh bán sỉ cái này à?"

Phí Chuẩn giơ lên cái bình thủy tinh kia, nhìn nhìn, trong mắt cũng là bất đắc dĩ.

"Lăng lão sư yêu cầu tôi đợi thầy ấy ở đây. Tôi không cố ý nghe trộm cuộc trò chuyện của hai người."

"Nhưng anh vẫn nghe hết rồi mà."

Mạnh Phiên sắc mặt không quá tốt, nhưng trong lòng cũng không phải đặc biệt sốt ruột, người khác khó mà nói, Phí Chuẩn người này tuy rằng đáng ghét, nhưng không giống như hay lắm mồm.

Ít nhất thì bí mật của cậu vẫn được giữ chắc chắn, đó là chưa kể đến việc cậu vẫn còn giữ trong tay một nhược điểm của anh ta.

Phí Chuẩn cũng không tức giận, đứng dậy, nhìn Mạnh Phiên liếc mắt một cái.

Ngày hôm qua, khi Thiệu Trì cho anh xem bát quái trên diễn đàn, trong lòng anh còn thật sự cảm khái, Hải Vương kẻ lừa đảo này còn có lúc lật xe, bị người ta tìm tới cửa cũng là chuyện bình thường thôi.

Kết quả vừa rồi không cẩn thận nghe được chân tướng, cái nhìn của anh với Mạnh Phiên có chút thay đổi.

Người này cũng không phải hoàn toàn không có chỗ đáng khen.

"Đều ở đây? Tìm thầy có chuyện gì sao?"

Lăng Di nhấm nháp chiếc bánh điểm tâm rồi bước vào, hòa nhã chia cho hai học sinh mỗi đứa một nửa.

"Cám ơn thầy, em không có việc gì đâu, không quấy rầy hai người."

Mạnh Phiên lại nở một nụ cười ngọt ngào tiêu chuẩn, vui vẻ gặm bánh điểm tâm, chuẩn bị rời đi.

"Từ từ."

Phí Chuẩn giữ chặt Mạnh Phiên, không cho cậu đi.

Trước mặt Mạnh Phiên, Phí Chuẩn đem bình thuỷ tinh trong tay đưa cho Lăng Di.

"Lăng lão sư, thầy ngửi thử tin tức tố trong chai này mùi thơm hay không thơm?"

Mạnh Phiên, người đang ăn bánh:? ? ?

Bệnh thần kinh?

Lăng Di không phản đối, đặt điểm tâm xuống, cầm lấy chai thủy tinh, nhẹ nhàng gỡ nút chai ra, dùng kỹ thuật hóa học rất chuyên nghiệp khuấy nhẹ vài lần trên miệng chai, để mùi vị dậy lên từ từ bay đến đầu mũi của mình.

Kỹ thuật chuyên nghiệp, tin tức tố trong chai thủy tinh không tràn ra ngoài một cách tùy tiện, cũng ảnh hưởng không lớn.

"Khá tốt, mùi vị khá có khí phách, chỉ là có chút bá đạo." Lăng Di tận tình nhận xét, lại cắm nút chai, trả lại Phí Chuẩn.

"Cảm ơn lão sư đánh giá, không quấy rầy lão sư dùng bữa sáng."

Phí Chuẩn cầm lấy chai thủy tinh, ăn một ngụm bánh rồi quay đi.

Mạnh Phiên cảm thấy không thể giải thích được, nhanh chóng chạy theo.

"Tại sao anh lại kéo em lại?"

Phí Chuẩn: "Cậu không phải cảm thấy tôi đã nghe việc không nên nghe à? Tôi trả lại cho cậu một cái, huề nhau.

Mạnh Phiên: ...

Ai muốn nghe cái kỳ quái này?

Vì cái gì muốn lôi kéo lão sư hỏi cái chai tin tức tố kia?

Phí Chuẩn nhất định là có cái tật xấu này rồi.

...

Buổi trưa, học sinh hoặc là đi nhà ăn ăn cơm, hoặc là đi ăn đồ ăn ngon ngoài trường học, trong phòng học chỉ còn vài người lưu lại.

Mạnh Phiên rất thích khoảng thời gian yên tĩnh này, lấy bữa trưa mang ra từ trong túi vải, vừa nhai chậm rãi trên ghế ngồi vừa đọc thuộc lòng.

Không có chỗ để hâm nóng đồ ăn ở trường. May mắn bây giờ là mùa hè nên ăn đồ ăn nguội lạnh cũng không sao.

Vừa ăn xong hai miếng cơm, một nhóm người hùng hổ lao vào.

"Mạnh Phiên, mày cái loại kỹ nữ trà xanh này, còn có tâm tư ngồi ăn cơm cơ à?"

Tống Dữ Đường giống như một quả pháo nổ, vừa bước vào liền phun trào.

Mạnh Phiên không biết cậu ta, nhưng cậu thấy Hạ Dương co lại phía sau Tống Dữ Đường.

"Có việc? Hiểu lầm kia tôi đã giải thích rõ ràng với Hạ Dương rồi." Mạnh Phiên nói xong, tiếp tục chậm rãi ăn một miếng rau xanh.

Tống Dữ Đường dùng một nắm đấm đập vào nắp hộp cơm trên bàn của Mạnh Phiên, cái nắp nhôm cũ ngay lập tức bị bẹp dúm.

"Giải thích cái gì? Đến dọa cậu ấy trong phòng giáo viên cũng được gọi là giải thích? Ăn cái gì, tao hôm nay sẽ không để yên cho mày đâu!"

Mạnh Phiên nhìn cái nắp bị bẹp kia, sắc mặt lạnh băng, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Tống Dữ Đường phía sau là Hạ Dương đang rụt rè sợ hãi, nhíu mi.

Bị chặn trong văn phòng để đe dọa?

----------------------------------------------------

Có bạn cmt kìa, vui vẻ đến up tiếp 2 chương hôm nay nè >O<